Cám Ơn Người Đã Rời Xa Tôi

Chương 4: Chương 4: Không gì làm em khóc được, trừ anh




Sáng nay tỉnh dậy, mở mắt nhìn quanh căn phòng màu trắng, tôi lại rùng mình vì sự cô đơn giống như thứ thuốc độc làm cay nồng lên tới tận óc. Hơn một năm sống ở tiểu bang New Jersey tôi vẫn chưa cách nào thoát ra khỏi cảm giác này. Hiện giờ đang là mùa đông, cái lạnh tê buốt dễ khiến những người độc thân xa xứ cảm thấy chạnh lòng. Nơi tôi ở là điểm lạnh nhất của New Jersey vì nằm ngay phía Bắc ngay cạnh New York. Chẳng ai muốn ra ngoài vào thời điểm này nếu không có chuyện gì cần kíp.

Khi còn ở Việt Nam, em hay nói với tôi, em mơ có ngày được ở một đất nước có tuyết, được nằm cạnh nhau ngắm tuyết rôi. Giờ thì tôi đang ngồi ở cửa sổ, đang ngắm tuyết rơi ở một đất nước xa lạ, chỉ có khác là một mình. Và tôi là người chọn điều đó.

***

Mùa đông ở đây thời tiết buồn thê thiết. May là các ngày lễ lớn diễn ra liên tục. Cuối tháng Mười là ngày hội hóa trang Halloween, cuối tháng Mười một chuẩn bị lễ Tạ ơn Thanksgiving, cuối tháng Mười hai lại tiếp tục đến Giáng sinh và đón năm mới. Đây là thời gian để đoàn tụ gia đình đầm ấm để xua đi cái lạnh giá của mùa đông. Nhưng tôi thì không có gia đình ở đây.

Lần đầu tiên thấy: “rừng cây pha lê” trong những ngày đông lạnh giá, tôi đã thích thú reo lên vì sự lung linh của nó. Cả rừng cây đông đá rực sáng dưới nắng rực rỡ. Nhưng càng nhìn ngắm chúng lâu, càng thấy hoang lạnh, trơ trọi và buồn tẻ, trong lòng chỉ chực vụn vỡ.

Tôi rời khỏi giường, đi đánh răng rửa mặt. Ngoài trời, tuyết rơi dày.

Tôi online để check mail và lướt qua Facebook của mình. Như một thói quen, tôi vào ngay trang cá nhân của em. Vẫn là câu status cũ: “Sẽ không điều gì làm em khóc được, trừ anh! “ Không cập nhật thêm gì mới. Đã lâu lắm rồi.

“Sẽ không điều gì làm em khóc được, trừ anh!...”

Đó là câu nói cuối cùng mà tôi nghe được từ em, vào một ngày Sài Gòn buồn, nhưng không có lá vàng rơi, chỉ có nước mắt em rơi lặng lẽ trên má. Một lần em hỏi: “Có bao giờ anh khóc vì một người, ví dụ như em?” Tôi đã im lặng.

Khoảng thời gian còn ở Việt Nam, công việc quá bận rộn và những chuyến công tác dài ngày thật sự làm tôi chẳng thể còn nghĩ được điều gì khác trong đầu. Những tin nhắn và email em gửi, tôi không có thời gian đọc hết, cũng không có tâm trí trả lời đầy đủ. Sau một ngày, tôi chỉ muốn ngã lăn trên giường, và đánh một giấc thật dài.

Đến khi sực nhớ đã không liên lạc với em suốt cả hai tuần, gọi điện, em bật khóc bảo: “Anh không hề thấy nhớ em sao. Em có chết quách ở một xó xỉnh nào thì anh cũng chẳng đâu biết.” Tôi cũng chỉ biết nói nhỏ: “Anh sẽ không để em khóc vì anh nữa đâu...” Nhưng rồi em vẫn khóc vì tôi nhiều lần sau đó.

