Cám Ơn Em Đã Quay Lại Nhìn Anh

Chương 28: Chương 28: Chương hạnh phúc




Mở ra quyển sổ thời gian trang thứ nhất.

Trong ảnh có hình một bé con đang ngậm ngón tay cái, nhìn màn ảnh, cười ngây ngô, một đôi mắt to đen bóng sáng trong suốt.

Trang thứ hai, là một thằng bé trai ôm một đứa nhóc một tuổi, lấm la lấm lét há to miệng cắn khuôn mặt cục cưng.

Trang thứ ba là gương mặt cục cưng tràn đầy nước dãi đang giơ bàn tay mũm mỉm đánh cậu nhóc.

Lướt qua thêm trang nữa, cô nhóc con đã sắp hai tuổi lại ở trong lòng cậu nhóc bảy tuổi, đang vùi mặt vào quần áo đối phương lau nước mắt cùng nước mũi, cậu nhóc vẻ mặt gớm ghiếc nhăn nhó.

Lâu Nghiêu Nghiêu xem đến nơi đây, thổi phù một tiếng bật cười, sau đó tiếp tục xem những bức ảnh phía sau.

Vẫn là cậu bé trai như cũ nhưng đã bảy tuổi, nó mang túi sách màu xanh muốn đi đến trường, cô bé con ngồi bệt dưới đất, ôm chân nó không cho nó đi, vẻ mặt cậu bé khổ sở, gấp đến độ nước mắt sắp rơi xuống.

Phía sau còn rất nhiều những bức ảnh hai người vui đùa ầm ĩ, người chụp những bức ảnh này rất biết bắt giữ màn ảnh, mỗi một tấm ảnh, gương mặt nhăn nhó như mướp đắng của cậu bé đều được miêu tả rất kĩ, Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn xem vô cùng vui vẻ.

Lại lật vài tờ, tấm hình này hơi tối, cô bé con lại lớn thêm một ít đội một chiếc mũ màu hồng phấn, đang thổi những ngọn nến trên chiếc bánh sinh nhật, góc sáng sủa của bức ảnh có thể thấy có một cậu bé cũng cố lấy miệng thổi ngọn nến, sau đó bức ảnh thứ hai là cảnh tượng cô bé con tức giận trừng mắt to nhìn cậu bé, không khó đoán được, cô bé vẫn chưa thổi được nến, sau là liên tiếp những bức ảnh, từ cô bé con đưa tay đặt lên chiếc bánh, sau đó lại bôi hết lên người cậu bé trai, sau đó chính là hỏng bét hết, hai người cũng những đứa bé khác cả người toàn là kem, cuối cùng tất cả những đứa bé tham dự buổi sinh nhật đó, toàn thân đều đầy kem. Và bức ảnh cuối cùng chụp hình bàn tay đầy kem hướng về màn ảnh, có thể đoán được người chụp ảnh chắc chắn cũng bị kem bao phủ

Xem đến đây, bàn tay lật trang của Lâu Nghiêu Nghiêu ngừng một chút, trong long nửa vui nửa buồn, những tấm ảnh này không phải ai khác mà chính là ông ngoại của cô đã chụp, cô cũng không biết, ngoại cô lại cất giữ nhiều bức ảnh của cô như thế, lại bảo tồn kĩ như vậy. trước khi qua đời, ông ngoại sợ Lâu Nghiêu Nghiêu còn nhỏ tuổi, sẽ làm mất những bức hình này, nên đã đem cả tập album giao cho Phương Hi Lôi, dặn bà đợi đến khi Lâu Nghiêu Nghiêu kết hôn, mới đem mấy bức ảnh này lấy ra.

Quyển album tràn đầy những bức hình này, toàn bộ là tình yêu thương của ông ngoại, Lâu Nghiêu Nghiêu ngơ ngác một lúc lâu, chớp chớp đôi mắt có chút cay cay, lại mở ra trang tiếp theo.

