Cố Doãn đi khỏi, một mình Hỷ Lạc ngồi
trên sofa suy nghĩ rất lâu, giới hạn của cô là gì? Kỳ thực căn bản cô
không biết, một Tần Hỷ Lạc rời khỏi Lâm Hạo Sơ? Cho đến bây giờ cô chưa
từng nghĩ tới. Cô vẫn đều tin tưởng, Lâm Hạo Sơ sẽ yêu cô, chỉ là vấn đề thời gian. Nếu như, ngay cả đến ông trời thậm chí thời gian cũng không
muốn cho cô, cô thực sự còn có thể làm được cái gì? Nhận được cuộc gọi của Cố
Doãn, Lâm Hạo Sơ cảm thấy rất bất ngờ. Ngồi đối diện với cậu ta trong
phòng ăn của nhà hàng, Lâm Hạo Sơ nhìn Cố Doãn trước mặt, trông rất đẹp
trai, dung mạo không ngăn được ý nghĩ thù địch. Cậu ta rất thích Tần Hỷ
Lạc, đây là Lâm Hạo Sơ đã sớm nhìn ra. Cứ như vậy, mục đích hôm nay cậu
ta đến gặp mình dường như không cần nói cũng biết.
Cố Doãn rút trong hộp thuốc
trên bàn lấy ra một điếu đưa cho Lâm Hạo Sơ, Lâm Hạo Sơ ý bảo không hút, Cố Doãn tự mình châm lửa, chậm rãi hút. Cậu phả ra một làn khói đẹp
mắt, giọng nói vì mùi thuốc lá trở nên hơi khàn khàn, “Tần Hỷ Lạc từ nhỏ là một đứa ngốc, bất quá ngốc thì ngốc, nhưng rất cố chấp. Là loại
không đâm đầu vào tường thì không biết đau.”
Lâm Hạo Sơ tựa lưng vào ghế
ngồi, ngón tay thon dài khẽ vẽ một vòng trên mép tách trà trắng tinh,
kiên trì chờ Cố Doãn vào vấn đề chính.
“Từ nhỏ cô ấy thích đi theo
sau đám con trai chúng tôi, đánh nhau, trèo cây, trốn học, chuyện xấu gì cũng làm qua không ít, cô ấy nhát gan, nhưng lại sĩ diện, gặp việc khó
cũng không chịu cúi đầu trước người khác, cô ấy trong mắt tôi, chính là
một tiểu quái thú, đánh thế nào cũng đánh không chết, sức sống rất mãnh
liệt.” Cố Doãn nhìn điếu thuốc giữa ngón tay từ từ cháy, để lại tàn
thuốc thật dài, “Tôi thích cô ấy, bắt đầu từ mười lăm tuổi, từ lúc tại
lễ tang của anh trai cô ấy thấy cô ấy cố nén nước mắt, hốc mắt ửng đỏ
nhưng lại cố sức an ủi mẹ cô ấy. Khoảnh khắc đó nói cho tôi biết, Tần Hỷ Lạc kỳ thực là một đứa ngốc cho dù đánh gãy răng vẫn cố chịu đựng.”
Lâm Hạo Sơ nhìn Cố Doãn, cậu
ta hoàn toàn lâm vào hồi ức của chính mình, Lâm Hạo Sơ có thể tưởng
tượng Hỷ Lạc khi đó, cô mười lăm tuổi, là bộ dáng ra sao, rất ngây ngô,
rất đơn thuần phải không? Tư Niên mất đi, lúc đó nhất định là một đả
kích trầm trọng cho một nhà ba người của cô, anh có thể tưởng tượng Hỷ
Lạc ngay lúc đó, một cô bé trẻ con, bộ dáng giả vờ kiên cường, bất lực
nhưng ẩn nhẫn.
Cố Doãn dụi mẫu thuốc lá
trong tay vào gạt tàn, hai tay xoa xoa hai gò má, nở một nụ cười đắng
chát, “Tôi một mực chờ, chờ cô ấy lớn lên, tôi cho rằng, đợi được cô ấy
lớn lên là tốt rồi, tình cảm chưa bao giờ nói ra cũng có thể trở thành
lẽ thường nên có. Đứng phía sau cô ấy hai mươi mốt năm, tôi cho rằng
mình sẽ không vụt mất cô ấy, nhưng lại để lạc cô ấy trên đường đi du
lịch. Nếu như biết lần đó, sẽ thực sự đánh mất cô ấy, tôi mãi mãi sẽ
không buông tay cô ấy.”
Cậu ta ngẩng đầu nhìn chăm
chú vào Lâm Hạo Sơ, “Tần Hỷ Lạc chưa bao giờ yêu, cô ấy cũng chưa từng
yêu bất cứ ai, mấy năm nay, những người xuất hiện tới tới lui lui bên cô ấy cũng không có một ai lọt vào mắt cô ấy, tôi không biết anh rốt cuộc
thắng ở đâu? Đủ đẹp? Hay là có tiền? Những thứ này tôi đều có, tôi không hiểu.”
