Cấm Ngục

Chương 4: Chương 4




CHƯƠNG 4

Editor: Jung Tiểu Kú

Mars chạy như điên đến thao trường, chỉ cảm thấy trái tim mình chưa bao giờ đập nhanh, kịch liệt đến như thế, mà quá khứ hắn cũng chưa bao giờ có giờ phút nào khẩn trương cùng bất an như vậy. Vừa nghĩ tới Nghiêm Phong có thể có chuyện, Mars lại cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Tại sao hắn lại không thể phát hiện tình huống của Nghiêm Phong có cái gì không đúng sớm hơn một chút chứ? Tại sao hắn không sớm nhận ra, những thằng kia sẽ không thể nhịn mà muốn ra tay với Nghiêm Phong chứ?

Ghê tởm! Sandy chết tiệt! Không biết đã nhận của lũ người biến thái kia những cái gì rồi? Vì cái gì cứ làm khó Nghiêm Phong chứ? Chắc là do bình thường tên nhóc Đông Phương kia luôn dùng ánh mắt quá kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu nhỉ?

Mars lòng như lửa đốt, hắn không hiểu tại sao mình lại lo lắng cho cậu ta như thế? Cũng không hiểu tại sao mình lại vi phạm quy tắc trong tù, đứng ra vì người khác như thế?

Hiện tại hắn chỉ muốn xác định Nghiêm Phong bình an vô sự!

Chạy đến thao trường nhưng không phát hiện hình ảnh Nghiêm Phong, Mars trực tiếp chạy đến nhà kho cách đó không xa. Giờ phút này, có tiếng động kì lạ mơ hồ từ bên trong truyền đến ——

Người đàn ông nháy mắt thót cả tim.

“Rầm!” một tiếng, dùng sức kéo cửa sắt ra, Mars thấy trên đất có mấy gã đàn ông, Nghiêm Phong lảo đảo muốn ngã, lắc lư thân thể lui về phía sau hai bước.

Hai gã trai cường tráng miệng hùm gan sứa chỉ dừng lại ngắn ngủi có mấy giây, ngay sau đó một trước một sau hướng Nghiêm Phong đánh tới.

“Chúng mày đang làm cái gì thế?” Mars rống lên một tiếng lớn, định xông lên phía trước giúp đỡ.

Nghiêm Phong nhìn như chống đỡ không nổi nhưng lại bị tiếng rống này làm cho đánh tỉnh rất nhiều, cậu đột nhiên ngẩng đầu rất mạnh, vươn tay trái ra đè lại lưng của gã đàn ông trước mặt, đem thân người đối phương đè mạnh xuống, cùng lúc đó, Nghiêm Phong nhanh như chớp tung ra một nắm đấm nữa, nhằm ngay giữa sống mũi của người đàn ông da trắng còn lại.

Bước chân của Mars không khỏi chậm lại, hắn thấy Nghiêm Phong thừa dịp người kia bịt chặt mũi tru lên và té xuống đất, lập tức nhấc chân đá mạnh gã, khiến gã nằm đè lên người còn lại, tiếp theo lại rút khủy tay về, tiếp tục bổ thêm mấy đòn thật mạnh nữa.

Trong nháy mắt, Nghiêm Phong hạ được hai kẻ thù cuối cùng, bản thân cũng nặng nề ngã xuống đất.

“Bọn mày xem ra căn bản không coi lời nói của tao ra gì!” Mars nhìn đám người đang nằm trên mặt đất, những người này lạnh run người nhìn hắn từng bước đi tới, khi đến chỗ một gã phạm nhân cách hắn gần nhất, nhấc chân, không một tiếng động, đem xương chân người nọ đập vỡ.

“Thật sự… xin lỗi….Mar…Mars… xin mày đừng hiểu lầm…” Một phạm nhân lúc này kêu to thê thảm vô cùng, mấy gã khác thì sắc mặt đại biến, cuống quýt giải thích.

“Hiểu lầm, phải không?” Mars cười lạnh mấy tiếng, hắn nhìn những vết thương chi chít trên người Nghiêm Phong cùng với áo xống xộc xệch, không nghiêm chỉnh, lửa giận trong lòng không hiểu sao không ngừng bốc lên.

