Chương 33
Đặt Kiều Tiểu Ân ngồi trong trên ghế trong nhà tắm, Tề Tuấn nhìn vẻ mặt xấu hổ và lúng túng của cô hỏi: “Em sợ sao?”
Cô cười gượng: “Làm... gì có.”
“Hay để anh tắm chung với em, sẵn giúp em tắm luôn.”
“Tuyệt đối không được!”-Kiều Tiểu Ân nói to, ánh mắt trợn tròn nhìn vào vẻ mặt thích thú của anh, trêu cô như vậy vui lắm sao?
Anh mỉm cười vò rối tóc cô, như nhớ ra điều gì hỏi cô lần nữa: “Quần áo em để hết trong phòng phải không? Để Anh lấy cho.”
“Ơ...”-Kiều Tiểu Ân còn chưa kịp tiêu hóa xong câu hỏi của Tề Tuấn anh đã đi vào phòng ngủ của cô. Trời ạ, cô chưa muốn anh làm mấy việc này đâu, họ chỉ nên tìm hiểu những mặc tốt của nhau trước thôi.
Tề Tuấn nheo mắt nhìn giá đồ, cách ăn mặc của người yêu anh thật đơn giản, nhưng rất hợp với cô ấy. Chọn một bộ đồ ngủ thoải mái, Tề Tuấn tìm đến đồ lót trong ngăn tủ, anh khẽ cười nhìn mấy hình chim cánh cụt đáng yêu in trên lớp vải quần lót, ra bạn gái của anh rất thích chim cánh cụt.
Cầm đến áo lót, hàng chân mày anh một lần nữa nhướng cao lên, khóe môi cong lên nụ cười nhàn nhạt.
“Đồ của em đây!”
Kiều Tiểu Ân nhìn quần lót cố tình được anh xếp trên cùng ném cho anh cái lườm khó coi: “Cảm ơn!”
Tề Tuấn khụy gối ngồi xuống đối mặt với cô khiến cho ai đó bất ngờ: “Anh là bạn trai của em, chuyện này nên làm mà.”
Cô thúc anh ra ngoài, lần này Tề Tuấn đã chịu buông tha cho cô, còn đùa nữa sẽ muộn mất, bạn gái anh cũng cần được nghỉ ngơi.
Kiều Tiểu Ân nhìn áo ngực “nhỏ bé” rồi nhìn xuống vòng một của mình thở dài úp luôn khuôn mặt vào bộ quần áo anh mới đưa, là tại cô ốm chứ không phải tại ngực cô nhỏ đâu, anh đừng có hiểu lầm nha.
Trong khi Tề Tuấn đang xem tin tức trên TV, Kiều Tiểu Ân tắm xong khập khiểng đi ra, nhìn bóng lưng cao lớn ngồi ở giữa nhà, cô liên tưởng đến cảnh nếu sau này cả hai sống chung một nhà, mỗi ngày cô đều được nhìn thấy anh, cùng anh sinh hoạt, tự nhiên cảm thấy thật ấm cúng.
Tề Tuấn nhìn lên đồng hồ, cũng đã lâu nên quay sang hướng phòng tắm nhìn thử, phát hiện cô đứng cách đó không xa đang chăm chú nhìn mình, đôi mắt mơ màng chan chưa yêu thương làm cho anh cũng bị cuốn theo dòng cảm xúc của cô.
“Xong rồi sao không gọi anh?”
“Em thấy anh đang tập trung, với lại em cũng đang bận ngắm anh.”
Tề Tuấn bước tới bế cô vào phòng đặt lên giường, bàn tay đưa ra miết nhẹ khuôn mặt mịn màng trắng noãn của cô, yêu thương nói: “Em nghỉ đi, anh về đây!”
“Dạ!”
Kiều Tiểu Ân có chút không nỡ để Tề Tuấn rời đi, cô áp tay mình lên bàn tay anh đặt trên má bao lấy. Lúc anh rời ra, không biết nguồn động lực to lớn từ đâu thôi thúc cô kéo anh giữ lại, Kiều Tiểu Ân vòng tay ra ôm chặt hông Tề Tuấn làm anh không khỏi bất ngờ, nhưng rất nhanh đã trở về vẻ ôn hòa, vòng tay đáp lại cái ôm của cô.
