Cám Ơn Người Đã Rời Xa Tôi

Chương 6: Chương 6: Mèo đen




Anh thông báo: “Anh sẽ đi công tác dài hạn.” Cô không ngạc nhiên lắm, ngẩn đầu nhìn anh một chút, rồi dạ nhỏ.

Anh quay lưng, ôm gối, chuyển kênh TV. Từ bên này, cô thấy lưng anh vẫn rộng và vững chãi, nhưng chẳng biết tự bao giờ, cô cảm thấy đó không còn là nơi để nương tựa. Cô thở dài, một cảm giác nghẹn ngào dâng ứ trong lồng ngực. Im lặng một lúc, cô hỏi:

“Khi nào thì anh về?”

“Chắc hai tuần, cũng có thể lâu hơn. Anh đi Hồng Kông mà. Mấy ngày nữa anh mới đi.”

“Dạ!”

Bầu không khí tịnh yên lại bao trùm. Cô nghe rõ hơi thở đều đặn của anh.

“Anh à, em muốn có một đứa con...”

“Mình vẫn còn quá trẻ. Anh vẫn chưa sẵn sàng em à.”

Anh đáp ke kẽ, không quay đầu lại. Cảm giác nặng nề chụp lấy cô. Đến mức, cô có cảm tưởng như từng hạt khí đang liên kết cô đặc lại thành một khối khí vô hình, đè lên tim và nghiền nát cơ quan nội tạng mình. Cô lên phòng ngủ, nhắm mắt lại, nhưng không cách nào ngủ được. Đầu óc bềnh bồng và trống rỗng.

Cô vẫn không sao quên những ngày đầu mới cưới, anh âu yếm và đam mê cô đến mức nào. Anh thầm thì, xa em năm phút anh đã thấy nhớ nhung nghẹt thở. Vậy mà giờ đây, xa nhau hơn hai tuần, anh vẫn dửng dưng không hề muốn ấp ôm cô.

Nhiều lần cô tự hỏi, vì sao vợ chồng cô lại trở nên như thế? Giữa hai người chẳng hề có một cuộc sung đột nào to tát. Có chăng là những lần cằn nhằn vặt vãnh khi anh về quá muộn cùng bạn bè hay đi qua đêm mà không thèm báo. Hay có lần cô đi hội chợ, nghe người bán nói về loại dao thần kỳ với nhiều chức năng mà giá chỉ năm mươi ngàn, cô mua ngay. Về nhà, cô lập tức sắm thêm khá nhiều đồ để có thể sử dụng hết chức năng của nó. Nhưng chỉ vài lần là chán, cô cảm thấy sử dụng những con dao chuyên dụng mọi khi vẫn thấy dễ dàng hơn. Con dao đã bị bỏ quên, rồi nó trở nên gỉ sét. Mỗi khi nhìn thấy, anh lại lắc đầu: “Ham chi mấy đồ Trung Quốc, thấy chưa, tiền nào của đó thôi!” Nhưng cô không nghĩ những cuộc cãi vã đó đủ nặng nề để khiến mối quan hệ của hai người trở nên tồi tệ.

Vậy sao anh cứ dần xa cô mà không cách gì giữ lại được? Cảm giác này, giống như hồi bé, cô đi thác Đà Lạt với mẹ, lỡ tay làm rơi mất con búp bê yêu thích nhất, thấy nó bị cuốn đi, tiếc nuối, khóc lóc nhưng bất lực.

Đã hai tháng, cô và anh không làm tình. Anh luôn tỏ ra mệt mỏi, lãng tránh, như đêm nay, mặc cô với cảm giác nóng bỏng, sôi sục, chỉ chờ cháy. Cô còn trẻ, anh cũng còn trẻ, cưới nhau chưa được ba năm. Nhiều lần cô hỏi anh, có phải anh chán cô? Cô không còn đủ đẹp và hấp dẫn anh? Anh đã mắng át đi, bảo rằng cô vớ vẩn.