Một quyển album dày cở bàn tay, ghi lại năm Lâu Nghiêu Nghiêu mười ba tuổi chưa trưởng thành, cô lắc chân nằm ở trên lưng Tần Chí, cô giận dỗi ngồi dưới đất, Tần Chí ở một bên bất đắc dĩ nhìn cô, cô ngồi ở yên sau xe đạp gãi thắt lưng Tần Chí, xe đạp xiêu xiêu vẹo vẹo đi trước, đầu năm mới mấy đứa bé cùng nhau chơi đốt pháo, cô bị một cái pháo bông xoay tròn làm rơi cả nước mắt, mới trước đây Tần Chí rất xấu, lúc ăn cơm ông ngoại đem tỏi lấy ra đặt lên bàn, cô tưởng cho cô ăn, nên đưa tay bỏ vào trong miệng, Tần Chí thấy thế, cố ý đem hết tỏi đổ hết vào bát của cô, cái bát nhỏ đầy những củ tỏi.

Lâu Nghiêu Nghiêu cau cái mũi, khó trách cô hiện tại nghĩ đến tỏi đã muốn ói, đều do gã Tần Chí khốn kiếp này!

Cuối cùng, là rất nhiều bức ảnh chụp Lâu Nghiêu Nghiêu đang khóc, mỗi một bức đều có Tần Chí, lúc cô còn nhỏ, khi cô khóc, vẻ mặt Tần Chí cũng muốn khóc, khi còn nhỏ cô không phân rõ phải trái kéo anh không cho anh đi, vẻ mặt anh phiền chán lại hết cách với cô, thiếu niên, khi anh phát điên giúp cô lau nước mắt, động tác phi thường thô lỗ, hai ánh mắt đều bị lau đỏ, cuối cùng là vào năm mười ba tuổi, năm ấy, bọn họ đứng dưới gốc cây Hòe bên ngoài nhà ông ngoại, hoa hòe màu trắng rơi xuống, cô chỉ trầm mặc rơi nước mắt, anh đem cô ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, biểu tình yêu thương lại bất đắc dĩ.

Quyển album này, không chỉ có ghi lại Lâu Nghiêu Nghiêu trưởng thành, cũng gián tiếp ghi lại thời gian trưởng thành của Tần Chí, cùng với những tâm tình thay đổi của anh đối với Lâu Nghiêu Nghiêu.

Khó trách ông ngoại sẽ nói, vào lúc cô kết hôn thì mới đưa cho cô, thì ra ông ngoại đã sớm đoán trước được kết cục, đáng tiếc có lần suýt nữa đã thay đổi.

Quyển album này không phải cô xem lần đầu tiên, nhưng mỗi lần xem trái tim cô liền chua xót một lần, Lâu Nghiêu Nghiêu lau nước mắt, khép lại quyển album, mở quyển album khác ra, chịu quyển album ban đầu ảnh hưởng, Lâu Nghiêu Nghiêu đem tất cra những bức ảnh của hai người sau khi kết hôn đều đặt hết vào trong đó.

Nhìn quyển album thứ hai một hồi, Lâu Nghiêu Nghiêu đột nhiên đứng lên, mở TV, ở ngăn tủ tìm ra một đống băng ghi hình, bỏ vào đầu video.

Rất nhanh trên TV xuất hiện chữ cái.

Đạo diễn bày mưu kiêm chế tác: Nguyễn Tư Nam.

Diễn viên: Tần Chí, Lâu Nghiêu Nghiêu.

Phối âm: Một đám ngốc nghếch.

Tựa phim: Một trăm lần cầu hôn đau khổ của Tần Chí.

Xem đến đây, Lâu Nghiêu Nghiêu lại một lần nữa mắng Nguyễn Tư Nam, gã ngu xuẩn này!

"Bởi vì lời yêu cầu vô lý của cô gái nào đó, Tần Chí đáng thương của chúng ta phải hướng cô gái đó cầu hôn một trăm lần, hiện tại, lần đầu tiên cầu hôn bắt đầu."

Phụ đề dừng hình ảnh mười giây sau, màn hình sáng lên,, Tần Chí đứng ở trên đài nhảy Bungee, gió cuồng loạn gào thét đem mái tóc đen của anh thổi tán loạn, anh cúi đầu nhìn xuống, biểu tình có chút do dự, rất nhanh đã có người đem một bó hoa hồng đưa cho anh, đồng thời nói: " Bạn tốt, đừng sợ, nhắm mắt, nghiến răng, một lát sẽ qua, đi thôi!"

"Ai ra chủ ý này vậy?" Tần Chí cầm bó hoa, nghiến răng nhìn màn ảnh.

"Đông Đông!"

“Ê, đừng đổ hết lên người tớ chứ? Rõ ràng là chủ ý của chị ấy mà, đâu liên quan gì đến tớ!"

