Hỷ Lạc mơ mơ màng màng ngủ, chóp mũi
quanh quẩn mùi vị quen thuộc, cô chợt mỉm cười ngơ ngẩn khi thấy người
trong giấc mơ, thiếu niên áo trắng và cô bé tóc đuôi gà, cảnh trong mơ
vụn vặt dài dòng, nhưng chưa bao giờ có được sự an tâm. Đến sân bay, Lâm Hạo Sơ nghiêng mặt nhìn người đang kề vai mình ngủ mê mệt, vỗ nhẹ vai cô.
Hỷ Lạc dụi dụi mắt, kinh hãi thấy mình dựa vào vai Lâm Hạo Sơ đánh một giấc dài, ngại ngùng liên tục xin lỗi, “Xin lỗi, xin lỗi.” Cô lặng lẽ lau khóe miệng, sau đó hé
mắt nhìn vai Lâm Hạo Sơ , không có cái “chất” quen thuộc chứ?
Thư ký Ngô vòng qua nghiêng người thay cô mở cửa xe, Hỷ Lạc xuống xe, cảm ơn thư ký Ngô. Nghĩ nghĩ, cô lại khom người nói với Lâm Hạo Sơ trong xe, “Cảm ơn anh, Lâm tiên
sinh.”
Lâm Hạo Sơ gật đầu mỉm cười, “Tạm biệt.” Lễ phép nhưng xa cách, đây là phong cách của Lâm Hạo Sơ.
Hỷ Lạc cắn cắn môi, “Có
thể nói cho tôi biết phương thức liên lạc với anh không, sau này có cơ
hội nhất định sẽ cảm ơn anh.”
“Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, đi
đường cẩn thận.” Nói xong Lâm Hạo Sơ kéo cửa kính xe lên, chiếc MPV màu
đen chậm rãi rời đi.
Hỷ Lạc đứng tại chỗ, nhìn
xe chậm rãi biến mất trong tầm mắt, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác là lạ. Một người như vậy, trong thời gian như thế, tất cả đều như chỉ là
một giấc mơ, sự xuất hiện của anh sao thấy không thật. Rất lâu rồi cảnh
trong mơ này đã không quấy rầy lấy mình, tại sao ngay lúc này lại nhớ
tới.
Mắt nhìn kính chiếu hậu, thư ký Ngô do dự nói,” Anh dường như rất thích cô bé này.”
Lâm Hạo Sơ nghe vậy thì
nhìn thư ký Ngô, một đoạn ký ức ngắn hiện lên trong đầu, anh cười cười,
“Chỉ là một cô nhóc.” Nói xong lấy tay sờ sờ vai chỗ áo hơi ẩm ướt, khóe miệng cong cong.
“Vài ngày gần đây chỗ Tây
Nam này mưa rất nhiều, chân của anh?” Thư ký Ngô cẩn thận nhìn sắc mặt
Lâm Hạo Sơ, hai người trước đây tuy rằng là bạn học cũ, nhưng mà tính
tình của Lâm Hạo Sơ, anh vẫn không hiểu nổi.
Lâm Hạo Sơ quả nhiên gương
mặt trầm xuống, anh nhếch môi, trong xe bầu không khí trở nên quỷ dị,
thư ký Ngô biết mình đã rước họa, ai ngờ Lâm Hạo Sơ bỗng nhiên nói,
“Không sao, tôi có chừng mực.”
Thư ký Ngô thức thời ngậm miệng.
“Lo lắng gì thế?” Cố Doãn vỗ vai Hỷ Lạc.
Hỷ Lạc quay lại nhìn, Cố Doãn lưng đeo ba lô vẻ mặt không hờn giận đang đứng sau cô, trời đêm
gió mát thổi tóc cậu bay loạn xạ, nhưng chính là vẻ ngọc thụ lâm phong.
Hỷ Lạc tủi thân bĩu môi, “Tiểu Doãn, em thiếu chút nữa đã chết mất
tiêu.”
Cố Doãn đảo cặp mắt
trắng dã rất mất hình tượng, “Anh xem em hiện giờ không phải rất tốt
sao, còn có người đưa đến tận sân bay.” Mất công cậu cứ lo lắng kinh
khủng, phát hiện không thấy cô thì nghĩ hết mọi biện pháp để tìm cô, xém chút báo cảnh sát, giờ nhìn xem, người nào đó còn có thời gian mê mẩn,
hẳn là không phải quá tệ.