“Dạ, đúng vậy đó… Mars, bọn tao chẳng qua chỉ là … là muốn dạy cho thằng tạp chủng này một bài học, cho nó biết một chút quy củ của nhà tù, thật sự không phải cố ý làm trái mệnh lệnh của mày…”

Tai của Mars thì nghe tiếng cầu khẩn xin khoan dung của các phạm nhân, mắt lại nhìn đến miệng Nghiêm Phong nôn ra một ngụm máu tươi, tựa hồ như bị thương không nhẹ. Tim của hắn bỗng nhiên thắt lại, lúc này đây trong lòng hắn chỉ có vô cùng tức giận cùng thương tiếc không thể nào lý giải được.

Nhưng giờ phút này hắn chỉ hành động theo cảm tính, Mars cũng không hiểu lý trí của hắn đã chạy đi nơi nào rồi. Cảm giác duy nhất của hắn lúc này, là hắn phải nhanh chóng đi về phía Nghiêm Phong, ngồi xổm xuống bên cạnh người thanh niên Đông Phương tóc đen.

“Hừ, chẳng lẽ chúng mày không biết, cậu ấy là người của tao sao?” nâng đầu Nghiêm Phong lên, Mars trầm giọng nói khiến tất cả mọi người trợn mắt há mồm.

Bất quá, đột nhiên nói ra những lời này, người đàn ông tóc đỏ tựa hồ cũng không nhận ra có cái gì không ổn cả.

“Chúng mày dám đụng vào cậu ấy, có phải hay không muốn tìm cái chết hả?” Mars nói tiếp, sau đó lạnh lùng quét qua những phạm nhân dường như đang vô cùng khiếp sợ, vẻ mặt âm ngoan cùng nghiêm túc chứng minh hắn tuyệt đối không hề nói láo.

“Sao, làm sao có thể? Tao, bọn tao cũng biết, mày căn bản không thích đàn ông…” Bởi vì thực sự quá kinh ngạc, lại bị Nghiêm Phong đánh ngã, đang gục dưới đất, không nhịn được cùng nhau kêu lên kinh ngạc.

“Hừ, không tin sao?” Mars nói tới đây, cúi đầu nhìn Nghiêm Phong bởi vì toàn bộ sức lực đều đem ra dùng hết nên không thể mở miệng phản bác được, còn có vẻ mặt thanh niên vừa oán giận, vừa lo lắng kia nữa, hắn không khỏi đè xuống một chút tức giận, trong lòng lại mơ hồ cảm thấy mọi chuyện đang phát triển theo hướng vô cùng thú vị.

Nghĩ tới đây, Mars cầm vạt áo trước ngực của Nghiêm Phong lên, dường như cũng chẳng có chút suy nghĩ nào, cúi đầu cắn lên môi Nghiêm Phong. Tự nhiên, Mars ngay lúc này cảm thấy thân thể Nghiêm Phong run mạnh, cánh tay không còn chút lực nào không biết từ đâu đẩy mạnh vai của người đang ở trên mình ra.

Nhưng động tác của Nghiêm Phong, người hiện tại không còn chút sức lực nào, ở trong mắt mọi người giống như chủ động khoác lên vai Mars, ở thời khắc nóng bỏng này đáp lại người nam nhân cũng mạnh mẽ như vậy.

Cho nên Mars nhất thời phấn khích, muốn giỡn hơn nữa, hắn nâng eo Nghiêm Phong lên, để thân thể mềm nhũn của người kia dính sát vào ***g ngực mình, động thời vươn đầu lưỡi xâm nhập vào sâu trong khoang miệng Nghiêm Phong, có chút ác ý, có chút khoe khoang mà quấy động, hôn lại càng kịch liệt hơn.

Tất cả phạm nhân tại chỗ ngây người như phỗng, bọn họ căn bản không nghĩ tới Mars luôn luôn không thích đàn ông lại đối với Nghiêm Phong có hứng thú đặc biệt như thế. Hơn nữa, hành vi quấy rối *** trong ngục tù này, đại đa số chỉ là không thể thuận lợi mà phát tiết lửa lòng trên người của phụ nữ, không thể làm gì khác hơn là xâm phạm cùng cướp đoạt những người cùng giới tính có chút nhan sắc.

Loại địa phương này, căn bản không có người sẽ đi hôn sâu người khác như Mars.

Xem ra Nghiêm Phong ở trong lòng Mars quả thật không giống những người bình thường!

Ý thức được điểm này, các phạm nhân từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, toàn bộ không rét mà run, sợ vô cùng, cực kỳ sợ hãi nắm đấm của Mars có thể chỉ trong một giây sau có thể hỏi thăm trên người bọn họ.

