"Anh có cảm thấy em làm hơi quá đáng không?"
Nhìn Lâu Thanh Thanh thất hồn lạc phách rời đi, Lâu Nghiêu Nghiêu tựa vào trong
lòng Tần Chí, sâu kín nói.
Tần Chí hỏi lại cô: "Chính em cảm thấy quá đáng
sao?"
"Đương nhiên là không!" Lâu Nghiêu Nghiêu
kích động phủ nhận, dựa vào những gì Lâu Thanh Thanh đã làm đối với cô, cô làm
như vậy sao có thể nói là quá đáng? Lúc trước nếu như sớm biết rằng Lâu Thanh
Thanh cùng Trần Hạo sẽ ở chung một chỗ, cô tuyệt đối sẽ không tranh giành, buồn
cười, cô lại ngốc đến mức thật sự tin Trần Hạo đối Lamphere chỉ là cảm giác áy
náy, mới vì thế độc thân rất nhiều năm, nếu như không phải hai người kia liên
hợp lại lừa cô, cô cũng sẽ không làm đứa ngốc nhiều năm như vậy. Nhưng đó đều
là những chuyện đã qua, cô tuy rằng oán hận tiếc nuối, nhưng càng may mắn có
thể lại một lần nữa có được người đàn ông trước mặt.
"Nếu đã như vậy, còn hỏi anh làm gì." Tần Chí
cười nói.
Đây hoàn toàn chính là dung túng Lâu Nghiêu Nghiêu vô
lý, cho dù biết rõ đối phương làm sai. Lâu Nghiêu Nghiêu ngẩng đầu nhìn anh,
trong lòng vừa chát lại vừa ngọt ngào, anh mới là kẻ ngốc chân chính, cô không
khỏi nhớ tới trước đây, mỗi lần làm chuyện xấu, đều là Tần Chí chịu tiếng xấu
thay cho cô, anh tuy rằng sẽ không vạch trần cô, nhưng sau đó luôn cầm cây đánh
cô, đánh cho cô kêu ngao ngao, mỗi lần cùng bạn bè đi chơi, anh cũng luôn ngại
cô phiền, nghĩ các loại biện pháp bỏ cô ở nhà, nghĩ đến đây, Lâu Nghiêu Nghiêu
có chút tò mò hỏi: "Tần Chí, trước đây anh hẳn là thực chán ghét em mới
đúng chứ?"
Tần Chí bị cô hỏi sửng sốt, sau đó thành thực trả lời:
"Quả thật rất chán ghét em."
Lâu Nghiêu Nghiêu bị sự thành thực của anh làm nghẹn,
tuy rằng vấn đề này là chính mình chủ động hỏi, nhưng vẫn nhịn không được nhéo
anh, vẻ mặt phẫn hận nói: "Vậy sao hiện tại anh lại vui vẻ ở bên cạnh
em?"
Vấn đề này Lâu Nghiêu Nghiêu thật sự không rõ, mặc dù
không muốn thừa nhận, nhưng nếu đổi lại là cô, từ nhỏ liền dính phải một đứa
vua phiền toái như vậy, trưởng thành trốn cũng không kịp, làm sao có thể tiếp
tục ở lại bên cạnh vua phiền toái này, thậm chí còn thích thượng đối phương.
Hơn nữa, cô không phải là tuyệt sắc mỹ nữ, chưa từng có người thích, thậm chí tính
cách có thể nói là ác liệt, được rồi... Tính toán như vậy, cô giống như một
chút ưu điểm cũng chưa có? Ngẫm lại khiến cho người ta cảm thấy thực ủ rũ...
Nhìn thấy Lâu Nghiêu Nghiêu bĩu miệng ủ rũ, Tần Chí
cảm thấy có chút buồn cười, lại có chút đau lòng, cúi đầu ở hôn một cái lên
trán Lâu Nghiêu Nghiêu, cười nói: "Đại khái là vì anh làm hư em, sợ trừ
anh ra không ai dám muốn em, cho nên anh phải chịu trách nhiệm."
Nghe vậy, Lâu Nghiêu Nghiêu trừng đôi mắt to tròn vo,
cái gì gọi là không ai dám muốn? Cô trước đó không lâu còn được người thổ lộ
nha!
"Vậy còn em, vì sao muốn cùng anh ở chung?"
