Chương 32
Căn nhà nhỏ hiện tại chỉ còn mỗi Tề Tuấn và Kiều Tiểu Ân, anh bước vào nhà cô bao nhiêu lần là bấy nhiêu lần đều mang theo một cảm xúc khác nhau. Lần đầu tiên đưa cô về nhà trong tình trạng say rượu, lần đến nhà được ăn bữa cơm do bạn gái nấu, một lần nấu mì cho cô ăn, nhưng lần này tâm trạng của Tề Tuấn cực kỳ không vui, còn có chút tức giận.
“Em không sao chứ?”
Kiều Tiểu Ân cúi gầm mặt không dám nhìn lên anh, chỉ thỏ thẻ nói: “Em không sao.”
“Ngày mai không cần đến công ty đâu, em ở nhà nghỉ ngơi đi!”
Kiều Tiểu Ân vội nói: “Em không sao thật mà!”
Kiều Tiểu Ân vừa chạm vào đôi mắt âm lãnh của anh chợt cúi đầu xuống lại, Tề Tuấn còn đang rất giận cô.
Anh im lặng nhìn cô một lúc thật lâu, từ trước đến nay anh chưa từng phải lòng cô gái nào, yêu Kiều Tiểu Ân, những cung bậc cảm xúc khác nhau dần được nếm trải đầy đủ, nó khiến cho cuộc sống bình lặng của Tề Tuấn bị xáo trộn rất nhiều, hóa ra yêu một người thật lòng chính là như thế.
Cảm thấy người trước mặt không có phản ứng gì, Kiều Tiểu Ân tò mò hơi ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện anh đang chăm chú nhìn mình lại một lần nữa cúi đầu xuống, nhưng lần này vòng tay rắn chắc đã kéo cơ thể Tiểu Ân vào một cái ôm ấm áp, giọng anh trầm ấm êm tai thì thầm bên cạnh: “Sau này bị thương nhất định phải nói cho anh biết đầu tiên.”
“Em xin lỗi!”-xuất phát điểm của cô không muốn anh phải lo lắng, càng không muốn người ngoài nói cô dựa dẫm vào sếp, nhưng nếu vì việc này làm cho tình cảm của hai người xảy ra vấn đề Kiều Tiểu Ân sẽ đau lòng lắm, từ nay cô sẽ nghe lời anh hết.
“Những rạn nứt đều là do chúng ta không chia sẻ với nhau, anh sẽ không giấu em điều gì, sau này em cũng phải nói cho anh biết.”-Tề Tuấn đưa tay lên vuốt mái tóc óng mượt của cô, nhẹ nhàng tách khỏi cái ôm nhìn sâu vào đôi mắt nai trong sáng: “Người Tề Tuấn đã chọn là một cô gái xinh đẹp và lương thiện, cô ấy không thua kém bất kỳ người phụ nữ nào, anh sẽ không để ai ức hiếp em.”
“Tuấn...”-lời nói của anh cùng với những việc xảy ra ngày hôm nay khiến cho Kiều Tiểu Ân tủi thân, đôi mắt đong đầy ẩn lên dòng pha lê trong suốt. Nhưng anh nói rất đúng, cô không thua kém bất kỳ ai, còn hơn những người ganh ghét cô vì đã được anh lựa chọn, cô chỉ việc hưởng thụ trong vòng tay anh thôi, phải. Cô sẽ sống cuộc sống như vậy.
Tề Tuấn mỉm cười véo nhẹ chóp mũi Kiều Tiểu Ân khi nhìn thấy biểu cảm thông suốt hiểu ra vấn đề của cô: “Sau này ngoài anh ra em không cần nghe theo lệnh của ai nữa.”
“Em biết rồi, sếp!”-cô khoa trương đưa tay lên trán nhận lệnh.
“Không được đi chung với người đàn ông khác một mình mà không có anh bên cạnh.”
“Dạ!”
Tề Tuấn nheo mắt, anh kề sát khuôn mặt điển trai của mình sát vào khuôn mặt cô, khóe môi cong lên nụ cười quyến rũ để lộ hai lúm đồng tiền làm cho ai kia điêu đứng: “Anh đẹp trai hơn cái tên Hàn Thế Vinh kia phải không?”
Bây giờ anh có nói điều gì khác bảo cô đồng ý Kiều Tiểu Ân tuyệt đối sẽ không lắc đầu phản bác lại, huống hồ người đàn ông trước mặt có sức lôi cuốn như vậy: “Phải, anh đẹp trai hơn anh ta...”
Tề Tuấn hài lòng ngồi ngay ngắn lại, anh đỡ lưng cô đã tựa hẳn lên ghế vì giữ khoảng cách với anh vừa rồi, nhìn xuống bàn chân bị bó bột của cô lên tiếng: “Em như thế này có tắm được không?”
“A... chắc là được.”
Kiều Tiểu Ân nhìn bộ dạng gian tà của anh nhìn mình cảnh giác nói: “Em tự lo được mà.”
“Anh không yên tâm, để anh giúp em tắm!”
Kiều Tiểu Ân sững sốt vội lấy tay che ngực mình lại: “Không được! Anh đừng lợi dụng lúc em bị thương làm càn nha.”
Tề Tuấn đứng bật dậy ra bộ xoắn cao hai tay áo sơ mi trắng để lộ bắp tay nam tính rắn chắc ra ngoài, Kiều Tiểu Ân chớp chớp mắt, giọng yếu ớt: “Anh tính làm gì em?”
Anh cúi xuống bế luôn cô đứng dậy cùng mình, xúc tích đáp: “Đưa em đi tắm!”
.
.
.
TBC.
Không cần cmt nói ngắn nha, vì nó ngắn thật :)))))))))))