Hỷ Lạc đứng bên lề quốc lộ 320, xung
quanh hoang vắng, sự yên tĩnh rõ ràng trong phạm vi vài km dường như chỉ có một mình cô. Vùng thôn quê vắng vẻ đêm hè thỉnh thoảng phát ra từng
đợt tiếng côn trùng kêu vang, lại thêm cành liễu bên đường rũ xuống lay
động dưới ánh trăng tạo ra những hình ảnh thật quỷ dị. Tuy Tần Hỷ Lạc từ nhỏ ở trong sân chung cư đấu đá lung tung, là một tiểu ma vương chuyên
gây chuyện rắc rối nhưng nhìn bóng đêm tối đen như mực cũng có chút
không khống chế được mà phát run.
Cô mờ mịt quan sát hoàn cảnh xung quanh,
rốt cuộc cũng phải đau khổ thừa nhận, cô thực sự đã lạc đường, cũng đã
lạc mất bạn bè. Nhìn lại thiết bị thông tin, một chút tín hiệu cũng
không có, điện thoại di động cũng hết pin. Cô ngẩng đầu nhìn sắc tím
phía chân trời, ngôi sao lấp lánh ánh sáng, những ngôi sao này dường như ở rất gần cô. Cảnh sắc ở Cao nguyên Vân Quý thật đặc biệt, bầu trời
dường như với tay là có thể chạm đến.
Xốc lại ba lô, cô tiếp tục đi về phía
trước. Thỉnh thoảng có xe cộ chạy ngang qua, đều là những xe vận tải cỡ
lớn, xe cộ lướt qua thì Hỷ Lạc lại ngây ngốc đứng một bên, yên lặng nhìn theo xe rời đi, cô muốn giơ tay ra chặn nhưng không dám, trong đầu luôn nhảy ra những hình ảnh không hay, nhiều tin tức đưa tin, nữ sinh XX bị
tên X cưỡng bức phơi xác nơi hoang dã. Nhịn không được rùng mình một
cái, cô tiếp tục đi.
Một chiếc MPV màu đen chậm rãi chạy ngang qua, Hỷ Lạc vẫn đứng ven đường nhìn theo đuôi xe biến mất trước tầm
mắt. Cô thong thả bước đi, giơ cổ tay nhìn thời gian trên đồng hồ, đã
hơn 11 giờ. Cô chà xát cánh tay, bước chân nhanh hơn, cúi đầu đi về phía trước.
Một chiếc xe máy màu xám bạc đột nhiên
chạy lướt qua, Hỷ Lạc bất giác nép vào ven đường, căng thẳng nắm chặt ba lô. Người trên xe chạy ngang qua thì quay đầu lại nhìn cô, Hỷ Lạc cúi
đầu. Bỗng nhiên xe máy đó dừng lại cách cô vài bước chân, Hỷ Lạc dừng
bước, tim đập thình thịch, không phải người xấu đều chạy xe máy đó sao?
Người trên xe cởi nón bảo hiểm, “Này cô
bé, lạc đường hả?” Một hơi toàn tiếng địa phương, Hỷ Lạc nghe không
hiểu, ngây ngốc đứng ở ven đường không biết phải làm sao.
Người thanh niên đợi một lúc không thấy cô trả lời, cau mày nhìn cô một cái, “Câm điếc?”
Hỷ Lạc nhìn anh ta, áo thun đen bó sát
người, quần jean màu nhạt, toàn bộ đường nét trên mặt thấy thế nào cũng
đều có tiềm chất làm người xấu. Cô không dám trả lời, bước chân nhanh
hơn, vội vã đi ngang qua người thanh niên bên cạnh.
“Này?”, người thanh niên vừa hô một tiếng, đồng thời khởi động xe máy đuổi theo cô.
Hỷ Lạc thấy tình hình lúc này nên càng đi càng nhanh hơn, về sau gần như chạy.
