Lâm Hạo Sơ đột nhiên đứng dậy, sắc mặt
anh thật không tốt, máy điều hòa nhiệt độ trong phòng ổn định, nhưng
trên mặt xem ra không có một chút huyết sắc, anh chậm chạp nhìn xung
quanh, ánh mắt không có tập trung, lời nói cũng không đầu không đuôi,
không biết là đang nói với ai, “Xin lỗi… tôi… tôi.” một câu nói lắp bắp, giọng nói không rõ, không biết muốn biểu đạt điều gì, bước chân anh
loạng choạng lên lầu, sau khi đến được cầu thang thì hai tay bám chặt
tay vịn. Hà Vịnh Thanh và Diệp Hồng
đều bị sắc mặt của anh dọa sợ, Hà Vịnh Thanh đi đến đỡ lấy anh, “Làm sao vậy? Khó chịu ở đâu?”
Sức lực Lâm Hạo Sơ rất lớn,
một tay gạt tay ông ra, rất nóng nảy quát vào mặt ông, “Tránh ra!” Nói
xong lại rất khó chịu vò vò tóc mình, anh lùi về phía sau một bước,
“Đừng tới gần tôi, tránh ra.” Nói xong tự mình loạng choạng chạy lên
lầu.
Diệp Hồng và Hà Vịnh Thanh
đều không có cách nào tin được nhìn về phía Hỷ Lạc, Hỷ Lạc cũng bị Lâm
Hạo Sơ dọa hoảng, cô vội vàng tắt bếp, nói với hai người trong phòng
khách, “Con đi xem anh ấy.”
Hỷ Lạc chạy lên lầu, gõ gõ
cửa, bên trong âm thanh nào cũng không nghe thấy. Hỷ Lạc nắm thật chặt
ngón tay, đẩy cửa mà vào, trong phòng ngủ trống rỗng, chỉ có rèm sa
trắng toát theo gió rung động phất phới. Hỷ Lạc đi thẳng vào phòng tắm,
vừa vào liền thấy Lâm Hạo Sơ ngồi dưới đất, đôi mắt mông lung trên khuôn mặt tái nhợt, không có một chút tức giận. Hỷ Lạc đến gần anh, cẩn thận
dè dặt đỡ lấy cánh tay anh, giọng nói vô cùng nhẹ, “Lâm Hạo Sơ…”
Lâm Hạo Sơ nghiêng mặt nhìn
cô, dường như nửa ngày mới nhận ra cô, anh nói không nên lời, ấp úng
không rõ, “Bọn họ… Bọn họ đang tức giận, bọn họ đang hận anh…”
Hỷ Lạc nhíu mày, nhỏ giọng hỏi, “Bọn họ… là ai? Ai tức giận?”
Lâm Hạo Sơ tiếp tục lẩm bẩm,
“Bọn họ đang cười anh, cười nhạo anh…” Anh gắt gao nắm chặt tay Hỷ Lạc,
trên mặt đau khổ không chịu nổi, “Tư Niên, Tư Niên…”
Hỷ Lạc ngẩn ra, hai tay bị
anh nắm chặt không rút ra được, cô nhẹ giọng dỗ anh, “Lâm Hạo Sơ, thả
lỏng. Em là Hỷ Lạc, Tư Niên đã chết rồi, bọn họ sẽ không hận anh, cái
chết của bọn họ không phải lỗi của anh. Anh nhìn em đi, em là Hỷ Lạc
đây. Tần Hỷ Lạc.”
Lâm Hạo Sơ nhìn cô, ánh mắt
rã rời, “Hỷ Lạc… Hỷ Lạc…” Anh dần dần thả lỏng, buông cổ tay cô ra,
nhưng dùng sức kéo cô ghìm trong lòng, “Hỷ Lạc, anh sắp khống chế không
được rồi, làm sao bây giờ? Anh… sợ.”
Hỷ Lạc ôm chặt anh, âm thanh dịu dàng, “Hạo Sơ, anh tin tưởng em không? Em… giúp anh.”
Cơ thể Lâm Hạo Sơ trong tích tắc cứng ngắc, hơi thở anh có chút nặng nề, sau một lát, anh khẽ gật đầu, “Được.”
Hỷ Lạc dìu anh đứng lên, quay đầu thì thấy Diệp Hồng và Hà Vịnh Thanh đứng ngẩn ngơ trước cửa phòng
tắm, sắc mặt bọn họ đều căng thẳng. Hỷ Lạc đỡ Lâm Hạo Sơ nằm trên
giường, ý bảo Diệp Hồng và Hà Vịnh Thanh đi ra ngoài. Trên hành lang, Hà Vịnh Thanh trầm trọng nhìn Hỷ Lạc, “Con xác định con phải làm như vậy?
