Cũng đã khá lâu tôi không ra mắt quyển sách mới nào. Có đôi khi, những độc giả còn nhớ rằng tôi từng là một-người-viết và inbox trên Facebook hỏi: Vì sao anh lại ngừng viết
Đó là câu hỏi tôi rất biết ơn. Vì như thế, nghĩa là những gì tôi đã viết cũng có người đồng cảm yêu mến, rồi chờ đợi. Với một người viết, còn gì cầu hơn?
Bốn năm vừa qua là khoản thời gian tôi đã đi qua nhiều sóng gió nhất trong cuộc đời mình, tính đến bây giờ. Những sự kiện không tưởng đó khiến tôi có nhiều cảm xúc quá, đến nổi tôi bị tê liệt trong đó, không thể nào thoát ra bằng bất cứ cách nào. Kể cả viết.
Tôi chỉ còn biết làm việc (kinh doanh và viết báo), rồi đi du lịch một mình. Ở những nước tôi đã đặt chân đến, ngoài việc thưởng thức cảnh đẹp, tìm hiểu văn hóa địa phương, thì tôi tuyệt đối thích tiếp xúc với những người xa lạ tình cờ gặp gỡ trên đường, lắng nghe và chìm đắm trong câu chuyện của họ. Tôi nhận ra cuộc đời mỗi người là một thiên tiểu thuyết. Và câu chuyện của mình chỉ là một trong số đó.
Nhưng kỳ lạ rằng, những câu chuyện mà tôi được tham gia vô, dù với vai trò diễn viên chính hay chỉ là người chứng kiến, người lắng nghe thì ít nhiều đều liên quan đến tình yêu. Những cuộc tình buồn thê thiết. Ai cũng không muốn mình buồn lâm ly như thế, nếu cho chọn lại, thì tất cả đều muốn giữ nguyên cuộc đời mình như đã từng
Đây là quyển sách tôi viết lại sau quãng thời gian dài chỉ có thể làm người nghe. Tôi không mong chờ tất cả người đọc đều thích nó, vì hầu hết các câu chuyện này buồn lắm. Nhưng tôi mong sẽ có người đồng cảm với chúng. và trên hết, tối muốn tập viết sách này để cảm ơn những đọc giả vẫn im lặng chờ đợi và ủng hộ tôi. Đây là động lực chính để tôi viết lại. Tôi luôn biết ơn thật nhiều về điều đó.
Hà Thanh Phúc