Nhưng sau khi Mars buông Nghiêm Phong không còn chút khí lực nào ra, căn bản không để ý tới những gương mặt cắt không còn giọt máu nào đang nằm ngổn ngang ở kia, hắn chẳng qua chỉ cúi người xuống, đặt tay trái ở dưới đầu gối của Nghiêm Phong, tay phải đi ra phía sau, xoa lưng, ôm chặt người kia vào lòng, thoáng cái bế Nghiêm Phong từ dưới đất lên.

“Cảnh cáo bọn mày, sau này còn dám ra tay với cậu ấy, tao sẽ đánh nát óc ra đó!” Ném lại những lời này xong, tâm tình đột nhiên tốt vô cùng, Mars ôm lấy Nghiêm Phong, bước ra khỏi kho hàng.

Các phạm nhân đang nằm trên mặt đất hai mắt nhìn nhau, trong lòng tất cả đều kêu xui rồi ——

Mars kia, trước đây làm gì có nói Nghiêm Phong là “đàn bà” của mình đâu? Nếu sớm biết Mars đối với đàn ông cũng có hứng thú thì có cho vàng bọn chúng cũng không dám đụng đến Nghiêm Phong. Hức!

Mang theo Nghiêm Phong trực tiếp quay trở về phòng giam, Mars không để ý bữa trưa liệu có đồn tin gì không, dù sao hắn không đến thì chút nữa đám phạm nhân sẽ mang cơm đến.

“Bịch!”

Nghiêm Phong được Mars nhẹ nhàng thảy lên giường, khôi phục lại khá nhiều sức. Cho nên cậu lập tức cho Mars đang rút tay về một cái bạt tai, chỉ tiếc sức của cậu lần này cùng với sức như lúc này đánh mấy tên kia hoàn toàn khác xa nhau, cho nên Mars hoàn toàn không để ý, trong mắt chỉ hiện lên nét cười.

“Anh nói ai là …. người của anh chứ?” Sau khi Nghiêm Phong tung ra một cái bạt tai, lại nặng nề thở dốc, lúc này mới đem những lời định nói tiếp tục: “Anh lại dám trắng trợn nói những lời con mẹ nó dối trá như thế này, có cảm thấy buồn nôn hay không hả?”

“Tôi nghĩ cậu hiện tại không có chút sức lực nào, chắc chắn muốn đánh nhau với tôi một trận chứ?” Mars cười híp mắt nhìn vẻ mặt âm trầm của Nghiêm Phong, vươn bàn tay to ra vuốt vuốt mái tóc đen lộn xộn của cậu, “Tôi mới vừa rồi là đang bảo vệ cậu!”

“Tôi không cần! Tôi đều đánh tất cả bọn chúng ngã hết xuống đất cả rồi!” Nghiêm Phong kiêu ngạo mà siết chắt nắm đấm.

“Lần này cậu thắng, nhưng ai biết lần sau, lần sau nữa thì sao?” Mars không hề cười mà thực sự nghiêm túc hỏi ngược lại.

“Nếu như ai dám đụng đến tôi, nhất định tôi sẽ không khách khí đối với hắn.” Nghiêm Phong tự tin nói: “Tôi có thể làm cho họ thấy khó mà rút lui.”

“Tôi tin cậu tuyệt đối có loại năng lực kia, nhưng mà, tôi không cho phép cậu làm như vậy.” Mars nhìn Nghiêm Phong, trầm giọng nói.

Nghiêm Phong nghe vậy, quay đầu nhìn chằm chằm Mars, trong mắt không tránh khỏi sáng lên.

“Nói thật, hiện tại tôi thật sự có chút bái phục cậu. Bởi vì tôi ở đây nhiều như vậy còn chưa từng thấy qua người nào mạnh giống như cậu đó. Nhưng là, tôi không thể để cậu và tôi ở địa vị ngang hàng nhau được. Nếu như một lần nữa lại mặc kệ cậu, chắc cũng sẽ có người vì quả đấm của mình mà thừa nhận, thật ra thì cậu vô cùng tàn khốc… giống như lần đầu tiên tôi đến nhà tù này vậy.”

“Hmm! Người khác suy nghĩ điều gì tôi không rảnh mà quan tâm, tôi cũng không muốn nghiên cứu địa vị của anh trong nhà tù Sarton này.” Nghiêm Phong hiểu rõ ý tứ của Mars, cậu không nhịn được nhướng nhướng lông mày, mang theo giọng điệu giễu cợt, “Lại nói tiếp, tôi không muốn qua lại với bất kì ai. Chẳng lẽ, anh sợ tôi sao?”