Hỷ Lạc trong mũi hừ một
tiếng, tự mình đi về phía đại sảnh sân bay, “Được lắm, nếu như em lạc,
xem anh trở về ăn nói với ba mẹ em thế nào.”
Cố Doãn cười khẽ, đi theo phía sau cô huýt sáo, “Người lúc nãy, nhìn nghiêng rất sáng sủa, bộ
dáng hẳn rất đoan chính.”
Hỷ Lạc bỗng nhiên dừng bước, “Tiểu Doãn, điện thoại di động của anh đâu?”
Cố Doãn vẻ mặt ngạc
nhiên, cảnh giác che chắn điện thoại di động, “Để làm chi? Gọi điện
thoại về nhà tố cáo, việc nhỏ nhặt này em không làm mức đó chứ?”
Hỷ Lạc hung hăng lườm cậu, “Em mà là người già mồm như vậy à, nhanh lên một chút, điện thoại di động.”
Cố Doãn từ trong túi lôi
ra điện thoại di động đưa cho cô, Hỷ Lạc lục lọi nhật ký cuộc gọi, lục
xong một lần cô nhướn mày, “Vừa nãy em gọi điện bằng số nào vậy?”
Cố Doãn cào cào tóc, nhe hàm răng trắng bóng, “Á, vừa thấy em đến sân bay, anh tiện tay xóa rồi, thói quen mà.”
Hỷ Lạc nghiến răng, “Cố
Doãn, cứ chờ đi, về nhà em sẽ nói ông nội anh biết, anh vứt em đâu một
mình trong núi lớn, còn để em một mình ngơ ngác cả đêm trên núi, đói
bụng cả ngày, em cũng không tin không bức chết anh.”
Cố Doãn trừng mắt, “Tần Hỷ Lạc, em muốn ăn đòn hả?”
Hỷ Lạc híp mắt cười, “Anh dám?”
Cố Doãn chán nản, suy sụp nhún vai, nói ra hai từ làm thoái chí anh hùng, “Không dám.”
Hỷ Lạc nhướn mi, hai tay
chống hông, “Anh! Cố Tiểu Doãn, ngay lập tức biến ra cuộc gọi trong điện thoại ngay, bằng không xem em thế nào dày vò chết anh.”
Cố Doãn mặt đen lại, “Bà cô
à, có thể nói nhỏ tiếng một chút không.” Cái dáng vẻ Từ Hi thái hậu kia
cậu chẳng hề nao núng gì nhưng mà dọa tới mọi người xung quanh thì thật
không hay.
Hỷ Lạc vô cùng kinh ngạc
nhìn xung quanh, nửa đêm vắng vẻ trong đại sảnh sân bay, một đám người
chờ máy bay đang sợ sệt nhìn về phía cô, đã thấy qua con gái dũng cảm
nhưng chưa thấy con gái ngang nhiên giở trò lưu manh như thế bao giờ.
Hỷ Lạc khụ một tiếng, yên lặng kéo mũ lưỡi trai xuống, “Tiểu Doãn, chúng ta mau mau đi thôi.”
Sau khi gặp lại bạn bè, mọi người bay trở về thành phố N.
Vừa vào cửa nhà, Hỷ Lạc nhìn
phòng khách vắng vẻ, hít sâu, tay xoa xoa ôm lấy khuôn mặt, mỉm cười
ngọt ngào. Một đường đi tới phòng bếp, từ phía sau ôm Chung Tinh, “Mẹ,
con gái yêu của mẹ đã trở về, từ xa đã gọi mẹ rồi, mẹ trái lại không có
chút phản ứng nào vậy?”
Chung Tinh gạt tay cô ra,
“Tần Hỷ Lạc, con không phải có bản lĩnh sao, ném mảnh giấy rồi vọt ra
ngoài. Bây giờ tỏ vẻ ngoan hiền, làm nũng cho ai coi đây?”
Hỷ Lạc bĩu môi, “Mẹ già à, thật chẳng thú vị. Con không phải cùng với Tiểu Doãn về sao, có cái gì phải lo lắng chứ.”
Chung Tinh mặt nghiêm lại, vẻ mặt giống
mẹ hiền ngày xửa ngày xưa, “Có thể như nhau sao, Tiểu Doãn là con trai,
con là con gái mà suốt ngày cà lơ phất phơ, sau này còn muốn lập gia
đình không?”
