Lâu Nghiêu Nghiêu cúi đầu, dấu đi sự chán ghét trong
mắt, đưa tay đặt vào tay anh.
"Vinh hạnh của tôi."
Quả thật thực vinh hạnh không phải sao? Bị một người
người đàn ông như vậy nhớ mãi trong lòng. Khi Trần Hạo nắm tay Lâu Nghiêu
Nghiêu đi vào sân nhảy, sân nhảy vốn náo nhiệt trong nháy mắt trở nên yên tĩnh
không tiếng động, tất cả mọi người mang tâm lý xem kịch vui nhìn về phía
Lamphere ngồi ở một bên, Lamphere cũng không phụ lòng bọn họ, lập tức liền
hướng bên kia tiến lên, nhưng lại cô ta bị hai người bạn ngăn cản, dù sao ở đây
không thích hợp cãi lộn, là bạn của Lamphere, các cô cũng thực mất mặt, nghĩ
như vậy các cô cũng không nhìn thấy sự do dự của Lamphere, đó và việc mất mặt
hoàn toàn là hai việc khác nhau.
Đám người Đông Đông vốn đang ép hỏi Tần Chí cũng im
lặng, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía sân nhảy, Tần Chí nhận thấy sự khác
thường của bọn họ, cũng nhìn về phía bên kia, ý cười trên mặt cũng dần phai
nhạt. Đối với một màn này, mọi người đều có tâm tư khác nhau. Hai người Lâu
Nghiêu Nghiêu vừa bước vào sân nhảy, một khúc nhạc vừa chấm dứt, vừa chuẩn bị
xong tư thế, Lâu Nghiêu Nghiêu liền một cước dẫm mạnh vào chân Trần Hạo, sau đó
kinh ngạc lại xin lỗi nói: "Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý, anh có đau
lắm không?"
"Không có việc gì." Trần Hạo da mặt co giật,
không biết có phải hay không anh ta cảm thấy cái dẫm chân này là Lâu Nghiêu
Nghiêu đã dùng toàn lực.
Rất nhanh, anh ta liền phát hiện này không phải anh ta
cảm thấy. Lâu Nghiêu Nghiêu căn bản không phải đến khiêu vũ, cô đến là để dẫm
người, gần như cứ cách một hai bước Lâu Nghiêu Nghiêu sẽ dẫm lên chân Trần Hạo,
trên mặt là biểu tình xin lỗi lại vô tội, nhưng trên chân lại dùng hết toàn
lực. Một màn này bị mọi người xem ở trong mắt, bất tri bất giác càng ngày càng
nhiều người rời sân nhảy, Lâu Nghiêu Nghiêu cùng Trần Hạo trở thành hai người
duy nhất còn trên sân. Cho dù là sai lầm, cũng không thể bước nào cũng dẫm chứ?
Trần Hạo nhíu nhíu mày, nụ cười hoàn mỹ trên mặt thiếu chút nữa không có thể
duy trì nổi, anh ta rốt cục nhịn không được hỏi: "Nghiêu Nghiêu, có phải
anh đã làm gì khiến em tức giận hay không?"
"Còn phải hỏi? Anh khi nào thì không chọc tôi tức
giận?" Lâu Nghiêu Nghiêu nháy đôi mắt to cười với anh ta.
"Là vì hôm sinh nhật anh không đến đón em theo
lời hẹn sao?" Biểu tình của Trần Hạo có chút bất đắc dĩ, lộ ra một nụ cười
khổ: "Em cũng biết tính tình Lamphere, nếu như anh không đi đón cô ấy
trước thì không biết cô ấy lại làm ra chuyện khác người gì?"
"Anh không nhắc lại thì tôi cũng đã quên."
Lâu Nghiêu Nghiêu cười nhạo nói: "Trần Hạo, anh không biết là anh thực
buồn cười sao? Lamphere mới là bạn gái chính thức của anh, sao anh lại phải
giải thích với tôi?"
