Cẩm Nang Sinh Tồn Gian Phi

Chương 169: Chương 169: Yến Hội Cao Trào 5




Edit: Hạ Uyển

Đợi đến sau khi hết thảy đều dọn xong, mọi người mới biết rõ, thì ra Tiêu tiểu thư là muốn vẽ tranh.

Vẽ tranh? Lúc này vẽ tranh, có thể hay không quá… Quá không ổn. Gảy đàn, khiêu vũ, hát tiểu khúc, những thứ này tốt hay xấu, cũng có thể thoáng cái làm cho tất cả mọi người xem rõ ràng rành mạch.

Nhưng là vẽ tranh, ở đây có nhiều người như vậy, cũng không thể cầm lấy bức tranh cho một đám xem đi, huống chi thời gian vẽ tranh không khỏi quá dài.

Lâu Tâm Nguyệt cười lạnh, vẽ tranh, hừ, quả thực là tự rước lấy nhục.

Chờ hết thảy đều an bày thỏa đáng, Tiêu Yên mới đi đến, bởi vì vợ nhỏ của Hoàng đế ngồi đây hơi nhiều, cho nên Tiêu Yên chỉ bái ba người có địa vị cao nhất, Hoàng đế, Hoàng hậu… Mai Quý phi…

Chờ Tiêu Yên đứng dậy, NPC đứng đầu tên gọi Hoàng đế mở miệng:

“Này… Yên Nhi chớ không phải là muốn vẽ tranh.”

Hoàng đế vừa mở miệng liền xưng Tiêu Yên là “Yên Nhi “, xưng hô cỡ nào thân mật a, rối rít suy đoán, chẳng lẽ Mai Quý phi vô cùng được sủng ái?

Trong hoàng cung không có chuyện gì tránh được đôi pháp nhãn của Hoàng đế, mặc dù Tiêu Yên vào cung chưa từng thấy qua hắn, không có nghĩa là người ta không biết nàng a.

Tại tẩm cung của ái phi ăn bám nửa tháng, ngươi nói người có thể không biết sao, Hoàng đế sở dĩ gọi như vậy, kỳ thật cũng là vì trấn an Mai Quý phi, dù sao người thứ nhất xuất hiện nên là… Thực tại…

Vẻ mặt Mai Quý phi che dấu rất tốt không nhìn ra biểu cảm, trong tay khăn đã bị vò đến nhàu nát, trong lòng đem cha mẹ Tiêu Yên ân cần hỏi thăm liên tục.

Vợ nhỏ của Hoàng đế, hoặc là xem kịch vui, hoặc là nhìn có chút hả hê, hoặc là không thèm đếm xỉa đến.

Tiêu Yên biết rõ mỗi người bọn họ đều đang suy nghĩ gì, hừ, chờ bức tranh hoàn thành tốt sẽ cho các ngươi đẹp mắt.

Tiêu Yên vuốt cằm, cung kính nói: “Dân nữ quả thật là muốn vẽ tranh.”

Gấm phi là đối thủ một mất một còn của Mai Qúy phi, không nóng không lạnh nói:

“Chẳng lẽ Tiêu tiểu thư định dùng vài canh giờ đến vẽ tranh, tuy nói chúng ta có thể đợi, nhưng ngươi cũng nên nghĩ đằng sau còn chư vị tiểu thư phải biểu diễn đi.”

“Nương nương yên tâm, rất nhanh, nhiều nhất nửa khắc đồng hồ.”

Lời này của Tiêu Yên vừa nói ra, lập tức khiến mọi người thổn thức không thôi, ánh mắt nhìn nàng lại càng mang theo hoài nghi.

Hoàng thượng cũng là vừa hoài nghi vừa tức giận, làm sao bức tranh vẽ trong nửa khắc đồng hồ có thể là bức tranh tốt, lời này cũng là quá vọng tưởng

“Nửa khắc đồng hồ? Tốt, trẫm liền chuẩn ngươi vẽ tranh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.