Hỷ Lạc căng thẳng nhìn Lâm Hạo Sơ, sau
khi Lâm Hạo Sơ mở mắt ra thì nhìn chăm chú vào trần nhà, anh nghiêng mặt nhìn Hỷ Lạc. Hỷ Lạc không thấy được biểu hiện gì trong mắt anh, cô
không dám lên tiếng, im lặng nhẫn nại nhìn Lâm Hạo Sơ. Lâm Hạo Sơ đột
nhiên nhìn cô cười cười, “Tần Hỷ Lạc, phát ngốc gì đó?” Hỷ Lạc sửng sốt một chút, cô nghi ngờ nhìn Lâm Hạo Sơ, “Anh. . . không sao chứ?”
Lâm Hạo Sơ nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu, “Là sao?”
Hỷ Lạc mím môi, nói không lưu loát, “Anh không có chỗ nào khó chịu chứ? Chính là, ví dụ, cảm thấy. . . mình không phải là mình?”
Lâm Hạo Sơ thấy Hỷ Lạc nhìn mình giống như nhìn bệnh nhân tâm thần, “Anh không phải anh còn có thể là ai?”
Hỷ Lạc trố mắt nhìn, hoàn
toàn đần độn, chẳng lẽ là thôi miên thành công rồi, cho nên Lâm Hạo Sơ
cho dù hồi ức bị cắt ngang nửa đường cũng không có xảy ra vấn đề? Cô lại nhìn Lâm Hạo Sơ, sắc mặt anh như cũ, đứng dậy duỗi người đi ra ngoài
cửa. Mở cửa, thấy vẻ mặt thấp thỏm của Diệp Hồng và Hà Vịnh Thanh, Lâm
Hạo Sơ không có biểu hiện nào, nét mặt anh tự nhiên đi xuống cầu thang.
Hỷ Lạc ra cửa đã bị Diệp Hồng và Hà Vịnh Thanh kéo lại, Hà Vịnh Thanh gấp gáp hỏi, “Nó thế nào? Được rồi?”
Lòng Hỷ Lạc còn có chút lo
lắng, giọng điệu không chắc chắn lắm, “Tình trạng mới được nửa đường,
thế nhưng thấy hình dạng bây giờ, chắc là được rồi?” Nhưng vì sao rốt
cuộc có cảm giác có chỗ nào là lạ, nhưng cái chỗ lạ nói không ra.
Ba người xuống lầu, thấy một
mình Lâm Hạo Sơ ngồi trên sofa xem TV, đang xem trực tiếp bóng đá trên
kênh thể thao. Hỷ Lạc ngồi xuống, hỏi dò Lâm Hạo Sơ, “Lâm Hạo Sơ, chuyện trước đây anh còn nhớ rõ chứ?”
Lâm Hạo Sơ nhíu mày, tầm mắt
vẫn dừng trên TV, “Anh cũng không phải mất trí nhớ, không nên hỏi anh
những câu hỏi vô nghĩa đó.”
Hỷ Lạc và Diệp Hồng, Hà Vịnh
Thanh trao đổi ánh mắt, Hà Vịnh Thanh mở miệng hỏi Lâm Hạo Sơ, “Hạo Sơ,
nếu đã không thấy khó chịu, cả nhà chúng ta đi ra ngoài ngoài ăn cơm đi? Bây giờ cũng đúng giờ cơm trưa rồi.”
Lâm Hạo Sơ trầm mặc, anh tắt
nút âm thanh TV, mặt không chút thay đổi quay sang nhìn Hà Vịnh Thanh,
“Vì sao tôi phải cùng với người phế chân của tôi cùng nhau ăn cơm?”
Nét mặt Hà Vịnh Thanh cứng
đờ, ông hơi xấu hổ, Diệp Hồng không hài lòng nhìn Lâm Hạo Sơ, “Hạo Sơ,
con nói kiểu gì vậy, lễ phép của con đâu?”
Lâm Hạo Sơ tựa như trầm mặc,
đột nhiên nở nụ cười khinh khỉnh, ánh mắt thấy cả người Diệp Hồng sợ
hãi. Anh nghiêng đầu quan sát Diệp Hồng, “Bà không phải cho tới bây giờ
không nói chuyện với tôi sao? Ngày hôm nay làm sao vậy? Lễ phép? Thật
ngại quá.” Anh nhún vai, ánh mắt ép sát Diệp Hồng chậm rãi nói, “Từ nhỏ
đến lớn, chưa ai dạy qua.” Nói xong anh liền xoay người tiếp tục xem TV, hoàn toàn không để ý sự khó xử của Diệp Hồng.
