Biên tập: Bún Chả.
Chỉnh sửa: Lychee.
Trầm mặc, Tạ Tử Thanh ấn cái thứ đã nửa cứng nửa mềm xuống, áp xuống dưới chân.
“Ngủ.”
Angusgail cực kỳ oan ức: “Nhưng thế khó chịu lắm.”
Tạ Tử Thanh ngửa đầu hôn một cái lên cằm y: “Ngoan, ngủ rồi sẽ không khó chịu.”
“…Được rồi.”
__________________________
Ngày hôm sau tỉnh lại, Tạ Tử Thanh thần thái sáng láng tinh thần sung mãn, với Angusgail uể oải suy sụp tạo thành so sánh rõ ràng.
Có người tới hỏi, Tạ Tử Thanh cười híp mắt nói: “Angus á! Cậu ấy lạ giường.”
Angusgail: “….” Y ngoại trừ ngấm ngầm thừa nhận mình lạ giường, còn có thể nói cái gì.
Rất nhanh, sau khi bọn học sinh vội vàng ăn qua bữa sáng giản đơn, liền nhận được thông báo thu dọn đồ đạc tập hợp.
Hạng mục chủ yếu của đợt huấn luyện quân sự lần này của bọn họ là hợp tác đoàn đội, huấn luyện sinh tồn trong rừng rậm hoang dã, kỳ hạn là nửa tháng.
Mỗi người được phát một cái còi báo động, một khi máy giám định sự sống của học sinh tụt xuống quá nhanh, nó sẽ phát ra tín hiệu cầu cứu.
Bọn Tạ Tử Thanh sau khi tiến vào trong rừng khoảng 1 tuần, tuy rằng cả người thoạt nhìn có chút chật vật, nhưng chung quy vẫn chưa gặp nguy hiểm gì. Mấy người dù sao chưa có kinh nghiệm nhiều, rất nhanh liền thư giãn.
Đến sáng sớm ngày thứ chín, bọn họ đột nhiên gặp một con thú có sừng đang nóng nảy. Mà lúc này, mấy người còn đang làm bữa sáng.
Tạ Tử Thanh hấp bánh mì xong, trộn chỗ trái cây thành nước sốt rồi phết chúng lên bánh mì, vừa nói chuyện với Angusgail.
Andy không cẩn thận làm đổ nước trái cây của Emily, bị cô nàng nhéo tai mắng cho một trận. Nhưng nhìn vẻ mặt của cậu ta, hình như còn rất vui vẻ.
Rory ngồi xổm một thân một mình ở bên cạnh, vốn đang gặm bánh mì hết miếng nọ đến miếng kia, nhìn thấy cảnh này, đột nhiên nuốt không trôi.
Vừa lúc đó, đột nhiên một quái vật khổng lồ đột nhiên húc đổ mấy cây đại thụ, xuất hiện trước mặt bọn họ.
Hai con sừng lớn húc đổ một cây đại thụ, lao vọt về phía bọn họ.
Đôi mắt đỏ ngầu gắt gao nhìn chằm chằm mấy người bọn họ, lại thêm một con sừng lớn khác nhỏ hơn một chút lao về phía họ.
“Ò ——”
Kinh hoảng đi qua, Tạ Tử Thanh chợt tỉnh táo lại: “Cầm ba lô lên, cái gì không kịp mang đi được thì bỏ đi, chạy ra nhiều hướng khác nhau, gặp nhau ở phía đông cách 3 cây số.”
“Tình huống quá nguy hiểm, trực tiếp ấn còi báo động.”
Angusgail tuy không muốn tách khỏi Tạ Tử Thanh, nhưng cũng biết lúc này hai người so với một người sẽ thành một mục tiêu lớn hơn, càng khó chạy trốn hơn.
Mấy người sau khi tách ra, thú sừng lớn trực tiếp bỏ qua những người khác, đuổi theo Tạ Tử Thanh.
Cũng may thú sừng lớn tuy đáng sợ, nhưng do hình thể và cây cối che chắn, tốc độ di chuyển không được tính là nhanh lắm.
Tạ Tử Thanh lợi dụng khoảng cách giữa các cây, không ngừng gia tăng khoảng cách với thú sừng lớn phía sau.
Thú sừng lớn thấy Tạ Tử Thanh càng chạy càng xa, càng thêm phẫn nộ.
