Sáng tinh mơ, Tần Tiểu Bảo bị mẹ mình đánh
thức. Lâu Nghiêu Nghiêu đứng dậm chân tại chỗ: "Trời ơi, muộn
rồi muộn rồi!"
Lâu Nghiêu Nghiêu gấp đến độ vò đầu bứt tai, ngồi xổm
trước tủ quần áo, một bên vừa cầm quần áo ném ra, một bên oán giận nói với ông
xã:
"Tần Chí, sao muộn thế này mới gọi em dậy!"
"Anh có gọi em, nhưng là em không chịu
dậy!" Tần Chí hai tay ôm ngực nhìn cô luống cuống tay chân tìm quần áo,
liếc mắt thấy đứa bé ngủ trên giường đã tỉnh, liền đi qua, ngồi xổm xuống trước
giường mà nhéo nhéo cái cằm của cậu: "Tiểu bảo, có phải bị mẹ đánh thức
hay không?"
Tần Tiểu Bảo nhũ danh tiểu bảo, đại danh Tần
Dật. Nghe ba ba gọi, Tần Tiểu Bảo vẻ mặt mơ màng, chớp chớp đôi mắt to
trong veo như nước, sau đó cầm lấy bàn tay ba ba đặt lên hai má, nhắm
hai mắt lại.
Trong lòng Tần Chí liền mềm nhũn thành một mảnh.
Lâu Nghiêu Nghiêu rốt cục cũng tìm được quần áo, hai
ba lượt liền mặc xong, sau đó đem quần áo cần mặc cho cục cưng đặt ở trên
giường, nói với Tần Chí : "Anh lát nữa giúp cục cưng thay xong
quần áo, rồi đưa đến chỗ mẹ đi, em đi học trước đây."
"Anh đưa em đi." Tần Chí rút ra cánh tay bị
Tần Tiểu Bảo nắm, đứng dậy nói.
"Không cần, em tự mình đón xe đi, buổi chiều anh
đến đón em là được." Xách lên chiếc túi đựng bữa sáng mà Tần Chí đã chuẩn
bị giúp cô, Lâu Nghiêu Nghiêu vọt tới trước giường đứa bé, hôn một cái lên mặt
Tần Tiểu Bảo, liền giống như có lửa đốt mông mà chạy đi học.
Tần Tiểu Bảo bị hôn một cái, hài lòng vuốt khuôn mặt
nhỏ nhắn của mình, lại phát hiện mẹ đã xoay người bước đi, nhất thời đứng lên,
xoay người bước xuống giường, đôi chân nho nhỏ hướng cửa chạy đuổi theo, miệng
bập bẹ hô lên: "Mẹ... Mẹ..."
Trẻ con chân ngắn, dĩ nhiên là đuổi không kịp, vừa mới
đứng lên, Lâu Nghiêu Nghiêu cũng đã không thấy.
Tần Chí đem bé bế lên ôm vào trong ngực, Tần Tiểu Bảo
ủy khuất nhìn ba ba nhà mình: "Mẹ..."
"Mẹ đi học, cục cưng ngoan, ba ba thay quần áo
cho con được không." Tần Chí đem Tần Tiểu Bảo thả lại trên giường nhỏ, sau
đó cầm lấy bộ quần áo Lâu Nghiêu Nghiêu đặt trên giường, giúp Tần Tiểu Bảo mặc.
Tần Tiểu Bảo lập tức đem mẹ quên ngay, đi tới đi lui,
không cho ba ba thay quần áo.
Tần Chí thật vất vả mới bắt lại được con khỉ con kia,
kết quả Tần Tiểu Bảo lui co rút lại thành một khối, không chịu mà kháng cự, làm
cho Tần Chí không cởi quần áo được, Tần Chí sợ làm đau bé, căn bản không dám
dùng sức quá, cha con hai người giằng co hơn nửa ngày, quần áo cũng chưa thay
xong.
Tần Chí rốt cục cũng biết vì sao mỗi lần giúp Tần Tiểu
Bảo thay quần áo, Lâu Nghiêu Nghiêu sẽ biến thành sư tử cái, rít gào không
ngừng, bình thường nhìn rất thú vị, hiện tại người rít gào đổi thành mình, liền
hoàn toàn không thú vị!
Tần Chí lau mồ hôi, đem quần áo quăng đến một bên,
phụng phịu giả bộ tức giận : "Tần Dật, con còn bướng, ba sẽ không mặc giúp
con."