“Ha ha ha, tôi khuyên cậu đừng quá tự cao tự đại như vậy.” Mars lần nữa cười to, nhưng trong ánh mắt hắn lại có chút gì đó đáng sợ vô cùng.

Nghiêm Phong biết, nên nói là một nước không thể có hai vua, Mars nhìn qua chỉ có một mình, nhưng sau lưng nhất định sẽ có một thế lực nào đó chống lưng, chỉ bất quá người đàn ông này không biểu hiện trước mặt hắn mà thôi, bởi vì hiện tại căn bản ở nơi này không có bất kì ai có thể làm địa vị của Mars bị lung lay cả.

Nhưng là ngày sau nếu có người hướng tới Nghiêm Phong, dần dần sẽ tạo nên một thế lực mới. Nếu song phương phát sinh tranh chấp hoặc mâu thuẫn lợi ích thì sẽ vô cùng phiền toái. Cho nên Mars tuyệt đối sẽ không cho phép Nghiêm Phong bộc lộ rõ ràng năng lực của mình, hắn sẽ đem ý định này của cậu bóp chết từ trong trứng nước, tuyệt đối sẽ không để người khác biết Nghiêm Phong là người không dễ chọc vào ——

Bởi vì thế lực hiện tại của Mars, chính là dựa vào đánh nhau từ sau khi vào tù mà hình thành.

“Chỉ cần những thằng kia không chọc đến tôi, tôi cũng sẽ không bao giờ ra tay đánh trả.” Nghiêm Phong thấp giọng nói, lại nhìn Mars một cái, trong mắt là nhàn nhạt giễu cợt cùng với sự tức giận cố gắng được đè nén, “Về những lời điên khùng anh vừa nổi điên mà thốt ra kia, có ngày tôi nhất định sẽ trả đũa lại anh!”

Thoạt nhìn Mars không hề để tâm những lời đe dọa độc ác của Nghiêm Phong, trên mặt hắn một lần nữa lại bày ra bộ mặt tươi cười, khom lưng vén cái áo tù của Nghiêm Phong lên, xem xét vết thương của bạn cùng phòng.

Nghiêm Phong nhăn chặt lông mày, nhưng cậu không hề từ chối ý tốt của Mars. Cậu mơ hồ cảm thấy, người đàn ông tóc đỏ hung hãn này hôn mình trước mặt mọi người thật ra thì cũng không có mang theo ý niệm *** tà cùng ý tứ sỉ nhục mình. Hiện tại, hai mắt Mars long lanh, trong đôi con ngươi đó thật sự không hề có chút khinh bỉ cùng *** loạn nào.

Cho nên, sức lực Nghiêm Phong cũng không thể khôi phục lại một cách nhanh chóng được nên cũng không ngăn cản Mars xem xét thân thể mình.

“Không nghĩ tới, làn da của cậu so với đàn bà còn trơn nhẵn hơn nha, nhưng mà sao cậu có thể đánh như vậy?!” Vén cái áo tù của Nghiêm Phong lên thấy trên da thịt trắng nõn đầy vết thương xanh tím, Mars ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Bất quá, bây giờ cậu không phải là đối thủ của tôi.”

Nghiêm Phong không nói gì, ánh mắt trở nên sắc bén hơn vài phần, cho nên Mars không tự chủ được, thuận tiện dừng động tác nắm bả vai Nghiêm Phong lại, trong đầu tự nhiên nảy ra ý tưởng đùa cợt.

Bất quá, Mars hiện tại lại nhìn thấy, xương quai xanh xinh đẹp, cùng vuông vức dưới cổ, còn có đường cong thân thể vừa mới rồi vô cùng dũng manh mà không hề mất vẻ duyên dáng…

Không nghi ngờ chút nào nữa, bày ra trước mắt Mars hiện tại chính là một thân thể vô cùng hoàn mỹ, vô luận khi nó tràn đầy sức sống hay là khi thể hiện sự co dãn, mềm dẻo, cũng đều nổi bật, luôn hấp dẫn một cách kì lạ đối với người khác. Lại càng không cần phải nói đến, nhích gần đến chỗ Nghiêm Phong có thể ngửi thấy trên người cậu có mùi vị thơm mát nhàn nhạt đặc biệt của người đàn ông ——

Khó trách lũ biến thái kia lại khao khát như thế, vẫn luôn chằm chằm nhìn ngó cơ thể Nghiêm Phong.

