Sáng sớm sau khi Lâm Hạo Sơ thức dậy thì
cảm thấy không ổn, cách tờ báo cũng có thể cảm giác được có một đôi mắt
hừng hực lúc nào cũng tập trung vào nhất cử nhất động của anh. Anh bất
đắc dĩ xoa trán, “Tần Hỷ Lạc, hôm nay anh cam đoan không biến mất đâu,
được chưa? Em không cần giống như cái đuôi dính chặt vào anh.” Hỷ Lạc vừa gặm bánh mì nướng, vừa ồm ồm bĩu môi làu bàu, “Anh cứ làm việc của anh, không cần quan tâm em. Coi em như không khí là được rồi.”
Lâm Hạo Sơ buông tờ báo, chậm rãi uống cà phê, nghĩ thầm, không khí cũng không có cảm giác tồn tại
mãnh liệt giống như em, liếc cô một cái, “Hôm nay em không đi học à?”
Hỷ Lạc lắc đầu, bày ra một nụ cười vô cùng đắc ý, “Hôm nay em có rất nhiều thời gian.”
Lâm Hạo Sơ gật đầu, lại lật
sang trang báo khác, nói rề rề, “Nếu em nhàn rỗi như thế, thì đem rèm
cửa, ga giường, quần áo tất cả đi giặt đi, còn có. . .” Anh đặt tờ báo
trong tay xuống, ánh mắt gian xảo tỏa sáng chiếu vào bạn nhỏ Hỷ Lạc,
“Trong phòng vệ sinh em để đồ. . .” chữ lót còn chưa nói xong đã bị Hỷ
Lạc cắt ngang.
“Lâm Hạo Sơ, anh. . . một
ngày anh không sai vặt em thì sẽ béo sao?” Hỷ Lạc tức giận giật phăng
miếng bánh mì nướng trong miệng Lâm Hạo Sơ.
Lâm Hạo Sơ chậm rãi lắc đầu, “Sẽ không.”
“Vậy sẽ gầy sao?” Hỷ Lạc lại hung hăng cắn một miếng bánh mì nướng đáng thương.
Lâm Hạo Sơ lại chậm chạp lắc
đầu, “Cũng sẽ không.”Anh nhìn Hỷ Lạc đang hổn hển, nhẹ nhàng phun ra
bốn chữ, “Sẽ thấy khó chịu.”
Hỷ Lạc nghiến răng, cầm lấy ly sữa mãnh liệt uống, trong lòng oán thầm, Lâm Hạo Sơ quả nhiên là S[10], là S trần trụi nha! Nhưng cô có chỗ nào giống M đâu, tại sao mấy đứa
con gái khác nói khi yêu nhau đều là bảo bối, thật là lừa người, cô ở
nơi này, mỗi ngày bị Lâm S sai vặt, bóc lột, cô trời sinh có số làm osin sao? Không được, như vậy trở về sau địa vị osin già ngáp của cô càng
lúc càng lên hương sao, cô nhất định phải phản kích.
“Em đang suy nghĩ gì đó?” Lâm Hạo Sơ bỗng nhiên để tờ báo xuống, cầm một tay đang đặt trên bàn của cô nhẹ nhàng vuốt ve.
Hỷ Lạc thuận miệng trả lời,
“Đang suy nghĩ làm thế nào để phản S anh.” Nói xong thì một họng sữa
tươi bị mắc nghẹn, cô che miệng lại nhìn vẻ mặt mỉm cười của Lâm Hạo Sơ ở trước mặt.
Lâm Hạo Sơ cười đến ôn hòa,
không có một tí tức giận, “Ừm, không tệ, rất có lý tưởng.” Ngón tay anh
nhẹ nhàng gõ gõ trên mặt bàn ăn bóng loáng, chậm rãi cúi người về phía
trước, “Hỷ Lạc, có muốn anh giúp em không?”
Hỷ Lạc nhìn anh gần trong gang tấc, đem toàn bộ sữa trong miệng nuốt xuống, “Giúp. . . giúp cái gì?”