"Do dự cái gì, là đàn ông liền nhảy xuống đi." Màn ảnh lắc lư một lúc, Tần Chí tựa hồ bị người ta đạp cho một cước, không tình nguyện từ trên cầu nhảy xuống.

Bị buột lại bởi những sợi dây Tần Chí ngã xuống, lại bị kéo lên rồi tuột xuống, như thế lặp lại, trong tay anh còn cầm bó hoa, đong đưa một lúc trong không trung, từng cánh hoa hồng rụng rơi lả tả, đong đưa vài lần, Tần Chí tựa hồ thích ứng, ở giữa không trung la lớn: "Lâu Nghiêu Nghiêu, xin em gả cho anh!" Hô một lần rồi lại một lần, nghe qua tựa như gào khóc thảm thiết, cực kỳ thê lương, hình tượng của Tần Chí, bị hủy hoàn toàn!

Ghé vào cầu nhảy ngó xuống, Đông Đông vỗ vỗ ngực: "Má ơi, kêu thực thê thảm, cái này đâu phải cầu hôn, giống như muốn tự sát, cũng chỉ có Tần Chí chịu được Lâu Nghiêu Nghiêu, nếu sau này bà xã tớ yêu cầu cầu hôn như thế này, nhất định tớ sẽ không cưới!"

"Cậu xong đời rồi, vẫn còn đang ghi hình, Nghiêu Nghiêu mà nghe được, xem cậu chết như thế nào!"

"Trời ạ! Bí đỏ (biệt danh của Tư Nam) mau tắt đi!"

"Cậu nằm mơ đi, làm gì vậy, tránh ra ! Mau kéo cậu ta ra khỏi mình!" Màn ảnh lại lắc lư một trận Đông Đông bi ai giãy dụa chửi bậy, bị ai đó kẹp cánh tay lôi ra ngoài.

Tần Chí còn đang gào khóc thảm thiết, cô gái đứng ở dưới, mặt cười không khác gì đóa hoa đang khoe sắc.

Lần đầu tiên cầu hôn xong rồi, màn hình đen lại, sau đó xuất hiện một hàng phụ đề.

“Bạn bè vô cùng đồng tình với sự hy sinh quên mình của Tần Chí, đồng thời cũng vô cùng kính phục trươc tinh thần bất khuất không sợ chết của anh bạn! Phần tiếp theo, là lần cầu hôn thứ hai!"

Lâu Nghiêu Nghiêu ở trong lòng, lại mắng Nguyễn Tư Nam.

Màn hình lại sáng lên, lần này là ở dưới lầu nhà Lâu Nghiêu Nghiêu, thời gian là buổi tối, nhưng những ngọn đèn được thắp lên rất sáng, Tần Chí mặc đồng phục trung học có chút chật chội, cầm một cây đàn ghita đứng ở phía dưới ban công phòng Lâu Nghiêu Nghiêu, khẽ gảy nhẹ dây đàn thử âm, lúc này, đám người Đông Đông mỗi người kéo một vòi nước lại đây, Tần Chí nhìn bọn họ, biểu tình có chút bất đắc dĩ: "Đây là làm gì vậy?"

"Gia tăng không khí!"

Nói xong, đám người Đông Đông cùng nhau mở vòi rồng,, "Phốc" một tiếng, một loạt vòi nước đồng loạt bắn về phía trên người Tần Chí, nháy mắt, Tần Chí liền biến thành ướt sũng, toàn thân đều ướt đẫm, anh rốt cục nhịn không được mắng: "Các cậu là cầm thú!"

"Ha ha!" Đám người Đông Đông cười vô tâm không phế.

Rất nhanh màn ảnh liền nhắm ngay phòng Lâu Nghiêu Nghiêu, thì ra nữ nhân vật chính đã đi ra.

Lâu Nghiêu Nghiêu đem hai tay chống lên ban công nghiêng người ngó xuống Tần Chí bắt đầu đàn ghita ca hát, vô luận là đàn ghita hay tiếng ca, đều là âm một nơi, lời một nẻo, anh thật sự không phải là ca sĩ hay nhạc sĩ gì cả, đám người Đông Đông lại vun cao vòi rồng, tạo dáng như trời đang mưa.

