Những ngày này, trời Sài Gòn mưa nhiều hơn. Mấy bụi hoa nhài anh trồng ngoài ban công rụng tơi tả. Chị thường hay giúp anh dọn dẹp sạch sẽ những cánh hoa tàn. Chị nhặt bằng tay đặt vào chiếc giỏ mây. Cho đến khi cả bàn tay của chị cũng ướp đầy hương hoa, rửa mấy cũng còn phảng phất. Mùi hoa nhài không cay, không nồng, dịu dàng như cảm giác sau mưa, ấy vậy mà mỗi lần thu dọn, khóe mắt chị lại cay cay. Mấy bụi hoa này từ lâu anh đã không còn quan tâm tàn hay nở. Chỉ có chị là còn nhọc công chăm bón mỗi ngày. Cũng có thế, anh lặng lẽ quan sát chúng mỗi lần một một mình ra đây ngồi hút thuốc mà chị không biết.
Hôm nay, chị về nhà sớm làm món ăn yêu thích của anh. Chị nhắn tin: “Tí nữa tranh thủ về sớm ăn cơm! Em nấu món anh thích.” Tin báo hiện lên chữ “seen” và không lời đáp. Chị nhìn màn hình năm giây, rồi đặt điện thoại lên bàn ăn. Chị thầm nghĩ, công nghệ tiên tiến làm chi không biết, chứ các đây vài năm thôi, ai đọc tin ai làm sao biết, sao mà có cớ giận buồn trách cứ. Chị bật tivi lên cho không khí bớt im ắng, ngay lúc ca sĩ Mộng Sầu hát bài gì nghe chỉ muốn tự giận cho xong.
Thế là chị tắt. Chỉ còn tiếng động phát ra từ nồi cá hấp đang chờ chín. Anh vẫn chưa về, lại nhắn tiếp một tin: “Thôi em ăn trước đây! Anh làm gì làm đi.” Đáp lại vẫn là sự im lặng.
Chị nhìn đồng hồ đã hơn 8 giờ tối, chắc anh còn bận việc ở công ty chưa xong. Chị nằm đợi anh nơi phòng khách và nghe đạo diễn Lý sự cùng cô diễn viên Xuân Sắc nói chuyện ngoại tình. Đại loại, dù yêu nhau cách mấy, rồi cũng có khi một trái tim loạn nhịp, không tỉnh táo, thì mất nhau luôn. Rồi chị ngủ lúc nào cũng không hay. Giật mình bởi tiếng lè nhè của anh ngoài cửa. Chị bước vội ra. Anh đang nằm bê bết chỗ kệ giày. Vội lại đỡ anh, chị càu nhàu: “Sao lại say xỉn đến mức này!”
Rồi anh giằng khỏi tay chị suýt ngã chúi nhũi xuống sàn nhà. Cú đẩy của anh làm chị hẫng hụt. Anh nhìn chị. Ánh nhìn như xuyên thấy làm chị sợ hãi.
Anh lao vào chị và xé toang chiếc áo thun mỏng. Chị không chống cự, cũng không hưởng ứng... Chỉ nằm yên cho đến khi kết thúc...Chị rướn người ra khỏi anh, tìm viên thuốc ngừa thai để uống. Có khi, chị nghĩ, hay là mình cứ để, có con rồi chắc mọi chuyện sẽ khác. Và mối quan hệ này sẽ được cứu vãn bởi sinh linh bé bỏng như rồi lại không đủ can đảm.
Rồi chỉ còn là đêm và tiếng ngáy, chị bước ra khỏi bếp. Con cá vẹn nguyên đã lạnh tanh lạnh ngắt từ bao giờ.
Chị vẫn chưa dùng bữa. Chị tự bới hai chén cơm, một trước mặt và một đối diện rồi ngồi nhìn vô hồn vào đôi mắt cá đã đục. Tự nhưng lại nghĩ, giá mà mình cũng như con cá kia, vẫy vùng rồi chết hẵn cho xong. Rồi người ta tha hồ chưng tương, xối mỡ chiên giòn, lóc xương tùy thích. Chết rồi, thì có biết đau đớn là gì đâu?