Lâm Hạo Sơ không trả lời cậu
ta, thật ra anh cũng không có đáp án, Tần Hỷ Lạc từ khi thấy anh liền
bắt đầu một đường theo đuổi, anh cũng không có cách nào để giải thích,
trong thế giới tình cảm, anh không hiểu nhiều lắm, lúc trẻ thì không
biết yêu, bây giờ tuổi tác lớn, cũng phải yêu, nhưng mà không có can đảm để yêu.
Cố Doãn trầm mặc, nhắm mắt
đau đớn, “Khi cô ấy quyết định lấy anh, tôi tự nói vói chính mình, yêu
cô ấy, chính là để cô ấy theo đuổi hạnh phúc của chính mình. Cho dù khi
rời khỏi, tôi không cam lòng, nhưng tôi cảm thấy đáng giá, bởi vì Tần Hỷ Lạc có thể hạnh phúc. Thế nhưng, hiện giờ xem ra, hình như tôi sai
rồi.”
Động tác Lâm Hạo Sơ dừng lại, cười lạnh nói, “Sao? Nói thử xem, sao cậu lại nghĩ cô ấy không hạnh phúc?”
Cố Doãn ngắm nghía cái bật
lửa, ánh mắt hơi tối tăm, “Vậy anh có thể nói cho cô ấy biết, đêm đó anh ở Time không về nhà, là đang làm cái gì, ở cùng với ai?”
Bỗng nhiên tâm tư Lâm Hạo Sơ
chùng xuống, lập tức trở về nụ cười thản nhiên, “Thì ra đêm đó người tôi thấy thật ra là cậu, cậu đã thấy rồi, vì sao không nói cô ấy biết?” Anh cúi người về phía trước một chút, âm thanh mờ ám, “Thế nào? Sợ Hỷ Lạc
đau lòng?”
Cố Doãn tay cầm cái bật lửa
khựng lại, nắm chặt cái bật lửa, khi nói cơ hồ hơi nghiến răng nghiến
lợi, “Nếu như anh không yêu cô ấy, thì buông cô ấy đi, cô ấy cũng có
quyền lợi được hạnh phúc.”
Lâm Hạo Sơ thu lại ý cười,
híp mắt, một bộ dạng bất cần đời, âm thanh lạnh băng không có một chút
ấm ấp, “Lẽ nào cậu không biết… từ đầu tới cuối, đều là Tần Hỷ Lạc đuổi
theo tôi không tha sao?”
Cố Doãn không nói nữa, Lâm
Hạo Sơ thấy ánh mắt cậu ta như đang hướng về phía cửa phòng. Tim anh
thoắt đập nhanh hơn, một loại dự cảm không tốt như dời núi lấp biển mà
kéo tới. Nhìn về phía cửa phòng, quả nhiên Tần Hỷ Lạc sắc mặt tái nhợt
đứng ở nơi đó, trên mặt không có một chút máu, tóc dài đen nhánh xõa tán loạn trước ngực, hơi thở gấp gáp, giống như vừa mới ở nơi nào đó chạy
đến đây.
Hỷ Lạc thấy hai người trong
phòng đều nhìn về phía cô, cố sức siết chặt dây túi xách, tự trấn định
nở nụ cười, “Thật ngại quá, em lại tới muộn.”
Lâm Hạo Sơ nhìn Cố Doãn, vừa
lúc đón nhận ánh mắt khiêu khích của cậu ta, Lâm Hạo Sơ nhếch môi cười,
thực sự là ấu trĩ. Anh quay đầu nhìn Hỷ Lạc ngồi bên cạnh, cô không nói
gì, trên mặt cũng không có gì khác thường. Sau khi ngồi vào chỗ của
mình, nhân viên phục vụ đem cho cô một ly nước, cô yên lặng cầm ly thủy
tinh cúi đầu uống nước.
Lâm Hạo Sơ có chút khó chịu,
xoay người lại, cũng không nói nữa. Nhân viên phục vụ bắt đầu đem món ăn lên, Lâm Hạo Sơ không muốn ăn, người bên cạnh hình như cũng không động
đũa, Lâm Hạo Sơ gấp cho Hỷ Lạc vài con tôm, “Làm sao vậy? Không thoải
mái?”
Sắc mặt Hỷ Lạc không tốt lắm, nhìn con tôm trong đĩa hơi do dự, “À, không có gì.” Cuối cùng vẫn chậm
rãi cầm con tôm định lột vỏ, đột nhiên Cố Doãn vươn tay đoạt lấy con tôm trong tay cô, cậu có chút không thể tin nổi quát to, “Tần Hỷ Lạc, em
điên rồi? Không biết mình bị dị ứng với tôm sao?”
Hỷ Lạc thấy Lâm Hạo Sơ hơi
sửng sốt, hoà giải nói, “Thỉnh thoảng ăn một ít không sao đâu, hơn nữa,
anh biết rõ em dị ứng còn gọi món? Ý đồ gợi lên con sâu tham ăn của em
hả?”
Cố Doãn cười nhạo, “Tần Hỷ Lạc, em… thật đúng là một đứa ngốc không hơn không kém.”