“Này, cô chạy cái gì? Tôi không phải là người xấu đâu.” Người thanh niên đã lái xe chạy theo bên cạnh cô.
Hỷ Lạc nghe không hiểu, chỉ mơ hồ hiểu
được ‘chạy cái gì’, người xấu trên TV đều có lời kịch như thế “Chạy cái
gì thế, cô bé, cùng ông chơi một lát nào”. Nghĩ vậy, tim chợt trở nên
căng thẳng, bước chân của cô càng nhanh hơn.
Ánh sáng chói mắt từ phía đối diện chiếu
qua, chiếc xe máy bên cạnh cũng dừng lại. Hỷ Lạc giơ tay chặn ánh sáng
đèn xe, thấy có người xuống xe tiến lại gần. Một người đàn ông mặc
comple màu đen, đeo cặp kính không vành đi tới cạnh họ, gương mặt mỉm
cười,”Tiểu thư, xin hỏi có gì cần giúp đỡ không?” lời nói bằng tiếng phổ thông, người đó nói xong liếc mắt nhìn người đi xe máy bên cạnh với ý
nghĩ sâu xa.
Hỷ Lạc nhìn người đàn ông đột nhiên xuất
hiện, lại nhìn chiếc xe phía trước, hơi quen mắt, hình như là chiếc MPV
màu đen vừa chạy qua. Cô do dự, cúi thấp đầu nói, “Tôi hình như… bị lạc
đường.”
Người mặc comple đen cười, “Vậy, cô không ngại thì để chúng tôi tiễn cô một đoạn đường nhé?”
Hỷ Lạc dè chừng nhìn anh ta, có đôi khi càng nhã nhặn thì càng bại hoại.
Người mặc comple đen tựa như nhìn thấu
suy nghĩ của cô, tay thò vào trong túi lấy ra một tấm card, “Đây là danh thiếp của tôi, cô có thể xem qua.”
Hỷ Lạc vội vã cầm lấy nhưng trời quá tối, cô nhìn không rõ, chỉ mơ hồ thấy được hai chữ, “Thư ký”.
Người chạy xe máy đột nhiên lên tiếng,
lần này dùng tiếng phổ thông để nói, “Haiz, tôi nói cô này, thì ra là
người nơi khác nên mới không hiểu tôi nói gì mà bỏ chạy đúng không?”
Hỷ Lạc cau mày nhìn anh ta, người đó cũng cười, móc ra một tấm giấy khác, lần này cho dù sắc trời tối, Hỷ Lạc
cũng thấy rõ trên đó ghi rõ ràng ba chữ – thẻ cảnh sát.
Người thanh niên nói với người mặc comple đen, “Anh làm gì?”
Người mặc comple đen sửng sốt một chút,
nhấc tay nâng gọng kính, “Sao thế, cảnh sát tiên sinh tra hộ khẩu? Tôi
không phải người xấu.”
Cảnh sát tiên sinh cười nhạo, “Gặp phải tôi, người xấu còn có thể tự giới thiệu sao? Xuất trình chứng minh thư.”
Lúc này, cửa chiếc xe MPV mở ra, một
người đàn ông bước xuống, hình dáng khoảng trên dưới ba mươi tuổi. Xa
xa, thân hình cao lớn được phác họa dưới ánh trăng tỏa ra khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng. Tiến đến gần, Hỷ Lạc chỉ thấy rõ đường nét chung
chung của anh ta, tuy chỉ là một nét khái quát giản đơn, Hỷ Lạc cũng cảm thấy hô hấp ngừng lại, chỉ mới 21 tuổi, lần đầu tiên nhìn người khác
phái mà cô có cảm giác hơi thở gấp gáp. Vóc dáng anh rất cao, hẳn là
trên 1m83, so với comple màu tối có vẻ rất phù hợp.