Tần Chí chưa cho cô cơ hội tức giận, hỏi ra nghi vấn trong lòng, anh tin tưởng
Lâu Nghiêu Nghiêu thật sự không thích Trần Hạo, cô cho tới bây giờ cũng không
phải là một nữ nhân am hiểu ngụy trang, những lời đã nói thì sẽ không thay đổi.
Tần Chí đợi câu trả lời thuyết phục, anh vẫn không tìm
ra nguyên nhân, anh biết nếu như anh hỏi, Lâu Nghiêu Nghiêu nhất định sẽ nói
thật, sẽ không lừa anh, nhưng vẫn như cũ không muốn hỏi, không muốn nghe đến
câu trả lời mình không muốn, nhưng sau khi kết giao, anh lại có thể cảm giác
được Lâu Nghiêu Nghiêu thật sự thích anh, cũng không phải là chỉ có anh đơn
phương. Sau khi hỏi ra miệng thì hòn đá trong lòng anh cũng bị dời đi, đột nhiên
cảm thấy vô cùng thoải mái.
Lâu Nghiêu Nghiêu liếc cái xem thường: "Em còn
tưởng rằng anh sẽ không hỏi. Đại khái là vì trên đời này không ai đối với em
tốt hơn anh. Hơn nữa, anh đều đã đem em làm hư, em không tìm anh phụ trách thì
tìm ai?" Lâu Nghiêu Nghiêu đem lời nói vừa rồi của Tần Chí đáp lại.
Nếu như Lâu Nghiêu Nghiêu nói cô yêu Tần Chí mới cùng
một chỗ, đại khái Tần Chí cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng, nhưng cô nói là vì
anh đối tốt với cô, điểm này Tần Chí không có lý do không tin, trên đời này làm
sao tìm được người tốt với Lâu Nghiêu Nghiêu hơn anh? Từ điểm này mà nói Tần
Chí vẫn thực tự kỷ.
Anh cũng không biết như vậy thì có cái gì không tốt
hoặc tiếc nuối, có lẽ có người cảm thấy rung động mới là tình yêu chân chính,
bởi vì cảm động mà ở cùng một chỗ cũng không phải tình yêu, nhưng so với tâm
đột nhiên rung động, anh cảm thấy cảm tình như vậy mới có thể lâu dài, huống hồ
những gì anh trả giá Lâu Nghiêu Nghiêu cũng không phải không biết, sau này anh
sẽ đối với cô rất tốt, làm cho cô đến rời đi cũng không muốn nghĩ tới.
Cô gái này sẽ vẫn thuộc về anh, từ khi anh nhận mệnh,
anh đã không muốn buông tay, người chân chính không muốn buông tay, kỳ thật là
anh mới đúng. Nói cảm tình của bọn họ là tình yêu, không bằng nói là một loại
ràng buộc không trốn thoát được thì đúng hơn. Lâu Nghiêu Nghiêu bị Tần Chí dùng
ánh mắt nóng bỏng nhìn có chút ngượng ngùng, chẳng lẽ cô nói sai cái gì? Bị
nhìn chằm chằm như vậy, chân vô thức lui về phía sau lại không cẩn thận liền
trật chân ngã, vốn vừa rồi dẫm Trần Hạo quá nhiều, chân liền mệt, điệu nhảy này
tuy rằng không thương tổn đến chân, nhưng rõ ràng chân dùng lực không đủ, cô vô
ý xoay chân tự nhiên không tránh được ánh mắt Tần Chí, không đợi cô mở miệng,
Tần Chí đã nói: "Đi nghỉ ngơi đi."
"Vâng." Lâu Nghiêu Nghiêu đương nhiên không
ý kiến, nhưng cô cũng không muốn ở trong này, cô hiện tại tuy rằng đã không
ngại người khác nhìn cô thế nào, nhưng vẫn không muốn bị người dùng ánh mắt
khác thường nhìn mình: "Em mệt rồi, chúng ta về nhà đi."
"Được."
