Nếu như nói giờ phút này đối với Lâu Nghiêu Nghiêu với
Tần Chí mà nói là kinh hỉ, nhưng đối với Phương Hi Lôi cùng với Lâu Viễn Chí mà
nói lại là kinh hách
Nhìn thử xem bọn họ nghe thấy điều gì !
Bận rộn cả một ngày, kéo theo thân hình mệt mỏi về
nhà, lại thấy thằng nhóc nhà họ Tần đứng ở dưới lầu nhà mình giống như một tên
ngốc chạy tới chạy lui, bất ngờ nhất khi bọn họ nhìn thấy chính là, hắn ta lại
đột nhiên lại hô một câu long trời lở đất: “ Lâu Nghiêu Nghiêu, em có muốn gả
cho anh hay không”
Phương Hi Lôi bắt đầu hoài nghi tiểu tử hời hợt này có
xứng với con gái mình hay không khi cầu hôn kiểu như thế, chợt nghe con gái ngu
ngốc của mình cũng đồng thời lớn tiếng hô: “ Được”
Được…. Được cái gì chứ! Phương Hi Lôi sống nửa đời
người, lần đầu tiên thấy cảnh tượng táo bạo như thế quả thực muốn mắng thô tục!
Cầu hôn qua loa như vậy còn chưa tính, người được cầu
hôn lại còn có thể đồng ý qua loa như vậy?
Phương Hi Lôi cảm thấy mặt mình cháy đen lại, bà lại
sinh ra một đứa con gái ngu ngốc như vậy? Hai người nói lớn tiếng như vậy, tự
nhiên sẽ khiến cho hàng xóm chú ý. Phương Hi Lôi đã thấy một vài người hàng xóm
ngó nghiêng ra ngoài, cũng không nhìn xem xung quanh có người nào, không cần
ngày mai, đêm nay tin tức này sẽ bị truyền đi !
Đến lúc đó, cho dù hai tiểu tử này đùa giỡn, cũng có
miệng nói không rõ!
Nghĩ đến đây, Phương Hi Lôi mở cửa xuống xe, nhìn
thanh danh con gái nhà mình đều bị tên ngốc tử này phá, ánh mắt có chút tức
giận kêu: “ Tần Chí !”
“Dì Phương” Vẻ mặt của Tần Chí có chút ngượng ngùng,
cầu hôn bị mẹ của nhà gái bắt gặp, đại khái là quẫn bách nhất trong cuộc đời
của Tần Chí lúc này.
Phương Hi Lôi lạnh lùng nói : “ Theo tôi vào đây.”.
Dứt lời. xoay người đi vào trong nhà
Tần Chí ngẩng đầu nhìn Lâu Nghiêu Nghiêu ở phòng trên,
vừa rồi nhìn thấy mẹ về nhà liền lui đầu trốn đi, Lâu Nghiêu Nghiêu thè lưỡi
lắc đầu thăm dò nhìn nhìn, phát hiện mẹ mình đã đi vào trong nhà, lập tức đứng
lên, bất quá cô cũng không dám la to, cô rat ay ám hiệu cho Tần Chí, sau đó hai
tay vỗ vỗ ngực của chính mình, cuối cùng cũng bất đắc dĩ buông tay, thành tâm
làm bộ dáng vô lực, và đang cầu phúc cho anh
Tuy rằng biết thái độ của mình lúc này nên nghiêm túc,
nhưng Tần Chí vẫn nhịn không được bật cười.
