Hỷ Lạc dựa vào bệ cửa sổ, thấy bóng dáng Cố Doãn vào Cố gia, vội vã xuống lầu chạy ra, lúc xuống lầu thì đụng
phải Chung Tinh đang mua thức ăn về. Nhìn cách đi đứng thô bạo của con,
Chung Tinh khó chịu chau mày lại, “Vội vội vàng vàng đi đâu vậy?” Hỷ Lạc cũng không quay đầu lại nói, “Tìm Tiểu Doãn có việc.”
Chung Tinh bất đắc dĩ lắc
đầu, định quay đầu lại bỗng nhiên nhớ tới cái gì, bà vội vã xoay người,
“Hỷ Lạc.” Nhưng mà đã chậm một bước, con bé đó đã nhảy ra khỏi cửa chạy
mất.
Hỷ Lạc ấn chuông cửa, qua
thật lâu mới có người mở cửa. Cố Doãn đứng ở bên trong cánh cửa nhìn cô
một hồi, sau đó xoay người lên lầu.
Hỷ Lạc vội vã đuổi kịp, cô
theo cậu ta lên lầu, trong miệng lầm rầm, “Anh trong khoảng thời gian
này làm gì vậy? Sao mà không ở nhà, nhà trọ cũng không thấy người.”
Cố Doãn đi vào thẳng phòng
ngủ, ngồi trước bàn nhìn laptop, không thèm nhìn Hỷ Lạc một cái, “Dạo
này anh rất bận, sắp tốt nghiệp rồi, rất nhiều việc.”
Hỷ Lạc ngồi trên giường, nhìn nghiêng cậu ta, ngón tay di di ra giường, “Anh. . . đang tức giận?”
Ngón tay Cố Doãn đang nhấp chuột ngừng
lại, im lặng một hồi, giọng điệu có phần thấp xuống, “Anh luôn luôn nghĩ em chừng nào thì sẽ đến nói cho anh biết.”
“Em. . .” Hỷ Lạc nghẹn lời,
cùng Cố Doãn biết nhau hai mươi năm, lần đầu tiên đối mặt cậu thì không
có lực để nói, cô gục đầu xuống, “Em không biết nên nói thế nào với
anh.”
Cố Doãn xoay ghế, ánh mắt
nặng nề rơi vào người cô, ba mẹ đã sớm khéo léo nói cho cậu biết, cuối
tháng cô sẽ kết hôn. Rõ ràng là biết tất cả đều không thay đổi, cũng tự
nói với chính mình, sẽ không ép buộc cô, thế nhưng thực sự đối mặt trong lúc này, vẫn sẽ nhịn không được mà nổi cáu, nhịn không được mà tức
giận, Cố Doãn hít một hơi thật sâu thở ra, “Hỷ Lạc.”
Hỷ Lạc ngẩng đầu nhìn thẳng cậu ta, nhìn trong ánh mắt người con trai lúc này tràn ngập đau thương.
“Xin lỗi, biết rõ lời chúc
phúc của anh đối với em rất quan trọng, thế nhưng anh không có biện
pháp, anh thật ích kỷ. Anh không có cách nào chúc phúc em.” Cậu chậm rãi chuyển lưng ghế dựa, nhìn ngoài cửa sổ, “Cuối tuần, anh sẽ rời khỏi
đây, đi Mỹ.”
Trong đầu Hỷ Lạc dường như có sợi dây đàn bị kéo căng vang lên tiếng đứt gãy, cô ngơ ngác nhìn Cố
Doãn, giọng có chút run, “Đi Mỹ?”
Cố Doãn cúi đầu, lộ ra một
một nụ cười cay đắng, bởi vì đưa lưng về phía Hỷ Lạc nên che giấu rất
tốt. Ánh mắt cậu một lần nữa trở lại trên laptop, chỉ nhàn nhạt lên
tiếng, “Ừ.”
Hỷ Lạc nắm chặt tay, “Phải đi sao?”
Hàm dưới Cố Doãn siết chặt, cắn răng, “Vâng.”