Tần Tiểu Bảo ngồi ở chỗ kia vươn đầu nhìn ba ba hơn
nữa ngày, sau đó nheo lại ánh mắt, ngây ngô cười "ha... ha...", sau
đó nhặt lên bộ quần áo nằm bên cạnh, đưa tới trước mặt ba ba, nũng nịu
kêu: "Ba... Ba..."
Tần Chí rất muốn tiếp tục làm mặt lạnh, nhưng thấy cậu
nhóc này nhìn mình làm ra vẻ đáng thương, cuối cùng vẫn không duy trì được lâu
mà đầu hàng, kết quả tiếp nhận quần áo, Tần Tiểu Bảo lại không chịu mặc, ở trên
giường sung sướng lăn qua lăn lại.
Mặc quần áo cho bé, tựa như đánh giặc vậy, Tần Chí rốt
cục hiểu được vì sao Lâu Nghiêu Nghiêu hiện tại càng ngày càng ồn ào!
Thật vất vả đợi Tần Tiểu Bảo chơi mệt mỏi mới cho anh
thay xong quần áo. Lúc mang giầy tiểu tử này vẫn không nghiêm túc như cũ, chân
nhỏ đưa qua đưa lại, khi mặt Tần Chí bị đá vài chân, cậu tựa hồ cảm thấy như
vậy rất thú vị, hai chân nhỏ càng không ngừng hướng trên mặt ba ba mà đá.
Loay hoay gần nửa giờ mới làm xong này hết thảy, Tần
Chí mặt đã đen như đáy nồi, anh luôn tự hào về sức nhẫn nại của mình,
nhưng đối với đứa con trước mặt này lại không kiềm chế được.
Mang giày xong liền đói bụng, lần này Tần Tiểu Bảo
không có nghịch nữa, thực ngoan ngoãn uống xong một bình sữa nhỏ,
không giống như bình thường, Lâu Nghiêu Nghiêu phải dỗ hơn nửa ngày, cuối cùng
tức giận đến phát hỏa, nhóc mới uống.
Ôm lấy bé con đã ăn uống no nê, Tần Chí lấy chìa khoá
lên xe, chuẩn bị đem nhóc đến nhà cha mẹ ở đối diện.
Hai vợ chồng ban ngày đều có bận công việc, cho nên
ban ngày Tần Tiểu Bảo bình thường đều được mẹ Tần Chí chăm sóc, buổi tối lại
đón về.
Mẹ Tần Chí tuy rằng đã hơn năm mươi tuổi, nhưng nhờ
giữ gìn tốt, nhìn qua chỉ mới hơn ba mươi, thấy Tần Chí ôm cháu lại, nhất thời
cười đến mắt híp lại thành một đường thẳng, nếu hỏi trong nhà ai yêu Tần Tiểu
Bảo nhất, chắc chắn người đó là mẹ Tần
"Nghiêu Nghiêu đâu?"
"Hôm nay cô ấy có cuộc thi nên đến trường rồi.
Mẹ, hôm nay lại phiền mẹ trông Tần Dật giúp."
"Phiền toái gì, mẹ trông cháu nội bảo bối của
mình, sao gọi là phiền toái được, tiểu bảo đến đây bà nội ôm nào!"
Tần Tiểu Bảo ôm chặt cổ Tần Chí không chịu buông tay,
mẹ Tần gỡ như thế nào cũng không thả ra, cuối cùng khi gỡ ra được, nhóc con lại
khóc lớn lên, giãy dụa đòi Tần Chí ôm lại.
Mẹ Tần nghe cháu khóc mà đau lòng, đành phải hỏi Tần
Chí: "Con hôm nay phải đi làm sao?"
"Buổi sáng phải đi đến công ty, bất quá đưa nó đi
cũng được." Tần Chí nghe khóc cũng có chút đau lòng.
Tần Tiểu Bảo khóc một hồi, thấy không có gì hiệu quả,
lại đá loạn trong lòng mẹ Tần, kết quả dạo qua một vòng, bé cũng được như ý mà
trở lại chỗ ba ba.
Kỳ thật nhóc con này rất giỏi nhìn sắc mặt, người nào
có thể khóc được, người nào khóc lại không được, nhóc biết rất rõ.
Cuối cùng, tiểu ác ma này bị Tần Chí cột vào ghế phụ,
mang theo đi làm.
Đến công ty, nhân viên thấy ông chủ ôm đứa nhỏ, đều
cảm thấy thực mới mẻ, nhưng không ai nghĩ là con trai chỉ nghĩ rằng đó là con
của bạn anh, bởi vì Tần Chí nhìn qua rất trẻ, tuyệt không giống người đã kết
hôn, lại còn có con trai.