Vào nhà, cũng không thấy Phương Hi Lôi, nhưng lại thấy
hai dì bảo mẫu đứng ở bên cạnh nắm quyền làm ra một cái tư thế khủng bố, Tần
Chí cảm kích cười cười
Lâu Viễn Chí bởi vì phải đem xe vào gara, bước vào sau
hai người
“Chú Lâu”
“Ừ” Lâu Viễn Chí ôn hòa lên tiếng, nhìn thoáng qua hai
người dì bảo mẫu đứng ở bên cạnh uy nghiêm nói : “ Còn không đi pha trà cho
khách”
“Dạ”, Hai dì bảo mẫu tiếp nhận, liền đi vào phòng bếp
pha trà
Lâu Viễn Chí ngồi ở trên sô pha, là chủ nhà liền khách
khí đối với Tần Chí nói: “Ngồi đi”
Tần Chí lần này mới nghe lời ngồi xuống
Lâu Viễn Chí lạnh lùng dùng mắt dể đánh giá người đàn
ông vừa mới cầu hôn con gái nhà mình, trên mặt ông không ôn không hòa mang theo
ba phần ý cười, không câu nệ giấu giếm khiếp sợ, tựa như rất đoan chính, Lâu
Viễn Chí không khỏi nhớ tới tình cảnh hai mươi hai năm về trước, lần đầu tiên
ông đến Phương Gia. Cha của Phương Hi Lôi là một người bảo thủ nghiêm khắc, ông
không cần phải nói, chỉ dùng cắp mắt uy nghiêm kia nhìn mọi người, một lúc sau
lá gan của người nào đó nhịn không dược sẽ ướt đẫm mồ hôi, tâm lý sinh ra khiếp
sợ
Huống chi lúc ấy trong lòng Lâu Viễn Chí không yên,
lại dị thường khẩn trương, ngồi ở đối diện với cha mẹ của Phương Hi Lôi, cả
người đều cứng ngắc
Lúc ấy còn khẩn trưởng an ủi chính mình, đối lập với
Tần chí hiện tai, rất bình ổn.
Dì Lưu mang cho trà vào cho hai người, Tần Chí sắc mặt
tự nhiên, lễ phép nói cảm ơn
Lâu Viễn Chí nâng chung trà lên, qua chén trà lộ một
cái khe hở,tiếp tục đánh giá Tần Chí, toàn bộ quá trình thần sắc của Tần Chí vô
cùng thản nhiên
Hai người liền yên tĩnh một hồi, mẹ con Phương Hi Lôi
cùng với Lâu Nghiêu Nghiêu đi xuống dưới lầu
“ Dì Phương”. Tần Chí lập tức đứng lên, thần sắc rốt
cục cũng lộ ra vài nét khẩn trương
Điều này làm cho Lâu Viễn Chí vốn nãy giwof luôn chú ý
đến sắc mặt của anh sinh bực bội.
“ Tần Chí, cậu theo đi theo tôi lên đây”. Phương Hi
Lôi sắc mặt có chút xanh mét, liếc mắt nhìn Lâu Nghiêu Nghiêu một cái: “ Con ở
trong này”. Nói xong mang theo Tần Chí đi vào thư phòng ở trên lầu.
Bị mẹ dạy dỗ nãy giờ Lâu Nghiêu Nghiêu hướng mẹ mình
thè lưỡi, lười biếng ngồi lên sô pha, hướng Lâu Viễn Chí hô : “ Ba ba”
Kêu xong rồi, liền quay đầu nhìn lên hướng trên
lầu, đôi mắt to tròn xoay chuyển không biết đang chú ý cái gì
“ Nghiêu Nghiêu, ngồi phải cẩn thận, con xem con giống
cái dạng gì”, Lâu Viễn Chí tức giận càng sâu
Thành thật đem hai chân trên sô pha buông xuống, Lâu
Nghiêu Nghiêu không yên lòng đáp: “ Vâng, ba ba”
Bất quá nghiêm túc không được bao lâu, Lâu Nghiêu
Nghiêu liền ngồi không yên, cô muốn tìm người để nói chuyện, nhìn nhìn Lâu Viễn
Chí, xa xa thấy hai dì bảo mẫu đang đứng, lại nhìn Lâu Viễn Chí, chỉ phải đánh
mất tìm người nói chuyện gật đầu, cuối cùng cô thật sự ngồi không yên, quyết
định vi phạm lời mẹ nói, rón ra rón rén lên lầu, nghe lén
Nhìn thấy Lâu Nghiêu Nghiêu lên lầu, Lâu Viễn Chí phẫn
nộ đem chén trà đập xuống
Hai người đó, rốt cục có đem ông trở thành người đứng
đầu gia đình không? Con gái được cầu hôn, nhà trai không đem ông để vào trong
mắt, con gái có tâm sự tình nguyện nói cùng người giúp việc, chứ không chia sẻ
với người cha như ông, vợ lại làm việc độc lập, độc quyền, chưa bao giờ trưng
cầu ý kiến của ông, ông có phải là người đứng đầu gia đình không, có ý gì đây?