Hỷ Lạc nhìn bóng lưng anh,
trong giọng nói có một chút khẩn cầu, “Có thể hay không, chờ hôn lễ của
em kết thúc rồi đi? Em. . . Rất mong muốn anh bên cạnh.” Cho dù biết yêu cầu của mình rất vô lý rất quá đáng, vẫn mong muốn anh có thể chúc phúc cô, cái tên này, từ lúc cô bắt đầu có ký ức thì đã ăn sâu vào thế giới
của cô.
Cố Doãn nhìn luận văn trên
màn hình máy vi tính, nào là khái niệm kinh tế học, nào là đồ thị, nào
là số liệu, tất cả đều trở nên mờ mờ ảo ảo. Cậu buồn bực đem chuột vứt
sang một bên, “Tần Hỷ Lạc! Đời này, anh đều không có cách nhìn em gả cho người khác. Cho nên, đừng lại bức anh.”
Hỷ Lạc sững sờ nhìn cậu, mũi cay cay, “Tiểu Doãn. . .”
Ngón tay Cố Doãn bấu chặt mép bàn trở nên trắng bệch, cậu im lặng một hồi, cúi đầu nói, “Tần Hỷ Lạc,
em nhất định phải vui vẻ, đừng làm cho anh xem được dáng vẻ không hạnh
phúc của em.”
Hỷ Lạc không nhớ rõ được
chính mình như thế nào về nhà, Cố Doãn đến cuối cùng lại lưu cho cô một
bóng lưng như trước, ký ức trong hai mươi năm, anh luôn luôn yên lặng
đứng bên cạnh cô, nếu như không phải sự xuất hiện của Lâm Hạo Sơ, Hỷ Lạc chẳng bao giờ nhìn thẳng vào tình cảm của chính mình. Thì ra, Cố Doãn
trong thế giới của cô, đã lâu như vậy, từ lâu cô cho rằng đó chỉ là sự
tồn tại theo lẽ thường nên có. Thế nhưng nếu như không có yêu, cô lấy tư cách gì đến yêu cầu anh tiếp tục trông coi cô, cho nên, cô yên lặng ra
đi, Cố Doãn cũng có quyền lợi hạnh phúc của anh ấy.
Chuyện hôn lễ đều là người lớn hai nhà
chuẩn bị, Lâm Hạo Sơ này ngoại trừ lúc đăng ký từng xuất hiện qua, những lúc khác Hỷ Lạc chẳng thấy được bóng dáng của anh.
Không có chụp ảnh cưới, bởi
vì công việc Lâm Hạo Sơ rất bận không có thời gian rảnh, anh cũng không
thích quá khoa trương, cho nên Hỷ Lạc chiều theo ý anh, cho dù ở sâu
trong nội tâm đây cũng là mối tình đầu của một cô gái, kỳ vọng cùng với
người yêu của mình chụp được thời khắc đẹp nhất. Dù sao, cô chỉ là một
cô gái hai mươi mốt tuổi.
Hôn lễ hôm đó, Hỷ Lạc mặc áo
cưới màu trắng, thấp thỏm ngồi trong phòng của mình, cho đến lúc này như trước nghĩ tất cả đều không giống thực như vậy. Cô hít sâu, nghe trong
phòng khách âm thanh ầm ĩ, ngực dần dần có chút cảm xúc yên ổn. Lâm Mẫn
cùng mấy người bạn gái tốt đều bên người líu ríu thảo luận nên thế nào
chỉnh chú rể, nên đòi bao lì xì mở cửa bao nhiêu.
Hỷ Lạc không yên lòng nghe
các bạn đối thoại, bỗng nhiên nghe được ngoài cửa có tiếng người nói,
“Chú rể tới, chú rể tới.”
Hỷ Lạc khẩn trương nhìn cửa phòng đóng chặt, tay cố sức nắm chặt váy cưới.