Tôi rất tệ. Từ ngày yêu nhau em phải chịu đựng nhiều lắm. Không có những lần tôi đi mua hoa hay váy áo tặng em, cũng không có những bức email và tin nhắn đẫm mùi tình yêu. Ngược lại, em đã làm tất cả nhiều điều mà lẽ ra một người đàn ông khi yêu phải làm. Tặng hoa, mua giày, mua áo quần, đồ lót cho tôi... Em chăm sóc tôi chu đáo như thể cả hai đã kết hôn. Bao nhiêu giận dỗi cũng kết thúc khi tôi đặt vào môi em một nụ hôn, rồi quấn vào nhau. Khi nằm cạnh tôi, em dụi đầu vào ngực và bảo: “Đừng để em khóc vì anh nữa được không?” Tôi cười và gật đầu...

Ngày tôi báo cho em tin mình sẽ sống ở nước ngoài 5 năm theo sự bố trí của công ty, em điềm nhiên như đoán trước được, chỉ hỏi lại: “Anh đã suy nghĩ kỹ chưa? Năm năm, chắc gì em đã đợi được anh?” Tôi cười: “Rồi anh sẽ về mà.”

Từ hôm ấy, em từ chối gặp tôi. Trước khi bay một ngày, tôi đến nhà tìm, mẹ bảo em đã đi xa thăm họ hàng rồi. Tôi chỉ nhận được một tin nhắn duy nhất vào điện thoại.

“Em không muốn khóc vì anh nữa.”

Tôi cũng không hiểu nổi chình bản thân mình. Chọn lựa ra đi 5 năm, trở thành một trong những nhân viên chủ chốt của công ty nơi đất khách, được cấp nhà, cùng tiền phụ cấp ngoài tiền lương hằng tháng. Những đề án và sản phẩm của tôi luôn được công ty đánh giá cao, tiền thưởng tăng lên cấp số nhân chỉ để giữ chân tôi. Nhưng cuối cùng tôi được gì? Tiền bạc? Danh tiếng? Không. Tất cả chẳng có ý nghĩ gì khi một ngày mùa đông tỉnh dậy, nhận ra cái mà chính mình thực sự cần, không phải là sự tung hô, mà chính là em.

Thế thì sao? Khi tôi nhận ra điều quan trọng đó thì tất cả đã muộn. Hợp đồng đã ký. Tôi không thể từ bỏ tất cả để trở về.

***

Chúng tôi chưa bao giờ nói chia tay nhau. Nhưng mối quan hệ đã kết thúc nhẹ nhàng như thể cả hai chưa từng có một mối từng sâu đậm. Em đã khóa số điện thoại cũ, tôi không thể gọi được. Có khi lên mạng, biết chắc em đang online, chỉ mong được nói với nhau câu gì đó. Nhưng không, em vẫn lì lợm và tuyệt đối lặng im. Em đã biến tôi thành ốc đảo giữa đại dương bao la và em giống như con thuyền cho dù có bão tố cũng không bao giờ tấp vào ốc đảo đó.

Những gì thuộc về mình thì sẽ thuộc về mình. Có lẽ, em không thuộc về tôi...

Bỗng một hôm, em gọi cho tôi bằng chính số điện thoại cũ. Tôi run điếng, vừa bắt máy, chưa kịp nói gì đã nghe tiếng nấc nghẹn bên kia đầu dây.

- Tại sao yêu em mà anh lại ra đi.

Tôi im lặng, không biết phải trả lời em như thế nào.

- Em có người khác rồi. Đã kết hôn, đã mang thai.

Tôi hơi sững người, rồi à ừ, chúc mừng em.Vậy là em vẫn sống hạnh phúc. Vậy là em đã làm được điều em nói. Như khẳng định thêm, em nói: “Em không bao giờ khóc vì anh nữa.”

Đó là lần cuối cùng tôi nghe giọng em. Câu nói ấy cứ ám ảnh tôi mãi...

Tôi mỉn cười, ừ thôi,quên rôi và có một gia đình hạnh phúc là điều em nên làm hơn là phải chờ đợi trong một khoảng thời gian quá lâu.

***

Tôi bắt đầy có một mối quan hệ mới nhưng không mấy vui.