Anh hát bên cửa sổ, cô gái trong giấc mộng của anh, anh lặng lẽ yêu em đã bao năm, lại lần lượt yên lặng không nói nên lời, ngày mai anh sẽ phải đi xa, nếu có một ngày anh có thể trở về, anh sẽ lại đến bên cửa sổ để hát tiếp lời tình yêu.

Hát đến câu cuối cùng, ngoài cửa sổ anh ngẩng đầu hỏi: "Cô gái trong mộng của anh, em có nguyện ý gả cho anh hay không?"

Cô gái bên cửa sổ khóc nói: "Em nguyện ý."

Một trăm lần cầu hôn khác nhau, có ngâm mình ở vùng biển nước ngoài để cầu hôn, có cầu hôn một cách vô cùng đơn giản là quỳ xuống với bó hoa đỏ thắm, có bắt chước lời cầu hôn trên TV, và cứ thế một đoạn thời gian đó, Lâu Nghiêu Nghiêu lại nhớ rõ rành mạch.

Một trăm lần cầu hôn được ghi hình lại rất dài, rất dài, Lâu Nghiêu Nghiêu chọn những phần mình thích nhất xem lại, sau đó xem đến phần hậu trường phía sau màn.

“Chúng tôi muốn kể phản ứng đầu tiên khi chúng tôi nghe được các người muốn kết hôn."

Trên màn hình là một đám thanh niên đang trợn to mắt nhìn nhau, cuối cùng Đông Đông lên tiếng nói trước tiên: "Được rồi tớ nói trước vậy, lúc tớ nghe các cậu muốn kết hôn, thật sự rất kinh ngạc, bất quá phản ứng đầu tiên của tớ là, tuổi của Nghiêu Nghiêu có thể đi đăng kí được không?"

"Tớ cũng nghĩ như vậy, tớ vẫn nghĩ Nghiêu Nghiêu vẫn chưa trưởng thành! Lúc ấy ý nghĩ đầu tiên của mình là: Tần Chí là tên cầm thú !"

"Tần Chí cầm thú!"

"Không sai chút nào!"

"Này ! Các cậu điên à, tớ đang ghi hình mà!"

"Trời ạ! Xóa đi, xóa đi!"

Nguyễn Tư Nam không sao cả nói: "Không có việc gì, khi quay xong cắt bỏ đoạn này là được, hiện tại bắt đầu một lần nữa đi."

"Thật hay giả?"

"Nhân phẩm của Bí đỏ không tin được đâu!"

"Đúng vậy, không tin được, không tin được."

Nguyễn Tư Nam nhíu mày nói: "Các cậu nghĩ đi đâu vậy!"

Cuối cùng Đông Đông đi đến trước máy ghi hình, sau đó màn hình tối đen, lúc lại sáng lên, lần nữa, tất cả mọi người đều ngồi rất nghiêm túc từng bước từng bước nói xong cảm tưởng khi nghe được hai người muốn kết hôn, không có ngoại lệ, đều kinh ngạc đến chết đi được, thậm chí một nửa cho rằng Lâu Nghiêu Nghiêu cùng Tần Chí là đang đùa giỡn với bọn họ.

Cuối cùng, mọi người đồng loạt nhướng mày nháy mắt lấy một câu thực đáng khinh "Nghiêu Nghiêu, lúc em khi dễ Tần Chí nhớ nhẹ một chút" Làm lời kết.

Trước màn hình, Lâu Nghiêu Nghiêu vừa buồn cười, lại vừa tức giận, lấy ra hộp đựng video tìm một hồi, lấy ra cuốn video ghi lại buổi kết hôn, lại bắt đầu ngắm nhìn ngơ ngẩn.

Khi Tần Chí ôm Tần Tiểu Bảo khóc nức nở tìm được Lâu Nghiêu Nghiêu, cô đã ghé vào trên sô pha ngủ, Tần Tiểu Bảo mới sáu tháng vừa nhìn thấy mẹ, vươn bàn tay ú núc ních muốn mẹ ôm, Tần Chí do dự, cuối cùng không nhẫn tâm đánh thức cô, hiện tại Lâu Nghiêu Nghiêu học nghiệp bận rộn, mà công ty tuy rằng đã muốn chuyển thiết kế sư chính thức có thể ở nhà công tác, không cần thường xuyên đi làm, nhưng về nhà còn phải chăm tiểu Ma Vương, quả thật rất mệt mỏi.