Chị muốn khóc, nhưng không khóc được, và một miếng cơm vào họng mà sao đắng nghét. Chị buông đũa, đến ăn mà cũng chẳng xong dù bao tử đang cồn cào.
Đôi lần, chị muốn hỏi anh, chị phải làm sao thì anh mới có thể yêu chị? Mùi nước hoa xa lạ trên áo anh còn vương vấn của ai. Hỏi cho ra lẽ, rồi ra sao cũng được. Chia tay, ly dị, không có anh thì chị vẫn sẽ sống được thôi. Hà cớ gì phải hành hạ đời nhau như thế? Nhưng chị chỉ lặng im. Chị sợ những câu trả lời thật lòng của anh mà chị đã biết trước. Rằng, anh chưa yêu chị bao giờ.
Tháng bảy của hai năm về trước, Chi, người yêu của anh bỏ đi sang Mỹ, kết thúc cuộc tình đẹp mà bạn bè ngưỡng mộ. Chị yêu thầm anh từ lâu, nhưng chưa bao giờ xen giữa cuộc tình của bạn mình; chỉ lặng lẽ cổ vũ, khích lệ cho cả hai. Rồi Chi đi, anh buồn. Anh chọn chị là bạn để giãi bày. “Em là bạn của Chi, em có biết vì sao cô đi? Anh có gì thua thằng đàn ông đó?” Chị không biết giải thích sao vì chị đâu phải Chi. Chị chỉ kiên nhẫn ngồi cũng anh khi anh buồn. Vì sao anh không tìm bọn đàn ông để khóc mà cứ tìm chị làm gì? Càng gần anh, trái tim chị lại càng xốn xang. Dù gì thì Chi cũng đã đi rồi. Chị còn nhớ cái hôm anh say bí tỉ và gọi điện cho chị đến đón đưa anh về nhà... Anh đã khóc như một đứa trẻ, ôm chị thật chặt mà gọi tên Chi. Là chị đã nhắm mắt chấp nhận làm người thay thế. Và chị đã biết từ lâu anh có yêu chị bao giờ. Khi chỉ mở mắt thì anh đã rời đi. Hôm ấy, trời mưa tầm tã... Chị cứ nằm và nhìn trời, tự hỏi mình tội tình gì mà phải thế?
Chị mang thai. Báo với anh, anh bảo thế thì dọn về sống cũng nhau. Dù gì, Chi cũng chỉ là dĩ vãng. Được ba tháng rưỡi, thai chết lưu. Chị nằm trên giường bệnh, anh ngồi kế bên. Không ai nói lời nào, một buổi chiều ảm đạm tiếng máy điều hòa cũ chạy ì ạch như chiếc máy nghiền vô hình chà xát vào vết thương lòng.
Anh vẫn còn ở cạnh chị, sống cũng nhau trong căn hộ nhỏ, và tuyệt nhiên không nhắc về đứa con hay Chi một lần nào. Anh cũng không bỏ chị mà đi nhưng cũng chưa bao giờ amh trò chuyện nhiều cũng chị. Cả hai như những cái bòng vật vờ trong ngôi nhà của chính mình. Đi đi về về nói với nhau những điều vô nghĩa.
Chẳng lẽ, tất cả tình yêu của chị dành cho anh, không xứng đáng được yêu thương? Chẳng lẽ, chỉ vì là người đến sau, chị phải chấp nhận cuộc sống như thế?
Trong buổi tối chờ đợi anh về, mùi hoa nhài thơm xộc vào mũi chị, xộc vào cả những giấc chiêm bao chưa tròn. Loài hoa mà Chi thích nhất... Đôi lúc, chị buồn quá, cầm dao ra định chặt nát hết bụi cây nhưng rồi lại không nỡ. Cái cây có tội tình gì mà làm thế?
