Cám Ơn Em Đã Can Đảm Yêu Anh

Chương 12: Chương 12: Lâm gia




Bỗng nhiên tay Lâm Hạo Sơ rút khỏi bàn tay cô, mắt anh buông lơi, hàng mi dưới ánh đèn vẽ lên tầng bóng mờ, “Anh mệt rồi, phòng của em ở bên cạnh.” Hỷ Lạc không thật sự thấy bất ngờ, Lâm Hạo Sơ nói hoan nghênh cô đi vào trong thế giới của anh, thế giới thật sự của anh nhưng lại bỏ rơi cô bên ngoài. Hỷ Lạc đứng dậy, “Em mở nước cho anh tắm trước.”

“Anh nói anh mệt rồi, em không nghe thấy sao.” Giọng nói Lâm Hạo Sơ bỗng nhiên gia tăng, có phần mạnh mẽ cự tuyệt không tha thứ, anh đứng dậy, đi tới cửa phòng, “Đi ra ngoài.”

Hỷ Lạc đi ra ngoài, sát bên người anh mà qua, mới vừa đi ra khỏi phòng, Lâm Hạo Sơ liền “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại. Hỷ Lạc ngẩn ngơ một chỗ, Lâm Hạo Sơ, anh chính là sợ bản thân mềm yếu bị thấy phải không? Sắc mặt trắng bệch đó, anh nghĩ em thật sự không có nhìn ra.

Lâm Hạo Sơ dựa vào tường, trên mặt không có chút máu rịn ra từng đốm mồ hôi, anh chau mày, khom lưng tức giận đấm vào vết thương đang đau lan tràn trên đầu gối một cái. Khớp xương bị tác động càng đau nhức hơn, anh đau đớn thở dốc.

Khó khăn đứng dậy đi vào phòng tắm, dòng nước ấm áp theo chân dài thẳng tắp chảy tới miệng viết thương xấu xí, hai tay anh chống trên vách tường, sắc mặt dần trở nên bình thường. Giọt nước theo trán đọng trên mặt, anh gục đầu xuống, tay siết chặt thành nắm đấm, dường như có một con mãnh thú bị giam cầm ở một góc tăm tối sâu kín nhất trong nột tâm, đang muốn gào thét, đang muốn phát cuồng. Anh chán nản giật lấy áo choàng tắm mặc vào.

Nằm ở trên giường, ngơ ngác nhìn trần nhà, bên tai quanh quẩn câu nói kia của Hỷ Lạc, “Cho dù là địa ngục, chúng ta cùng nhau xông vào. Có em theo, anh ít nhất cũng không phải cô đơn”. Lúc này, lại không biết vì sao, lại nhớ tới lời nói rõ ràng của cô ở góc phòng khách sạn, “Tiểu Doãn, anh đối với em mà nói là người rất quan trọng”. Anh trở mình, nhắm mắt lại.

Nếu là địa ngục, một kẻ ngốc như tôi cũng đủ.

Ngày thứ hai, Lâm Mộ Cẩm gọi điện thoại kêu bọn họ quay về Lâm gia ăn. Hỷ Lạc rất căng thẳng, nhớ tới khuôn mặt cứng ngắc của Lâm Mộ Cẩm, chịu không nổi có chút run run. Lâm Hạo Sơ dường như nhìn ra sự căng thẳng của cô, anh vừa thắt cravat, vừa nói, “Chỉ là về nhà ăn bữa cơm, không cần căng thẳng, đến lúc đó em chỉ cần cúi đầu ăn là được.”

Trong lòng Hỷ Lạc phẫn nộ, chỉ cần cúi đầu ăn, vậy không phải giả câm điếc? Cô trề môi, “Vậy. . . những người khác trong nhà thì sao, họ cùng sống chung à?” Tuy rằng trong hôn lễ đều đã gặp qua, Lâm Hạo Sơ còn có một ông nội, hai người chị và một người em trai. Nhưng mà chỉ là thăm hỏi mang tính tượng trưng, chưa có tiếp xúc nhiều. Lần này thì khác, phải dung cơm chung một bàn, khó tránh có chút lo lắng.