Chính vì như thế, chính vì anh ta luôn lộ ra biểu tình
bất đắc dĩ lại ẩn nhẫn như vậy, làm cho người ta không tự giác đồng tình anh
ta, sau đó lại muốn nói lại thôi, làm cho cô cảm thấy chính mình là không đồng
dạng như vậy, nói cách khác, anh ta vì sao hết lần này tới lần khác muốn giải
thích với cô? Lấy ngạo khí cùng tự tôn của Lâu Nghiêu Nghiêu căn bản sẽ không
thích một người đã có bạn gái, nhưng ai cũng đều thấy được, Trần Hạo cũng không
phải tự nguyện kết giao cùng Lamphere, giống những nữ sinh yêu thích Trần Hạo,
Lâu Nghiêu Nghiêu cũng hiểu được Lamphere không xứng với Trần Hạo, nếu như
không phải Lamphere lấy cái chết ép buộc, Trần Hạo sẽ không ở cùng một chỗ với
Lamphere, cảm tình của bọn họ nhất định sẽ không lâu dài, Trần Hạo cũng từng
mịt mờ nói, hi vọng Lamphere có thể tìm được người cô ta thực sự yêu, cho nên
Lâu Nghiêu Nghiêu nguyện ý chờ. Chờ đã được hai năm, Lamphere lấy sinh mạng của
chính mình làm tiền cược níu kéo cảm tình của Trần Hạo. Hiện tại nghĩ đến,
Lamphere làm vậy thực không đáng. Cuối cùng Lamphere cũng chỉ là một công cụ của
Trần Hạo, một người khiến anh ta càng trở nên vĩ đại. Xem đi, người phụ nữ điêu
ngoa Lamphere vì anh ta mà tìm cái chết, xem đi, cô gái kiêu căng Lâu Nghiêu
Nghiêu không để ý anh ta có bạn gái còn sống chết không bỏ qua anh ta, xem đi,
người phụ nữ nhu nhược Lâu Thanh Thanh vì anh ta mà dám cùng cô em vẫn ức hiếp
mình tranh giành, hết người này tới người khác đều là đồ trang sức trong tay
anh ta, mọi người khẳng định sẽ nghĩ anh ta là một người đàn ông vĩ đại nên mới
có thể khiến nhiều người phụ nữ theo đuổi không tha, các cô đúng là những người
ngu ngốc, tạo nên một người đàn ông vạn người mê mà vô cùng "Vĩ đại".
Lâu Nghiêu Nghiêu ở trong cuộc đời Trần Hạo chỉ là một
diễn viên phụ, không có cô còn có thể có nhiều Lâu Nghiêu Nghiêu hơn, phải nói,
cuộc đời Trần Hạo căn bản không có nữ nhân vật chính, tất cả nhân vật nữ đều là
phụ mà thôi, Lamphere chết, Lâu Thanh Thanh chết, cuối cùng cô cũng chết. một
người đàn ông như vậy thực sự sẽ biết yêu thật lòng một người sao?
Hiện tại, Lâu Nghiêu Nghiêu cảm thấy may mắn duy nhất
chính là, cô ở trong kịch bản của Trần Hạo chính là một người có cũng được mà
không có cũng không sao.
Lâu Nghiêu Nghiêu cúi đầu, dấu đi thần sắc, cho nên
Trần Hạo cũng không biết cô giờ phút này đang nghĩ gì, chỉ nghĩ đến cô lại đang
giận, nghe vậy vẻ mặt u buồn cùng ngôn ngữ nhẹ nhàng nói: "Nghiêu Nghiêu,
anh..."
Anh... Anh cái gì?
Lâu Nghiêu Nghiêu lấy lại tinh thần, hung hăng dẫm lên
chân anh ta, nhìn đi, đây là người từng ở trong lòng cô vài năm, đã từng, anh
ta chỉ cần lộ ra biểu tình bất đắc dĩ như vậy cô sẽ nhịn không được mềm lòng,
nhịn không được thay anh ta tìm một cái cớ, anh ta không đành lòng thấy
Lamphere lấy cái chết ra để đùa, Lâu Nghiêu Nghiêu cảm thấy anh ta thật thiện
lương, anh ta đối với mỗi người phụ nữ đều rất chu đáo, Lâu Nghiêu Nghiêu cho
rằng anh ta chỉ là quá mức lịch sự. Thật sự là... Càng nghĩ càng muốn phát
điên! Từng thích phải một người như vậy, cô chắc chắn là có bệnh!
"Trần Hạo, mặc kệ anh muốn diễn kịch gì, từ nay
về sau, đừng đến quấy rầy tôi, tôi không có hứng thú đối với trò chơi của
anh."
Nói xong những lời này, Lâu Nghiêu Nghiêu lui ra phía
sau vài bước, lạnh lùng nhìn anh ta: "Cảm ơn anh mời tôi nhảy điệu này,
đây là món quà tạ lễ tôi tặng anh."