Tần Tiểu Bảo há miệng kêu "A a a", một bên rơi nước mắt, một bên nắm lấy quần áo của ba ba nhà mình muốn chồm qua mẹ, cuối cùng, Tần Chí đem Tần Tiểu Bảo đặt ở trên sô pha, rốt cục được chạm vào mẹ, Tần Tiểu Bảo cũng ngừng khóc, ở trên sô pha bò tới bò lui, nắm lấy áo mẹ chơi đùa.

Nhìn thấy Tần Tiểu Bảo an tĩnh lại, Tần Chí rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiểu tử này là túi nước mắt, từ lúc biết nhận thức, trừ bỏ ba mẹ cùng ông nội, bà nội còn có bà ngoại, ai cũng không cho ôm, vừa ôm liền khóc, nhưng làm người một nhà bối rối hỏng rồi. Từ khi biết Lâu Nghiêu Nghiêu mang thai, mẹ Tần đã không cho hai đứa trẻ của bà ở lại nhà trọ nhỏ đó nữa, mà bảo bọn họ trở về nhà chính, căn nhà mà lúc trước Trần gia đã mua, chính là căn ở đối diện nhà mình, sau khi kết hôn, hai người đó ở đó tiện cho việc mẹ chăm sóc.

Phương Hi Lôi hiện tại cũng mua một gian ở bên cạnh, ở một mình.

Tần Chí ở bên cạnh hai mẹ con nhìn một lúc, thấy trên TV còn đang phát hình, đang chuẩn bị tắt đi, lại phát hiện là anh hình ảnh khi kết hôn với Lâu Nghiêu Nghiêu, hôn lễ của bọn họ cử hành trên bờ biển, giờ phút này đang chiếu đến đoạn người chứng hôn nhân lên tiếng, cô dâu mặc lễ phục màu trắng, cười ngọt ngào, Lâu Nghiêu Nghiêu vừa ngượng ngùng nói "Tôi nguyện ý", Tần Chí không kịp cao hứng, đã bị vài tên ‘bạn tốt’ nhấc lên ném thẳng xuống biển.

Cô nghiêng thân mình, một tay cầm bó hoa, một tay vén mái tóc bị gió biển thổi tung, ánh mắt híp lại thành một đường, cười vô cùng hạnh phúc.

Tần Chí ấn nút stop, nhìn Lâu Nghiêu Nghiêu hạnh phúc trên màn hình, lại quay đầu nhìn thoáng qua vợ yêu đang ngủ say sưa, cùng đứa con đang chơi một mình rất vui vẻ, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Tần Tiểu Bảo phát hiện ba ba đang nhìn mình, há to miệng, lộ ra một chiếc răng cửa vừa mới nhú, cười ngây ngô, toàn bộ cằm đều là nước miếng, đại khái là trên mặt có nước miếng không thoải mái, Tần Tiểu Bảo cúi đầu, ghé vào ngực mẹ lau nước miếng.

Nhìn bộ dáng thơ ngây khả ái của thằng bé, Tần Chí cũng nhịn không được bị nó làm bật cười, lấy lại tinh thần đem băng video lấy ra, bỏ lại vào hộp, lại ở bên trong phát hiện một đĩa mới, dán cái tên là “Lễ vật tặng cục cưng”

Nhất thời sinh ra một chút tò mò, đem đĩa này bỏ vào đầu đĩa.

Nhìn một hồi, phát hiện là ghi lại những sinh hoạt thường ngày của cục cưng, có giúp bé tắm rửa, thay quần áo, đổi tã, Tần Tiểu Bảo lúc ấy đã bị người trong nhà chiều nên làm nũng, mỗi lần tắm rửa cả nhà giống như đi đánh giắc vậy, bận luống cuống tay chân, chỉ riêng mồ hôi cũng đã đủ Tần Tiểu Bảo tắm rửa một lần, mặc quần áo cũng là thật cẩn thận sợ chạm mạnh vào cánh tay bé nhỏ mũm mĩm kia, về phần đổi tã, lại đem Lâu Nghiêu Nghiêu tra tấn chết đi sống lại.

Chỉ thấy trên màn hình, Lâu Nghiêu Nghiêu một tay nắm cái mũi, một tay kéo cái tả ướt đẫm nước tiểu, vặn vẹo nghiêm mặt nói: "Trời ạ, kinh quá!"