“Làm sao? Không phục? Nếu như tôi bị người đánh trộm, tôi sẽ nghĩ cách đánh vào gáy người đó, mà không hề tàn bạo như vậy.” Mars rất nhanh lấy lại tinh thần, dừng lại suy nghĩ không lành mạnh kia, xấu hổ cười cười nói. Đồng thời hắn cũng thấy sau gáy Nghiêm Phong cũng bị thương, lông mày không tự giác, nhăn lại thành một đoàn.

“Anh cho rằng tất cả người trên thế giới này đều là một tên quái thú chỉ dựa vào một thân cậy mạnh như anh sao?” Nghiêm Phong trả lời một cách mỉa mai, đột nhiên cảm thấy một trận choáng váng đầu, hai mắt chợt biến thành màu đen, cậu không thể làm gì khác là dừng câu chuyện lại.

“Cậu tốt nhất là đi đến bệnh xá xem bệnh đi.” Mars vừa nói, vừa cúi đầu định dang tay ôm lấy eo Nghiêm Phong, nhưng bị bàn tay Nghiêm Phong lạnh lùng đẩy ra, ngẩng đầu dùng ánh mắt vô cùng hung ác trợn trọn nhìn người đàn ông tóc đỏ đang hứng trí giúp đỡ vô cùng.

Mars thấy thế ha ha cười một tiếng, đem cánh tay đình đưa đến eo thu hồi chuyển đến khửu tay Nghiêm Phong, khẽ dùng sức đỡ cậu đứng lên.

Nghiêm Phong thu hồi ánh mắt gườm gườm, miễn cưỡng nhận ý tốt của hắn.

Mars sau khi báo cáo giám thị, mang theo Nghiêm Phong đi đến bệnh viện trong nhà tù. Bác sỹ người da trắng kiêu ngạo băng bó cho người bị thương xong, phất tay ra hiệu bọn họ ra ngoài.

“Bác sỹ Charles, nhìn bộ dạng của cậu ấy như thế này, thoạt nhìn có chút chấn động não chứ, ông xem xem có đúng vậy không?” Mars đợi đến khi bác sỹ dường như sắp đi, không nhịn được hỏi, chỉ vào Nghiêm Phong, trầm giọng nói.

Người bác sỹ tên Charles sau khi bị Mars nói, vẻ mặt rõ ràng hơi ngẩn ra, nhưng sau đó ông ta phát hiện trên mặt Mars lộ ra vẻ không giận mà hung, cùng với ánh mắt đang dần dần trở nên lạnh lẽo cùng nghiêm túc…

Trong lòng âm thầm kinh hãi, bác sỹ Charles lại gần nhìn Nghiêm Phong đang nằm trên giường bệnh, nói cần nghỉ ngơi hai tuần.

Cả quá trình điều trị, Nghiêm Phong trừ trả những câu hỏi đơn giản của bác sỹ ra thì những lúc còn lại đều ngậm miệng như hến. Cậu yên tĩnh nhìn hết thảy mọi chuyện Mars làm, băng sương trong mắt dần dần giảm đi.

Từ lúc ra khỏi bệnh viện, Nghiêm Phong cảm thấy sức lực trên người đã khôi phục gần như tất cả rồi, cậu cũng không cần Mars đỡ nữa, cho nên Mars thuận tay nhét thuốc bác sỹ kê cho cầm chặt trong lòng bàn tay, để chính hắn cầm.

Hai người từ từ đi về phía phòng giam của mình, đi qua từng gian từng gian xong, phạm nhân bên trong như cũ không dám trước mặt Mars càn rỡ nữa, chẳng qua ánh mắt những người đó rơi trên người hai người bọn họ càng ngày càng quái lạ, mơ hồ lộ ra chút đánh giá kinh ngạc cùng không có ý tốt.

Nghiêm Phong biết ánh mắt khác thường này của bọn họ là bởi vì những lời Mars nói lúc cứu mình. Cậu không để ý những ánh mắt xấu xa này, vẻ mặt vô cùng tự nhiên ngẩng cao đầu một trước một sau cùng Mars quay trở lại phòng giam.

“Xem ra chúng ta không thể ăn bữa trưa hôm nay rồi. Cũng may chúng ta vẫn còn một chút đồ cất giữ.” Mars chạy vội trước giường, cào cào một chút, phát hiện bên dưới gối rỗng tuếch, sửng sốt mới nhớ ra những cái đó mấy hôm trước hắn đã ăn hết mất rồi.

Sau khi giật mình, hắn cảm thấy có cái gì đó được ném qua chỗ mình. Người đàn ông nghiêng người tránh được, nhìn chằm chằm lại, phát hiện đó là một bọc đồ ăn cùng với một chút ít bánh bích quy.