Tần Chí vào văn phòng liền đem đồ chơi trẻ con mà mẹ
đưa cho Tần Tiểu Bảo, thấy bé không khóc không nháo mới đi làm việc
Tần Tiểu Bảo lúc này thực thức thời, thành thành thật
thật chơi đồ chơi, nhìn ba ba đi rồi, liền bỏ lại món đồ chơi, liền chạy xung
quanh tìm đồ chơi khác.
Chơi được một lúc, cửa phòng đột nhiên mở ra, hai nữ
nhân rón ra rón rén đi đến.
Tần Tiểu Bảo mở to hai mắt tò mò nhìn các cô.
Tần Tiểu Bảo đã hơn một tuổi, ngày thường tròn trịa
mũm mĩm, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, thật làm cho người ta muốn cắn một ngụm,
một đôi mắt to sáng trông suốt di truyền từ Lâu Nghiêu Nghiêu, thêm hàng lông
mi đen nhánh chớp chớp, làm cho ai thấy cũng động tâm.
Hai nữ thư ký liền bị hút mất hồn từ một cái chớp
mắt kia.
Hai người đi lại gần, thư kí thứ nhất hỏi: "Anh
bạn nhỏ, con đang làm cái gì thế."
Tần Tiểu Bảo tất nhiên không trả lời cô, chỉ chớp chớp
mắt nhìn.
"Thật đáng yêu." Thư ký thứ hai
sầm mặt, sau đó nói: " Anh bạn nhỏ, ba con là ai vậy?"
Tần Tiểu Bảo rốt cục có phản ứng, nghiêng đầu giống
như tự hỏi: "Ba..." Sau đó lại hưng phấn mà nói: "Ba, bổn!
Bổn!"
Hai thư ký nhìn nhau, không biết Tần Tiểu Bảo là có ý
tứ gì, chẳng lẽ bé là đang nói ba nó là "Bổn bổn" ?
Hai người lại hỏi mẹ nhóc là ai, kết quả Tần Tiểu Bảo
lại nói "Đến trường", hai người lại kẻ tung người hứng tìm hiểu tin
tức Tần Chí, Tần Tiểu Bảo cơ bản chính là mở to hai mắt nghe, ngẫu nhiên nói
vài chữ không rõ ràng, nhưng đều là ông nói gà bà nói vịt.
Lúc Tần Chí trở về liền thấy hai thư ký vốn nên ở đi
làm việc lại vây quanh con mình nói chuyện, Tần Tiểu Bảo thấy ba ba nhà
mình, lập tức chạy tới ôm lấy đùi anh, miệng la hét "Bổn bổn", Tần
Chí đem con ôm lên, nghiêm mặt nói với hai thư ký: "Ở trong này làm cái
gì, còn không quay lại làm việc."
"Vâng." Hai cô thư ký nhỏ khúm núm
đáp, ánh mắt lại không ngừng bắn về phía Tần Chí.
Nhưng Tần Chí lại không thèm liếc mắt một cái, ôm Tần
Tiểu Bảo đi ra ngoài, nghe thấy con kêu mình bổn bổn, liền nhéo nhéo cái mũi
nhỏ: "Gọi là ba ba."
"Bổn bổn!" (Ngốc, ngốc)
"Kêu ba ba!"
Hai cha con không coi ai ra gì mà đấu khẩu với nhau,
hai tiểu thư ký bỗng cảm thấy đau lòng, ba ba? Bọn họ không có nghe sai
chứ? Ông chủ này nhìn qua chỉ mới hai mươi mấy tuổi, vậy mà đã có một đứa con
hơn một tuổi? Có thật không đây?
Việc này làm sao mà cho người ta sống cho được? Vì sao
hiện tại người đàn ông tốt không phải đã kết hôn thì chính là đang chuẩn bị kết
hôn!
Công việc ở công ty cũng không có gì nhiều, thời gian
trước Nguyễn Tư Nam vừa kết hôn, hiện tại đang hưởng tuần trăng mật, ở công ty
không có Nguyễn Tư Nam ép buộc, công tác nháy mắt thanh nhàn vô cùng, Tần Chí ôm
con dạo qua một vòng, cũng liền đi trở về.
Khi Tần Tiểu Bảo tám tháng bắt đầu bi bô tập nói, học
trước hết được không phải mẹ cũng không phải ba ba, mà là bổn bổn (ngốc, ngốc),
có lẽ là Lâu Nghiêu Nghiêu nói Tần Chí là ngu ngốc nhiều quá, bị đứa nhỏ học đi,
hiện tại Tần Tiểu Bảo có đôi khi kêu Tần Chí ba ba, có đôi khi gọi anh ngốc,
ngốc, điều này làm cho Tần Chí phi thường bất đắc dĩ.