Chi, người cũ của anh, cũng là bạn chị, gọi cho chị vào một chiều. Cô vừa từ Mỹ trở về.
Chi đến cùng một cậu trai kháu kỉnh. Nhìn đứa bé trai, chị giật mình vì nó giống nhau như đúc. Chị và Chi ngồi đối diện nhau. Chi đã già đi nhiều, đuôi mắt đầy những vết chân chim. Chi mặc chiếc áo rộng màu nau trông còn lớn thêm vài tuổi. Gương mặt cũng hàn quá nhiều nỗi buồn.
Rồi Chi hỏi chị: “ Cậu hạnh phúc không?” Chị bối rối không biết phải nói sao, chỉ mỉm cười nhạt, Chi thở dài, nhìn bâng quơ ra khoảng sân đầy nắng: “Chúng ta đều đã có những lựa chọn cho cuộc đời mình... Có thể đúng có thể sai...” Chị đáp: “Ừ!”, chắc gì Chi sướng hơn chị trong mấy năm qua?
Chị hết nhìn đứa trẻ, rồi nhìn thẳng vào mắt Chi hỏi: “ Chi còn yêu anh ấy không?” Chi bối rối không đáp. Chị thở dài. Có thể Chi không cần anh, nhưng đứa trẻ thì cần. Chị ghi số điện thoại của anh và bảo: “Chi gặp lại anh ấy đi. Có lẽ hai người có nhiều điều phải nói.” Rồi chị rời đi, bảo là hôm nay có nhiều việc ở công ty.
“Tớ không còn yêu anh ấy đâu Chi à, yêu làm gì một kẻ không yêu mình.”
Rồi chị rời khỏi anh, nhanh như lúc đến. Chị nhắn tin: “Em nghĩ mình nên kết thúc, trước khi quá muộn. Chi cần anh, đứa trẻ cần anh“...Anh chỉ seen không đáp.
Chị chưa rõ những ngày sắp tới mình sẽ sống ra sao khi không cần phải chuẩn bị những bữa cơm tối cho anh; không cần phải nhặt những bông hoa nhài rơi rụng mà nước mắt cứ chảy... Có lẽ, chị sẽ lại có nhiều thói quen khác, không anh. Chị sẽ ra Hà Nội làm việc một thời gian, rồi sang nước ngoài sinh sống cũng gia đình. Và rồi sẽ gặp ai đó mới, bắt đầu lại mọi thứ, sắp xếp cuộc đời mình lần nữa.
Buổi chiều cuối cùng ở lại nhà anh, chị nấu một bữa ăn ngon như thường lệ, giặt sạch và phủi thẳng áo quần. Chị nhắn tin cho anh: “ Về anh cơm anh nhé, có món anh thích.” Và kéo hành lý ra khỏi nhà.
Trên đường đi, chị cứ miên man nghĩ, liệu rằng anh có hối hận vì đã để chị rời đi. Liệu rằng chị có mềm lòng khi anh gọi điện báo chị về, liệu mối quan hệ của cả hai có thể cứu vãn sau tất cả những lạnh nhạt của gần nghìn ngày bên nhau... Chị không biết, không rõ, và cũng không muốn biết rõ.
Chị bật điện thoại lên. Không có một cuộc gọi nào từ anh. Tin nhắn vẫn hiện chữ “Seen” và vẫn không lời hồi đáp.
Rồi bất chợt chị nghĩ về mấy bụi hoa nhài ngoài hiên. Chắc chị sẽ nhắn tin dặn dò Chi nhờ chăm sóc chúng, vì đó là nơi anh rất thích ngồi. Mà, chị lo chi nhiều nữa? Chắc gì Chi không làm tốt hơn chị trong việc mang lại hạnh phúc cho một gã đàn ông mà cô ấy từng thân thuộc.
Cũng chỉ là mấy bụi hoa nhài bên hiên, có gì mà to tát?