Biên tập: Bún Chả.
Chỉnh sửa: Lychee.
Sau khi xin phép huấn luyện viên, Tạ Tử Thanh mang theo Rory đi vào khu vực rừng lân cận.
Nhưng mà không tới hai phút sau anh hối hận rồi.
“Chỗ này không biết có quái thú không? Mẹ tớ nói quái thú đáng sợ lắm.”
“Cậu nghe chuyện về quái thú chưa?”
“Oa! Cây này cao thật á, cỏ cũng xanh biếc luôn nè.”
“A a a a a! Trên này có gai!!!”
….
Tạ Tử Thanh không nhịn được nữa: “Cậu biết thú đuôi dài không?”
“Không có.” Rory tò mò nhìn sang: “Thú đuôi dài là con gì thế?”
Tạ Tử Thanh hạ thấp giọng: “Thú đuôi dài ấy à, đặc biệt cực kì thích ăn thịt nhưng đứa trẻ hay ồn ào. Trước đây chỗ bọn tớ từng xảy ra một lần.”
“Xảy ra rồi á?” Rory có chút khủng hoảng.
Tạ Tử Thanh nói tiếp: “Khi đó có một cặp chị em sống cùng vú em của các cô. Người em là một người cực kì ồn ào, có một lần không cẩn thận bị thú đuôi dài nghe được. Nhân lúc trời tối, nó ngụy trang thành bà nội, ngủ cùng hai chị em. Chờ đến khi người chị đã ngủ say, nó liền ăn sạch người em. Thảm lắm!”
Tạ Tử Thanh không hề có thành ý mà cảm khái.
Nhưng mà Rory không chú ý tới, cậu ta hỏi: “Thú đuôi dài tại sao lại thích những đứa trẻ hay ồn ào chứ?”
“Vì chúng nó không thể phát ra âm thanh,” Tạ Tử Thanh nở nụ cười nhàn nhạt, “Nghĩ thử đi, nếu như đi ăn những người hay ồn ào, biết đâu chúng nó có thể nói được.”
“Nghe nói thú đuôi dài thích sống nhất ở trên cây,” Tạ Tử Thanh nhìn xung quanh một vòng, “Không biết nơi này…”
Rory sốt sắng che miệng lại, mắt liếc loạn xung quanh.
“Đi thôi, chúng ta còn phải hái trái cây đấy.” Tạ Tử Thanh nói.
Rory gật gật đầu, bám sát phái sau anh, thỉnh thoản còn quay đầu lại nhìn nhìn.
Cuối cùng bọn họ không tìm được hoa quả gì, nhưng lại thấy được một loại quả nhỏ màu vàng trong bụi cây. Tạ Tử Thanh ngửi một cái, thấy có mấy trái có dấu vết bị mổ, vì vậy bước đầu phán định là quả này có thể ăn.
Anh bứt một ít, cẩn thận nếm nếm, cảm giác giống loại nho không hạt.
Sau đó, bọn họ hái một đống quả nhỏ ấy mang về.
Chỉ là lúc sắp về lều lại gặp chút phiền toái nhỏ.
“Không nghĩ tới đi, chúng ta gặp lại nhau rồi.” Người cản trước mặt bọn họ hung ác nói.
Tạ Tử Thanh cố gắng nghĩ lại một lúc mới nhớ ra, đây không phải cái người lần trước vu oan anh gian lận hay sao. Sau đó… ánh mắt anh theo tiềm thức rơi xuống vị trí khó nói của đói phương.
Mặt Mark đỏ bừng lên: “Mày là cái thằng khốn nạn đê tiện vô liêm sỉ!” Nói xong liền muốn vọt tới.
Rory cau mày, chặn ở trước mặt hắn: “Mày muốn làm cái gì?”
Mark nhìn Rory cao to cường tráng, vẻ mặt nhăn nhó, cười lạnh nói: “Không nghĩ ra mày lại tìm được người giúp đỡ.”
Không biết nghĩ tơi điều gì, trên mặt Mark bỗng trở nên quái lạ. Hắn nhìn Tạ Tử Thanh một chút rồi cứ thế bỏ đi.
Tạ Tử Thanh cau mày, nói với Rory: “Tên này hơi là lạ. Cậu mấy ngày nay cẩn thận một chút.”
Rory gật gật đầu, bĩu môi nói: “Nhìn bộ dạng hắn cũng biết chả phải hạng tốt đẹp gì.”
Lúc hai người trở về lều, mọi người đã hấp xong bánh mì. Tạ Tử Thanh phân trái cây cho bọn họ.
Bắt đầu ăn bánh mì nhận lấy từ Angusgail, Tạ Tử Thanh không nghĩ tới cái bánh thoạt nhìn khố khốc cứng ngắc này hấp lên đã to lại còn rất ngọt.
Angusgail ngồi bên cạnh Tạ Tử Thanh, thấp giọng nói: “Vừa nãy có người luôn lòng vòng quanh gần chỗ khu lều chúng ta.”
Tạ Tử Thanh nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi: “Là người cậu quen sao?”
“Không quen.”
