Suốt đêm, Lâm Hạo Sơ trằn trọc trên
giường, nhiều lần anh nhịn không được muốn đi tới phòng bên cạnh xốc
tỉnh cô bé đáng ghét kia, lần đầu tiên hiểu được, thì ra có người đã bất tri bất giác trở thành thói quen của anh, không có cô ở đây, anh cũng
sẽ mất ngủ. Đây là cái gì, anh không hiểu, chỉ có thể đổ lỗi cho một thứ gọi là thói quen. Sáng hôm sau, bởi vì lăn qua
lăn lại đến rạng sáng mới ngủ, khi Lâm Hạo Sơ thức dậy thì đã trễ. Thấy
tờ giấy trên bàn anh càng thêm bực mình, Tần Hỷ Lạc thế mà chỉ để lại
một mảnh giấy rồi đi học, anh hung hăng vò mảnh giấy thành viên tròn,
Tần Hỷ Lạc, được lắm, xem buổi tối về nhà tôi làm thế nào chỉnh đốn em.
Thế nhưng anh đã lầm, từ sau
ngày đó, Tần Hỷ Lạc đi sớm về trễ, hình như cố ý tránh chạm mặt anh, hai người ở cùng dưới một mái nhà, thế mà có thể sắp xếp khéo léo liên tiếp ba ngày không thấy được một lần. Lâm Hạo Sơ bày ra bộ mặt cực kỳ bình
tĩnh, thế nhưng trong lòng bắt đầu có thứ gì đó kỳ quái cứ cuồn cuộn,
anh vô thức cầm bản kế hoạch gọi thầu mới nhất của chính phủ lật xem,
lời nói của thư ký Ngô anh cũng chỉ là thỉnh thoảng phụ họa vài tiếng.
Thư ký Ngô thấy Lâm Hạo Sơ vẻ mặt không yên lòng, âm thầm thở dài, hơn ba mươi tuổi rồi, trong tình
cảm lại đần độn, bị động như thế, tay anh ta che miệng, đằng hắng một
tiếng, “Phụ nữ ấy, có đôi khi cần phải dỗ ngọt.”
Lâm Hạo Sơ sửng sốt một chút, giương mắt liếc anh ta, “Anh biết rồi sao?”
Thư ký Ngô đắc ý phóng ánh
mắt xinh đẹp qua, “Buổi sáng hôm nay đã xuất thần lần thứ năm rồi, thế
nào? Là tiếp tục cầm bản kế hoạch cũ xem? Vậy thì cứ tiếp tục càm bản kế hoạch cũ xem đi.”
Lâm Hạo Sơ cúi đầu nhìn, âm
thầm mắng shit! Anh ném bản kế hoạch trong tay vào người thư ký Ngô,
trên mặt có chút mất tự nhiên, “Sao không nói sớm, bản mới đâu?”
Thư ký Ngô đem bản kế hoạch
mới để trước mặt anh, “Từ từ mà xem, tiến độ của anh chẳng qua so với
ban đầu chậm vài lần thôi, tôi có thể chờ, nhân cơ hội ngủ bù và vân
vân.”
Khóe miệng Lâm Hạo Sơ giật
giật, mắt lạnh nhìn người nào đó đang cười trên nỗi đau của người khác,
anh để bản kế hoạch trên bàn, nhắm mắt không nói chuyện.
Thư ký Ngô thấy bầu không khí không ổn, Lâm Hạo Sơ sẽ không bị đả kích quá chứ? Anh ta ngồi trên ghế
trước bàn làm việc, vội vàng an ủi anh, “Thật cãi nhau với Hỷ Lạc sao?
Hai vợ chồng có cái gì mà không thể bỏ qua chứ, không phải đều là đầu
giường ầm ĩ, cuối giường khắng khít, chuyện lớn hơn còn có thể giải
quyết mà.”
Lâm Hạo Sơ vẫn không nói
chuyện, chìm trong nỗi thất vọng. Thư ký Ngô thấy anh như vậy, thầm kêu
không ổn, xem ra thật sự bị đả kích không nhẹ, anh ta chỉnh gọng kính,
“Vậy nếu không thử tấn công bằng hoa tươi đi? Phụ nữ đều thích hoa.”
Lâm Hạo Sơ chậm chạp ngẩng
đầu, do dự, anh nói với thư ký Ngô, “Lần trước tôi đưa Nhất Ninh về nhà, bị người khác thấy được, hình như Hỷ Lạc hiểu lầm gì đó.”
