Buổi sáng hôm nay, cô thức dậy sớm hơn mọi ngày. Cô vén rém, nhìn ra cửa sổ. Bầu trời xám xịt và gió lớn, không một bóng người ngoài đường. Cô thở nhẹ, rồi đi vào bếp nấu ăn cho anh bữa sáng. Hôm qua, anh về hơi muộn, rồi lại thức khuya làm việc nên có lẽ sáng nay còn muốn ngủ thêm. Bình thường thì anh luôn dậy sớm trước cô, ra phía trước nhà tập thể dục, hút một điếu thuốc.
Hôm nay, cô sẽ nấu món súp gà với nấm mà anh thích. Bữa qua, cô đã chất đầy tủ lạnh sau buổi đi chợ ở khu người Việt với đủ loại thực phẩm tươi ngon rồi. Anh kén ăn lắm, không thích ăn ở bên ngoài. Anh kể cho cô nghe hồi còn ở Việt Nam, anh cũng chỉ ăn được thức ăn do mẹ nấu.
Trong khi chờ nước sôi, cô he hé cửa sổ. Gió ùa ngay qua khe cửa vừa mở khiến cô kẽ run người, căn bếp trở nên lạnh hơn. Tiếng quạ kêu thảm thiết. Chúng đang đậu kín trên cây, có vài con sà xuống sân nhà. Cô lơ đễnh hát một bài hát buồn.
Nghĩ về mối quan hệ với anh, cô nhớ như in cái bữa gặp nhau lần đầu của hai người trên một chuyến tàu điện. Cô ngồi cạnh anh, nhận ra quyển sách tiếng Việt trên tay anh liền quay sang mừng rỡ: “Anh là người Việt phải không?” Rồi cả hai say sưa nói chuyện, như đã quen nhau từ lâu lắm, đầy phấn kích.
Không đầy một tháng sau, cô dọn về ở chung với anh.
“Anh đã có người yêu rồi. Người yêu anh là một cô gái làm việc chung công ty ở Việt Nam. Nhưng rồi cuộc sống tẻ nhạt khiến anh thấy chán nản mọi thứ. Anh quyết định chia tay cô gái kia và sang Úc làm việc, tìm kiếm một cơ hội mới. Nhưng cô ấy không đồng ý, bảo là nhất quyết đợi anh, dù sao cũng đọi anh. Anh thấy cảm động, nên hẹn sẽ đón cô ấy sang đây ngay khi có thể.”
Cô ghe anh thẳng thắn kể chuyện, thấy lòng buồn thê thiết, nhưng vẫn chấp nhận. Cô nói với anh, ở đất nước này, cô chỉ có một mình, đơn lẻ đủ rồi. Anh thì trống vắng thế kia. Thôi cứ đến với nhau đã rồi tính.
“Dạo này quanh nhà mình sao nhiều quạ quá, em thấy vậy không?” Anh thức giấc tự lúc nào, cất giọng mệt mỏi.
“Dạ!” Cô đáp, thờ ơ, không quay đầu lại.
“Buổi tối nằm ngut, anh nghe chúng kêu thảm thiết, rồi sáng dậy đi làm, chúng lại đậu đầy trên cái cây trước nhà, nhìn anh chăm chú.
“Anh sợ à?”
“Không, anh chỉ cảm thấy bất an... Em cũng biết quạ là điềm không lành...”
“Anh đừng lo lắng quá làm gì, ở đất nước này, đi đâu cũng thấy chim hải âu và quạ đen mà. Cứ xem như là chim se sẻ ở Việt Nam là được.”
Anh không nói nữa, ngồi xuống ăn dĩa súp nóng hỏi cô vừa dọn lên bàn.
“Mấy giờ em đi làm?”
“Hôm nay, em không đi. Em thấy mệ trong người nên xin nghỉ.”
“Ừ, chỉ còn một năm nữa là em học xong Master rồi. Bố mẹ vẫn bắt em về à?”
“Quan trọng là anh còn muốn ở cùng em nữa hay không thôi!”
“Em lại thế!”, anb cười nhẹ, múc muỗng súp cuối cùng.
“Còn anh sẽ ở lại hay lại về? Đất nước này đâu như anh tưởng tượng nữa... Cuộc sống ở đây tẻ nhạt hơn Sài Gong quá nhiều mà?”
