Cười có rất nhiều loại, bi thương, sung sướng, đằng
sau mỗi một loại tươi cười đều cất dấu một loại cảm xúc. Lâu Nghiêu Nghiêu nở
nụ cười, có người nghĩ cô là tức quá mà cười, nhưng chỉ có Lâu Thanh Thanh ở
gần cô trong gang tấc mới biết, cô không phải giận mà cười, cô là cao hứng mới
cười, đúng vậy, cao hứng, biểu tình, ánh mắt của Lâu Nghiêu Nghiêu, không có
cái nào không nói cho cô, Lâu Nghiêu Nghiêu hiện tại thật là cao hứng phát ra
từ nội tâm. Chuyện này quá vớ vẩn, cũng là sự thật. Lâu Nghiêu Nghiêu ở trong
ánh mắt hoảng sợ của Lâu Thanh Thanh, nâng tay búng ngón cái:
"Phục vụ."
Bồi bàn vẫn lưu ý bên này, chờ nháo xong rồi mới tới
thu thập tàn cục nghe vậy, nhanh chóng buông rượu trong tay, bước nhanh đi tới
lễ phép hỏi:
"Tiểu thư, xin hỏi cô cần gì?"
"Giúp tôi lấy một mâm rượu lại đây." Lâu
Nghiêu Nghiêu vẫn như cũ nhìn chằm chằm Lâu Thanh Thanh mà cười.
Nghe thấy yêu cầu kì quái nhưng thần sắc bồi bàn vẫn
không thay đổi, không có lộ ra một chút nghi hoặc, cúi người thật thấp:
"Vâng, xin chờ một lát."
Lúc này Tần Chí đã xuyên qua đám người đã đi tới,
trong đầu một đống nghi hoặc, Lâu Nghiêu Nghiêu không nói lời nào, chỉ nhìn anh
cười, vì thế anh cũng cười, không hề hỏi gì, lẳng lặng đứng ở một bên chờ cô xử
lý chuyện này.
Cho dù cô muốn làm gì, anh sẽ đứng ở phía sau
cô, khi cô cần anh có thể cho cô một bờ vai, như vậy đủ rồi.
Người đàn ông này có dũng khí để cô tùy hứng làm bậy.
Lâu Nghiêu Nghiêu quay người lại, tiếp tục nhìn Lâu Thanh Thanh cười. Lâu Thanh
Thanh bị cô nhìn có chút sợ hãi, cô ta phát hiện, cô ta hoàn toàn xem không
hiểu giờ phút này Lâu Nghiêu Nghiêu muốn làm cái gì, suy nghĩ cái gì.
Thế giới của Lâu Nghiêu Nghiêu trắng đen rõ ràng, chỉ
có thích cùng không thích, cô thích, cô chán ghét, cho tới bây giờ đều dùng
phương thức trực tiếp nhất để biểu đạt, cô dù ngốc nhưng cho tới bây giờ đều sẽ
không ngụy trang, khi cô thích ngươi, có thể sủng ngươi đến tận trời, khi chán
ghét ngươi, có thể đạp ngươi xuống tận địa ngục.
Mỗi lần Lâu Thanh Thanh châm ngòi cô, cô ta biết rõ sẽ
có hậu quả gì, nhưng cô ta vẫn nuốt không trôi cục tức này. Nhờ điểm này, Lâu
Thanh Thanh một lần lại một lần làm cho hình tượng của Lâu Nghiêu Nghiêu trở
nên ngày càng ác liệt.
Mỗi lần Lâu Nghiêu Nghiêu tức giận phát cuồng, Lâu
Thanh Thanh sẽ vừa ý, bởi vì cô ta muốn xé rách mặt nạ của người đó, nhìn xem,
đây chính là Lâu Nghiêu Nghiêu điêu ngoa tùy hứng không phân rõ phải trái,
nhưng vì sao bọn họ luôn nhìn không thấy?