Giữa trưa, Tần Chí nấu cháo cho Tần Tiểu Bảo ăn, mẹ
Tần hiếm khi không giữ cháu, đã sớm hẹn bạn đi chơi.
Tần Tiểu Bảo vừa mới bắt đầu học dùng thìa, cầm chiếc
thìa plastic nhỏ múc cháo ăn, trong đó một nửa ăn đến trên mũi, Tần Chí phải đi
vào nhà bếp lấy hạt tiêu, khi quay lại liền thấy Tần Tiểu Bảo hai tay đặt ở
trong bát, cầm lấy cháo ăn, thấy Tần Chí đi qua, liền cười ngây ngô, sau đó lại
tiếp tục dùng tay cầm cháo ăn.
Nhìn trên người, trên mặt, trên đầu con tất cả đều là
cháo, Tần Chí có trong nháy mắt không biết nói gì, sau đó cảm thấy vô cùng may
mắn khi bà xã không có ở nhà, nếu không lại sẽ rít gào.
Ăn xong cơm trưa, Tần Chí đem Tần Tiểu Bảo tắm rửa,
Tần Tiểu Bảo tất nhiên là không an phận, một chuyện tắm rửa lại mất hơn một
tiếng đồng hồ, còn làm ướt hết quần áo của Tần Chí, tắm rửa xong xuôi, nhóc con
kia mệt nhọc, tự giác trở lại giường nhỏ ngủ trưa, để ba ba nhà mình ở lại thu
thập tàn cục.
Nhìn phòng tắm bị biến thành một đống hỗn độn, Tần Chí
từ trong nước bước ra, rốt cục nhận thức được rằng tiểu ác ma này có bao nhiêu
đáng sợ, khó trách tính tình bà xã càng ngày càng kém, trước đây rõ ràng thật
đáng yêu!
Tần Tiểu Bảo ngủ thẳng tới bốn giờ chiều, kết quả bởi
vì ngủ lâu quá mà đái dầm...
Ngày hôm nay đối với Tần Chí mà nói đúng là một ngày
đầy bi kịch, chỉ vì buổi sáng nhất thời mềm lòng...
Chơi cùng con một giờ, xương sống thắt lưng Tần Chí
đều đau, bắt đầu lái xe đón bà xã tan học.
Lúc đến trường, Lâu Nghiêu Nghiêu còn chưa ra, trường
học lại cấm xe ở ngoài chạy vào, hai cha con đành phải chờ ở bên ngoài, Tần
Tiểu Bảo ở trong xe không chịu ngồi im, xoay qua xoay lại, cuối cùng Tần Chí
đành phải mang cậu xuống xe, để cậu đứng trên bãi cỏ.
Trước cổng trường đại học, mỗi ngày đều có người đứng
đợi ở ngoài, thanh niên, trung niên, lão niên đều có đủ cả, nhưng một người đàn
ông dẫn theo trẻ con đi đón như thế này cũng là rất ít gặp.
Tần Chí mỏi lưng, dựa lên chiếc xe thể thao màu bạc,
vốn là diện mạo không tầm thường, bộ dáng này lại làm cho anh nhìn qua tăng
thêm vài phần gợi cảm, Tần Tiểu Bảo ôm đùi ba ba nhà mình, nhìn người đi đường
qua lại chung quanh, nếu thấy cô gái nào giống Lâu Nghiêu Nghiêu, sẽ cao hứng
chạy đi lên, nhưng là đi vài bước sẽ phát hiện người kia không phải mẹ, liền
rụt đầu lùi về bên người ba ba, tiếp tục ôm đùi ba ba đợi mẹ.
Những nữ sinh từ trong trường đi ra, liền bị thu hút
bởi cặp cha con này. Thậm chí có người còn muốn đến gần!
Bất quá cũng có người không bị hút hồn, hoài nghi
người đàn ông này là cố ý mang theo trẻ con đến tranh thủ lòng thương hại của
người trong lòng, hoặc căn bản chính là cố ý ở trong này dựa theo bé nhóc con
này mà tán gái !
Cha con hai người bị nhìn ngó, dò xét nửa ngày, rốt
cục đợi được Lâu Nghiêu Nghiêu, Tần Tiểu Bảo hưng phấn chạy đi lên, ôm lấy đùi
Lâu Nghiêu Nghiêu, Lâu Nghiêu Nghiêu nhấc chân, phát hiện Tần Tiểu Bảo ôm thật
chặt, hoàn toàn chính là dính trên đùi cô, nhất thời liền nghiêm mặt lại:
"Tần Tiểu Bảo, buông tay!"