Hỷ Lạc nhìn Lâm Hạo Sơ như
thế, trong lòng nặng nề, không bình thường! Rất không bình thường. Trước đây anh cho dù có oán hận Diệp Hồng, cũng không cho phép mình công kích lời nói của bà. Lần trước khi anh trút hết nỗi lòng, vẫn năm lần bảy
lượt nhấn mạnh đó là mẹ của anh. Hiện tại lại có thể trực tiếp lạnh nhạt nói những lời tức giận bà.
Hỷ Lạc đứng dậy cầm điện
thoại di động tính đi ra ban công, cô muốn gọi điện thoại hỏi Giang Nhất Ninh một chút là chuyện gì xảy ra. Còn chưa đi được vài bước, đã bị gọi lại. Ánh mắt Lâm Hạo Sơ vẫn dừng trên màn hình TV, không nhìn cô, chỉ
yếu ớt nói hai chữ, “Đi đâu?”
Hỷ Lạc cười ngượng ngùng, ha ha, “Thì là. . . gọi điện thoại về nhà.”
“Vì sao không ở đây gọi?” Lâm Hạo Sơ nghiêng mặt đối diện ánh mắt hoảng loạn của cô, anh lười nhác
ngả người vào sofa, khóe miệng cười nhạt, nhưng ánh mắt làm cho người ta có cảm giác bị áp bức mãnh liệt.
Hỷ Lạc ngồi trở lại sofa, đem điện thoại đặt trên bàn trà, “Hay là không gọi nữa, vào giờ này, đoán
chừng mẹ em không có ở nhà.”
“Không phải gọi di động cho
mẹ em sao?” Đột nhiên Lâm Hạo Sơ giơ tay, Hỷ Lạc bất ngờ né sang một
bên, tay muốn xoa đầu cô của Lâm Hạo Sơ khựng giữa không trung.
Hỷ Lạc cũng bị động tác bất
chợt của mình làm cho giật mình, cô luống cuống dụi dụi mũi che giấu sự
xấu hổ lúc này, giọng nói không thể nghe thấy, “Bình thường mẹ em hay
quên mang điện thoại di động.”
Lâm Hạo Sơ buông tay, không
nói gì, cũng không tiếp tục thắc mắc vấn đề này, anh ngoảnh đầu lại tiếp tục xem TV. Hai tay Hỷ Lạc căng thẳng đặt trên đầu gối, liên tục khều
khều ngón tay. Len lén nhìn một bên mặt anh, vẫn là nét mặt lạnh lùng,
nhìn không ra tâm tình, chỉ là hàng mi hơi rũ mí mắt có chút khép lại.
Hỷ Lạc cắn cắn môi dưới, mới nãy mình làm sao vậy? Hành động như thế, sẽ làm anh tổn thương sao?
Sau khi Diệp Hồng và Hà Vịnh
Thanh đi, lời nói của Lâm Hạo Sơ càng ít đi. Trừ lúc đối mặt Diệp Hồng
và Hà Vịnh Thanh, anh lộ vẻ sắc bén, tất cả cái khác như cũ. Hỷ Lạc bắt
đầu hoài nghi trước đó có phải mình quá nhạy cảm hay không, Lâm Hạo Sơ
rõ ràng rất tốt. Thôi miên cho dù không có thành công cũng không thất
bại mới đúng, chí ít anh cũng không có biểu hiện hình dạng bị người khác chiếm giữ.
Hỷ Lạc nghĩ đến xuất thần,
Lâm Hạo Sơ lại đột nhiên mở miệng nói với cô, “Ngày mai, anh muốn đi làm trắc nghiệm tâm lý.”
Nghe anh nói xong, Hỷ Lạc
kinh ngạc ngẩng đầu. Lâm Hạo Sơ chỉ là cười thoáng qua, “Anh cảm thấy
anh rất tốt, không muốn chậm trễ công việc.”
Hỷ Lạc nhích lại gần bên anh, đầu gối trên vai anh, “. . . Nghỉ ngơi thêm một thời gian không được
sao? Chuyện công việc, không phải có người khác tạm thời thay anh sao?”
Lâm Hạo Sơ không lập tức trả
lời cô, tựa như đang suy nghĩ cái gì, sau một lát, anh chỉ là cúi đầu
nói, “Hỷ Lạc. . . có vài thứ. . . dường như không giống.”