Còn nếu như thất bại?”
Diệp Hồng đan chặt hai tay
trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, bà nói thêm, “Đúng vậy, Hỷ Lạc, dù sao con vẫn chưa học phương pháp thôi miên, nếu như… Nếu như lỡ thất bại,
sẽ thế nào?”
Hỷ Lạc cắn cắn môi dưới, “Nếu như thất bại, Lâm Hạo Sơ sẽ hoàn toàn thay đổi cá nhân, sẽ bị người tồn tại trong tiềm thức chiếm ý thức.”
Hà Vịnh Thanh và Diệp Hồng
hai mặt nhìn nhau, sắc mặt càng thêm không ổn, Diệp Hồng một tay kéo Hỷ
Lạc, “Không được, con không nên làm, bây giờ mẹ lập tức tìm bác sĩ tâm
lý giỏi hơn, không thể cho con mạo hiểm như vậy.”
Hỷ Lạc đưa tay nắm tay bà,
cười cười, “Mẹ, tin tưởng con, trừ khi nửa đường đột nhiên bị cắt ngang, bằng không con rất nắm chắc.” Cô nhìn Diệp Hồng, lúc này trên mặt bà
đầy vẻ căng thẳng, nếu như bị Lâm Hạo Sơ thấy, anh hẳn vui vẻ biết bao
nhiêu. Hỷ Lạc xoay người chuẩn bị vào phòng, suy nghĩ một chút quay đầu
lại nói, “Mẹ, nếu như có thể, Lâm Hạo Sơ nếu như khỏe lại, có thể đối xử anh ấy tốt một chút không? Không cần nhiều lắm, chỉ cần một chút là tốt rồi.”
Diệp Hồng mất tinh thần rụt vai, bước chân trống rỗng lui về sau một bước, “Hỷ Lạc, con… đang trách mẹ?”
Hỷ Lạc thở ra một hơi thật
mạnh, cong khóe môi cười cười, “Không phải, con chỉ là, muốn mẹ buông
anh ấy, buông chính mình.” Nói xong xoay người vào phòng ngủ.
Diệp Hồng ngẩn ngơ một chỗ,
“Buông nó, buông chính mình.” Bà thì thào. Hà Vịnh Thanh yên lặng đứng
phía sau bà, đưa tay đỡ lấy vai bà, “Nếu như nó có thể khỏe lại, bà…
muốn tôi làm như thế nào thì tôi làm như thế đó.”
Diệp Hồng đau khổ lắc đầu,
“Cho đến hôm nay, ông làm cái gì đều không quan trọng nữa. Tôi, cũng sai ba mươi mấy năm rồi. Bây giờ là nên tìm cơ hội bù đắp nó.”
Hỷ Lạc hồi hộp cầm tay Lâm
Hạo Sơ, xoa dịu anh cũng như là xoa dịu chính mình, “Lâm Hạo Sơ, chúng
ta nhất định sẽ thành công mà.”
Lâm Hạo Sơ giơ tay vuốt đầu
cô, “Anh tin em.” Anh kéo cô tới gần, hôn cô thật sâu, môi lưỡi giao
nhau, từ từ buông ra, trán anh chạm vào trán cô, lông mi rất dài hơi
rung động, “Nếu như… thất bại, cũng đừng rời bỏ anh.”
Tim Hỷ Lạc run lên, ngửi mùi
vị quen thuộc của anh, cố sức hít vào, “Sẽ không thất bại. Cho dù thất
bại, mặc kệ anh biến thành bộ dáng gì nữa, em đều yêu anh. Em sẽ bên
anh, không xa không rời.”
Bàn tay Lâm Hạo Sơ đang đặt
trên gáy của cô khựng lại, nhẹ nhàng trượt xuống, “Chúng ta bắt đầu đi.” Anh nằm trên giường, chậm rãi nhắm mắt, hai tay giao nhau đặt trên
bụng.
Hỷ Lạc thở ra một hơi thật
mạnh, theo lời Giang Nhất Ninh nói trước đây, bắt đầu thao tác từng bước một. Cô ngồi trên ghế trang điểm cạnh giường, giọng nói mềm mại, “Bây
giờ anh nằm trên giường, rất thoải mái, rất thả lỏng, từ từ trầm tĩnh
lại.” Nhìn nét mặt Lâm Hạo Sơ dần dần giãn ra, Hỷ Lạc nói tiếp, “Anh
đang đi trên một đồng cỏ xanh biếc, trời xanh mây trắng, không gian vắng lặng. Anh bước đi chậm rãi, hiện giờ, anh thấy những gì?”