***

Trước khi cưới anh, cô là một nhân viên ngân hàng chăm chỉ. Buổi sáng cần mẫn ở công sở, tối về lại quấn quýt cùng anh. Hai người yêu nhau từ thời phổ thông rồi lên đại học. Mối tình dài và bên bỉ. Yêu lâu cũng có lúc phải cưới. Gia đình hai bên đều giục. Ba mẹ anh sống ở Mỹ, nên cô không phải làm dâu, còn anh thì rất chán ghét cuộc sống buồn tẻ suốt ngày quần quật với công việc ở Mỹ và đã quyết định ở lại. Mẹ cô thủ thỉ trong ngày đưa dâu: “Mừng cho con có được một tấm chồng tốt!”

Cô mỉn cười, nghĩ đời mình cứ như là mơ. Anh là một người gần như hoàn hảo, giàu, giỏi, đẹp, lại yêu thương cô. Anh bảo cô hãy nghỉ làm để lo việc nội trợ, còn lại anh sẽ lo hết. Cô không đồng ý thì anh giận. Rốt cuộc vì chiều chồng, cô đã chấp nhận ở nhà làm người vợ tốt, gia đình dù sao cũng là nền tản quan trọng nhất, xây dựng nền tản ấy thật vững chắc cũng là điều tốt.

Ban đầu thì buồn chán, sau lại quen dần. Cứ lui cui dọn dẹp nhà cửa, đi chợ nấu ăn, xem tivi, đọc sách, quay đi quay lại là hết một ngày.

Nhà của cô và anh rộng, có hẳn một khoảng sân vừa đủ để trồng một vài cây ăn quả ngay thành phố tấc đất tấc vàng này. Ngày nào cũng vậy, cô đều nằm trên ghế bố đặt ở hành lang, giáp với mảnh vườn, bật cái loại nhạc nhiều người hay chê là sến. Có khi đọc tạp chí, có khi chỉ nằm im, không suy nghĩ gì cả. Dần dần, cô nhận ra đó là cảm giác đợi chờ. Nhưng chờ gì? Cô không biết.

***

Buổi tối cuối tuần, cô ở nhà buồn quá bèn xách xe đi lòng vòng, rồi nghĩ sao lại tấp vào quán chè thời phổ thông hai người yêu nhau hay ngồi ăn. Toàn là khách tuổi teen nói cười nhốn nháo. Cũng có vài cặp đôi đi xe máy Tàu, ngồi ăn mà y như sam bám, còn dút cho nhau, thỉnh thoảng hôn môi thắm thiết. Cô thấy khó chịu, người nóng ran. Ngay cả khi đã là chồng vợ, anh cũng chưa bao giờ hôn cô nơi chốn đông người. Cô thấy nhớ về anh cồn cào, thèm bàn tay anh ve vuốt. Rời quán, cô chạy như điên về nhà rồi vào nhà tắm, đứng dưới vòi sen xả nước liên tục.

Rôi cô mặc chiếc áo ngủ mỏng nhất, xức nước hoa và lotion cao cấp, nằm chờ anh về. Đến hồi giật mình dậy giữa khuya, đã thấy anh nằm cạnh bên từ khi nào. Anh thở đều, gương mặt bình thản. Cô đưa tay lần mò tìm kiếm, anh vẫn không có phản ứng gì. Rồi anh đưa cánh tay rộng ôm cô vào lồng ngực ấm:“ Ngủ đi em, muộn rồi.” Cô nằm yên, đưa cánh tay ôm lấy anh. Một cảm giác hờn tủi không tên nhen nhóm trong lòng.

Cô không ngủ được. Cô vẫn thấy nóng hổi trong người. Cái cô muốn không phải là vòng ôm đơn thuần như thế này. Nhưng anh đã chìm vào giấc ngủ. Cô thở dài, rồi cũng cố nhắm mắt. Trong giấc chập chờn, cô nằm mơ anh biến mất. Không để lại dấu vết gì. Cô khóc như kẻ điên vô vọng. Thức dậy thì trời đã sáng hẳn, chỉ có một mảnh giấy nhỏ anh để lại:“ Anh đi làm đây. Em ăn uống gì đi nhé, dạo này em ốm quá!”