Nụ cười trên mặt thư ký Ngô
cứng ngắt, anh ta từ từ thu lại háo hức, “Anh nếu đã kết hôn với Hỷ Lạc
rồi, thì nói cô ấy biết là được rồi, chuyện của anh và Nhất Ninh, đều là quá khứ. Hơn nữa, cũng không phải như thế.”
Lâm Hạo Sơ ngắt điểm giữa hai chân mày, “Tôi nghĩ rằng chuyện đã qua, không có gì để nói. Ai biết. . .”
“Hạo Sơ, là bạn học cũ, tôi
vẫn là muốn lắm miệng nói một câu, Nhất Ninh đối với tâm tư của anh sẽ
không thay đổi . Anh. . . vẫn là. . .” Anh ta buông lỏng tay, “Tôi không nên nhiều lời, anh có chừng mực đi.”
Từ thư viện đi ra, Hỷ Lạc tản bộ vài vòng trong sân trường, bản thảo luận văn đã nộp cho giáo sư, bây giờ thực sự tìm không được việc gì có thể giết thời gian nữa. Phải về
nhà sao? Cô xem đồng hồ, còn rất sớm, bây giờ về nhà, một lát sau Lâm
Hạo Sơ cũng sẽ tan sở về nhà. Cô cũng không biết chính mình trốn cái gì. Thấy không được tự nhiên? Đang tức giận? Mà tức giận cái gì, tức giận
lời anh nói với Cố Doãn, là tự mình suốt ngày quấn lấy anh không tha?
Cái này có gì mà tức giận chứ, Lâm Hạo Sơ chỉ là nói lời thật thôi.
Vẫn là không thông suốt đêm
đó anh không về nhà, đến tột cùng có phải ở cùng với ai hay không? Cô âm thầm cười khổ, trước khi Lâm Hạo Sơ kết hôn, đã từng nói cho cô biết,
nói anh không phải chưa từng có phụ nữ, cũng không dự định sau kết hôn
sẽ bớt phóng túng. Là tự mình quá ngây thơ, thực sự cho rằng dần dần
cách anh càng ngày càng gần, gần đến nỗi có lúc cô ảo tưởng anh có phải
đã yêu cô rồi không.
Hỷ Lạc đi trong sân trường,
cúi đầu chào những giáo viên đi tới, trong lòng hơi khó chịu, cô thật
đúng là quá đáng thương, chồng của mình ngoại tình, vậy mà cô thảm
thương đến nỗi không có một tí cam đảm đi chất vấn anh, có phải mình
thật sự hèn mọn đến nước này. Hỷ Lạc yên lặng tản bộ, cảm thấy phía
trước có người chặn lối đi của mình, tâm tình cô giảm sút, cắm đầu nhích qua bên cạnh, người kia cũng dịch qua bên cạnh. Tâm trạng Hỷ Lạc vốn
không được tốt, mãnh liệt ngẩng đầu chuẩn bị nổi bão, thấy người đối
diện mỉm cười với mình thì phát không ra hỏa nữa.
“Sao anh lại tới đây?” Hỷ Lạc thấy Cố Doãn bất thình lình xuất hiện thì vô cùng kinh ngạc.
Cố Doãn đưa cô một ly trà
sữa, ly trà ấm nóng truyền đến làn hơi ấm áp, hương cà phê quyến rũ nhẹ
nhàng bay vào trong mũi, Hỷ Lạc hít thật sâu mùi hương, bỗng nhiên nghĩ
đến cái gì, lắc đầu, “Em không nên uống.” Cà phê đối với em bé rất không tốt?
Cố Doãn sửng sốt, nhận lại
trà sữa, “Làm sao vậy? Không thích? Em chẳng phải trước giờ vẫn thích vị cà phê quán họ nấu sao?”
Hỷ Lạc hơi ngại ngùng, từ chối một chút, đỏ mặt nói, “Cà phê không tốt cho em bé.”
Cố Doãn tiêu hóa nửa ngày mới
hiểu được ý của cô, cậu trợn tròn con mắt, khiếp sợ bộc lộ trong lời
nói, “Em. . . bé? Em nói em. . .” Cậu ta quan sát cái bụng bằng phẳng
của Hỷ Lạc.
Hỷ Lạc bị cậu ta nhìn đến mất tự nhiên, đi tới phía trước, “Nhìn cái gì vậy, chưa được chín tuần, sao mà nhìn ra chứ.”