Lâm Hạo Sơ thấp giọng nói,
“Anh thấy đồng cỏ trước mặt rất trống trải, nhìn không thấy điểm tận
cùng, mênh mông mà thoải mái.”
“Anh một mình đi tới phía
trước, bên tai truyền đến tiếng chim hót véo von, tiếp theo, anh từ từ
đến gần một rừng cây, anh thấy được đồng đội của anh… Bọn họ và anh nói
cái gì?” Hỷ Lạc chăm chú cẩn thận nhìn nét mặt Lâm Hạo Sơ.
Đôi chân mày Lâm Hạo Sơ thoáng nhíu lại,
“Bọn anh bao vây một căn nhà bỏ hoang trong rừng cây, biết bên trong
chính là đầu não buôn lậu thuốc phiện đa quốc gia. Đối phương có tay
súng bắn tỉa ở ban công trên lầu hai, bọn anh rất khó tới gần. Anh và
đồng đội dùng tay ra hiệu, để cho bọn họ yểm trợ anh, anh trườn về phía
trước ẩn nấp sau một lùm cây, Tư Niên ở phía sau anh không quá 20 mét,
sau khi anh nhắm vào tay súng bắn tỉa của đối phương thì nổ súng bắn hắn chết, Tư Niên đồng thời nổ súng vào một tay súng bắn tỉa khác thành
công bắn chết. Đối phương bị đánh động, bọn anh hai bên triển khai chiến đấu kịch liệt. Bọn anh đã thành công bao vây bọn họ, hơn nữa đối phương có nội ứng của bọn anh, cho nên trận chiến này, bọn anh đáng lẽ là
thắng được rất dễ dàng .”
Hỷ Lạc nhìn chân mày anh nhíu càng ngày càng chặt, nhỏ giọng hỏi tiếp, “Sau đó thế nào, đã xảy ra
chuyện gì, vì sao những đồng đội khác lại hy sinh?”
Hình như Lâm Hạo Sơ bắt đầu
trở nên có chút kích động, anh bất an vặn vẹo cơ thể mấy lần, “Bởi vì,
bởi vì anh thấy ông ta, thấy được người đàn ông đó.”
“Người đàn ông nào?”
“Người đàn ông trong tấm ảnh, anh phát hiện tấm ảnh trong ngăn kéo ở thư phòng mẹ anh, tấm ảnh đó bị
bà nhét ở dưới cùng của ngăn kéo. Trong ảnh bà mỉm cười dựa sát vào
trong lòng một người đàn ông, nụ cười trên mặt rất ngọt ngào. Phía dưới
ảnh chụp chỉ viết một chữ ‘Hà’. Anh đã biết đó là ba ruột anh, anh đã
từng nghe bà ngoại nhắc qua người đàn ông đó họ Hà.” Hô hấp của Lâm Hạo
Sơ dần trở nên ổn định, không giống như mới vừa kích động, “Khi anh thấy ông ta, suy nghĩ thoáng chốc bị trì trệ, anh quên mất bình thường nên
chỉ thị bon họ như thế nào, cũng đã quên kế hoạch dự định tác chiếc lúc
ban đầu, anh bắt đầu không tập trung tư tưởng.”
Hỷ Lạc chú ý tới anh bắt đầu hô hấp hỗn loạn, tay cầm hai tay anh đang giao nhau, “Còn sau đó, sau đó làm sao nữa?”
“Bởi vì sai lầm của anh, hành động của đồng đội trở nên kéo dài hơn, bọn họ cũng không biết anh bị
làm sao, cho rằng kế hoạch có thay đổi, đối phương nắm cơ hội này bắt
đầu phản công, mấy người đồng đội của anh bị đối phương bắn trúng, mất
mạng ngay tại chỗ. Anh phục hồi tinh thần lại, bọn anh đã bị lâm vào
hoàn cảnh xấu. Tư Niên liên tục gọi anh, anh một lần nữa trù tính kế
hoạch tác chiến, bọn anh lần thứ hai tập trung tinh thần chiến đấu, khi
anh và người đàn ông kia đối mặt giao chiến, anh vẫn là mềm lòng. Anh…
không có cách nào xuống tay với cha ruột mình.” Nét mặt Lâm Hạo Sơ có
chút đau đớn, rèm mi của anh rung rẩy không ngừng.
