Phượng Húc không đưa tay nhận, Tiêu Yên cầm lấy tay hắn nhét vòng tay vào, hơn nữa nháy mắt nói: “Vương gia, đây chính là tín vật định tình, ngài phải giữ thật kỹ…”
Sau khi nói xong thì ném cho hắn một ánh mắt mang theo mười phần mê hoặc, lắc lư cái eo mảnh khảnh, sảng khoái rời khỏi Ngự hoa viên.
Nàng làm vậy cũng không có ý gì, chẳng qua nhìn Phượng Húc không vừa mắt nên trêu chọc mà thôi.
Phượng Húc nhìn bóng lưng Tiêu Yên rời khỏi mà đôi mắt như bị kim châm, tín vật định tình cái em gái nhà nàng, ta với nàng chỉ có thù, không có tình.
Phượng Húc liếc mắt xem thường nhìn chiếc vòng trong tay vẫn còn mang theo nhiệt độ của nàng, giơ lên, muốn ném vào dòng sông.
Nhưng sau khi giơ lên, lại ngừng lại, cùng gia có cừu oán là xú nữ nhân kia, liên quan gì đến ngươi đâu, mặc dù gia không thiếu tiền, nhưng cũng không thể lãng phí.
Phượng Húc vừa ai oán vừa nhét vòng ngọc vào trong ngực, phất tay áo, chắp tay rời khỏi hoàng cung.
Sau khi hồi phủ, hắn cầm chiếc chủy thủ* khảm bảo thạch trên kệ bảo vật, ném cho Ngụy Kỳ: “Mang đến Trường Xuân cung đưa tân tay cho nữ nhân kia.”
[Dao găm.]
Ngụy Kỳ ôm chủy thủ giá trị liên thành, ngẩn ngơ tại chỗ.
Ôi chao? Trường Xuân cung? Nữ nhân kia? Vương gia, ý ngài là … Duệ vương phi tương lai?
Ngụy Kỳ cúi đầu liếc mắt nhìn chủy thủ hoa hoa lệ lệ, hắn còn nhớ thứ này, lúc trước vương gia nói vũ khí là thứ dùng để giết người, nếu lấy thứ này ra, chính là chờ người tới cướp.
Vì vậy Duệ vương điện hạ làm phí của trời, lấy vật kiếm tiền này đặt lên kệ xem như để trang trí.
Hắn còn tưởng gia không thích cây chủy thủ này, cho nên lúc trước tiểu thư Lâu gia nói thích, hắn còn tưởng vương gia sẽ đưa tặng, ai mà biết gia lại làm như chẳng nghe thấy gì.
Vì vậy Ngụy Kỳ lại suy đoán, chắc vương gia cũng thích, nhưng… hôm nay từ hoàng cung trở về liền đạp cửa thư phòng, chuyện đầu tiên chính là nhặt cây chủy thủ này lên ném cho hắn, hơn nữa còn bảo hắn đưa cho nữ chủ nhân tương lai.
Điều này thật thỏa mãn tâm bát quái* của hắn, Ngụy Kỳ không tự giác nghĩ, không phải vương gia sẽ…
[Nhiều chuyện]
“Còn ngây ra đó làm gì, nhanh đi đi.” Tiếng quát của vương gia cắt đứt bát quái trong lòng Ngụy Kỳ.
Hắn vội vàng nghiêm lại, hỏi: “Vương gia, lúc thuộc hạ tặng đồ, nên nói cái gì.”