Dứt lời, nâng tay hung hăng đánh cho Trần Hạo một bạt
tai, từ nay về sau, người này hoàn toàn không quan hệ tới cô, anh ta tốt nhất
đừng đến chọc cô, bằng không liền tính cả ân oán đời trước, cùng nhau tính, cô
sẽ khiến anh ta sống không bằng chết.
Một cái tát này không chỉ khiến Trần Hạo kinh
ngạc, cũng khiến toàn bộ mọi người kinh ngạc. Vũ hội trầm mặc một lát, rất
nhanh lại náo nhiệt lên, nói chuyện phiếm vẫn nói chuyện phiếm, tán tỉnh vẫn
tán tỉnh, khiêu vũ vẫn khiêu vũ, giống như vừa rồi Lâu Nghiêu Nghiêu tát Trần
Hạo một cái, dường như chưa hề xảy ra, chỉ là ngẫu nhiên sẽ dùng ánh mắt khinh
khi nhìn Trần Hạo.
Người đàn ông mọi việc đều thuận lợi này, rốt cục thua
ở trong tay phụ nữ, không phải rất thú vị sao?
Lâu Nghiêu Nghiêu đánh xong, thong thả rời đi, nhìn
bóng dáng của cô, sắc mặt Trần Hạo gần như biến xanh, ánh mắt cô vừa rồi nhìn
anh ta giống như nhìn một người xa lạ, giống như ái mộ ngày xưa hoàn toàn không
tồn tại, như lúc mới gặp, vẫn là cô gái nhỏ tựa vào trong lòng Tần Chí làm
nũng, đuổi đi tất cả những cô gái nào dám đến gần Tần Chí, kiêu ngạo và ngạo
mạn giống như tiểu nữ vương, anh ta hỏi người khác: "Cô gái kia là
ai?"
"Cậu nói Lâu Nghiêu Nghiêu? Tiểu công chúa của
nhà Tần Chí, cậu tốt nhất đừng có ý đồ gì với cô ấy, cẩn thận không còn răng ăn
cơm nữa đâu."
Khi đó Lâu Nghiêu Nghiêu là trái ớt nhỏ, ai tới gần
đều bị nồng đến chết khiếp, cũng có người muốn tìm kiếm cái lạ muốn thuần phục
cô, nhưng đến cả cơ hội tới gần cô cũng đều không có, Tần Chí cùng đám người
kia bảo vệ cô quá tốt, huống hồ, một cô gái như cô đến liếc mắt nhìn một người
đàn ông khác cũng không có hứng thú thì làm sao có thể khiến cô động tâm?
Rốt cục thoát khỏi tay bạn tốt Lamphere nổi giận đùng
đùng vọt lại, bởi vì bị bạn tốt cản trở tầm mắt, cô cũng không có thấy Trần Hạo
bị đánh, vừa tới là miệng đầy oán khí: "Trần Hạo, anh cùng Lâu Nghiêu
Nghiêu hợp cùng một chỗ là có ý gì? Đừng lấy lý do bạn bè bình thường lừa gạt
em, Trần Hạo, anh rốt cuộc đem em trở thành cái gì?"
Trần Hạo nhìn bóng dáng Lâu Nghiêu Nghiêu đến xuất
thần, giống như không nghe được những lời Lamphere chất vấn, thấy thế, Lamphere
lại trong cơn giận dữ đưa tay kéo Trần Hạo, cũng không nghĩ rằng lại bị Trần
Hạo lạnh lùng bỏ ra, hành động này hoàn toàn chọc giận Lamphere, Lamphere giận
dữ, nâng tay giáng xuống một bạt tai. Cũng không nghĩ người vốn luôn luôn chiều
chuộng cô ta, dùng mọi cách dung túng cô ta, lại trở tay đánh cô ta một tát.
"Ba" tiếng vang, truyền khắp toàn bộ vũ hội.
"Anh đánh em?" Lamphere ôm mặt, không dám
tin nhìn Trần Hạo, giống như lần đầu tiên quen biết anh ta.
Trần Hạo nhìn tay mình, cũng có chút không dám tin,
mãi đến khi Lamphere ôm mặt khóc chạy đi, anh ta mới hồi phục lại tinh thần,
đuổi theo Lamphere, khi đuổi theo, lại không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng
qua Lâu Nghiêu Nghiêu, dưới đáy lòng thở dài: Thất bại....