Sau đó bước đến trước màn ảnh nói: "Nhìn xem, cục cưng, đây là tã của con! Bây giờ mỗi ngày con đều đái dầm! Mỗi ngày đều có đái dầm nga!"

Lui lại mấy bước ra sau màn ảnh, Lâu Nghiêu Nghiêu trừng mắt: "Trốn gì chứ, anh là ba ba của cục cưng mà, sao lại ghê tởm con mình tè dầm chứ!"

Nói xong, cầm tã rượt theo anh, màn ảnh lúc ẩn lúc hiện, cuối cùng tã bị nện ở trên đầu ghi hình, Tần Chí không thể nhẫn nói: "Lâu Nghiêu Nghiêu, em đủ rồi!"

"Âuuuu, cục cưng, con xong đời, con chọc ba ba tức giận!"

"Lâu Nghiêu Nghiêu!"

"Ha ha ha!"

Mặt sau không biết đã xảy ra cái gì, chỉ nghe thấy Lâu Nghiêu Nghiêu đang cười, Tần Chí thì đang rít gào.

Trước màn hình Tần Chí vô lực vỗ trán, làm đương sự, anh đương nhiên biết mặt sau đã xảy ra cái gì, Lâu Nghiêu Nghiêu đem tã ném vào tóc anh! Anh thực hoài nghi, bà xã gìn giữ mấy cái này, sau này nếu thằng bé xem được, có khi nào giận đến khóc toáng lên không?

Làm sao có thể có bà mẹ không đáng tin cậy như vậy chứ!

Lấy đĩa ra, tắt đi tivi, Tần Chí quay đầu lại, liền thấy con trai mình ghé vào ngực mẹ cọ cọ, nút áo ở ngực Lâu Nghiêu Nghiêu bị tiểu ác ma này làm sút hết mấy cái, Tần Tiểu Bảo nằm úp sấp ở đó, biểu tình thực hoang mang, tựa hồ không biết nên hạ khẩu như thế nào.

Tần Chí đem bé bế lên, Tần Tiểu Bảo ở trong lòng anh kêu "A a", quơ quơ đôi tay mũm mĩm ầm ỹ muốn ăn.

Tần Chí nhéo nhéo gương mặt tròn trịa của thằng bé, cúi đầu nhìn lại, phát hiện trên da thịt trắng như tuyết ở ngực Lâu Nghiêu Nghiêu tất cả đều là nước miếng cùng một đám dấu răng hồng hồng, trừng mắt nhìn con liếc mắt một cái, lại nhéo nhéo mặt con, sau đó lấy khăn tay giúp Lâu Nghiêu Nghiêu lau nước miếng, đang muốn giúp cô cài nút áo lại, Lâu Nghiêu Nghiêu tỉnh.

Lâu Nghiêu Nghiêu đầu tiên là mờ mịt nhìn nhìn bốn phía, sau đó phát hiện tay ông xã đang đặt ở ngực mình, cổ áo lại bị bung hết mấy nút, thời liền nổi giận, một tay đẩy tay Tần Chí ra cả giận nói: "Lưu manh!"

Nói xong, đẩy Tần Chí, đỏ mặt chạy về phòng ngủ.

Bị bà xã mắng lưu manh, mặt Tần Chí không chút thay đổi lắc lắc bàn tay bị đánh hồng, được rồi, vừa rồi anh quả thật có chút ngứa tay.

Tần Tiểu Bảo thấy mẹ lại không để ý tới nó bỏ đi, tủi thân vẫy vẫy tay về hướng mẹ"A a a" không ngừng.

Lại phát hiện mẹ căn bản không để ý tới nó, vì thế ủy khuất xoay cái đầu nhỏ, mở to đôi mắt ngập nước vô cùng đáng thương tìm kiếm ba ba an ủi.

Hai cha con đưa mắt nhìn nhau Tần Chí bình tĩnh nói: "Con, mẹ con nói con là lưu manh."

Tần Tiểu Bảo đương nhiên nghe không hiểu, tiếp tục mờ mịt nhìn ba ba.

Tần Chí nhéo nhéo mũi nó, nói: "Lưu manh."

Sau đó Tần Tiểu Bảo liền khóc, vì thế, không có cách với con Tần Chí "Đành phải" ôm túi nước mắt thích khóc đi tìm mẹ đứa nhỏ.

Nếu đã bị nói lưu manh, vậy thì thật sự lưu manh một chút?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.