Lâm Hạo Sơ vươn ngón trỏ,
chậm rãi di chuyển đến bên môi cô lau vết sữa còn dính ở khóe môi, sau
đó từ từ đặt vào bên môi mình, ánh mắt mê hoặc, “Giúp em S anh.” Nói
xong, liền trước mặt Hỷ Lạc mút ngón trỏ thon dài của anh .
Hỷ Lạc trợn to mắt nhìn anh,
cái gọi là bị sét đánh trúng giữa ban ngày chính là cảm giác trước mắt
này đây, miệng cô há ra thật to, hơn nữa ngày hồn phách mới quay về,
“Lâm Hạo Sơ! Mới ban ngày ban mặt, đừng có ghê rợn như thế được không!”
Lâm Hạo Sơ cười đến sung
sướng không gì sánh được, xoa xoa đầu cô, “Ngoan, cho nên em vẫn là chưa có tiềm chất làm S, tiếp tục làm M được rồi.” Nói xong anh đứng dậy, từ tốn đi đến phòng khách, vừa đi vừa nói chuyện, “Nhớ dọn dẹp bàn ăn sạch sẽ.”
Hỷ Lạc vẻ mặt như đưa đám, Lâm Hạo Sơ anh là một đại biến thái, đúng là một tẹo cùng không đáng yêu.
Khi chuông cửa vang lên, Lâm
Hạo Sơ ra dáng đại gia ngồi ở sofa, ngón tay bay lượn trên laptop, giống hệt dáng vẻ rất bận rộn, một chút dự định chuẩn bị ra mở cửa cũng không có. Hỷ Lạc đang dọn dẹp bàn ăn, sau đó nghiến răng nghiến lợi im lặng
đi ra mở cửa, mở cửa là việc osin nên làm. Mở cửa thấy người đến, cô có
chút khó xử xoay người lại nhìn Lâm Hạo Sơ.
Lâm Hạo Sơ cũng đang ngẩng
đầu, sáu mắt nhìn nhau, Hỷ Lạc chỉ cảm thấy thời tiết càng ngày càng
lạnh, có cần phải mở lò sưởi hay không?
Hà Vịnh Thanh và Diệp Hồng
ngồi trên sofa, Hỷ Lạc lặng lẽ chăm chú nhìn Lâm Hạo Sơ bên cạnh, cái
ông này cùng quá nghiêm trang ngồi thẳng tắp , Hỷ Lạc vội vàng đứng dậy, “Em đi pha cà phê.” Trước khi đi, cô thuận tiện quét mắt qua laptop của Lâm Hạo Sơ, lập tức muốn ói máu, Lâm Hạo Sơ tên lưu manh này nha, ban
nãy lại có thể chơi tìm hình[11], trò chơi ấu trĩ như vậy anh lại tự nhiên chơi khiến cô lầm tưởng anh rất vội vàng nghiêm chỉnh làm việc.
Một đường oán thầm đi đến
bếp, Hỷ Lạc pha cà phê, phòng khách vẫn có thể im lặng như cũ, cô len
lén quan sát hình dạng ba người, Lâm Hạo Sơ vẫn là bộ mặt tê liệt, Diệp
Hồng thì bày ra khuôn mặt lạnh như núi băng, Hà Vịnh Thanh là bộ mặt
đánh bài poker. Hỷ Lạc nuốt nuốt nước miếng, quả nhiên là người một nhà
nha.
“A. . .mọi người muốn thêm
đường vào cà phê không?” Hỷ Lạc dè dặt mở miệng, với tình huống quái dị
trước mắt, cẩn thận vẫn hơn, không bảo đảm rằng ngòi nổ không liên lụy
làm bị thương đến người vô tội.
“Không cần!” Ba âm thanh song song vang lên.
Hỷ Lạc yên lặng cúi đầu, nhìn ngón tay, quả nhiên là như vậy, vậy còn không phải người một nhà sao.