Lâu Thanh Thanh nhìn Tần Chí, trong lòng vẫn không rõ,
anh không nhìn ra sao, người anh thích đến tột cùng là một cô gái ác liệt cỡ
nào, vì sao rõ ràng Tần Chí nhìn thấy nhiều mặt u ám của cô ta như vậy mà vẫn
còn muốn lựa chọn đứng ở phía sau Lâu Nghiêu Nghiêu? Người đàn ông này có đầu
óc không? Trên đời này nhiều cô gái tốt như vậy, anh vì sao lại cứ chọn Lâu
Nghiêu Nghiêu không tha?
Bồi bàn rất nhanh liền bưng rượu lại đây, Lâu Nghiêu
Nghiêu dùng ba ngón tay nhẹ nhàng nâng một ly rượu, nhẹ nhàng lắc, chất lỏng
màu ở trong chiếc ly trong suốt quay đều, ánh sáng vô cùng mê hoặc, sau khi lay
động đủ, Lâu Nghiêu Nghiêu nâng ly đặt ở chóp mũi hít sâu hai giây, lúc này mới
vừa lòng đặt ở bên môi uống một ngụm, động tác của cô cực kì tao nhã.
Lâu Thanh Thanh lại chỉ chú ý tới đôi tay của Lâu
Nghiêu Nghiêu, khớp xương thon dài, non mềm trắng nõn, đây là một đôi tay mà
đến nữ nhân nhìn cũng nhịn không được muốn khen đẹp, quá đẹp, mỗi lần nhìn đến
Lâu Nghiêu Nghiêu, cô luôn có thói quen nhìn tay Lâu Nghiêu Nghiêu, sau đó sẽ
nhớ tới tay mình, khi cô bị mẹ đưa đến nhà cha thì đã mười bốn tuổi, đôi tay đã
định hình, khớp xương ngắn nhỏ thô to, bàn tay còn có một lớp chai mỏng, cô rõ
ràng chưa bao giờ làm việc nhà, nhưng trong lòng bàn tay vẫn có một lớp chai
đó, dù dưỡng tốt như thế nào cũng không mất đi.
Ngày đầu tiên cô ta đến nhà cha, cùng ngủ với Lâu
Nghiêu Nghiêu trên một cái giường, cô ta vụng trộm nắm tay Lâu Nghiêu Nghiêu,
hoàn toàn không giống tay cô, mịn như tơ, mềm mại không xương, cô vĩnh viễn đều
không quên được cảm giác khi đó.
Đây là nỗi đau vĩnh viễn trong tâm Lâu Thanh Thanh!
Ban đêm, cô ta sẽ nhịn không được mà nghĩ, nếu
như không có Lâu Nghiêu Nghiêu, nếu như không có Lâu Nghiêu Nghiêu, cô ta không
chỉ một lần đặt tay ở trên cổ Lâu Nghiêu Nghiêu, muốn như vậy bóp chết cô.
Nhưng cô ta không dám, cô ta sợ mất đi tất cả hiện tại đang có.
Cô ta hèn mọn ẩn nhẫn, đem chính mình trở thành bóng
dáng của Lâu Nghiêu Nghiêu, nhưng Lâu Nghiêu Nghiêu vẫn thấy chưa đủ, Lâu
Nghiêu Nghiêu rõ ràng có được nhiều như vậy, nhưng đến cả người cha yêu thương
cô ta, Lâu Nghiêu Nghiêu cũng muốn cướp, rõ ràng, những gì cha cho cô ta, cô ta
đều đã rộng lượng tặng cho Lâu Nghiêu Nghiêu, cô ta còn nói tốt cho Lâu Nghiêu
Nghiêu trước mặt cha. Nhưng Lâu Nghiêu Nghiêu lại không hề cảm kích, muốn khó
xử cô ta! Thậm chí, đến người đàn ông cũng muốn cùng cô tranh, biết rõ cô ta
thầm mến Trần Hạo, lại cố tình muốn tới cùng cô ta tranh Trần Hạo. Nhưng người
con gái tên Lâu Nghiêu Nghiêu này, tâm tư ác độc như vậy, vì sao, người khác
lại không nhìn thấy? Không, cô ta muốn vạch trần bộ mặt thật của cô gái này,
làm cho tất cả mọi người nhìn rõ, cô gái này sớm hay muộn có một ngày sẽ bị
chúng bạn xa lánh!