“Nhưng anh lại thấy quen với cảm giác tẻ nhạt này rồi, không muốn thay đổi nữa...”
Cô im lặng dọn bàn, khuôn mặt lặng thinh không cảm xúc. Có những khi, cô nghe anh nói chuyện điện thoại cùng người yêu ở Việt Nam, dù anh đã rất ý nhị đi ra ngoài, dù đã cố gắng nói rất kẽ, nhưng tai cô vẫn thính kỳ lạ. Anh bảo cô hãy chờ. Anh vẫn còn yêu cô nhiều...
Nghe những lời thì thào ấy, cô lặng lẽ cười, rồi đắp chăn kín đầu, nhắm mắt. Đâu phải không có ai thích cô, sao cô cứ nhất quyết chọn một người vốn dĩ không thuộc về mình? Câu trả lời đôi khi không bao giờ có. Tình yêu có lý lẽ riêng của nó. Cô có thể thừa thông minh để dành điểm A trong các bài luận, nhưng không biết cách chối từ những thứ thuộc về tình cảm mà cô biết là sai. Cô không nên yêu anh, không nên gặp anh, không nên sống chung. Hoàn toàn không.
Ăn xong, anh hôn nhẹ lên trán cô chào tạm biệt.
“Em nghỉ ngơi đi nhé, trông em xanh xao, anh lo quá!”
“Không sao, anh đi làm đi. Em ở nhà làm cho xong bài tiểu luận.”
Anh gật đầu, xách cặp rồi đi. Cô đứng ở cửa nhìn anh tới lúc khuất dạng, rồi trở vào bếp, đổ thức ăn còn lại vào mấy cái đĩa inox. Chỉ cần đặt xuống sân và gọi quạ quạ vài tiếng, lũ chim liền bay ngay xuống tranh giành nhau. Lúc trước, cô nghĩ quạ ăn xác chết, cho đến một ngày thấy chúng ăn thức ăn thừa của chú chó cạnh nhà. Từ đó, cô bắt đầu có ý định chuẩn bị bữa ăn cho bầy chim buồn bã ấy.
Người ta bảo rằng tiếng quạ kêu là tiếng của chết chóc. Nhưng thứ âm thanh từng kiến cô ám ảnh suố mấy tháng liền khi bắt đầu qua Úc giờ lại là thứ âm nhạc kỳ quái ngày nào không nghe lại thấy nhớ.
***
“Con sống ổn không?”
“Dạ ổn mẹ à.”
“Con quen ai chưa?”
“Dạ... chưa!”
“Sao vậy con, con cũng đâu còn nhỏ gì nữa? Hay là mẹ tìm cho con một người... Con của bạn mẹ...”
“Thôi mà, mẹ cũng thấy đó, con lớn rồi, con muốn tự quyết định cuộc đời mình.”
“Mẹ chẳng biết ngày đó để con đi là sai hay đúng nữa...”
“Mẹ đừng lo. Chỉ cần nghĩ đơn giản là con đã đi, và con đang sống tốt, được không? Vì con đang như thế thật mà...”
Cô hỏi thăm qua loa mẹ vài câu nữa rồi cúp máy. Cô nhớ mẹ, nhưng những cuộc trò chuyện thế này thật đáng sợ. Hôm anh không đi làm thêm, cũng không đi học, thì cô sẽ làm gì đây nhỉ? Khi còn đang chán chường chưa nghĩ ra được điều gì thì cô đã nhận được điện thọi của Hoa, một người bạn học cùng với cô hồi đại học.
Cô khá ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi, vì lâu lắm rồi cô không gặp lại Hoa, mà lúc trước cả hai cũng không thân nhau lắm. Hoa nói cô ấy đang chờ ngày đi làm nên khá rảnh, tự nhiên nhớ đến cô nên gọi điện hỏi thăm. Rồi hoa rủ cô đi cafe ở quán Black Cat, nằm ở khu phố Fitzroy, cách Thomas Town không xa. Cô đồng ý và nhanh chóng trang điểm, thay đồ, đóng cửa rồi lái xe đi. Đường phố vắng tênh vì ai cũng đều đi làm. Lũ quạ kêu nhốn nháo bay ngang bay dọc khi cô đi khỏi.
***
“Tớ nói chuyện này với cậu được không?”
“???”
“Tớ đã có bầu rồi, với người mà cậu đang sống cùng...”