Tiếng đập cửa vang lên, trong phòng các cô gái tìm các loại câu hỏi hỏi Lâm Hạo Sơ, đều là thư ký Ngô cùng mấy người thanh niên đồng nghiệp giúp đỡ anh giải quyết. Lâm Hạo
Sơ rất ít nói chuyện, Hỷ Lạc trong gian phòng cũng không thấy được vẻ
mặt lúc này của anh, Hỷ Lạc càng căng thẳng, theo tính khí của anh, Hỷ
Lạc thật sợ anh sẽ trở mặt.
Cửa rốt cục bị mở, Lâm Hạo Sơ trong lễ
phục màu đen đứng ở ngoài cửa, như trước nhàn nhạt mỉm cười, anh đứng ở
cửa, chỉ là cong khóe môi, trong khoảnh khắc ấy, Hỷ Lạc nghĩ thế giới
dường như bất động, chỉ có thể nghe được chính âm thanh tim mình đập, cô không kiềm nổi bước chân hướng anh đi đến.
Lâm Mẫn một tay túm lấy cô,
lén lút bên tai cô nói nhỏ, “Cậu thế nào không có tiền đồ như vậy thế,
vừa nhìn thấy trai đẹp liền đức hạnh kiểu này à. Rụt rè đi, rụt rè biết
không, phải chờ anh ta qua đây ôm cậu lên xe.”
Hỷ Lạc sửng sờ một chút, lập
tức thấy Lâm Hạo Sơ hướng cô đi tới từng bước một, tay anh ôm thắt lưng
cô, in một nụ hôn trên trán cô, giọng nói nồng nàn từ phía trên truyền
đến, “Chuẩn bị xong chưa?” Nói vừa xong, Hỷ Lạc đã bị ngang ngược bế
lên, Hỷ Lạc hô nhỏ một tiếng, vòng tay qua cổ anh.
Cô do dự một chút, giương đôi mắt nhìn thẳng anh, “Anh. . . chân không sao chứ?”
Lâm Hạo Sơ như trước mỉm
cười, nhìn về phía ánh mắt của cô nhưng không có ấm áp, giọng nói cực
thấp, “Trong mắt em anh vô dụng như vậy?”
Hỷ Lạc cả kinh, vội vã phủ
nhận, “Không, em chỉ là. . .” Câu kế tiếp còn chưa nói ra, đã bị Lâm Hạo Sơ bế ra khỏi phòng.
Bởi vì quan hệ của hai gia
đình, cho nên hôn lễ rất long trọng. Cho đến lúc tiệc rượu bắt đầu, Cố
Doãn thực sự không có xuất hiện, Hỷ Lạc thất vọng nhìn bữa tiệc ăn uống
linh đình. Cô rũ đầu đứng trước cổng khách sạn, trong lòng có chút thất
vọng mất mát, bỗng nhiên Chung Tinh vỗ vỗ vai cô, đưa qua điện thoại di
động, thình lình xuất hiện hai chữ Cố Doãn khiến Hỷ Lạc trước mắt sáng
ngời, cô cầm điện thoại di động đi tới một góc yên tĩnh.
“Alo.” Chỉ một chữ đơn giản nhưng sao nói lên lại không lưu loát.
Bên kia im lặng một hồi mới truyền đến tiếng nói của Cố Doãn, “Vui vẻ không?”
Hỷ Lạc dựa vào vách tường,
cảm xúc lạnh lẽo trong khoảnh khắc từ sau lưng trống trải truyền đến
toàn thân, giọng cô trở nên nhỏ hẳn, “Ừ, anh bây giờ càng vui vẻ.”
Cố Doãn cười nhẹ, “Thật ngốc. Anh ở hôn lễ của em còn có thể thuận lợi tiến hành sao?”
Hỷ Lạc mấp máy môi không nói gì.
“Hỷ Lạc, anh chúc phúc em.