Tôi biết Sa khi cô được giới thiệu là một trong những nhân viên mới của công ty, cũng ở Việt Nam qua. Sa làm cùng phòng với tôi luôn. Sa là người con gái lạ lùng, tóc đinh lớm chớm sát da đầu, luôn buộc khăn, và có mùi nước hoa hơi khó ngửi. Nó khác với tất cả những mùi nước hoa mà tôi từng biết. Sau này, tôi mới biết đó là mùi trộn lẫn của tất cả các loại nước hoa mà cô có. Phát minh trong một lần Sa say.

Đêm ấy, cả phòng đã về hết tôi ngẩng đầu lên ngao ngán nghĩ rằng chỉ còn một mình, thì nhìn qua thấy Sa cũng đang mệt mỏi ngáp dài. Tôi buộc miệng: “Em ở lại khuya thế?” Sa hơi giật mình, vội che miệng lại, sượng sùng: “Em làm nốt chút việc cho xong.”

Rời văn phòng thì bên ngoài đã không còn bóng người. Sa hơi do dự rồi hỏi tôi có muốn đi uống một chút với cô không. Tôi cũng đang buồn, nên đồng ý.

Sa dẫn tôi đến khu người Hoa trong một con phố nhỏ, ăn hai tô mì nóng hổi và uống bia. Sa uống khá giỏi. Cô cười xòa khi thấy tôi có vẻ ngạc nhiên: “Hồi mới sang, em buồn quá, uống một mình có khi cả chục chai một đêm. Sau đó thì biết được chỗ này nhờ một người bạn chỉ. Cảm giác giống Việt Nam một chút. Cũng đỡ nhớ nhà.”

Tôi thấy đồng cảm. Chúng tôi thấy thân thiết hơn khi nói về những chuyện ở Việt Nam. Sa kể, do cô thất tình, quá chán chường nên đã cắt cụt mãi tóc tuyệt đẹp của mình: “Em thất vọng quá nên mới quyết định qua đây. Tuy em vô làm công ty mình chưa bao lâu nhưng nhờ có nhiều kinh nghiệm ở công ty cũ, trước đây lại từng tu nghiệp ở Úc nên sếp quyết định cho em đi.” Sa dễ thương hơn vẻ ngoài khó gần của cô. Nụ cười cô ấy rất đẹp.

Sau bữa đó, tôi và Sa trở nên thân thiết. Chúng tôi thường xuyên đi chơi, đi mua sắm cùng nhau. Sa khiến cuộc sống của tôi bớt tẻ nhạt. Như hôm qua, Sa đã dắt tôi đến một con đường có hai hàng cây lá đỏ thật đẹp mà tôi chưa từng biết đến: “Hồi mới qua đây, ngày nào em cũng chịu khó cầm bản đồ đi chỗ này chỗ kia nên biết nhiều nơi lắm!” Tôi cười, còn tôi thì luôn nằm bẹt đí ở nhà với nỗi nhớ và sự cô đơn.

Sa đến nhà tôi vào một buổi chiều. Tôi ngạc nhiên hỏi: “Sao em biết nhà tôi?” Sa cười to: “Người chung công ty, tìm thông tin nội bộ có gì khó đâu?” Giọng cười giòn tan của Sa khiến tôi thấy mình như tên ngốc. Cô khoác chiếc áo nỉ màu đen, cổ quấn khăn caro. Mái tóc của Sa đã dài hơn chút xíu, trông ngồ ngộ đáng yêu.Tôi mỉn cười khi không nhìn ra Sa xinh đến vậy. Cô mang theo một túi thực phẩm và đi vào bếp làm cho tôi vài món nóng. Sa cằn nhằn: “Trời ơi, chắc anh chẳng bao giờ đụng đến cái bếp phải không?”

Nhìn dáng Sa nhỏ nhắn lui cui trong căn bếp, tôi thấy ấm áp và biết rằng hình ảnh kia bắt đầu quan trọngvới mình biết chừng nào. Trừ em, chưa người con gái nào vào bếp vì tôi. Và bây giờ có Sa.

***

Đó là một ngày mùa đông rất lạnh. Tôi đi cạnh Sa. Ngang qua hàng cây pha lê, tôi lấy hết can đảm quyết định nói: “Anh và Sa có thể bắt đầu một mối quan hệ mới được không?” Sa quay sang, nheo mắt: “Là mối quan hệ như thế nào?” “Nghĩa là một cái gì đó khác tình bạn, xa hơn bây giờ.”