Ông lại nhìn thoáng qua hai người bảo mẫu bên cạnh,
lửa giận trong lòng càng sâu, đến hạ nhân cũng không đem ông làm chủ!
Phiền chán kéo kéo caravat, Lâu Viễn Chí cũng không tự
nguyện ngồi đợi ở trong nhà liền cầm chìa khóa xe, đi ra cửa
Lâu Viễn Chí sinh ra ở một vùng sông núi, cha mẹ đều làm
nghề nông, không được giáo dục, liền cấp cho con một cái tên gọi phi thường dễ
hiểu biết -- Viễn Chí, ngụ ý là chí hướng rộng lớn
Bọn họ kỳ vọng đứa trẻ về sau có thể có một chí hướng
rộng lớn, bất quá bọn họ chưa kịp nhìn đến đứa nhỏ thành tài liền sớm mất đi,
mang theo một cái tên chúc phúc tốt đẹp, lại cấp cho Lâu Viễn Chí rước vô số
cười nhạo
Ông cố gắng học hành, nhiều lần thi đều đứng đầu, bạn
học sẽ cười nhạo nói: “ Không có biện pháp, ai bảo người ta có một chí hướng
thật xa."
Mới bắt đầu chỉ là thừa nhận, sau lại liền càng
nghe càng không phải, ông cố gắng tiến lên, không liên quan đến tên của ông là
gì ? Không bản lãnh, cũng chỉ sẽ cầm tên của mình nói chuyện!
Sau lại thấy ông bị nói không khác gì trai bao, đối
với cái tên này oán khí liền nặng, nhưng ông chỉ có thể giả vờ không nói, thậm
chí không thể đi đòi lại danh dự của mình, để tránh bị người ta nói là keo kiệt
Cuối cùng ông cưới Phương Hi Lôi, tức thì bị mọi người
cười nhạo: “ Thì ra làm trai bao để kiếm tiền, hắn thật là có chí hướng rộng
lớn, mình được xem như mở rộng kiến thức”
Nói như vậy, mấy năm nay ông cũng đã nghe được rất
nhiều điều đến tai mình ! Không phải là ông không nghĩ tới cùng với Phương Hi
Lôi ly hôn, nhưng ông vẫn không thể từ bỏ được, lúc trước cùng với Phương Hi
Lôi kết hôn, cũng không coi trọng gia cảnh của người phụ nữ này, cũng là bị tài
năng của bà hấp dẫn, cùng với mẹ của Lâu Thanh Thanh một nữ nhân ôn như nước so
với thật khác biệt, Lâu Viễn Chí càng thích cách độc lập của Phương Hi Lôi, hai
người cũng có chung chí hướng
Chẳng qua tính tình Phương Hi Lôi lại cao ngạo tự chủ
sống chung sẽ cảm thấy rất mệt mỏi
Tất cả mọi người đều nghĩ ông cưới Phương Hi Lôi,
tương đương liền cưới cả một núi vàng, ai có thể biết được kết hôn nhiều năm
như vậy, ông cũng cảm thấy túng quẫn
Phương Hi Lôi như vậy tính tình lại kiên cường, hiện
tại mọi việc đều do một mình dốc sức làm việc, muốn có tiền? Có thể, chính mình
phải đi kiếm, Phương Hi Lôi chưa bao giờ cho công xã nhà mình có cơ hội, bất
quá chỉ là suy bụng ta ra bụng người, bà cũng chưa
bao giờ cho Lâu Viễn Chí một ít tiền, đương nhiên nếu Lâu Viễn Chí cần bà cũng
sẽ cấp cho, bất quá Lâu Viễn Chí cũngkhông có mặt mũi để lên tiếng.