Hỷ Lạc nắm tay anh, tay kia
chậm rãi vuốt theo hơi thở anh, “Khi mà anh giao chiến với ông ấy anh
không hạ thủ được, ông ấy đã nổ súng vào anh?”
“Anh do dự, khi anh bàng
hoàng trong nháy mắt, anh thấy ông ta đã nổ súng vào anh, anh hoàn toàn
không biết nên ứng đối thế nào, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn viên
đạn cắm vào đầu gối của anh. Trong khoảnh khắc đó, đầu gối anh một chút
cũng không có cảm giác đau đớn, chỉ cảm thấy trong ngực có một thứ gì đó giống như bị viên đạn bắn nát.”
“Chân anh bị thương, thế còn
đồng đội? Bọn họ xảy ra chuyện gì?” Hỷ Lạc đè nén nỗi đau xót đang dâng
lên trong lòng, tiếp tục hỏi anh.
“Anh bị thương, Tư Niên đã
chạy tới cầm máu cho anh. Bọn anh ở vị trí rất nguy hiểm, cách ngôi nhà
cũ rất gần, anh nói cậu ấy không cần lo cho anh, Tư Niên không nghe,
ngay lúc bọn anh đang tranh luận, Tư Niên đột nhiên bị trúng đạn, cậu ấy liền như vậy ngã trước mặt anh, cây súng đó bắn ngay vào trái tim cậu
ấy. Tình thế hoàn toàn bị đảo ngược, đồng đội của anh lần lượt đều bị…
bị đối phương bắn trúng. Đều là lỗi của anh, vốn dĩ bọn anh nắm chắc
được phần thắng, là sơ suất của anh, là anh bị dao động sau đó chỉ huy
sai lầm, nếu không phải anh, bọn họ đều sẽ không chết.” Lâm Hạo Sơ bắt
đầu kích động bất an, tâm trạng rất không ổn định.
Hỷ Lạc vội vã đè lại hai tay của anh, “Bình tĩnh, Lâm Hạo Sơ, thả lỏng.”
Lâm Hạo Sơ hô hấp rất nhanh,
dần dần trở nên ổn định, Hỷ Lạc nắm tay anh, vỗ nhè nhẹ, cơ thể anh dần
dần trầm tĩnh lại. Hỷ Lạc hỏi tiếp, “Vậy anh từ lúc nào bắt đầu, Tư Niên bọn họ sẽ cùng anh tán gẫu?”
“Bọn họ qua đời được hai năm, anh không có can đảm đi đến trước mộ bia thăm họ, một mình anh ở quán
bar uống rất nhiều rượu. Về đến nhà, anh bắt đầu cảm thấy rất mệt, sau
đó thì thấy Tư Niên bọn họ, bọn họ bắt đầu tức giận, bọn họ đang trách
anh… Bọn họ cười anh.” Giọng nói của Lâm Hạo Sơ càng ngày càng thấp.
Hỷ Lạc nghi hoặc nhìn anh, “Vì sao bọ họ phải cười anh?”
“Bọn họ nói, việc anh vất vả
che giấu có cha là trùm buôn thuốc phiện, nhưng không chiếm được tình
thương của cha, bọn họ nghĩ anh rất buồn cười, bởi vì như vậy, bọn họ
càng thêm hận anh. Bọn họ sẽ luôn xuất hiện, sẽ luôn nói rất nhiều, nói
anh quá trọng tình cảm, quá không quả quyết, chính bởi vì do dự của anh
mà hại chết bọn họ.”
Tim Hỷ Lạc bỗng dưng nặng
trĩu, thì ra Lâm Hạo Sơ ngoại trừ tự trách, lại càng thêm tự ti, trong
tình huống đồng đội hy sinh bị chính tay ba ruột bắn bị thương một chân, cũng để trong lòng anh bịt kín một lớp sương mù.
Hỷ Lạc đang muốn nói, nhưng
bất ngờ truyền đến một tiếng vang “xoảng”, Hỷ Lạc kinh ngạc quay đầu
lại, thấy rèm sa cửa sổ bay phất phới đẩy nguyên bình hoa trên bệ cửa
rớt xuống đất, sắc trắng chói mắt của hoa bách hợp đầy trên đất xen kẽ
mảnh vụn và vũng nước.
Hơi thở Hỷ Lạc nghẹn lại, vội vàng quay đầu nhìn Lâm Hạo Sơ, lông mi Lâm Hạo Sơ rung rung vài cái,
chậm rãi mở mắt ra.