Cô thẫn thờ, thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Nước mắt lại trào ra. Cô thấy mình yếu đuối, bạc nhược. Mọi thứ cứ trôi tuột khỏi tay, không cách gì níu giữ. Thèm gọi điện cho mẹ ở dưới quê cũng không dám vì sợ bà lo lắng. Cô không muốn mọi người biết vợ chồng cô đang có vấn đề.

***

Sáng nay, khi đang ngồi thơ thẩn phía sau nhà, bỗng nhiên cô nghe tiếng meo meo yêu ớt. Dưới tán cây mận đỏ, một con mèo nhỏ bị thương ở chân đang ngước mắt nhìn. Con mèo đen tuyền, lông rụng từng mảng, để lộ những vùng da thịt đỏ. Hình như nó vừa có một trận chiến nảy lửa, hoặc ít nhất cũng vừa thoát khỏi một cuộc truy sát của tay săn tiểu hổ nào đó –cô nghĩ bụng. Con mèo chỉ đứng yên nhìn cô, không dám di chuyển. Có lẽ, nó đang thăm dò phản ứng của cô.

Cô không thích mèo vì nghe người ta bảo, đó là loài vật bội phản, không trung thành. Cô thích nuôi chó hơn. Nó không mềm mại, không biết làm nũng như bọn mèo, nhưng chó lại mang đến một cảm giác gần gũi, và sẵn sàng vì chủ làm bất kỳ điều gì.

Nhưng cuối cùng, cô cũng không thể cầm lòng trước cái nhìn như van nài đến tuyệt vọng của con mèo nhỏ đáng thương. Cô đi chầm chậm đến gần nó, nhận ra nó đang run cầm cập và đôi mắt hoảng loạn vì sự có mặt của cô, nhưng tuyệt nhiên không bỏ chạy. Khi cô ngồi xuống, đặt bàn tay ấm của mình lên đầu nó, con mèo mới thả lỏng người. Khi cô gãi đầu nó, nó liền nằm cuộn vào chân cô, bốn cái chân bé xíu ngọ nguậy, chống lên trời, phơi cái bụng trắng ngần. Cô mỉn cười, ẳm nó vào nhà, lấy cái thùng cạc tông cùng một ít quần áo cũ làm nhà cho nó. Rồi cô lấy một cái chén và cho nó uống sữa.

“Ngoan nhé, ở đây cho đến khi vết thương lành!”

Con mèo kêu meo meo tỏ vẻ vâng lời, rồi ở yên đó.

Cô nghĩ thầm, thế nào chồng cô cũng sẽ la ó om sòm phản đối, vì anh dị ứng với lông mèo và cũng không thích động vật.

Tối đó, anh về sớm. Ngay khi bước vào nhà, con mèo đã nhỏm lên kêu vài tiếng. Cô vội nói: “Nó đang bị thương, em ở nhà một mình cũng buồn, nên anh cho em nuôi nó nha!” Anh im lặng một lúc, rồi gật: “Ừ, nhưng đừng cho nó vào nhà, cho nó ở nhà kho nhé. Anh bị dị ứng với lông mèo, em biết đấy.” Rồi anh lẳng lặng lên phòng nằm nghỉ: “Anh mệt lắm, em ăn cơm trước đi.”

Cô thở phào vì anh không bắt cô đuổi con mèo nhỏ đi. Nó khá ngoan, dường như hiểu thân phận mình nên chỉ dám vào nhà khi được cho phép. Và dĩ nhiên, đó là lúc không có anh. Nó được cô cho ăn đều đặn, được một chỗ ngủ êm ở nhà kho, và với nó thế là đủ.

***

Đêm qua, cô lại nằm mơ giấc mơ cũ. Anh biến mất khỏi cuộc sống của cô, như nước bốc hơi. Cô tuyệt vọng tìm kiếm như kết quả luôn là vô vọng.

Cô ngồi bật dậy, rồi cứ thế ngắm nhìn anh suốt đêm như sợ rằng nếu chỉ lơ đễnh một giây thôi, anh sẽ không còn bên cô nữa. Mối quan hệ giữa hai người ngày càng trở nên nhạt nhẽo. Giữa cô và anh, dường như có một khoảng cách vô hình mà nguyên nhân không tài nào nhớ rõ là từ đâu.