Cố Doãn đuổi theo cô, “Này, anh ta biết không?”
Bước chân Hỷ Lạc khựng lại, yếu ớt thở dài, “Vẫn chưa nói anh ấy biết.”
“Còn đang tức giận chuyện bữa đó?” Cố Doãn và cô sánh vai nhau đi đến cổng trường “Bữa đó anh, hơi
quá đáng. Xin lỗi, chuyện giữa hai người anh không nên nhúng tay vào.”
Hỷ Lạc lắc đầu, trên mặt rất
bình tĩnh, “Vấn đề giữa tụi em trước giờ vẫn có, chỉ là chưa bao giờ
được làm sáng tỏ. Anh ấy nói không sai, từ đầu tới cuối đều là em dính
chặt anh ấy không tha, e rằng, biết đâu anh ấy cũng rất phiền não?”
Cố Doãn nhìn biểu hiện của
cô, trái lại trong lòng không có chút vui sướng khi nghe nói những lời
như thế, cậu yêu chiều khoác tay lên vai cô, “Đứa bé ngốc của chúng ta
thì ra không ngốc chút nào nha, đại trí giả ngu nha.”
Hỷ Lạc nghiêng mặt nhìn cậu
mỉm cười, cách dỗ dành của Cố Doãn thật ấm áp giống như của Tư Niên, cô
cười đến rực rỡ, “Em vẫn đang giả heo ăn thịt cọp, là anh ngốc nhìn
không thấy đó. Ham muốn em lớn lắm, trước tiên muốn chiếm đoạt cái đã,
sau đó mới ăn.” Nói nói, giọng nói cô dần nhỏ lại, “Nhưng thực sự theo
như lời anh ấy, hình như em thật ra tiêu hóa không nổi.”
Cố Doãn đau lòng thay cô, suy nghĩ một hồi, cậu dừng lại vịn vai Hỷ Lạc nhìn thẳng cậu, “Có muốn
người anh này làm ảo thuật cho em xem không?”
Hỷ Lạc kinh ngạc há miệng, trong mắt hơi hoài nghi, “. . . Xác định?”
Cố Doãn cười cười gian xảo,
lấy ra một đồng xu, phản xạ dưới ánh mặt trời, đồng kim loại lóe sáng
một lớp hào quang, Cố Doãn cầm đồng xu trước mặt Hỷ Lạc xẹt qua một
đường ánh sáng trắng chói mắt, “Tần Hỷ Lạc, nếu như nó biến thành hai
mặt đều là hoa, em hãy suy nghĩ điều em muốn thực hiện trong cuộc đời
này, thành tâm mong muốn.”
Đồng xu đó trong không trung
như sao băng trong đêm tối lướt phía chân trời, trong nháy mắt rơi vào
trong bàn tay to lớn của Cố Doãn, cậu chậm rãi mở năm ngón tay ra, Hỷ
Lạc vươn tay cầm lấy nó, kinh ngạc nhìn đồng xu, thực sự hai mặt đều là
hoa.
Hỷ Lạc có chút kinh ngạc vui
mừng nắm tay Cố Doãn, lộ ra vẻ mặt hiếu kỳ của một cô nhóc, “Sao anh làm được vậy? Là đem hai đồng xu dính với nhau sao?” Cô cầm lấy tiền xu
nghiên cứu, rồi lẩm bẩm, “Không phải vậy chứ, thực sự cũng chỉ có một
à.”
Cố Doãn cười nhìn cô, thấy bộ dáng vui vẻ của cô, không nói gì, nếu như chỉ một trò ảo thuật đồng xu đơn giản thực sự có thể đổi lấy mong muốn cuộc đời này của em, thật tốt biết bao nhiêu.
Lâm Hạo Sơ ngồi trong xe, bàn tay nắm vô-lăng không ngừng siết chặt. Thấy một màn trước cổng trường
từ kính chiếu hậu, lại nhìn bó hoa ly lan tỏa hương nồng đậm trên ghế
phụ, bỗng nhiên cảm thấy mình có chút buồn cười, e rằng, mấy ngày nay
chỉ có một mình anh mới thấy buồn bực? Mặt anh không chút thay đổi khởi
động xe rời khỏi, cầm lấy bó hoa ly trên ghế phụ, ấn kính xe xuống ném
ra ngoài, mùi hương hoa ly vẫn còn bồng bềnh trong xe lâu thật lâu. . .