Lâm Hạo Sơ thắt xong cravat, anh xoay người nhìn Hỷ Lạc, giống như có chuyện mà lại không biết nói từ đâu. Một lúc lâu, anh chỉ là mặt không thay đổi nói câu, “Những người khác em không cần lo lắng.” Nói xong liền xoay người vào thư phòng.

Hỷ Lạc lếch thếch theo sau anh, “Vậy, họ sẽ không làm khó em chứ?”

Lâm Hạo Sơ bất đắc dĩ quay đầu lại, “Nhất định sẽ không. Em đi chuẩn bị, được chưa? Chừng nào đi anh gọi em, bây giờ anh còn có công việc chưa xử lý.”

Hỷ Lạc cười ngại ngùng, “A, anh đang bận, anh đang bận. Em ra ngoài trước.”

Trở về phòng mình, Hỷ Lạc nhìn quần áo trong tủ chán nản, lần đầu tiên về nhà cha mẹ chồng nha, có cần nên ăn mặc nghiêm chỉnh một chút? Thế nhưng quá hình thức hình như cũng không tốt lắm, hay là tự nhiên một chút sẽ tốt hơn. Nghĩ rồi lại nghĩ, lôi ra cái quần dài màu trắng, mặc đồ trắng chắc sẽ không phạm sai lầm.

Xoay qua xoay lại trước gương, đánh má hồng màu cam, nhìn hình dạng khí sắc thật tốt, cô thoả mãn cười cười, quay đầu lại vừa lúc thấy Lâm Hạo Sơ đứng ở cửa phòng, người này bước đi chưa từng có tiếng động sao? Luôn luôn bất thình lình xuất hiện.

Lâm Hạo Sơ không có tí tẹo cảm giác áy náy là người bất thình lình xuất hiện hù người khác sợ, ánh mắt anh chợt dao động, khụ một tiếng, “Đi thôi.” Nói xong liền để lại bóng lưng cho Hỷ Lạc.

Hỷ Lạc cầm túi theo phía sau anh, cùng Lâm Hạo Sơ đứng trong thang máy, Hỷ Lạc nhìn ảnh phản chiếu của mình trong thang máy, nháy nháy mắt, rất tốt, eyeliner vẽ rất tự nhiên. Lại trề môi chu miệng, màu sắc son môi cũng tốt, không lòe loẹt. Lại nghiêng đầu xem trái ngó phải, ừ, toàn thể có cảm giác toát ra vẻ điềm đạm nho nhã, gặp người nhà anh hẳn là không thất lễ. Cô nheo mắt cười cười.

Lâm Hạo Sơ nhếch khóe miệng cười, “Tần Hỷ Lạc, không biết bốn vách tường thang máy đều phản quang sao, tưởng anh chết rồi à?”

Hỷ Lạc lúng túng, đều đã quên bên cạnh còn có vị đại thần đang sống sờ sờ ra. Cô vội vã nghỉ nghiêm đứng, bày ra vẻ mặt nghiêm túc.

Tới Lâm gia, Lâm Mộ Cẩm và Diệp Hồng Hỷ Lạc trước đã thấy qua. Ông Lâm Hạo Sơ nhìn thật giống những người ông hiền từ, hình dáng thật hòa nhã, bởi vì có kinh nghiệm sống chung với ông của Cố Doãn trước kia, Hỷ Lạc cùng ông thân thiết rất nhanh, hôm tiệc cưới chỉ vẻn vẹn có kính rượu, cùng nhau như thế này, ông cụ rất thích dáng vẻ của cô.