Tần Chí ôm Lâu Nghiêu Nghiêu rời khỏi sân nhảy, lại
cùng đám người Đông Đông chào hỏi qua, hai người liền rời khỏi vũ hội, đi ra
bên ngoài, sau khi không còn thấy một bóng người, Tần Chí ngồi xổm phía trước
Lâu Nghiêu Nghiêu. tay nhẹ nhàng nhéo nhéo mắt cá chân Lâu Nghiêu Nghiêu, anh
ngồi quá gần, Lâu Nghiêu Nghiêu thậm chí có thể cảm giác được hơi thở của anh
phả ra trên bàn chân của cô, nhất thời cả người đều khô nóng, thẹn quá thành
giận đẩy anh: "Anh làm gì vậy? Chân em không có việc gì." Nói xong,
tự mình đứng dậy rời đi.
Bị đẩy, Tần Chí ngã ngồi trên mặt đất, tuy rằng hảo
tâm bị trở thành lòng lang dạ thú, anh cũng không để ở trong lòng, không sao
cả, đứng lên chậm rì rì đi theo phía sau Lâu Nghiêu Nghiêu. Sau đó hai người
đều không nói gì, khi đứng ở trong thang máy, Lâu Nghiêu Nghiêu thậm chí xoay
đầu sang một bên, Tần Chí nổi hứng nhìn biểu tình của cô. Anh từng thấy cô tức
giận, thấy cô mắng chửi người, lại rất ít khi nhìn thấy cô ngượng ngùng.
Lâu Nghiêu Nghiêu chỉ cảm thấy nóng hoảng, phỏng chừng
là vừa mới uống rượu gây họa, cô tửu lượng kém, uống một chút sẽ say, cho nên
không thường uống rượu.
Đến bãi đỗ xe, thang máy vừa đóng cửa lại, Tần Chí đột
nhiên bắt lấy tay Lâu Nghiêu Nghiêu, đem cô đặt tại trên tường, cúi đầu hôn lên
môi cô. Lâu Nghiêu Nghiêu mở to hai mắt nhìn, thấy thế, Tần Chí nâng tay che
khuất ánh mắt cô, cùng lúc đó, đầu lưỡi tiến vào miệng cô. Mắt bị che lại, Lâu
Nghiêu Nghiêu chỉ cảm thấy cơ thể trở nên càng mẫn cảm, răng cô giật giật, cắn
chiếc lưỡi ở trong miệng mình làm loạn, cuối cùng lại không nhẫn tâm cắn đi
xuống, nhẹ nhàng mà cắn một chút, liền buông ra, cảm giác hơi đau đớn nhưng
thật ra càng kích tình dã tính của Tần Chí, người đàn ông tại phương diện đoạt
lấy cũng có thiên phú hơn so với phụ nữ, ở cái nụ hôn đoạt lấy này Lâu Nghiêu
Nghiêu chỉ có bị động thừa nhận. Đơn thuần hôn kỳ thật cũng không có quá nhiều
khoái cảm, nhưng cái loại hôn phát ra từ đáy lòng này khiến cảm giác tê dại
truyền khắp toàn thân làm cho người ta mê muội, Lâu Nghiêu Nghiêu ôm cổ Tần
Chí, đem toàn bộ sức nặng thân thể đặt ở trên người đối phương, cô cảm thấy
mình thật sự đã say.
Đem Lâu Nghiêu Nghiêu hôn đến ý loạn tình mê, Tần Chí
lại không thể không dừng lại, anh thực hối hận bản thân mình ở trường hợp này
lại hôn Lâu Nghiêu Nghiêu, bằng không sẽ không chỉ là một cái hôn, từ trên
người Lâu Nghiêu Nghiêu rời đi, giúp cô sửa sang lại quần áo, tuy rằng thực
động tình, nhưng anh không quên nơi này là chỗ nào, trừ nụ hôn nóng bỏng kia,
cũng không có hành vi nào khác. Nụ hôn này không chỉ Tần Chí vô cùng hưng phấn,
Lâu Nghiêu Nghiêu cũng không hài lòng, nhăn mặt nhăn mũi dùng cặp mặt to tròn
ngập nước trừng Tần Chí, khuôn mặt hồng rực, môi lại đỏ mọng dị thường.
"Đi thôi." Xác định không có gì không ổn,
Tần Chí áp chế xao động, ôm Lâu Nghiêu Nghiêu.
Lại bị Lâu Nghiêu Nghiêu gạt tay ra. Tự biết đuối lý
Tần Chí nghĩ đến cô đang thẹn thùng, bất đắc dĩ cười cười, đi theo phía sau.