“Thư ký Ngô, có chuyện gì?”, giọng nói
của anh trong bóng đêm yên tĩnh trầm thấp vang lên, dường như có điều gì đó khác lạ xẹt qua trong đáy lòng Hỷ Lạc.
Thư ký Ngô bị người kia gọi thì cung kính đáp lời. “Vị này chính là cảnh sát, xem ra chúng ta quá lo rồi.”
Người kia cười yếu ớt, duỗi tay hướng vị cảnh sát, “Lâm Hạo Sơ.”
Ba chữ đơn giản, Hỷ Lạc nghe rất rõ ràng, cô đương nhiên không biết Lâm Hạo Sơ là ai, ngơ ngác nhìn anh.
Vị cảnh sát kia hiển nhiên sửng sốt một
chút, lập tức vội vã đưa tay bắt lại “Chào ngài! Chào ngài! Tôi là Chu
Hiểu Diệp cảnh sát đồn công an Diêm Thành.”
Lâm Hạo Sơ gật đầu mỉm cười, sau đó xoay người nhìn Hỷ Lạc, “Cô muốn chúng tôi cho quá giang một đoạn đường không?”
Hỷ Lạc lấy lại tinh thần, nói lắp bắp,
“A, việc đó. . .” Cô không biết nên trả lời thế nào, mỹ sắc trước mặt là một chuyện, cũng không thể không có nguyên tắc, dù sao người này rốt
cuộc là ai cô cũng không biết. Lỡ như họ là đồng bọn thì sao?
Lâm Hạo Sơ kiên nhẫn nhìn cô, chờ cô trả lời.
Hỷ Lạc gãi đầu, “Cái này … anh không phải là kẻ háo sắc chứ? Trên TV đều diễn như vậy, vài người hùa nhau lừa gạt một cô gái, sau đó đến cái nơi tối mù tối mịt rồi bắt cô gái luân phiên X….”
Thư Ký Ngô không đứng vững nổi thiếu chút nữa ngã sấp xuống, khóe miệng giật giật, cô à, cô giả ngu sao? Không
biết Lâm Hạo Sơ là ai?
Mặt Chu Hiểu Diệp cũng đầy vệt đen, anh ta hắng giọng, “E hèm… Cô không biết Lâm tiên sinh là ai hả?”
Hỷ Lạc thành thật lắc đầu, “Tôi cần biết sao?” Có phải anh là một người có tiếng tăm?
Lâm Hạo Sơ cười cười, “Cô không cần biết, biết tôi không phải người xấu là tốt rồi. Cô đi đâu, chúng tôi giúp cô, một mình cô như vậy trên đường rất dễ gặp phải người xấu.”
Hỷ Lạc nhìn người cảnh sát bên cạnh đối
với Lâm Hạo Sơ dường như cũng rất cung kính, tuy rằng cô vẫn không biết
Lâm Hạo Sơ là ai nhưng là không tiện nói nhiều, vội vã khom lưng cúi
đầu, ” Cảm ơn anh, anh ngàn vạn lần đừng là người xấu nha, tôi là người
nhát gan, cũng sợ đau, mà…cũng không có tiền, nếu các anh muốn gạt người thì tìm sai đối tượng rồi.”
Lâm Hạo Sơ trong mắt có ý cười , “Lên xe đi.”
Khóe miệng của thư ký Ngô và Chu Hiểu
Diệp càng co giật hơn, dám ngang nhiên nghi ngờ vấn đề nhân phẩm của
nhân viên công vụ quốc gia. Tần Hỷ Lạc tiểu thư, cô thực sự là rất
tuyệt.
Ngồi trong xe, Hỷ Lạc len lén nhìn Lâm
Hạo Sơ bên cạnh, khuỷu tay chống trên cửa xe, cằm tựa vào ngón tay thon
dài nhìn ra ngoài. Thỉnh thoảng trong lúc cùng với các loại xe khác giao nhau, ánh sáng lóe lên trên mặt anh, đường nét một bên khuôn mặt anh
rất đối lập, là sự dung hợp giữa một vẻ tuấn tú và nét đau thương, tóc
mái rủ xuống, lông mi dài phủ trên gương mặt một tầng bóng mờ. Hỷ Lạc
ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn anh.