Tần Hỷ Lạc gãi gãi tai, “Được rồi, mẹ. Con biết rồi. Con nghe mẹ, mẹ bảo con cười không nhe răng thì
con cười mím chi. Mẹ bảo con ngoan ngoãn ở trong phòng, con liền hai
bước cũng không ra cửa, được chưa? Hay là học thêu thùa may vá nữ công
gia chánh nha?”
Chung Tinh chộp lấy bó cần tây đập lên người Tần Hỷ Lạc, “Xéo ngay.”
Hỷ Lạc vội vã trốn thoát, suy nghĩ một chút liền trở lại dựa vào cửa phòng bếp, “Mẹ, nhớ rau cần đó
xào với thịt bò nha.”
Chung Tinh nghiến răng,
Hỷ Lạc rùng mình một cái, tựa hồ có thể nghe được hàm răng phát ra tín
hiệu nguy hiểm “kèn kẹt”. Trước khi mẹ nổi bão lần nữa thì thức thời
quay về phòng ngủ, ngồi xếp bằng trên giường, ngẩn người nhìn ra ngoài
cửa sổ. Bỗng nhiên dường như nghĩ đến cái gì, mở laptop, Baidu, gõ vào
ba chữ Lâm Hạo Sơ. Enter, Hỷ Lạc choáng váng.
Lâm Hạo Sơ, người thành
phố N, cha Lâm Mộ Cẩm, Tổng tư lệnh quân khu nào đó, mẹ Diệp Hồng, giữ
một chức vụ trong Bộ ngoại giao quốc phòng. Lâm Hạo Sơ hiện giữ chức Bí
thư Đảng ủy thành phố G, 31 tuổi. . . Trách không được lúc đó Chu Hiểu
Diệp vừa nghe tên anh liền biết anh là ai. Hỷ Lạc nhìn gương mặt trên
ảnh chụp, ngây người một hồi, xoay người nằm ngửa trên giường, trong
lòng than thở một tiếng, xong đời rồi, lần này mất mặt mất luôn tới nhà
bà ngoại rồi.
Kỳ nghỉ dịp quốc tế lao
động rất nhanh đã trôi qua, Tần Hỷ Lạc trở về đại học N tiếp tục cuộc
sống sinh viên của cô. Cuộc sống rất nhạt nhẽo, chớp mắt đã qua hai
tháng.
Cố Doãn bị Hỷ Lạc đe dọa dụ
dỗ, rốt cục cũng đem danh sách điện thoại trong tháng in ra, hai tay
ngoan ngoãn dâng lên. Hỷ Lạc nhìn dãy số các cuộc gọi đến trong hai
tháng, liền cụt hứng buông điện thoại di động, đột ngột liên lạc với anh sẽ làm anh cảm thấy phiền chứ? Hơn nữa, lỡ như anh nói một câu duy
nhất, cô là ai? Vậy không phải đem lòng tự trọng nhỏ nhoi cuối cùng xóa
bỏ luôn, Hỷ Lạc rối như tơ vò.
Lại không nghĩ rằng cái sự rối rắm ngoài ý muốn trong hai tháng sẽ kết thúc như thế vào một buổi chiều.
Mùa hè ở thành phố N rất oi
bức, Hỷ Lạc về đến nhà, thay dép, nhìn kệ để giày màu đen còn đóng, hiển nhiên trong nhà không có ai. Hỷ Lạc vọt vào phòng tắm tắm rửa, mở tủ
lạnh lấy một chai nước suối, ục ục trút vào miệng, khóa cửa chuyển động, Hỷ Lạc phồng quai hàm ngậm nước nhìn về phía cửa. Cái điểm này, khẳng
định là Chung Tinh đã trở về.
Tiến vào là ba Tần Vĩ Thâm,
ông mặc comple màu xám bạc, trong tay còn cầm túi công văn, vào nhà hãy
còn cúi đầu ở kệ giày đổi giày, không nhìn thấy Hỷ Lạc đang ở phòng
khách. Đổi xong dép, Tần Vĩ Thâm xoay người lại đối diện ngoài cửa nói
câu, “Vào đi.”
Nhìn thấy
người ấy, trong nháy mắt Hỷ Lạc cứng đờ người trong phòng khách, người
kia đứng ở cửa nhìn cô cười nhạt, đây không phải Lâm Hạo Sơ thì là ai?