Hỷ Lạc hơi xấu hổ, cô cúi đầu ăn, không nói nữa, chỉ là thức ăn ăn vào trong miệng lại thấy đắng.
Lâm Hạo Sơ cũng rơi vào trầm
mặc, Hỷ Lạc dị ứng tôm? Anh căn bản không biết, kỳ thực, suy nghĩ tỉ mỉ, hình như anh đối với Hỷ Lạc hoàn toàn không biết gì cả, Cố Doãn nói
những chuyện cũ này, anh không biết có thể lý giải ra sao. Thế nhưng,
sau khi kết hôn, Hỷ Lạc đã thành vợ của anh, hình như anh chưa từng có
hao tốn một chút suy nghĩ nào trên người cô. Vẫn đều an tâm tiếp nhận nỗ lực của cô, hiện giờ, thực sự đối mặt với tình cảm của cô, anh bỗng
nhiên có chút áy náy, dường như anh thực sự chưa từng hiểu rõ Tần Hỷ Lạc rốt cuộc là người như thế nào.
Cố Doãn cũng có chút bực
mình, gọi tôm hùm chỉ ý định thử Lâm Hạo Sơ, quả nhiên, anh ta căn bản
là không thèm để ý Hỷ Lạc. Ngoại tình thì thôi đi, ngay cả quan tâm qua
loa Hỷ Lạc cũng không xong, mà đứa ngốc Tần Hỷ Lạc này? Rõ ràng không
muốn Lâm Hạo Sơ xấu hổ, căn bản không để ý sức khỏe của mình. Lòng cậu
càng cay đắng, Tần Hỷ Lạc ơi Tần Hỷ Lạc, đến tột cùng anh nên bắt em
phải làm sao? Để em tiếp lún vào hố sâu, cho đến khi thấy em chìm chết
hay sao?
Trên bàn mỗi người một tâm tư, các loại mùi vị nuốt vào trong bụng chỉ tự mỗi người mới biết.
Trên đường trở về, Lâm Hạo Sơ lái xe, một đường tốc độ xe rất nhanh. Hỷ Lạc ngồi im lặng, chỉ là động tác nắm chặt dây an toàn để lộ sự căng thẳng của cô lúc này.
Lâm Hạo Sơ rất bực mình, bực
mình cái gì chính anh cũng không biết. Tần Hỷ Lạc rõ ràng đã sớm đứng
trước cửa phòng, cô rõ ràng nghe được cuộc đối thoại của anh và Cố Doãn, vì sao không hỏi anh? Vì sao cái gì cũng không hỏi? Cố Doãn hỏi anh đêm đó ở Time cùng với ai, làm cái gì? Anh không cần thiết phải giải thích
với Cố Doãn, thế nhưng anh có thể giải thích với Tần Hỷ Lạc, chỉ cần cô
mở miệng hỏi. Vậy mà hiện giờ cô hoàn toàn tỉnh bơ, không có một chút
phản ứng. Đây là ý gì đây? Trong cảm nhận của cô anh thực sự là người
như vậy sao? Anh còn trái với lương tâm mà nói, nói cái gì từ đầu đến
cuối đều là cô quấn quít lấy anh không tha, đây đều là bị Cố Doãn kích
thích, thế nhưng Tần Hỷ Lạc lúc này đây, dường như một chút cũng không
chú ý.
Cô không để tâm, nhưng anh
rất lưu tâm. Anh để bụng muốn điên rồi, thế nhưng chết tiệt, cô cứ như
vậy một tiếng cũng không nói ra.
Về đến nhà, Hỷ Lạc thay dép,
cô do dự, nhìn Lâm Hạo Sơ nói, “Ngày mai em có một môn học tự chọn cần
phải kiểm tra, đêm nay em ngủ phòng em, em muốn ôn bài sợ phiền đến anh, vậy……anh đi ngủ sớm một chút.” Nói xong không đợi câu trả lời của anh
liền xoay người hướng phòng của mình vào trong, rất sợ chậm một giây
thôi thì bao nhiêu uất ức đã nhịn sẽ một đường trào ra.
Lâm Hạo Sơ nhìn bóng lưng cô, bình tĩnh lại, dằn xuống cơn giận đang dâng lên, “Tần Hỷ Lạc, em không
có gì muốn hỏi anh sao?”
Hỷ Lạc đứng ở cửa, hồi lâu, cô đưa lưng về phía Lâm Hạo Sơ lắc đầu.
Lâm Hạo Sơ cười nhạt, “Được.”
Đóng cửa phòng, Hỷ Lạc dựa
vào cánh cửa cơ thể dần dần vô lực trượt xuống ngồi trên sàn nhà, cô cố
sức xoa xoa gương mặt, khuôn mặt ươn ướt. Tay run run chậm chạp đút vào
túi áo khoác, rút ra một tờ giấy bị mình nắm chặt cả đêm nên hơi nhăn và thấm ướt, giọt nước mắt đọng trên trang giấy, nhòe đi, cột kết quả xét
nghiệm trên tờ giấy, viết rõ ràng, có thai tám tuần.
Lâm Hạo Sơ, anh biết không? Anh sắp làm cha đó…