Khi về nhà, thời gian đã không còn sớm, Lâu Nghiêu
Nghiêu tắm rửa sạch sẽ, liền ngồi trên sô pha học bài, còn vài ngày nữa là đến
ngày thi, cô lại còn có rất nhiều thứ chưa học, nhưng hiện tại một chút tâm
tình cũng không có, cửa phòng tắm đóng chặt, nghe "Ào ào" tiếng nước,
cô liền nhịn không được nghĩ đến một số thứ gì đó, làm sao có thể tập trung xem
sách, càng không có một tia buồn ngủ. Lâu Nghiêu Nghiêu chỉ cảm thấy thời gian
trôi qua quá chậm, cảm giác Tần Chí tắm thật lâu, chờ nghe thấy tiếng mở cửa,
vẫn ngồi trên sô pha nhìn chằm chằm cửa, Lâu Nghiêu Nghiêu lập tức nhắm hai mắt
lại giả bộ ngủ.
Tần Chí lau tóc từ trong phòng tắm đi ra, liền thấy Lâu
Nghiêu Nghiêu đã nhắm mắt lại ngủ, không khỏi có chút bất đắc dĩ, cô thật ra là
vô tâm không phế, ở chỗ nào cũng ngủ được, buông khăn mặt, Tần Chí xoay người
ôm lấy Lâu Nghiêu Nghiêu, kết quả phát hiện cô ở anh trong lòng cứng lại, làm
sao đoán không được cô đang giả bộ ngủ.
Nhưng Tần Chí cũng chỉ có thể làm như không
biết, giống như thường ngày, đem Lâu Nghiêu Nghiêu ôm về phòng ngủ, kết quả sau
khi buông cô, vừa mới xoay người, đã bị Lâu Nghiêu Nghiêu kéo lấy góc áo.
Tần Chí quay đầu nhìn cô, cô lùi bước tránh được ánh
mắt anh, nhưng tay nắm góc áo không có chút thả lỏng, một chút ý muốn buông ra
cũng không có.
"Nghiêu Nghiêu."
Cô cúi đầu không nhìn anh, trời mới biết cô cố lấy bao
nhiêu dũng khí mới giữ chặt anh, cho dù ngoài miệng tự nói không có gì không
đúng, nhưng cô nói đến cùng chỉ là cô gái nhỏ chưa trải sự đời, chuyện tới
trước mắt liền lúng túng. Có lẽ là chờ quá lâu, lực đạo trên tay Lâu Nghiêu
Nghiêu bắt đầu thả lỏng, cố lấy dũng khí một lần, rất khó lại có lần thứ hai,
Tần Chí dùng lý do này thuyết phục chính mình, nếu như anh dám cự tuyệt, phỏng
chừng sẽ trở thành nỗi ám ảnh trong lòng Lâu Nghiêu Nghiêu, về sau cảm tình dù
tốt, cô cũng rất khó lại chủ động. Bỏ lỡ lần này, liền thật sự không biết phải
đợi tới khi nào.
Huống hồ, Tần Chí chờ giờ khắc này đã đủ lâu,
nếu như không phải sợ Lâu Nghiêu Nghiêu không muốn, anh làm sao có thể ẩn nhẫn.
Hết thảy nước chảy thành sông, hai người mới chậm rãi sờ soạng, vừa rồi tựa hồ
Lâu Nghiêu Nghiêu dùng hết dũng khí, sau đó vẫn né tránh không nhìn Tần Chí,
nhưng rất nhanh đã bị Tần Chí trêu chọc cho hoàn toàn đầu nhập đi vào.
Sau khi giải trừ toàn bộ vật cản, khi tay anh đụng đến
đùi cô, Lâu Nghiêu Nghiêu sợ hãi co rúm lại, nhưng khi Tần Chí tỏ vẻ dừng tay,
cô ngượng ngùng nói một câu "Em muốn làm người phụ nữ của anh" Làm
cho anh hoàn toàn lâm vào điên cuồng.
Hai người lần đầu tiên bởi vì phối hợp lẫn nhau mà trở
nên thuận lợi, trừ lúc đầu Lâu Nghiêu Nghiêu kêu đau khóc náo loạn một hồi, sau
đó hai người mới nếm thử mùi vị nam nữ hoan ái hoàn toàn đắm chìm cùng trời
đất.
Anh đợi tám năm, rốt cục đợi được cô gái của anh lớn
lên. Về sau, anh chính là người đàn ông của cô.