Lâm Hạo Sơ quay đầu lại, ánh mắt giao nhau, anh cong khóe môi, “Làm sao vậy?”
Gương mặt Hỉ Lạc thoáng ửng hồng, vội vã cúi đầu, “Không có gì.”
Lâm Hạo Sơ nghiêng đầu nhìn cô, “Cô là sinh viên?”
“Vâng, tôi là sinh viên năm 3, cùng với
mấy người bạn đi du lịch. Đều do tôi quá ham chơi, bị bỏ lại phía sau,
lạc khỏi bọn họ.” Hỷ Lạc rầu rĩ nói, lúc này mới nhớ tới vẫn chưa liên
lạc với bạn bè, cô úp úp mở mở nói, “Anh… có thể cho tôi mượn điện thoại của anh được không?”
Lâm Hạo Sơ lấy điện thoại di động của
mình đưa cho cô, Hỷ Lạc cảm ơn, cầm lấy, sau đó gọi điện thoại cho Cố
Doãn, điện thoại vừa vang lên một tiếng tức thì bên kia có người tiếp.
“Cố Doãn, em lạc đường rồi.” Hỷ Lạc bĩu môi.
Bên kia tức thì truyền đến âm thanh của
Cố Doãn. “Tần Hỷ Lạc, cô chết ở đâu rồi? Không biết rừng núi hoang vắng
sói nhiều thịt ít hả? Cố tình làm khổ tôi hả?”
Hỷ Lạc nheo nheo mắt, ngoáy ngoáy lỗ tai, “Em biết rồi, em cũng không phải cố ý, mọi người ở đâu vậy? Em làm sao
tìm được mọi người?”
Cố Doãn trở lại bình thường, “Bây giờ em đang ở đâu?”
Hỷ Lạc nhìn xung quanh một chút, lại nhìn Lâm Hạo Sơ, yếu ớt hỏi, “Chào anh, phiền anh cho hỏi, bây giờ chúng ta
đang ở đâu vậy?”
Lâm Hạo Sơ đưa mắt nhìn ngoài cửa kính, “Sắp đến thành phố G rồi.”
Hỷ Lạc để điện thoại lại bên tai, lập tức truyền đến âm thanh oanh tạc của Cố Doãn, “Tần Hỷ Lạc, em vừa nói
chuyện với ai? Bây giờ em đang ở cùng một người xa lạ? Sắp nửa đêm rồi
đó.”
Hỷ Lạc liếc người kế bên một cái, che ống nghe, “Ừ” một tiếng.
Cố Doãn trầm mặc một chút, “Tần Hỷ Lạc,
em làm người khác tức chết mà, xe của người lạ mà cũng dám ngồi, thật
đúng là tác phong của Tần Hỷ Lạc em.”
Hỷ Lạc cảm thấy tốn hơi thừa lời, “Bớt
dài dòng đi, em hiện giờ sắp đến thành phố G rồi, anh tới sân bay thành
phố G chờ em. Gặp nhau rồi nói tiếp.” Ngắt điện thoại, cô xoa xoa huyệt
thái dương đang đau lâm râm, Cố Doãn cái lão này, suốt ngày ỷ là trúc mã của cô mà cứ luôn hô to gọi nhỏ với cô. Cô nàng Tần Hỷ Lạc có bộ mặt
ngờ nghệch dễ mắc lừa ư? Cô chính là em gái ngây thơ trong tiểu thuyết
ngôn tình đây mà.
“Bạn trai?” Lâm Hạo Sơ cười nhìn Hỷ Lạc.
Hỷ Lạc sửng sốt, vội vã xua tay, “Không phải, là bạn bè cùng lớn lên từ nhỏ.”