Lâu Nghiêu Nghiêu buồn cười nhìn sắc mặt Lâu Thanh
Thanh không ngừng thay đổi, lại uống một ngụm rượu, mới cười nói: "Lâu
Thanh Thanh, cô thật sự biết cái gì kêu ác độc sao?"
"Ác độc?" Đắm chìm ở trong bi thương Lâu
Thanh Thanh nhìn tay Lâu Nghiêu Nghiêu, vô ý thức nỉ non.
"Lâu Thanh Thanh, để tôi nói cho cô biết, cái gì
mới là ác độc."
Dứt lời, Lâu Nghiêu Nghiêu cầm rượu trong tay hắt lên
mặt Lâu Thanh Thanh, sau đó buông ly xuống, cầm một ly rượu khác, một ly lại
đến một ly, cả sáu ly rượu, toàn bộ hắt ở trên mặt Lâu Thanh Thanh. Cô cầm cái
ly không, cao ngạo nhìn Lâu Thanh Thanh, giống như một nữ vương, ngạo mạn không
ai bì nổi. Tất cả mọi người bị một màn này khiến cho sợ ngây người, bọn họ nghĩ
tới Lâu Nghiêu Nghiêu sẽ lớn tiếng rít gào tức giận, sẽ động thủ đánh người,
lại không nghĩ tới cô sẽ dùng phương thức này trả thù lại. Lâu Nghiêu Nghiêu
trào phúng nhìn bốn phía chung quanh, những người bị cô nhìn tới đều xoay người
đi, mà có người lại không e dè ánh mắt của Lâu Nghiêu Nghiêu, còn thoải mái
cười với Lâu Nghiêu Nghiêu nâng ly chúc mừng, Lâu Nghiêu Nghiêu vừa lòng quay
đầu, nhìn Lâu Thanh Thanh cười nói:
"Lâu Thanh Thanh, ngẩng đầu lên nhìn bốn phía đi,
nhìn xem vẻ mặt của những người này đi."
Những giọt rượu lần lượt theo hai má chảy xuống, cả
người Lâu Thanh Thanh giống như vừa chui ra từ chum rượu, vô cùng chật vật,
nghe lời Lâu Nghiêu Nghiêu nói, cô ta theo bản năng ngẩng đầu nhìn bốn phía,
những người đó thật giống như đối với chuyện vừa phát sinh không hề có cảm
giác, rõ ràng Lâu Nghiêu Nghiêu làm chuyện ác liệt với cô ta như vậy, lại không
ai đi lên quở trách Lâu Nghiêu Nghiêu một câu, thậm chí người đàn ông mời cô ta
tới tham gia vũ hội cũng đưa lưng về phía cô ta mà nói chuyện với một cô gái
xinh đẹp khác giống như hoàn toàn quên cô ta. Không... Không ai lên giúp cô ta.
Đây là vì sao?
Thấy Lâu Thanh Thanh mờ mịt nhìn về phía chính mình,
Lâu Nghiêu Nghiêu cúi sát vào tai cô ta, nhẹ giọng nói:
"Cô thật sự cho rằng, màn kịch nhỏ này của cô có
thể xúc phạm tới tôi? Cô thật sự nghĩ bọn họ chỉ cười nhạo một mình tôi? Không,
cô sai rồi, bọn họ cười, cho tới bây giờ đều là cười hai chúng ta, cô cho là
tâm tư kín đáo này của cô bọn họ sẽ không thấy, hay tôi không nhìn thấu? Cô có
biết vì sao dù biết rõ bọn họ sẽ nghĩ tôi như thế nào nhưng tôi vẫn làm như vậy
không? Bởi vì tôi biết, suy nghĩ của bọn họ hoàn toàn không thể gây tổn thương
cho tôi." Lâu Nghiêu Nghiêu lui về phía sau một bước, ánh mắt trở nên lợi
hại: "Lâu Thanh Thanh, cô thấy được tôi bị người ta cười nhạo, nhưng không
nhìn thấy, bọn họ cũng đang cười cô. Bây giờ hãy hưởng thụ cảm giác bị cười
nhạo đi."