Kết hôn hai mươi năm, Lâu Viễn Chí có sở hữu một ít
tiền, bất quá cũng chỉ là tiền lương hàng tháng của ông thôi, thân là một tổng
giám đốc về thiết kế trang phục có tiếng, một năm có thể có bao nhiêu tiền
lương? Một trăm vạn? Hai trăm vạn? Hoặc là nhiều hơn. Nghe giống như rất nhiều
tiền, nhưng tiền, nhưng chia ra trên dưới đều dưới mười hai vạn, đối với người
bình thường như vậy là đủ rồi, nhưng đối với Lâu Viễn Chí mà nói cũng như muối
bỏ biển
Bọn họ là loại người có quan hệ rộng rãi, phải đi cùng
với khách hàng ăn uống, hở chút là tốn rất nhiều, về chút tiền nhỏ nhoi đó
không đủ nhét khẽ răng! Có thể tượng tưởng được, mấy năm nay ông quá nhiều túng
quẫn, không trách được người khác nói ông vắt cổ chày ra nước
Lúc ban đầu ông không phải là không yêu thương Lâu
Nghiêu Nghiêu, cũng không phải không muốn gẫn gũi vớiLâu Nghiêu Nghiêu, chỉ là
cô muốn gì ông không thể mua nổi hơn nữa tính tình cô cũng kiêu ngạo như Phương
Hi Lôi, bị mọi người luôn đặt lên đầu tiên, có nhiều người đối với cô sủng như
vậy, đối với người làm cha như ông, Lâu Nghiêu Nghiêu liền ít khi làm nũng
Cho đến khi con gái Lâu Thanh Thanh xuất hiện, cô dùng
vẻ khiếp nhược với ánh mắt sùng bái nhìn ông, Lâu Viễn Chí mới cảm nhận được
niềm tự hào của người làm cha, cái đứa nhỏ kia đem ông trở thành thần tượng,
cho nên biết rõ vợ mất đi, ông vẫn giữ lại Lâu Thanh Thanh
Chỉ là đáng tiếc, ông thân là cha, có thể làm rất ít
việc cho con gái, tiền sinh hoạt hàng tháng cũng không đủ dùng, cũng may con
gái lại là người thiện lương hiểu ý, chỉ cho rằng Phương Hi Lôi khắt khe với
cô, không muốn cấp nhiều
Con gái Lâu Thanh Thanh là người thiện lương hiểu ý
người, ông lại càng cảm thấy áy náy, đồng thời cũng có chút oán hận vợ mình là
người tuyệt tình,đây cũng là con gái ông, vợ ông lại không để ý đến sống chết
của con gái, một ít tiền cũng không cấp cho cô, khiến ông không khỏi cũng muốn
ra ngoài đi tìm nhân tình, đương nhiên ý tưởng đó chí dám nghĩ ở trong lòng
Mà hiện tại, cái nhà này lại càng ngày không coi ông
ra gì, vợ ông, con gái ông, bạn trai của con gái không ai đem ông để vào mắt!
Ông ở lại cái nhà đấy để làm gì chứ?
Nghĩ đến Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn ông, ánh mắt lạnh lùng
trào phúng, rốt cuộc nhìn không khác gì ánh mắt cái loại ánh mắt ẩn chứa trào
phúng lúc trước. Lâu Viễn Chí cảm giác hô hấp không thoải mái, tâm đều co rút
đau đớt
Lâu Viễn Chí cảm thấy bản thân mệt mỏi muốn chết đi,
trước đây chưa có mệt như vậy, ông sống trên đời hơn bốn mươi năm, rốt cuộc đã
làm được những gì? Thậm chí con trai còn không có, Lâu gia ba đời đơn truyền,
từ này sẽ bị tuyệt hậu trong tay ông
Lâu Viễn Chí ở trong lòng, một lần nữa tự hỏi chính
mình!
Bên kia, Tần Chí cùng với Phương Hi Lôi đã nói chuyện
xong, Lâu Nghiêu Nghiêu cùng với Tần Chí chạy ra ngoài, một mình ở trong thư
phòng suy tư.