Cả hai không còn biết nói với nhau điều gì khi gặp mặt nữa. Chỉ còn là những câu hỏi quen thuộc về công việc, hay: “Anh đi làm có mệt không?” Anh chỉ ậm ừ trả lời cho có. Từ khi có con mèo, anh lại càng vắng nhà nhiều hơn. Anh lấy cớ không chịu nổi mùi mèo.

***

Đêm nay, cô có giấc mơ khác, dễ sợ hơn. Trong mơ, đến giờ ăn, cô cất tiếng gọi “meo meo”, nhưng con mèo không xuất hiện, đáp lại cô vẫn là sự im lặng tuyệt đối. Cô đi tìm nó, vòng quanh nhà cũng không thấy đâu. Sau một lúc tìm kiếm vô vọng, cô mệt mỏi và mở tủ lạnh lấy nước để uống thì suýt ngất đi, thét lên một tiếng kinh hãi. Cái đầu mèo đầy máu đang nằm trong ngăn mát.

Cô giật mình dậy, vội vã gọi meo meo không thấy con mèo đây và cũng chẳng có cái đầu mèo nào cả.

Sáng hôm sau, cô thấy trên bàn trang điểm lá đơn ly dị. Anh đã rời nhà. Thẫn thờ một lúc lâu, cô gọi điện thoại được cho anh. Vừa bắt máy, anh không đợi cô hỏi điều gì đã nói luôn, giọng đều đều như trả bài, không cảm xúc:

“Em chẳng làm điều gì sai cả, anh cũng không hề phật ý gì ở cách làm vợ của em. Em rất tốt, rất hiền, rất ngoan...”

“Vậy tại sao anh thay đổi, anh không còn là anh của trước đây?”

“Anh thì vẫn là anh thôi, không có anh của trước đây hay bây giờ. Rồi một ngày, anh bỗng nhận ra là mình không còn cảm xúc với em nữa. Anh đã cố gắng nhưng không thể. Anh vẫn thương em, nhưng yêu thì không. Em đừng nghĩ anh ngoại tình, hay có người khác. Có những điều anh cũng không thể giải thích được. Thời gian qua anh biết em đã phải chịu đựng nhiều vì anh. Em còn trẻ, còn nhiều cơ hội. em hãy giải thoát cho mình đi.”

Cô im lặng, chẳng còn biết nói gì. Anh thở dài rồi bảo: “Anh tạm thời đi xa một thời gian, vì anh biết, chúng ta không nên gặp nhau lúc này. Hãy cứ nghĩ đơn giản rằng, một mối quan hệ đã đến hồi kết, em nhé!” Và anh cúp máy.

Cô đặt tờ giấy lên bàn, đi rót một ly nước và uống cạn. Cô lau chùi lại ly tách, dọn dẹp nhà cửa cho thật sạch sẽ. Sau cùng, cô quay trở lại bàn, nhẹ nhàng đặt bút ký vào tờ giấy. Lòng chẳng hề gợn lên một chút cảm xúc nào. Mọi việc đến thật yên ắng, không ồn ào, cãi vã, cũng không có ghen tuông, níu kéo...

Một mối quan hệ, như lời anh nói, đã đến hồi kết, thế thôi.

Cô đến bên ghế sofa thả người xuống, nhắm mắt lại, cảm giác như trôi bềnh bồng.

***

Sáng hôm sau, cô bị đánh thức bởi mùi hôi thối kinh người. Khi đi loanh quanh tìm kiếm nguyên nhân, tới hốc cầu thang, cô thấy con mèo đen nhỏ đã chết sình ở đó. Vũng máu xung quanh đã khô.

Con mèo đã chết vì trúng độc? Hay bị ai giết? Hay bị bệnh nặng? Ai là kẻ sát nhân? Lũ cô hồn bán buôn tiểu hổ hay chính anh? Cô chẳng thể nào biết được.

Cái chết của con mèo, cũng sẽ chẳng thể nào lên trang nhất của một tờ báo. Và cũng không có ai bỏ thời gian đi tìm hiểu lý do nó chết.

Thế là, cô đành tự nhủ, đã đến lúc nó phải chết. Thế thôi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.