Cho dù từng để ý cái nhìn của người khác nhưng trải
qua một lần tử vong, còn có thể đem những lời nói này để ở trong long sao? Trên
đời này, không có chuyện gì thống khổ hơn việc trước khi chết lại nghe được Tần
Chí nói yêu cô.
Không hề để ý tới Lâu Thanh Thanh, Lâu Nghiêu Nghiêu
xoay người, đối với người đàn ông vẫn chờ đợi cô nói: "Có thể nhảy với em
một bản nhạc không?"
Anh không nói lời nào, chỉ cúi hạ thắt lưng, làm một
động tác mời, trên mặt mang theo vài phần ý cười đầy cưng chiều. Lâu Nghiêu
Nghiêu đặt tay để vào lòng bàn tay anh, nhanh chóng cầm chặt, rất nhiều người
đàn ông, sẽ bởi vì một cô gái thiện lương mà yêu cô ấy, nhưng rất ít người đàn
ông, sau khi phát hiện người mình yêu là nữ nhân tâm địa rắn rết mà vẫn như cũ lựa
chọn yêu cô, nếu như gặp gỡ một người người đàn ông như vậy, xin hãy dùng cố
gắng lớn nhất để quý trọng anh ấy. Bởi vì bỏ lỡ người này, thì đời này, kiếp
sau, vĩnh viễn, đều không thể gặp người hơn anh.
Sau khi hai người rời đi, căn bản vốn đè thấp giọng
giả bộ nói chuyện với nhau, mọi người nháy mắt cất cao giọng, vô số âm thanh
nghị luận đem Lâu Thanh Thanh bao phủ, các cô không e dè đem ánh mắt đặt ở trên
thân cô ta, khinh khi, cười nhạo, căn bản cái này nên dành cho Lâu Nghiêu
Nghiêu, lúc này toàn bộ đều chuyển dời đến trên người cô ta.
"Tránh ra!" Có người dùng bả vai hung hăng
đụng cô ta.
Lâu Thanh Thanh lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa ngã
sấp xuống, cô biết người này, trước đó không lâu cô ta còn dùng vẻ mặt đồng
tình đối với cô nói xấu Lâu Nghiêu Nghiêu, mà hiện tại, ánh mắt của cô ta khi
nhìn mình thật giống như đang nhìn một con rệp, tràn ngập chán ghét. Lâu Thanh
Thanh ôm chặt cánh tay, chỉ cảm thấy rượu trên mặt là nước đá, nếu không, sao
cô lại cảm thấy lạnh như thế? Có người nói gì đó với cô, nhưng cô hoàn toàn
không nghe thấy, bên tai chỉ có đủ loại tiếng cười nhạo, tất cả mọi người đang
nhìn cô, dùng ánh mắt ác độc như vậy, bồi bàn tốt bụng đem một cái khăn mặt đặt
ở trên người Lâu Thanh Thanh, lại bị Lâu Thanh Thanh hung ác đẩy ra.
Lâu Thanh Thanh ngây ngô rời khỏi phòng khiêu vũ, đi
trên hành lang, nước mắt vẫn ẩn nhẫn không ngừng rơi xuống, cô nắm thật chặt
khăn mặt trên người, ngồi trên mặt đất đau khóc thành tiếng.
Đều là tại Lâu Nghiêu Nghiêu, nếu như không phải Lâu
Nghiêu Nghiêu cùng Phương Hi Lôi, sao cô có thể từ nhỏ đã không có cha, khi Lâu
Nghiêu Nghiêu ở căn phòng lớn mặc quần áo xinh đẹp, cô lại chỉ có thể mặc đồng
phục đã bị giặt tới bạc trắng, trốn ở góc phòng nhìn lén cha mình.
Những thống khổ đã qua chen nhau mà tới, ngay khi Lâu
Thanh Thanh cảm thấy chính mình sẽ chết vì thống khổ, trước mắt đột nhiên đen
lại, trong hai mắt đẫm lệ mơ hồ, một người người đàn ông ngồi xổm cô trước mặt,
lấy tay nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt, anh ta đau lòng nói:
"Sao lại khóc một mình ở đây? Có phải lạc đường
hay không? Tôi đưa em về nhà nhé."
Một khắc đó, Lâu Thanh Thanh cảm thấy chính mình đã
được cứu.