Tạ Tử Thanh vỗ vỗ cánh tay y: “Lần sau nhìn thấy thì chỉ cho tớ.”
Angusgail mím môi: “Ừm.”
Sắc trời mỗi lúc lại một tối dần. Tạ Tử Thanh đang chuẩn bị vào lều nghỉ ngơi,.
“Bạn học Tạ Tử Thanh.” Bên cạnh vang lên một giọng nói.
Tạ Tử Thanh ngẩng đầu, nhìn thấy Levi đứng phía sau mình, trong tay còn cầm một cái cốc.
Cậu ta tới làm gì? Nói thầm trong lòng, Tạ Tử Thanh hỏi: “Bạn học Levi, cậu có chuyện gì không?”
Mấy người kia cũng nhìn về phía hắn.
“Vừa nãy tớ nghe nói Mark đi tìm cậu, có lẽ ngôn từ của cậu ấy có chút kích động. Tớ tới thay mặt cậu ấy xin lỗi cậu. Đây là một loại trái cây tớ tìm được đem làm nước trái cây, hi vọng cậu nhận lấy.”
Levi để ý Angusgail cũng nhìn hắn, sắc mặt hơi hồng hồng, trong ánh sáng lờ mờ, không ai nhìn thấy.
Tạ Tử Thanh nhận lấy cái cốc, uống một ngụm: “Trời tối rồi, nếu không có chuyện gì khác thì cậu về trước đi.”
Tận mắt nhìn thấy Tạ Tử Thanh uống xong nước trái cây, nụ cười nhất thời hiện lên trên khuôn mặt Levi, nhìn qua lại giống như được thông cảm mà mừng rỡ: “Vậy tớ đi về trước, chúc mấy cậu ngủ ngon.”
Chờ Levi rời đi, Tạ Tử Thanh nhổ chỗ nước trái cây trong miệng ra, sau đó nói: “Không sao rồi, mọi người nghỉ ngơi đi.”
Cái thứ kinh như vậy, Levi quả nhiên vẫn là đến đối phó anh sao?!
Thực sự là không chịu được cái mùi vị kia, Tạ Tử Thanh liền lấy nước đi súc miệng.
Angusgail nhìn cốc nước Tạ Tử Thanh để dưới đất, cau mày: “Nước này có vấn đề?”
Tạ Tử Thanh đùa y: “Tự cậu uống thử xem.”
Angusgail không lên tiếng, sau dưới vẻ mặt kinh ngạc của Tạ Tử Thanh, cúi đầu hôn lên môi anh một cái, mím môi nói, “Ngọt.”
Tạ Tử Thanh chột dạ nhìn xung quanh, phát hiện không có ai, ôm lấy cổ Angusgail, cây ngay không sợ chết đứng hôn lại.
Chính mình có bản lĩnh tìm bạn trai, tại sao không thể hôn?!
Mấy phút sau, hai người mặt đỏ tai hồng tạm biệt nhau, trở về lều của chính mình.
Tạ Tử Thanh đỏ mặt nằm trong lều, lại cảm thấy như thế thì không có cảm giác an toàn, vì vậy kéo chăn bao chặt lấy mình.
Được ròi, ngủ!
Một chốc sau, vẫn chẳng có tí buồn ngủ nào đành mở mắt ra, Tạ Tử Thanh trở mình. Ngủ không được, luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.
Đếm cừu… A, vẫn không có ngủ được…
Ngay lúc Tạ Tử Thanh đếm tới chú cừu 53, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người gọi tên anh, giọng rất quen.
Anh kéo cửa ra, Angusgail lập tức từ bên ngoài chui vào.
Trong lều không gian nhỏ, Angusgail chỉ có thể đáng thương co cụm ở trong góc: “Anh ngủ không được.” Y nói.
Tạ Tử Thanh chu chu miệng: “Tớ ngủ cũng không được.”
Anh cuối cùng cũng rõ là thiếu đi cái gì rồi. Hoá ra là thiếu một Angus nha.
Bởi vì lều quá nhỏ, không có cách nào để hai người cùng nằm ngủ, vì vậy Angusgail để Tạ Tử Thanh nằm úp sấp lên người y.
Tạ Tử Thanh nằm úp sấp lên người y xong, bắt đầu điều chỉnh tư thế ngủ. Trong quá trình khó tránh khỏi cọ phải chỗ nào kia của Angusgail.
Angusgail cảm giác có chút khó chịu, rầm rì mấy câu, Tạ Tử Thanh ngừng lại: “Tớ làm cậu đau sao?”
Lúc nói chuyện hơi nóng cứ phả lên cổ Angusgail. Angus cảm giác càng lúc càng kì quái.
Y đỏ mặt nói: “Không có.”
Như vậy là Tạ Tử Thanh an tâm, tiếp tục điều chỉnh tư thế ngủ. Anh co co chân, không cẩn thận đụng phải một thứ không giống như bình thường.
Tạ Tử Thanh:…!!!
Hai người cứng đờ.
Angusgail lắp bắp nói: “Anh, anh cũng không biết sao nó lại thành ra như vậy.”