Lâm Hạo Sơ cười cười không nói nữa, Hỷ
Lạc cũng không phải là người dễ quen gì cho lắm nên ngồi yên không nói
tiếp. Xe chậm rãi chạy trên quốc lộ, ngày hôm nay Hỷ Lạc đi rất nhiều,
bàn chân đau kinh khủng, lúc đầu cô còn rụt rè ngồi nghiêm chỉnh. Ngồi
một lúc, mí mắt bắt đầu đánh nhau, từ từ cụp xuống, đầu tựa vào kính xe, thoáng cái đã ngủ gà ngủ gật. Mắt từ từ nhắm lại.
Lâm Hạo Sơ nghe thấy”bịch” một cái, tiếng va chạm nặng nề vang lên, quay đầu nhìn lại thấy Tần Hỷ Lạc xoa đầu, vẻ mặt nhăn nhó, trong mắt mơ hồ có chút nước, cô ngượng ngùng nói, “Cái
kính này sao mà cứng thế.”
Lâm Hạo Sơ nhếch môi, cố nén cười, “Cô có thể tựa lưng vào ghế ngồi ngủ.”
Hỷ lạc xấu hổ dụi dụi mắt, “Không cần,
tôi hết buồn ngủ rồi.” Trên xe người lạ, sao có thể ngủ được, điểm ấy tự giác cô cũng phải biết chứ.
Nói xong một hồi lại bắt đầu buồn ngủ.
Lâm Hạo Sơ chống đầu nhìn cô, điệu bộ lắc lư, lúc sắp đụng phải kính xe
lại dường như cảnh giác, tiếp tục lắc lư sang hướng ngược lại. Hỷ Lạc
gật gà gật gù, “binh” một tiếng lại đụng vào kính, lần này cô chỉ nói mớ rồi xoa xoa trán, trề môi lầm bầm, “Đầu Cố Doãn anh thật cứng.” Sau đó
lại tiếp tục ngủ gật.
Lâm Hạo Sơ cúi đầu mỉm cười, một vài giây sau lại một tiếng “binh” truyền đến. Hỷ Lạc cau mày, trề môi lẩm bẩm
câu gì rồi duy trì trạng thái ngủ gật liên tục.
Lâm Hạo Sơ bất đắc dĩ lắc đầu, anh đưa
tay kéo người cô, nhẹ nhàng để cô tựa lưng vào ghế, một mình yên lặng
quay đầu nhìn bóng đêm thâm trầm ngoài cửa xe. Cảm giác được vai chùng
xuống, anh quay đầu lại nhìn, Hỷ Lạc lệch đầu yên giấc tựa vào vai anh,
trên gương mặt sạch sẽ, đôi môi nho nhỏ khẽ chu lên. Một mùi hương nhàn
nhạt của cô gái trẻ truyền đến, Lâm Hạo Sơ nhíu mày, anh khẽ cử động lại càng làm cô dựa vào gần hơn.
Một lúc sau, vai vừa chùng xuống, anh bất đắc dĩ nhìn Hỷ Lạc. Thư ký Ngô từ gương chiếu hậu nhìn Lâm Hạo Sơ, “Nếu không, ngài ngồi ghế phụ, để cô ấy nằm ngủ phía sau đi ạ.”
Lâm Hạo Sơ lại liếc mắt nhìn Hỷ Lạc, thấp giọng nói, “Bỏ đi, mau tới sân bay.”
Thư ký Ngô vô cùng kinh ngạc nhìn anh,
vẫn biết Lâm Hạo Sơ không thích tiếp xúc với người lạ khác phái, về mặt
này anh thậm chí ưa sạch sẽ một cách nghiêm trọng nhưng lại để một cô
gái gần gũi mình thì là lần đầu tiên. Hơn nữa, bọn họ mới vừa lái xe đi
rất xa, Lâm Hạo Sơ bỗng nhiên kêu anh quay ngược trở lại.