“Không nỡ xa anh sao?”
Cô như mèo con gật gật đầu, khuôn mặt nép sát vào ngực anh, mùi hương sữa tắm dễ chịu từ cơ thể mới tắm của cô xộc lên mũi làm anh cảm thấy thật thoải mái.
“Ngoan, em để anh ở lại anh không chắc sẽ không làm gì em đâu.”-anh nửa đùa nửa thật trêu cô.
Kiều Tiểu Ân nói với giọng nũng nịu, cô nhích khuôn mặt của mình ra nhìn lên anh trưng đôi mắt nai to tròn làm cho anh rung động.
“Mọi người hay nói nhìn em giống một thiếu nữ mới lớn, anh cứ xem em như học sinh chưa trưởng thành là được, ở lại với em thêm chút nữa.”
Tề Tuấn nheo mắt nhìn biểu cảm đáng yêu của cô nàng trước mặt, em như vậy thật sự rất cám dỗ, khiến anh muốn phạm tội a.
Tề Tuấn kéo cô ngã xuống giường, sau đó không cho cô có cơ hội phản ứng liền chộp lấy cái chăn che khuôn mặt “câu dẫn” này lại, bông đùa nói: “Anh không biết người nào gieo vào đầu em cái ý nghĩ khuôn mặt kia chưa đủ tuổi, trông nó cũng không còn nhỏ gì nữa...”
Đôi mắt lia xuống cơ thể của cô, anh mỉm cười tiếp tục: “Nhưng cơ thể đúng là chưa trưởng thành thật.”
Kiều Tiểu Ân đẩy chăn khỏi mặt, đôi mắt sắc lẻm lườm Tề Tuấn: “Anh mới nói cái gì?”
Tề Tuấn không sợ vẫn ngang nhiên nói: “Anh nói cơ thể của em chưa trưởng thành.”
Kiều Tiểu Ân mím môi giận đến đỏ mặt, cô xoắn tay áo lên túm lấy vạt áo sơ mi của anh, tay còn lại nắm lấy cái gối đánh vào người anh. Tề Tuấn từ lấy tay chịu đòn cuối cùng cũng nhịn không được tìm cho mình một cái gối phản công lại. Một màn chiến gối ầm ĩ và sôi nổi diễn ra trong căn phòng nhỏ của cô.
“Dừng lại, chỉ có con nít mới chơi trò này thôi!”-Tề Tuấn đưa cao tay lên ngưng, khuôn mặt vừa hé ra nhận ngay cái gối bay vào mặt trước khi rớt xuống đất.
Kiều Tiểu Ân cười xòa vờ hối lỗi: “Em nghe hơi trễ!”
Tề Tuấn hắng giọng chỉnh lại cổ áo ngay ngắn: “Vì em đang bị thương anh mới nhường, khuya rồi vận động nhiều quá không tốt đâu.”
“Em biết rồi.”
Tề Tuấn nhìn gương mặt đã tươi tỉnh hơn của cô cũng an tâm phần nào, anh mỉm cười lên tiếng: “Em nhắm mắt lại đi!”
Kiều Tiểu Ân ngại ngùng cười mỉm chi, cô vén lọn tóc xõa trước trán của mình vâng lời anh nhắm mắt lại, chờ đợi nụ hôn chia tay từ bạn trai.
Tề Tuấn cúi thấp người xuống tiến sát lại khuôn mặt của cô, anh thích thú ngắm nhìn từng đường nét hoàn mĩ như thiên thần của người anh yêu. Hàng mi dài cong vút, chóp mũi thon gọn, đôi môi đỏ chúm chím hài hòa trên khuôn mặt trái xoan cùng làn da trắng ngần không tỳ vết, càng nhìn càng không muốn rời mắt.
Cảm thấy quá lâu mà anh vẫn không có động tĩnh gì, Kiều Tiểu Ân hé một bên mi mắt ra nhìn trộm, chợt trông thấy khuôn mặt anh đang rất gần mình làm cô giật mình mở to luôn hai mắt, càng bất ngờ hơn khi môi anh chạm vào môi mình, giữ yên đôi môi ấm nóng một lúc mới tách ra.
“Lần tới nếu đặt chân vào phòng em, anh không chỉ ôm và hôn thôi đâu.”
.
.
.
TBC.