Mong muốn em mãi mãi hạnh phúc.” Cố Doãn nhìn khoảng không lan tỏa từ từ trong đại sảnh sân bay, cũng giống như nỗi trống trải đang dần lan tỏa
trong tim cậu. Cho đến cuối cùng, mặc dù lại nói những lời cay độc, cậu
cũng kiên quyết dằn lòng không đến xem cô không hạnh phúc, kiên quyến
dằn lòng không đến xem cô không vui vẻ .
Hỷ Lạc nắm chặt điện thoại,
ngón tay không ngừng dùng lực, cô cắn cắn môi dưới, “Tiểu Doãn, với em
mà nói, anh là người rất quan trọng.”
Cố Doãn nhếch môi, “Anh biết. Tạm biệt.”
Ngắt điện thoại, Hỷ Lạc dựa
vào tường đờ ra, xoay người thì thấy Lâm Hạo Sơ đang đứng ở góc rẽ, sắc
mặt dường như không tốt lắm.
Hỷ Lạc đi về phía anh, nhìn anh không thấy nụ cười, bỗng nhiên có chút sợ sệt, “Anh tìm em?”
Lâm Hạo Sơ nhìn cô một hồi, xoay người đi trước, “Nên kính rượu rồi.”
Toàn bộ buổi tối, Lâm Hạo Sơ
tất nhiên không cần phải nói là bị chuốc rất nhiều rượu, lúc trở về nhà
Lâm Hạo Sơ, sắc mặt anh có phần trắng bệch. Vào phòng, thư ký Ngô giúp
Hỷ Lạc dìu Lâm Hạo Sơ vào phòng ngủ, anh ta kéo Hỷ Lạc thấp giọng nói,
“Ngày hôm nay thời gian đứng rất dài, nếu có thể, buổi tối giúp anh ấy
xoa bóp chân.”
Hỷ Lạc gật đầu, tiễn thư ký
Ngô, lúc Hỷ Lạc trở lại phòng ngủ, Lâm Hạo Sơ đang ngồi trên giường nhìn cô, Hỷ Lạc có chút hồi hộp, tuy rằng không phải là lần đầu tiên ở cùng
nhau, thế nhưng đêm nay dường như không giống, bọn họ đã là vợ chồng. Cô đi tới bên giường, “Anh. . . có muốn tắm không, em đi mở nước.”
“Ngồi xuống.” Lâm Hạo Sơ bỗng nhiên lên tiếng.
Hỷ Lạc ngoan ngoãn ngồi bên giường, cô căng thẳng nắm chặt đốt ngón tay không dám nhìn Lâm Hạo Sơ.
Hơi thở ấm áp bỗng nhiên ập
đến bên tai, mùi rượu nhàn nhạt lan tỏa, Hỷ Lạc nghiêng mặt, ngơ ngác
nhìn khoảng cách giữa cô và Lâm Hạo Sơ quá gần.
Anh vươn tay đem trang sức
trên đầu cô gỡ xuống, tóc dài trong nháy mắt bung xõa trên vai. Ngón tay anh theo sườn mặt cô chậm rãi lướt nhẹ, một đường nhẹ nhàng vẽ đến vành tai cô, anh vén mái tóc cô ra sau tai, cúi người hôn tai cô, Hỷ Lạc
nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở của anh. Anh chỉ là hôn vành tai của cô
một cách hời hợt, “Tần Hỷ Lạc, hoan nghênh tới thế giới của Lâm Hạo Sơ.”
Hỷ Lạc mở mắt ra, ánh mắt mờ mịt, cô xoay người nhìn thẳng vào mắt anh.
Lâm Hạo Sơ nắm vai cô, đầu ngón tay lạnh lẽo, “Thế giới của anh, chỉ có màu đen, sợ không?”
Hỷ Lạc nhìn anh, trên khuôn
mặt dễ nhìn không có lấy một nụ cười, cũng không có phòng bị, trong mắt
không hề có cảm xúc dường như chỉ bộc lộ một loại khát vọng, Hỷ Lạc đưa
tay cầm tay anh, “Cho dù là địa ngục, chúng ta cùng nhau xông vào. Có em theo, anh ít nhất cũng không phải cô đơn.”