Nhưng khiến Hỷ Lạc khó hiểu chính là, hai người chị Lâm Hạo Sơ dường như cùng Lâm Hạo Sơ cũng không thân thiết, các chị từ khi Lâm Hạo Sơ và Hỷ Lạc vào cửa thì bắt đầu mỗi người mang một tâm sự, chỉ là chào một cái rồi không nói gì thêm nữa. Còn có em trai Lâm Hạo Sơ- Lâm Hạo Ngôn, anh ta cũng rất ít cùng Lâm Hạo Sơ nói chuyện, vẫn quấn quít lấy Diệp Hồng, mà thái độ của Diệp Hồng đối với Lâm Hạo Ngôn so với Lâm Hạo Sơ vừa vặn hoàn toàn tương phản, hình như Lâm Hạo Sơ không giống con của bà.

Lâm Mộ Cẩm cùng Lâm Hạo Sơ thảo luận chuyện công tác. Hỷ Lạc nhìn một màn xảy ra trong phòng khách, nói không rõ được cảm nhận lúc này của cô, rất kỳ quái. Rốt cuộc quái ở đâu cô cũng không giải thích được. Cho đến lúc ăn cơm, Hỷ Lạc mới phát hiện rốt cuộc chỗ nào không bình thường.

Trên bàn cơm, ông nội ngồi cao nhất, Lâm Mộ Cẩm và Diệp Hồng ngồi bên trái, lần lượt là Lâm Hạo Ngôn. Đối diện là chị cả, chị hai Lâm Hạo Sơ, kế tiếp là Lâm Hạo Sơ và Hỷ Lạc. Trong khi ăn, họ đều có nói chuyện với nhau, Lâm Hạo Ngôn chỉ có hai mươi sáu tuổi, anh ta rất hay nói, với chị cả, chị hai Lâm Hạo Sơ cảm tình hình như cũng tốt. sẽ nói đùa lẫn nhau, ông Lâm cũng tham gia trong đó, thỉnh thoảng giả vờ tức giận, trách cứ Lâm Hạo Ngôn vài câu. Lâm Mộ Cẩm và Diệp Hồng đều chỉ cười, ánh mắt nhìn Lâm Hạo Ngôn tràn đầy yêu thương.

Hỷ Lạc rốt cục hiểu rõ, cái loại cảm giác kỳ quái này là gì.

Lâm Hạo Sơ ở Lâm gia, dường như là một người vô hình, anh giống như là người ngoài, cùng với mọi người trong Lâm gia không có một chút quan hệ nào. Không có ánh mắt trao đổi, không có những lời hỏi thăm, càng không có những cử chỉ tiếp xúc thân mật.

Hỷ Lạc không kìm lòng nổi nhìn Lâm Hạo Sơ bên cạnh, anh chỉ là yên lặng cúi đầu ăn, đối với tất cả trên bàn ăn dường như chưa từng nghe thấy.

Hỷ Lạc cúi đầu, trong tim có loại cảm giác không nói nên lời. Những thức ăn trong miệng bỗng nhiên không có mùi vị.

“Hỷ Lạc?” Một giọng nói ôn hòa truyền đến.

Hỷ Lạc ngẩng đầu, phát hiện mọi người trên bàn đều nhìn cô, cô kinh ngạc thất thần, vội vã cười trừ, “Làm sao vậy?”

Lâm Hạo Sơ có chút đăm chiêu nhìn về phía cô, “Hỏi tối nay em có muốn ở lại đây một đêm không?”

Hỷ Lạc nhìn ánh mắt Lâm Hạo Sơ, đôi mắt tối tăm, giống như một hang động tối đen, có vật gì đó thật sâu thẳm thu hút cô đi vào, Hỷ Lạc quay đầu, cô cười cảm ơn, “Không cần đâu, hay là về nhà đi. Cũng không xa, sau này có thời gian có thể thường xuyên đến chơi.”

Cảm giác được thân thể người bên cạnh từ cứng ngắc trở nên thả lỏng, Hỷ Lạc cũng thở phào nhẹ nhõm, dường như có loại cảm giác được tiến gần anh thêm một bước.