“Ò ——”
Cuối cùng cũng coi như thoát được cái máy ủi di động khổng lồ kia, Tạ Tử Thanh còn không kịp thở ra một hơi, dưới chân bị trượt đi, cả người liền lăn xuống sườn dốc.
Anh sống chết ôm lấy cái cây nhỏ bên cạnh, ngực phập phồng mãnh liệt, lòng vẫn còn sợ hãi liếc mắt xuống phía dưới một cái.
Ngay chỗ cách anh không tới 10m, có một cửa động mạng nhện giăng kín, sâu không thấy đáy. Đó là hang động của nhện khổng lồ. Loại nhện này có một tập tính là thích đào động chỗ đất dốc, sau đó chờ con mồi tự mình rơi vào.
Nếu quả thật rơi vào đó, hậu quả khó mà lường trước được.
Ngay lúc Tạ Tử Thanh chuẩn bị leo lên, đột nhiên nghe thấy:
“Răng rắc ——”
Anh mở to hai mắt nhìn cái cây nhỏ mình đang víu vào.
Chỗ rễ cây đã có mấy nơi đứt đoạn.
Sẽ không xui đến thế chứ?
Mấy giấy sau, lại răng rắc một tiếng, cây nhỏ theo âm thanh mà lìa ra.
Tạ Tử Thanh tuyệt vọng nhắm mắt, cổ tay đột nhiên bị siết chặt, sau có tiếng truyền tới: “Chuẩn bị kỹ càng, tôi kéo cậu lên.”
Anh kinh ngạc mở mắt ra, nhìn thấy cổ tay mình bị một người máy bắt lấy, thuận theo cánh tay máy siêu dài ấy nhìn qua, một người đàn ông mặc quân trang đứng ở chỗ anh ngã xuống, một đầu khác của cánh tay máy ở trong tay anh ta.
Bên cạnh người đàn ông là một thiếu niên đang nhìn xuống liếc xung quanh, đó là… Baker?
“Cái sườn núi lớn như thế mà cũng không nhìn thấy, đám nhà quê bọn mày phải mù hết ráo rồi đúng không?” Thiếu niên vẫn là cái bộ dạng kia, bất kể lúc nào cũng có thể khinh bỉ dáng dấp anh.
Người đàn ông cứu được người xong, rất nhanh rời đi.
Tạ Tử Thanh xoay xoay cổ tay lúc lăn xuống lỡ bị trẹo, giọng có chút chần chừ: “Cậu sao lại ở đây?”
Baker ghét bỏ liếc nhìn anh, lầm bầm nói: “Còn không phải là nghe được bọn Levi nói muốn bắt một con thú sừng lớn con giá hoạ cho đám chúng mày sao. Bằng không tao đến tìm bọn nhà quê chúng mày làm cái gì?”
Sau đó cây ngay không sợ chết đứng nói: “Lần này coi như trả cái vụ trên phi thuyền kia …, bản thiếu gia mới không nợ ân tình của đứa nhà quê như mày.”
Tạ Tử Thanh cực kì kinh ngạc, hoá ra lần trên tàu vũ trụ kia, bị cậu ta đẩy ngã, không phải do cố ý? “Cảm ơn cậu.”
“Nhà quê, ánh mắt của mày thế là làm sao?” Thiếu niên thanh tú tức đến đỏ cả mặt, “Bản thiếu gia mới không phải cái loại người như Levi!”
Hắn chỉ muốn tìm một tiểu đồng bọn cùng chung chí hướng, lấy việc vượt mặt Tạ Tử Thanh làm mục tiêu, nói xấu sau lưng Tạ Tử Thanh một tí thôi, ai ngờ đâu tiểu đồng bọn lại trực tiếp muốn giết người! Hắn cũng sợ lắm đấy biết không!!
“Thật cảm ơn cậu.” Tạ Tử Thanh nở nụ cười, lần kia anh tưởng anh cứu người lại bị ân đền oán trả, trong lòng thương tâm đã lâu. Hóa ra anh không cứu nhầm người.
“Ai hiếm lạ mấy câu cảm ơn của mày chứ đồ nhà quê? Bản thiếu gia đi, ngày nào đấy, bản thiếu gia nhất định vượt mày! Chờ đấy.”
Baker động tác nhẹ biến mất giữa đám cây cối, rất nhanh đã mất hút.
Trong đầu Tạ Tử Thanh ánh sáng chợt loé, đột nhiên nhớ ra, tinh thần lực với thể lực của người này hình như là E với C.