Mars quay đầu lại nhìn phát hiện Nghiêm Phong đã cởi quần áo, nằm xuống giường, khẽ nhắm mắt, cũng không liếc hắn một cái.

Những đồ ăn này có lẽ là do Nghiêm Phong trước kia cướp của hắn một nửa đây mà? Như vậy, bây giờ là đáp trả lại ơn cứu mạng của hắn sao?

Có chút ý tứ nha!

Mars nhếch miệng cười cười, hắn cũng không khách khí cầm thức ăn lên ăn liên tục, cũng không có nói cảm ơn, biểu hiện rất hiển nhiên như lúc trước khi Nghiêm Phong cướp đồ của hắn cũng thoải mái như vậy.

Nghiêm Phong nằm ở trên giường nghỉ một lúc, đợi đến khi bên kia không còn tiếng nhai thức ăn nữa, cậu mới đứng dậy định qua lấy cốc nước để uống. Song hai chân của cậu bước đi hơi lảo đảo, đầu cũng hơi choáng váng, thân mình thiếu chút nữa đã chúc về phía trước.

“Lúc bị thương không cần quá khách sáo, cậu cần gì thì cứ nói với tôi.” Mars kịp thời tiếp được thân thể lảo đảo muốn ngã của Nghiêm Phong. Hắn khó thấy được bộ dạng Nghiêm Phong yếu đuối, tay chân mềm nhũn ra như thế này, không nhịn được cất tiếng cười to.

“Cười cái gì? Chẳng lẽ anh đánh nhau chưa từng bị thương sao?” Nghiêm Phong dữ tợn trách mắng.

“Tôi mỗi lần đều là toàn thắng. Cho dù thỉnh thoảng có bị đối phương đánh trúng thì cũng sẽ không mất sức như cậu, đã thế còn phải nằm nghỉ trên giường lâu như thế nữa chứ.”

“Đó là do anh miệng rộng nói bác sỹ tôi cần nghỉ ngơi hai tuần chứ, thật ra thì vết thương của tôi không nghiêm trọng như vậy.” Nghiêm Phong không phục nói.

“Được rồi. Không cùng người kiên cường như thế này tranh cãi nữa.” Mars nhìn thấy vẻ mặt Nghiêm Phong phẫn nộ, tâm tình đột nhiên thật tốt, cho nên chuyển đề tài, “Hiện tại tôi hiểu được cũng không trách cậu, chỉ cần là đàn ông, cũng không muốn bị người cởi quần xuống mà chịu sỉ nhục như vậy đâu? Cho nên tôi hiểu cậu vì sao lại liều mạng với bọn họ như vậy…”

“Hửm? Nếu như anh đã nghĩ như vậy, hiện tại tôi phải vô cùng xin lỗi nói cho anh biết rằng —— anh sai lầm rồi.” Ánh mắt Nghiêm Phong lạnh lùng, chậm rãi nói chuyện.

“Vậy như thế nào?” Đối mặt với Nghiêm Phong như vậy, Mars đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút là lạ, hắn không khỏi buột miệng nói.

“Tôi khi mười bốn tuổi, đã biết tính hướng của mình. Tôi cũng không cho là một người đàn ông cam tâm tình nguyện bị một thằng đàn ông khác cởi quần là chuyện gì đáng hổ thẹn cả.” Thần sắc Nghiêm Phong không thay đổi, nhàn nhạt nói. Ngữ khí của cậu cực kì dứt khoát, ánh mắt so với bình thường càng trở nên đanh thép, lạnh lùng trong trẻo hơn.

“Cái…cái gì? Cậu…. Ý của cậu là, cậu, cậu cũng là một người thích đàn ông sao?” Mars nhìn giống như cực kì kinh hãi, nhưng ngay sau đó rất nhanh phản ứng lại, lắp bắp hỏi.

“Đã như vậy, tại sao cậu phải vì từ chối làm chuyện đó với đàn ông mà ra tay đánh chết người đến nỗi bị tống vào tù như thế này? Hiện tại, cậu khi đối diện với đám người kia, cũng vì bảo vệ trinh tiết cái mông của mình mà cùng bọn họ đánh nhau? Dù sao thì cậu vẫn tiếp nhận được đàn ông mà, tại sao lại kiên trì như vậy, để cho chính mình vô cùng khổ cực?”