Sa im lặng một lúc, chân vẫn rảo đều, đôi nhịp hơi chậm bất thường rồi dừng lại nhìn tôi bằng ánh mắt rất lạ: “Anh nghiêm túc chứ?” Tôi gật đầu. “Em xin lỗi, nhưng chúng ta chỉ đơn giản là bạn, em không muốn thay đổi mối quan hệ này. Mãi mãi.”

Tôi hẫng hụt như người rơi xuống vực, vì không nghĩ Sa sẽ từ chối tình cảm của mình. Sa bảo phải về. Tôi muốn tiễn một đoạn nhưng cô không cho, lặng lẽ rời đi. Trạm xe điện cách đó khoảng mười phút đi bộ. Tôi không đuổi theo, chỉ đứng yên đó, trời tuyết vẫn tiếp tục rơi dày.

Hôm ấy, tôi nằm một mình trong phòng và nghĩ nhiều về Sa. Tự nhiên mắt chảy nước. Tôi nhớ đến câu nói cũ của em: “Có bao giờ anh phải khóc vì một người, ví dụ như em?”

Chẳng ai muốn một mình là kẻ cô đơn, nhưng đôi khi mình không thể chọn lựa.Tôi đang khóc vì cáigì? Vì em, vì Sa hay chỉ vì chính tôi?

***

Một tuần sau, Sa đến bàn tôi, nói nhỏ: “Anh à, em sắp chuyển công tác qua Hà Lan, công ty cần nhân sự phát triển ở đó.” Tôi không ngạc nhiên lắm, đó là điều Sa muốn làm, giống như trước đây, khi chia tay với người yêu ở Việt Nam. Ba hôm sau thì Sa đi. Nhanh chóng. Nhưng ngay sau đó, tôi nhận được email của Sa.

“Xin lỗi anh vì em đã ra đi đường đột giấu anh chuyện này. Nhưng có lẽ em nên nói ra. Em là bạn của Như, bạn gái ở Việt Nam của anh. Như vẫn còn yêu anh nhiều lắm. Cô ấy đã nhờ em chăm sóc anh khi biết em sang đây làm cùng anh. Sau khi anh đi, Như đã giận và hay đi cùng một chàng trai, chỉ xem nhau như bạn bè. Nhưng trong một lần say, Như đã có thai. Đứa trẻ vô tội và cần có cha. Nhưng đó là một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Gia đình chồng không thích Như nên họ đã dọn ra ở riêng. Em không biết anh có nên gặp lại Như hay không, nhưng em cứ ghi địa chỉ của cô ấy ra đây. Còn em, tuy Như không cấm em yêu anh, nhưng em không làm vậy được. Thế nên em chọn cách rời anh khi mọi thứ chưa đi quá xa. Em mong anh sẽ hạnh phúc.”

Tôi thẫn thờ mãi, khi nhận được thư của Sa. Hôm sau, tôi quyết định xin nghỉ phép về Việt Nam.

***

Theo địa chỉ Sa ghi trong email, tôi đi taxi đến đó và ngồi uống nước ở một quán cà phê cóc đối diện nhà em. Ở ban công nhà trọ, em đang thơ thẩn phơi từng chiếc áo bé xíu xiu. Những vạt nắng chiếu hắt xiên trên gương mặt xanh xao tiền tụy người con gái tôi để tuột tay. Tôi ngồi đó nhìn em thật lâu, cho đến khi em nhận ra nhìn sững và bối rối. Em vội vã quay lưng, chỉ còn tiếng càu nhàu, khó chịu:“Sao lại khóc? Bình thường có bao giờ tôi thấy cô khóc đâu?” Rồi tiếng con nít ré lên tìm mẹ.

Tôi trả tiền nước và lặng lẽ quay lưng đi, biết rằng mình không nên ở đây quá lâu làm gì. Tôi bước chầm chậm, buồn lặng. Nước mắt lại chảy. Em ơi, cuối cùng tôi cũng đã một lần khóc vì em rồi đây.

“Sẽ chẳng điều gì làm em khóc được, trừ anh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.