Bà xoa trán, trong lòng có chút mệt mỏi, bà làm việc
luôn luôn chuyên quyền độc đoán, nhưng lần này chuyện tình lại không tự quyết
định được, bởi vì sự kiện này là hạnh phúc cả đời của con gái bà, chỉ cần dính
dáng đến Lâu Nghiêu Nghiêu, bà hoàn toàn không có cách giải quyết, đại khái đây
chính là nhược điểm của bà
Tuy rằng thái độ của hai tiểu tử kia đều thực kiên
quyết, Phương Hi Lôi thân là mẹ lại không thể không lo lắng cho con gái của
mình, con bé mới hai mươi tuổi, tâm tính chưa trưởng thành, cố gắng làm tốt mọi
việc để ngày sau không khỏi xúc động mà hối hận, hôn nhân không phải trò đùa,
huống chi lại còn có đứa nhỏ, lo lắng lại càng nhiều
Tình yêu tại thời điểm này có thể là đẹp nhất, có thể
thành toàn cho tâm ý chính mình, nhưng hôn nhân thì không được, một khi kết hôn
vậy thì không còn là chuyện của hai người
Phương Hi Lôi cảm thấy mình hẳn là phải tìm người nói
chuyện, người thứ nhất nghĩ đến tự nhiên là ông xã Lâu Viễn Chí, nhưng là tìm
một vòng lại không thấy, ở nhà lại không tìm được ông, cuối cùng dì Lưu báo cáo
là ông vừa về nhà được một lúc liền đi ra ngoài
Nghe đến việc đó, trong lòng bà lại sinh ra một cơn
tức giận, con gái làm ra chuyện lớn như thế, ông ấy là cha lại chẳng quan tâm
đến?
Trước khi kết hôn còn cảm thấy ông ấy là một người
chính trực, lại không nghĩ đến sau khi kết hôn mấy năm, tính tình Lâu Viễn Chí
ngày càng trở nên cổ quái
Trong lòng mang theo mệt mỏi, Phương Hi Lôi đi tới lầu
3
Lâu Nghiêu Nghiêu mở cửa phòng ra, bà đứng ở cầu thang
lầu bên, có thể nghe thấy bên trong hai người nói chuyện
“ Anh đừng vội, mẹ em chắc chắn sẽ đồng ý mà”
“Chắc chắn như vậy sao?”
“ Đương nhiên, anh đừng thấy mẹ em nghiêm túc, kỳ thật
bà là người hiểu rõ em nhất. Đúng rồi Tần Chí, cầu hôn vừa rồi của anh với em
không được tính, thái độ tư tưởng một chút cũng không lãng mạn, nếu anh muốn em
gả cho anh vậy anh phải cầu hôn lại một lần nữa!”
“ Chỉ cần em khẳng định là gả cho anh, một lần nữa hay
một trăm lần anh cũng làm được”
“ Đây là do anh nói nhé, em phải ngẫm lại cầu hôn như
thế nào mới lãng mạn,về sau anh toàn bộ đều phải nhường nhịn em, không cầu hôn
đúng một trăm lần,em sẽ không gả cho anh
“ Được, em nói bao nhiêu lần thì liền là bấy nhiêu
lần”
Nghe lời nói còn trẻ con, Phương Hi Lôi cuối cùng bất
đắc dĩ cười rồi rời đi
Mặc kệ như thế nào, sáng ngày mai phải gọi điện đến
Tần Gia, dù sao chuyện này không phải là một nhà định đoạt được.
Tuy rằng, nói chuyện điện thoại một lúc, sự tình cơ
bản liền đã xác định
Mẹ Tần Chí tựa hồ cũng đã biết hai đứa trẻ này kết
giao, gần đây nhất cũng vô số lần nhắc Tần Chí cùng với Lâu Nghiêu Nghiêu kết
hôn sớm một chút, để sớm còn ôm cháu nữa.
Hơn nữa xem Tần Chí đối với Lâu Nghiêu Nghiêu cưng
chiều so với bà, ngược lại Tần Chí so với bà càng giống mẹ của Lâu Nghiêu
Nghiêu hơn, cho nên tạm thời liền tin tưởng hai đứa trẻ này vậy.