“Hắc! Tôi không nghĩ anh sẽ nói những lời ngu xuẩn như thế! Chẳng lẽ anh cho là, tôi sẽ thích tất cả đàn ông trên thế giới này sao? Chẳng lẽ anh cho rằng, đối với từng người đàn ông muốn mình, tôi nhất định sẽ mở chân ra sao?” Nghiêm Phong xem thường trừng mắt nhìn Mars không biết nói chuyện một cái, mặt không đổi sắc, băng lạnh nói tiếp.

“Không sao. Tôi là một người đàn ông đồng tính, nhưng thế thì thế nào? Nếu có người muốn quan hệ với tôi thì cũng phải là do chính tôi tự nguyện mới được!”

Mars không ngờ rằng Nghiêm Phong luôn luôn chống lại mấy phạm nhân đồng tính luyến ái kia thế nhưng lại thích người cùng giới, trong lúc nhất thời cảm thấy choáng váng đầu óc vô cùng. Cũng có chút mù mờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Làm sao? Chẳng lẽ anh kì thị loại người như tôi sao?”

Nghiêm Phong nghiêng đầu liếc mắt nhìn chằm chằm Mars đang không nói được tiếp nào thật lâu, ánh mắt vẫn giống như trước đây, trong suốt, dứt khoát, lúc này còn mang theo một chút phong thái bễ nghễ thiên hạ ( nhìn trời bằng nửa con mắt), ngạo mạn nhìn thẳng hai mắt người đàn ông tóc đỏ kia, lớn tiếng nói: “Không muốn chạm vào tôi thì xin mời bỏ tay anh ra… xin lỗi là tôi quên mất, anh tựa hồ không thích loại người như tôi.”

“Chết tiệt! Tôi không cần biết cậu là loại người gì! Tôi quản cậu thích cái gì sao? Còn có, tôi tại sao lại không dám chạm vào cậu chứ? Cậu con mẹ nó cũng không phải là vi rút chứ!” Mars lúc này hoàn toàn lấy lại tinh thần, hắn nghe những lời Nghiêm Phong nói thì vô cùng tức giận, lúc này mới trầm giọng quát: “Lại nói tiếp, tôi chỉ là không thích hậu môn của nam giới thôi, cũng không phải không biết chơi như thế nào…”

Nói tới đây, trong lòng Mars lại cả kinh, bời vì hắn trước kia nhất định thật sự sẽ không quan tâm đồng tính, lại càng không cần phải nói là sẽ không có *** ý với thân thể đàn ông hoặc là cưỡng bức bọn họ. Bây giờ nói ra những lời không thể giải thích này, thật sự chỉ là không muốn ở trước mặt Nghiêm Phong lộ ra vẻ mặt e sợ thôi sao?

Nhìn nhìn trong đôi con ngươi xinh đẹp của Nghiêm Phong hơi tản đi chút ít hàn ý, chớp chớp vài ý cười nhàn nhạt khó nhận biết được, Mars không hiểu sao trong lòng mình chợt rung động. Hắn cố gắng bình tĩnh, trên mặt lại bày ra vẻ mặt hung ác, dữ tợn, đem những lời muốn nói tiếp tục nói tiếp.

“Nói cho cậu biết, cậu đàng hoàng một chút cho tôi! Cậu phải nhớ kĩ là: cậu căn bản không cách nào chiến thắng tôi được! Sau này tôi sẽ không để cậu tùy tiện cùng người khác đánh nhau nữa! Nếu không, tôi thực sự sẽ hung hăng cưỡng gian cậu, khiến cho cái miệng phía dưới của cậu vĩnh viễn không dám kiêu ngạo mà to mồm như cái miệng phía trên nữa…. Dù sao, cậu cũng thích đàn ông! Đối với cậu là chuyện như thế hẳn không việc gì đi!”

“Cút!” Nghiêm Phong nghe Mars hung dữ uy hiếp, cậu không có sợ, ngược lại đảo mí mắt dùng giọng nói càng hung ác, càng lạnh lùng hơn để mắng người, khiến Mars giận đỏ cả mắt, hai chân định nhảy qua.

Cho nên Nghiêm Phong thừa cơ hội này thuận lợi đẩy cánh tay to khỏe của người đàn ông ra, đi tới bên bàn rót một chén nước, tu thẳng xuống bụng, kết thúc cuộc nói chuyện ngày hôm nay với Mars.

Sau đó, một đêm này không có chuyện gì đặc biệt xảy ra.