__________________________
Đến chỗ đã hẹn với mọi người, ngoại trừ Angusgail, tất cả đều có mặt.
Tạ Tử Thanh tìm một vòng, đều không thấy người kia: “Angus đâu?”
Ba người tôi dòm cậu, cậu dòm tôi một chốc, cuối cùng Andy nói: “Lúc hai con thú sừng lớn đuổi theo mày, có một con khác đuổi theo Angus. Tao chạy hướng khác, cũng gặp phải một con thú sừng lớn, rất lâu mới thoát khỏi nó. Sau đó đến chỗ này thì Emily với Rory đã tới trước rồi.”
Emily nói: “Tớ cũng gặp một con.”
Rory vẻ mặt đưa đám: “Tớ gặp hai con.”
Nói cách khác, không ai nhìn thấy Angus cả. Tạ Tử Thanh trầm mặc một hồi, mới nói: “Chúng ta chờ cậu ấy.”
Andy cười ha ha, giả vờ bông đùa nói: “Không nghĩ tới Angus lại còn bị lạc đường, ha ha.”
Tạ Tử Thanh: “Mỗi người đều có sở đoản mà.”
Đây là chấp nhận lời giải thích đi lạc đường.
Bốn người đợi từ ban ngày đến đêm đen, lại đợi tiếp từ đêm đen đến ban ngày, mãi đến tận ngày cuối cùng, Angusgail cũng không xuất hiện.
Andy nhìn Tạ Tử Thanh càng ngày càng trầm lặng, do dự nói: “Cậu nói có khi nào cậu ta lạc đường, sau đó đi ra ngoài trước chúng ta hay không?”
Tạ Tử Thanh ôm gối ngồi trên một khúc thân cây khô, anh nhớ tới tình tiết trong truyện gốc kia, thời điểm vai chính mất tích chính là trong đợt huấn luyện quân sự, không rõ tung tích. Cho nên Angus có phải mất tích hay không, sau này còn trở về hay không?
Anh lại cười mình ngốc thật, Angus là nhân vật chính đấy, nhân vật chính chết thế nào được?
Angus chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.
Tạ Tử Thanh đứng lên nói: “Đi thôi.”
__________________________
Bọn họ lại mất ba ngày đi ra khỏi vùng rừng này, sau khi đi ra cũng không thấy bóng dáng Angusgail.
“Học viên… mất tích…máy thăm dò… không phát hiện được…”
Đây là tin tức Tạ Tử Thanh nghe được từ chỗ huấn luyện viên, hắn nói với Andy: “Cậu ấy chắc chắn không có chuyện gì đâu.”
Andy ngoài miệng đồng ý với anh, nhưng lo lắng trong ánh mắt lại càng rõ hơn.
Cuối cùng, Angusgail bị cho là mất tích.
Ngoài ra cũng có ba học viên mất tích.
Cho đến khi về trường học, Tạ Tử Thanh đều không nói câu nào. Lúc chia tay ở cửa phòng ngủ, anh nói với Andy: “Tao không sao, đừng lo.”
Sau đó thấy Đậu Đỏ tung tăng vung cánh tay máy từ trong phòng ngủ vọt ra: “Cậu Tử Thanh tới đón Đậu Đỏ về sao? Ơ, cậu Angus đâu?”
Tạ Tử Thanh nói: “Đi thôi.”
Đậu Đỏ vẫy vẫy cánh tay máy bai bai Đậu Xanh: “Tạm biệt, hôm khác lại sang chơi với cậu.”
Đậu Xanh cả người bị dán đầy giấy: “… Tạm biệt.”
Một người một máy dần dần đi xa, còn nghe tiếng Đậu Đỏ truyền tới.
“Cậu Angus đi chơi chưa có về sao?”
“Chờ cậu ấy về cậu phải mắng cậu ấy!”
“Không được… Cậu ấy sẽ giấu tiền riêng!!”
Andy: Cái kết luận này là từ đâu chui ra thế?
Để Đậu Đỏ về phòng Angusgail chơi, Tạ Tử Thanh đi về phòng mình, đóng cửa phòng, nước mắt nhịn suốt một ngày rốt cục cũng nhỏ xuống.
Anh lau khô nước mắt, mở vòng tay chuẩn bị bài trong sách giáo khoa.
Chờ Angus về sẽ trở nên rất lợi hại, anh mà không cố gắng, sẽ không đuổi kịp Angus được nữa.