Rời khỏi sân nhảy, Lâu Nghiêu Nghiêu nghe thấy tiếng
bạt tay vang dội ở phía sau, ngay cả đến cả hứng thú liếc mắt một cái đều không
có, coi như những gì vừa xảy ra hoàn toàn không liên quan tới cô, để cho đám
công tử cùng tiểu thư kia chĩa mũi kiếm về phía Lamphere đi, cách đám người,
Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn về phía Tần Chí, sau đó lộ ra một nụ cười tươi thật lớn.
Tần Chí, anh có thể tin em được rồi.
Giống như đọc được suy nghĩ của cô, Tần Chí từ trong
đám người Đông Đông cũng tươi cười, quay đầu cùng Nguyễn Tư Nam nói một tiếng,
đi tới bên cạnh cô. Làm một hồi "Dẫm chân vận động", Lâu Nghiêu
Nghiêu có chút mệt mỏi, vừa rồi ăn điểm tâm còn chưa kịp uống chút đồ uống đã
bị Trần Hạo làm cho quên mất, hiện tại mới cảm thấy khát muốn chết. Nhìn quanh
một vòng, chọn một vị trí, Lâu Nghiêu Nghiêu xoay người muốn đi tới bên kia,
kết quả quay người lại, liền đụng phải một người.
Ly rượu rơi trên mặt đất phát ra âm thanh chói tai,
tối hôm nay cũng thật phấn khích, hết màn này tới màn khác đều là một loại kịch
phấn khích lòng người. Lâu Nghiêu Nghiêu nhíu mày, nhìn Lâu Thanh Thanh, hôm
nay là ngày gì vậy, một người lại một người đến trước mặt cô gây sự. Lâu Thanh
Thanh hôm nay cũng mặc một bộ váy trắng, khác sự đáng yêu của Lâu Nghiêu
Nghiêu, thanh thuần cùng xinh đẹp, hai loại khí chất mâu thuẫn ở trên người cô
kết hợp hoàn mỹ, hơn nữa khuôn mặt không trang điểm cũng không thua mặt yêu
tinh, khúm núm thiên thành, cực hạn mị hoặc. Giờ phút này, bộ váy trắng như
tuyết bị hắt thành một mảng màu đỏ, cặp mắt kia có thể nói là mắt to vô cùng
đáng thương nhìn Lâu Nghiêu Nghiêu, lã chã chực khóc nói: "Thực xin lỗi
Nghiêu Nghiêu, chị không phải cố ý, chị chỉ muốn lấy chén rượu đỏ giúp
em."
Trời ơi, nhu nhược giống chú thỏ con, gần như có thể
khiến tất cả chàng trai ở đây đều mềm lòng. Lâu Nghiêu Nghiêu không phải là đàn
ông, cho nên cô sẽ không mềm lòng. Cô chỉ là lạnh lùng nhìn chung quanh một
vòng, những người biết sát ngôn quan sắc vẫn như cũ làm việc của mình, giống
như không có thấy bên này phát sinh chuyện gì, nhưng nhìn kỹ cũng không khó
phát hiện, khóe mắt họ vẫn ngừng ở chỗ này.
Cô ấy sẽ làm như thế nào? Giống người đàn bà chanh
chua chửi ầm lên? Hoặc là hổn hển đánh Lâu Thanh Thanh một bạt tai?
Những việc này đều rất giống những gì cô sẽ làm, biết
rõ sẽ có hậu quả gì, biết rõ đây là thủ đoạn cấp thấp để chọc giận cô, cô cũng
vẫn sẽ không nhịn được tức giận như cũ, Lâu Thanh Thanh chính là nhìn trúng
điểm này, mới làm như vậy.
Chọn một kiểu bất kì gì cũng đều khiến cô trở nên điêu
ngoa vô lý, trước sau như một, những người đó đang đợi, đợi cô mất mặt, đợi cô
xấu mặt, để cho các cô ta lại có cơ hội nhìn cô khinh khi. Còn chuyện Lâu
Nghiêu Nghiêu vì sao đụng vào Lâu Thanh Thanh, các cô ta không phải đứa ngốc,
nhưng nguyên nhân là cái gì, các cô ta một chút cũng đều không thèm để ý. Nhưng
mà ngoài dự đoán của mọi người, Lâu Nghiêu Nghiêu nở nụ cười, cô nói ở trong
lòng.
Lâu Thanh Thanh, cảm tạ cô cho tôi một thanh danh ác
độc như vậy.