Sáng ngày thứ hai thức dậy, Mars vẫn như cũ đối Nghiêm Phong lên tiếng chào hỏi. Người này sau khi nhận được lời đáp lại, lại nhìn thấy trong đôi mắt lạnh lùng kia của Nghiêm Phong khó có được chút ít ôn nhu nhàn nhạt nhẹ nhàng nhìn thoáng qua.

Bình an vô sự vượt qua hai tuần nghỉ dưỡng bệnh, Nghiêm Phong không để ý sự khuyên can của Mars mà cố chấp tham gia lao động tiếp, bởi vì cậu cảm thấy nếu như lại tiếp tục nằm trên giường trong phòng giam hoặc đến bệnh viện, thân thể cậu có lẽ sẽ vì buồn chán mà sinh ra nấm mốc mất. Cùng thời gian nhàm chán như thế, Nghiêm Phong vẫn cảm thấy đi ra ngoài làm việc mà hóng chút khí trời vẫn khá hơn một chút.

Mars mắt thấy Nghiêm Phong lại một lần nữa không nghe lời mình, tự nhiên sẽ luôn nói mát, trách móc, chửi rủa, luôn miệng oán hận thằng nhóc phương Đông không biết tốt xấu mà hưởng phúc, đồng thời cũng không cho Nghiêm Phong một sắc mặt tốt.

Bất quá, đang là lúc làm việc, khóe mắt Nghiêm Phong có thể liếc thấy thân ảnh cao lớn, cường tráng của Mars, điều này khiến Nghiêm Phong cảm thấy vết thương giống như càng ngày càng tốt một cách khó giải thích.

“Anh tại sao không đi công xưởng?” Đến bữa trưa, Nghiêm Phong không nhịn được ngồi đối diện Mars mở miệng thắc mắc.

“Làm công việc của đàn bà, tôi cảm thấy rất không thú vị.” Mars thờ ơ trả lời, tiếp tục nuốt trôi một viên khoai tây nho nhỏ.

“Là vậy sao?” Nghiêm Phong hồ nghi nhìn nhìn Mars, cậu vốn nghi ngờ người đàn ông này bời vì lần trước giúp đỡ mình, đắc tội với giám thị, cho nên bị Sandy điều đi khỏi công việc nhàn hạ, cùng đến công trường bụi bặm này đào đất với mình.

Nhưng mấy ngày tiếp theo này, Nghiêm Phong phát hiện Sandy kia cùng mấy giám thị khác căn bản không hề để ý Mars đang làm cái gì, người bạn cùng phòng tóc đỏ của mình ngày ngày chỉ là ngồi dưới đất, chậm rãi, ung dung mà nghịch nghịch đất, trong miệng đều là những lời khó chịu cùng chê trách điều kiện làm việc vô cùng ác liệt.

Thỉnh thoảng Nghiêm Phong chịu không được những oán trách của Mars, quay đầu lại hung hăn nhìn hắn, người đàn ông này mới chịu dừng miệng một chủt, sau đó lại tiếp tục oán trách đến những điều kiện sống này nọ.

Kể từ đó, trong lòng Nghiêm Phong biết rõ là do Mars chọn ở lại công trường, giống như vì muốn ngó chừng mình, thuận tiện giúp mình chút ít việc nặng nhọc, đồng thời cũng giúp mình tránh những phạm nhân có rắp tâm khác đối với mình.

Lúc ban đầu khi mới biết dụng ý của Mars, trong lòng Nghiêm Phong có chút khó chịu vì đối phương xem nhẹ năng lực cùng nắm đấm của mình. Cậu muốn mở miệng trách cứ Mars đừng xen vào việc của người khác, nhưng là mỗi lần thấy người đàn ông bên cạnh này thỉnh thoảng khi làm việc lại vô tình lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, còn có đối phương dường như cảm nhận được ánh mắt của mình, sẽ quay đầu lại cười thật tươi với cậu.

Nghiêm Phong thật sự không cách nào giận dữ mà trách mắng Mars như vậy được, mỗi khi như thế, cậu sẽ nhẹ nghiêng đầu qua, bỏ qua tiếng cười sang sảng của người đàn ông, còn có sự quan tâm không thèm che dấu cùng sự giúp đỡ tường tận kia nữa.

Có lẽ bởi những cái này, Mars không có lưu ý trong con ngươi của Nghiêm Phong đang rũ xuống kia không khỏi lưu đông chút ít tình cảm, giống như hắn không có phát hiện ánh mắt Nghiêm Phong nhìn hắn so với trước kia có chút gì đó không thể nắm bắt, dần dần trở nên có chút phức tạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.