Hỷ Lạc không rõ ý của anh,
ngồi thẳng dậy nhìn chằm chằm anh, trong mắt tràn đầy nghi hoặc. Bàn tay dày rộng của Lâm Hạo Sơ phủ bên tai cô, cúi người hôn gương mặt cô, hơi thở phả vào mặt cô, ngưa ngứa, cũng rất thoải mái. Khoảng cách rất gần, hàng mi của anh tựa như có thể cọ cọ gò má cô, run run, mỗi một động
tác dường như trêu ghẹo trái tim của cô. Anh ôm cô, động tác vẫn dịu
dàng như vậy, bên tai là hơi thở dần dần nặng nhọc của anh pha lẫn tiếng sóng biển từ của sổ truyền đến.
Ngày hôm sau, Hỷ Lạc theo Lâm Hạo Sơ đến phòng khám bệnh của Giang Nhất Ninh. Hỷ Lạc hồi hộp chờ bên
ngoài phòng làm việc của Giang Nhất Ninh, mắt sáng như đuốc nhìn chằm
chằm cái cánh cửa. Cửa mở, Lâm Hạo Sơ và Giang Nhất Ninh cùng nhau đi
ra.
Lâm Hạo Sơ không nói gì thêm, chỉ là tay dắt cô, “Chờ sốt ruột không?”
Hỷ Lạc lắc đầu, sốt ruột hỏi, “Thế nào rồi?”
Lâm Hạo Sơ chỉ cười không
nói, Hỷ Lạc hoài nghi nhìn anh, tức giận vỗ ngực anh một cái, “Làm gì mà thần bí thế cáo già xấu xa, nói mau.”
Sắc mặt Giang Nhất Ninh bên
cạnh có chút trang nghiêm, “Kết quả trắc nghiệm tốt, anh ấy rất bình
thường, đi làm trở lại hẳn là không thành vấn đề.”
Hỷ Lạc vui vẻ vòng tay vào cổ Lâm Hạo Sơ, “Em biết mà, em biết anh nhất định sẽ khỏe.”
Lâm Hạo Sơ yêu chiều kéo tay cô quàng trên cổ xuống, khẽ mắng yêu, “Cô bé điên.” Trong mắt cũng tràn đầy ý cười.
Hỷ Lạc bĩu môi không vui,
nhìn trần nhà, trưng ra một bộ mặt vô cùng thổn thức mà cảm thán, “Trời
ạ, Tần Hỷ Lạc con rốt cục nàng dâu thành mẹ chồng rồi.”[12]
Mặt Lâm Hạo Sơ đen hơn phân
nửa, ai là nàng dâu? Anh? Miệng anh giật giật, “Tần Hỷ Lạc, giáo viên
Trung văn của em vẫn khoẻ mạnh chứ?”
Hỷ Lạc sửng sốt, không rõ vì sao anh đột nhiên lại hỏi như vậy, “Đương nhiên.”
Lâm Hạo Sơ vỗ vỗ đỉnh đầu cô, cong khóe môi, “Bà ấy thế mà còn không có bị em tức chết, em cần phải
tiếp tục gây tai họa bà ấy thêm mấy năm nữa. Bà ấy lại tiếp tục dạy học
lớp trẻ sau, sẽ hại càng nhiều nụ hoa. Em nên thuận tiện tức chết bà ấy, cũng coi như vì quốc gia làm một chuyện tốt.” Nói xong cũng không quan
tâm đến Hỷ Lạc hiện đang hoàn toàn cứng ngắc, xoay người nói với Giang
Nhất Ninh, “Nhất Ninh, cảm ơn em, chúng tôi đi trước.”
Giang Nhất Ninh đứng phía sau nhìn bóng lưng hai người rời đi, thở một hơi dài, mấy lần muốn nói lại
thôi, vẫn là nuốt xuống.
Hỷ Lạc nghiến răng, đỉnh đầu
đầy khói đen đứng ở cửa thang máy, trong lòng không ngừng ân cần thăm
hỏi người nào đó, hễ không cẩn thận là bị Lâm biến thái chỉnh à. Vì sao
khi anh bệnh cô phải nhân nhượng anh, anh bình phục rồi cô vẫn không
chiếm được tiện nghi gì hết?
Sắp vào thang máy, điện thoại di động của Hỷ Lạc vang lên, có một tin nhắn. Cô lấy điện thoại di động ra nhìn, màn hình biểu hiện tin của Giang Nhất Ninh, Hỷ Lạc vô thức
ngẩng đầu nhìn Lâm Hạo Sơ. Anh im lặng đứng trước cửa thang máy chờ
thang máy đi lên, Hỷ Lạc xem tin nhắn, thấy nội dung, cơ thể trong tích
tắc cứng đờ. Lâm Hạo Sơ kéo cô, “Thang máy đến rồi.”