Cô bưng khay đi đến, sau khi
đưa cho mỗi người tách cà phê, lại là sự im lặng vô cùng tận. Hỷ Lạc cúi đầu uống cà phê, thật khổ, thế nào ngay cả cà phê của mình cũng quên
cho đường. Cô nhìn chất lỏng màu đen, lại ngẩng đầu nhìn ba người, bỗng
nhiên nghĩ ngợi, nếu như sau này cả nhà hòa thuận, ngồi cùng một chỗ, có phải mỗi người điều diện trang phục thật là đẹp, ngồi cùng một chỗ quan sát lẫn nhau thì được rồi? Nghĩ vậy cô nhịn không được phì cười.
Trong phòng khách yên tĩnh,
cô vừa cười, ba người còn lại đều ném vào cô với ánh mắt kinh ngạc. Hỷ
Lạc xấu hổ, trong loại tình huống này, cô làm sao có thể cười được, cô
lập tức ngồi thẳng, ho nhẹ một tiếng, “Việc đó. . . Hà Tổng, mẹ, mọi
người đã ăn sáng chưa?” Hỏi xong lại muốn cắn lưỡi, cái tình huống này,
gọi ba không thích hợp, mà không gọi, Hà Tổng nghe thấy tiếng mẹ tất
nhiên không vui rồi.
Nhìn Hà Vịnh Thanh, đối
phương quả là sắc mặt càng Trương Phi hơn, ông cầm tách cà phê nhấp một
ngụm, “Ừ, ăn rồi. Chúng ta. . . đến xem Hạo Sơ.”
Diệp Hồng vẫn không nói gì,
chỉ là có chút không được tự nhiên nhìn Lâm Hạo Sơ, ánh mắt Lâm Hạo Sơ
và bà giao nhau, lập tức dời đi rất nhanh. Anh nghiêng người, tay khoác
trên lưng ghế sofa, “Xem tôi? Có cái gì đẹp, hay tôi là động vật trong
vườn bách thú?”
Hỷ Lạc hung hăng liếc Lâm Hạo Sơ một cái, ánh mắt động lòng người cũng không biết phiêu diêu đến nơi
nào rồi, Hỷ Lạc vội vã hoà giải, “Vậy mẹ, mẹ đã ăn chưa? Sớm như vậy mà
vội đến đây, chắc là vẫn chưa ăn.”
Sắc mặt Diệp Hồng cũng không tốt, bà nhìn Hỷ Lạc gật đầu, “Con tùy tiện làm đơn giản cho mẹ được rồi.”
“Dạ, được.” Hỷ Lạc đi vào
phòng bếp, bầu không khí áp lực như thế, cô thà rằng đứng ở phòng bếp
cũng không muốn bị cóng chết, mở tủ lạnh nhìn sơ qua, Hỷ Lạc hỏi Diệp
Hồng, “Mẹ, trong nhà cũng không có gì, con làm cho mẹ jambon chiên trứng nha?”
Trên mặt Diệp Hồng hình như
hơi do dự, nhưng Hà Vịnh Thanh và Lâm Hạo Sơ bên cạnh cùng lên tiếng,
chỉ là âm thanh có phần không tự nhiên, “Bà ấy không ăn trứng chiên.”
Hỷ Lạc không nói gì, thất thường cũng có thể di truyền sao?
Diệp Hồng hiển nhiên bị trăm
miệng một lời của Lâm Hạo Sơ và Hà Vịnh Thanh làm cho khiếp sợ, lâu lắm
mới phát ra âm thanh nhỏ xíu, “Không sao đâu, con xem rồi tùy tiện nấu
là được rồi.” Nhưng trong lòng một chút cũng không bình tĩnh được. Từ
năm ấy, với Lâm Hạo Sơ căn bản không có nói chuyện, thậm chí ngay cả cái liếc mắt cũng không có. Đối với anh, bà cố ý quên đi sự tồn tại giữa
hai người, càng dành tình thương cho Lâm Hạo Ngôn. Mà lúc này, anh lại
rõ ràng nói ra sở thích của bà, nghĩ đến, nhiều năm như vậy, anh vẫn
lặng lẽ quan tâm đến bà.