Sau khi chia tay mọi người trong Lâm gia, Lâm Hạo Sơ dẫn Hỷ Lạc vào bãi đỗ xe. Hỷ Lạc theo phía sau anh, trong lòng ngũ vị lẫn lộn vào nhau. Bóng lưng anh cao to, luôn luôn để lại cho người khác một loại cảm giác băn khoăn.

“Chị dâu.” Lâm Hạo Ngôn bỗng nhiên đuổi theo.

Hỷ Lạc xấu hổ đứng chôn chân một chỗ, Lâm Hạo Ngôn lớn hơn cô, bây giờ gọi cô là chị dâu cô thật sự chưa quen. Lâm Hạo Ngôn cầm trong tay một túi nhỏ đưa cho Hỷ Lạc, “Đây là mẹ kêu đưa cho chị, về nhà rồi xem, lúc nãy vui vẻ quá quên đưa cho chị.”

Hỷ Lạc sửng sốt, ngây ngốc nói, “À, được.”

Lâm Hạo Ngôn và Lâm Hạo Sơ có vài phần giống nhau, vóc dáng rất cao, thanh niên trẻ tuổi so với Lâm Hạo Sơ thật tràn trề sức sống, hai tay anh ta đút túi quần nhún vai, “Chắc là mấy thứ gia truyền gì đó đưa cho con dâu, đồ cổ các loại.”

Hỷ Lạc cười cười, “Ừ, giúp tôi cảm ơn mẹ.”

Lâm Hạo Ngôn nhìn Lâm Hạo Sơ đứng cách đó không xa, anh ta quay lại nhìn Hỷ Lạc, cúi xuống thấp giọng nói nhỏ, “Chị dâu, Chị. . . Làm sao để anh tôi đồng ý kết hôn với chị được vậy?”

Hỷ Lạc bị câu hỏi của anh ta có chút lúng túng, sờ sờ mũi hơi xấu hổ cười cười.

Lâm Hạo Ngôn nhếch môi, trong nụ cười còn có vài phần trêu ghẹo, “Không có việc gì, tôi chính là hiếu kỳ, anh ấy mặt lạnh như băng như vậy, có thể khiến anh ấy cam tâm tình nguyện đồng ý kết hôn tôi thật là có chút tò mò.” Nói xong anh ta vỗ vỗ vai Hỷ Lạc, “Được rồi, tôi về đây. Trên đường cẩn thận.”

Hỷ Lạc gãi gãi đầu, người này cũng quá là tự nhiên đi, cô máy móc nói, “Ừ, bye bye.” Xoay người, thấy gương mặt bình tĩnh của Lâm Hạo Sơ đứng cách đó không xa, Hỷ Lạc vội vã đi đến, sự kiên nhẫn của vị lão gia này không tốt, chờ lâu bảo đảm không khéo vứt cô lại mà về một mình.

Lâm Hạo Sơ ngồi ở ghế lái, không kiên nhẫn đợi Hỷ Lạc thắt dây an toàn, Hỷ Lạc mới vừa thắt xong, xe Lâm Hạo Sơ liền như mũi tên lao ra .

Tốc độ xe rất nhanh, Hỷ Lạc bám chặt dây an toàn, len lén nhìn cái mặt như quấn băng của Lâm Hạo Sơ, là do động tác của cô chậm chạp? Không đến mức đó chứ. Xem ra vị lão gia này không chỉ tính tình nóng nảy, không kiên nhẫn, vui buồn thất thường, còn đặc biệt nhỏ mọn. Trong lòng Hỷ Lạc âm thầm đánh giá Lâm Hạo Sơ.

Lâm Hạo Sơ nghiêng mặt liếc cô một cái, “Đang oán thầm anh.”

Lưng Hỷ Lạc cứng đờ, anh ấy thế nào lại biết chứ, cô vội vã lắc đầu, cười làm lành “Không có, không có.”

Lâm Hạo Sơ cười thâm hiểm, “Tốt lắm.”

Hỷ Lạc chà xát cánh tay, tháng bảy đã qua rất lâu rồi mà. . . sao lại lạnh như thế chứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.