Cô lặng người, nhìn thẳng vào mắt Hoa và đớn đau nhận ra lời nói đó là sự thật. Nước mắt Hoa chảy tràn.
“Tớ không biết đó là cậu. Tớ thế. Tớ chỉ biết rằng anh ấy đã có người khác. Nhưng tớ chưa bao giờ hỏi anh ấy quá nhiều. Tớ chấp nhận là tình nhân của anh cho cuộc sống đơn độc ở Melbourne này...”
“Anh ấy nói trước đây có người yêu ở Việt Nam, anh ấy đã chia tay rồi. Nhưng cô ta cứ đeo bám mãi không ngừng. Anh ấy không biết làm thế nào cả, chỉ thấy càng lúc càng cô đơn, nhất là ở cái xứ buồn chán này. Tớ cũng thế. Tớ không chịu nổi sự cô đơn giày vò thêm nữa. Tớ bảo anh ấy là thôi mặc kệ cô gái ở Việt Nam, chỉ cần chúng ta có nhau ở đây, là đủ. Và tớ đã có bầu. Nhưng hôm kia, tình cờ tớ đã thấy hết những hình ảnh mà cậu và anh ấy chụp cùng nhau trong laptop của anh ấy. Cậu biết không, làm sao người ra có thể lấy ta che lửa? Tớ thấy thật tồi tệ...”
Cô không nghe thấy gìnữa. Giống như hàng ngàn hàng vạn con quạ đang ria trong đầu. Đớn đau. Mà trốngrỗng.
***
Buối sáng hôm ấy, cô đã dậy thật sớm. Một tuần này anh chưa về nhà, vì bận việc ở công ty gì nhiều lắm. Cô cột tóc cao, chọn mùi sữa tắm yêu thích rồi bật nhạc Yiruma trong khi ngâm bồn. Chưa khi nào cô thấy mình thuộc về mình hoàn toàn như lúc này.
Tắm xong, cô xuống bếp chuẩn bị vài món ăn ưa thích rồi chia ra làm hai phần, một phần cho mình và một phần cho lũ quạ. Hôm nay, cô không để vào những chiếc đĩa inox như mọi khi mà chọn những chiếc đĩa ăn có hoa văn cổ điển, loại chỉ dành cho có khách quý. Vừa đi ra cửa, lũ quạ quen hơi ùa xuống, kêu là chí chóe thân thuộc. Cô đặt từng đĩa thức ăn xuống trước sân nhà, ngồi yên ít phút nhìn ngắm chúng tranh nhau ăn. Rồi cô đóng cửa, mặc bộ đầm mới mua hôm qua, trang điểm nhẹ và ngồi vào bàn ăn bên cửa sổ, chậm rãi thưởng thức những món ăn đã từng làm anh cảm thấy ấm áp. Như lời anh nói.
Tối hôm ấy, hơn chín giờ tối anh mới đi làm về tới nhà. Anh thấy đói cồn cào và thèm bữa cơm do cô nấu. Tim anh đập nhanh khi thấy có nhiều người bu quanh căn hộ nhỏ của mình. Cảnh sát địa phương đang giăng những sợi dây phong tỏa không cho người lạ vào trong. Anh thấy không thở nổi, chiu qua dây chạy nhanh vào nhà, rồi đứng sững trước hàng trăm xác quạ phơi đen trong sân nhà.
Có lẽ, người dân xung quanh đã báo với cảnh sát về dấu hiệu bất thường này. Anh như không còn hồn vía, chạy vào trong nhà và thảng thốt khi thấy cô nằm dài bất động trên bàn ăn cạnh cửa sổ. Người cảnh sát nói với anh rằng bị trúng độc mà chết, cùng loại thuốc độc trong thức ăn cho lũ quạ.
Anh không nói được gì, quỵ người xuống. Anh không khóc được mà lại buồn nôn, như thể có ai đưa tay vàomoi ruột mình. Và rồi anh phát hiện ra một con quạ dường như vẫn còn sống đang ởdưới sàn nhà. Anh run run định chạm vào thì bỗng nhưng con quạ cất cánh, bay vụtqua cửa sổ ngoài, cất tiếng kêu quạ quạ quạ thảm thiết. Lúc đó, anh thấy rõ ràng mặt con quạ ấy không khác gì gương mặt của cô...