Mà Hà Vịnh Thanh, đã qua ba
mươi mấy năm, chính mình đều sắp không nhớ rõ rất nhiều việc năm ấy,
nhưng việc nhỏ như vậy ông lại nhớ kỹ. Trong lòng dâng nỗi chua xót, ba
người ngồi cùng nhau, rõ ràng có mối quan hệ vô cùng thân thiết, nhưng
lại có hình thức ở chung kỳ quái như vậy .
Đang lúc xuất thần, Hà Vịnh
Thanh lại ném ra một câu mỉa mai, “Sống với Lâm Mộ Cẩm lâu vậy, ngay cả
tính tình đều thay đổi?” Trước đây không phải giống như bây giờ nói được câu như vậy .
Diệp Hồng tức giận trợn mắt
liếc ông, nheo mắt cười, “Đúng vậy, tính tình Mộ Cẩm tốt, lão đều nhường tôi, phụ nữ đương nhiên phải được yêu thương như vậy, ông ấy đối xử tôi rất tốt, tôi tự nhiên sẽ từ từ dịu dàng.” Vẻ mặt bà vô cùng đắc chí
thỏa mãn, “Bất quá nói vậy Hà tiên sinh không hiểu nhiều, ông thô lỗ như vậy sao mà hiểu được hai từ dịu dàng.”
Hà Vịnh Thanh tuy giận nhưng vẫn cười, hừ lạnh một tiếng, “Dịu dàng? Với cái mặt Trương Phi của Lâm Mộ Cẩm?”
Diệp Hồng đem tách cà phê
trong tay nặng nề đặt trên bàn, tách sứ và mặt bàn thủy tinh va chạm
vang lên tiếng lách cách, “Hà Vịnh Thanh, tôi cảnh cáo ông, ít chọc tôi, ngày hôm nay tôi đến không có nghĩa là hiềm khích trước đây của tôi và
ông tan biến như băng đâu.”
Hà Vịnh Thanh bĩu môi, hai chân vắt chéo, “Không hề gì, tôi là quan tâm đến cảm nhận của con trai tôi hơn, bà Lâm.”
Mặt Diệp Hồng tái xanh, tức
giận đến ngực cũng phập phồng, “Con trai? Bây giờ biết là con ông rồi,
ông vui lòng gọi, nó chịu thừa nhận không?”
Hai người đều quay đầu lại
nhìn Lâm Hạo Sơ, tay Lâm Hạo Sơ khoác lên lưng ghế sofa nắm chặt, cúi
đầu, anh cười cười, “Rốt cục đã nhớ hỏi suy nghĩ của tôi? Hai người coi
tôi là cái gì? Khi hai người oán giận lẫn nhau, tôi chính là vật hi
sinh. Bây giờ muốn hoài niệm, tôi lại là chiến lợi phẩm?” Anh cười khổ,
“Nếu như có thể, tôi căn bản không cần dạng cha mẹ như các người. Với
tôi mà nói, thà là cô nhi còn hạnh phúc hơn.”
Diệp Hồng và Hà Vịnh Thanh
đều sửng sốt, ngực Diệp Hồng thoáng đau, lần đầu tiên nghe được anh nói
nhiều như vậy, nhưng từng câu từng chữ như đâm vào lòng bà, huyết nhục
mơ hồ. Bà vài lần mở miệng nhưng một câu cũng không nói nên lời.
Hà Vịnh Thanh buồn bực lấy
điếu thuốc châm lửa, trong lòng cũng không dễ chịu, ban đầu chỉ là đơn
giản muốn tìm một người thừa kế đến bây giờ tận trong đáy lòng lại có
cảm giác lo lắng không rõ, ông biết, đó chính là cái gọi là huyết thống
trời sinh.
Hỷ Lạc sững sờ một bên, phòng bếp kiểu mở khiến từng câu chữ rõ ràng của Lâm Hạo Sơ vừa mới nói
truyền vào tai cô, cô không có lập trường đi chỉ trích trách mắng ai,
bây giờ cũng không thích hợp nói xen vào, chỉ có thể im lặng chờ một
bên, vết thương trong lòng Lâm Hạo Sơ, chỉ có Diệp Hồng và Hà Vịnh Thanh mới có thể trị hết.