"Mẹ!" Tần Tiểu Bảo vô cùng đáng thương ngẩng
đầu nhìn mẹ mình.
"Buông tay!" Lâu Nghiêu Nghiêu không có nửa
điểm mềm lòng.
Tần Tiểu Bảo đành phải ủy khuất buông tay, nhìn về
phía ba ba cầu cứu, lại phát hiện ba ba nhà mình quay đầu, làm bộ như không có
thấy cậu cầu cứu.
Đón nhận túi xách trong tay Lâu Nghiêu Nghiêu, Tần Chí
nghĩ, quả nhiên mỗi vật đều có một vật trị, cả nhà đều cưng chiều Tần Tiểu Bảo,
duy chỉ có Lâu Nghiêu Nghiêu có thể làm mặt lạnh, bất quá, mặc dù Lâu Nghiêu
Nghiêu hung hăng với cậu như vậy, Tần Tiểu Bảo lại thích nhất là kề cận mẹ.
Ngồi vào trong xe, Tần Tiểu Bảo vốn dĩ giống như chú
khỉ con vẫn không nhúc nhích nằm trong lòng mẹ, Tần Chí thấy vậy rất muốn cười.
Bất quá, một nhà ba người này không biết là vô số cô
gái đứng nhìn bọn họ rời đi kia, có biết bao người tan nát cõi lòng! Quả nhiên,
gặp người đàn ông tốt, chộp tới kết hôn sớm một chút, sinh tiểu hài tử mới là
vương đạo a!
Khi đi ngang qua một cửa hàng bánh ngọt, Lâu Nghiêu
Nghiêu bảo Tần Chí ngừng ở ven đường một chút, ôm Tần Tiểu Bảo bước
xuống xe.
Nói đến cũng là kì diệu, cư nhiên ở trên đường gặp
Trần Hạo, Trần Hạo nhìn thấy hai mẹ con, vừa lộ ra nụ cười tươi muốn bắt
chuyện, kết quả cùng Lâu Nghiêu Nghiêu gặp thoáng qua, cô giống như không có
thấy anh, ôm Tần Tiểu Bảo nhìn không chớp mắt đi qua.
Vẻ mặt tươi cười của Trần Hạo cứng ngắc quay đầu lại,
liền thấy Lâu Nghiêu Nghiêu cùng Tần Tiểu Bảo hai người ngồi xổm trước tủ kính
của cửa hàng bánh ngọt, một lớn một nhỏ đột nhiên quay đầu, hai đôi mắt gióng
nhau đều mở thật lớn trông như con mèo nhỏ.
Trần Hạo nghĩ rằng họ nhìn mình, liền điều chỉnh nở
một nụ cười cực kỳ hoàn mỹ, nhấc chân đi đến hướng bên kia, lại phát hiện có
người ở bên cạnh cũng đi qua đó giống mình.
Tần Chí đi đến bên người bà xã cùng con trai, xoay
người hỏi: "Chọn được rồi chứ?"
"Cái này!" Lâu Nghiêu Nghiêu chỉ vào một cái
bánh ngọt chocolate trong tủ kính.
Tần Tiểu Bảo lại chỉ một cái bánh dâu tây khác, nước
miếng đều muốn chảy ra.
"Rốt cuộc là cái nào?"
Lâu Nghiêu Nghiêu trừng mắt, hung dữ nói: "Đương nhiên
là cái mà em nói!"
Cô gái này đúng là không nhường nhịn mà, lại không
biết xấu hổ tranh giành cùng con!
Cuối cùng, Tần Chí đem hai loại bánh ngọt trong tủ đều
mua một phần, Tần Tiểu Bảo tự nhiên không biết đã mua, bám dính lấy tủ kính
không chịu đi, Lâu Nghiêu Nghiêu liền bắt nó ôm đi, Tần Tiểu Bảo liền khóc.
Kết quả khóc một hồi phát hiện mẹ không để ý tới cậu,
liền rúc đầu vào lòng mẹ hờn dỗi.
Tần Chí thấy một màn như vậy không khỏi buồn cười, quả
nhiên, tiểu ác ma lại có đại ác ma đến trị! Đối với tiểu ác ma này, phải có
lòng dạ sắt đá!
Một nhà ba người đi qua bên người Trần Hạo, từ đầu tới
cuối, giống như căn bản không có nhìn thấy anh.
Trần Hạo trong lòng vắng lặng, đứng ở tại chỗ thật
lâu, thật lâu.