Cẩm Tâm

Chương 8: Chương 8




Trời trong gió mát, ánh nắng ấm áp trải xuống, dễ dàng hấp dẫn con sâu ngủ vốn tiềm tàng trong cơ thể. Đứng ở lưng chừng Thương Ngô Sơn, Ngô Tử Tề ngáp lần thứ mười ba kể từ khi ra ngoài đến giờ.

Người bên cạnh cuối cùng cũng không chịu nổi nữa: “Ngô sư đệ, nếu đệ đã buồn ngủ đến thế thì có thể quay về nghỉ ngơi, ta không để bụng đâu!” Hắn nhấn mạnh mấy chữ cuối.

Ngô Tử Tề lấy tay lau nước mắt, xấu hổ cười làm lành: “Quách sư huynh, thực ra không phải đệ buồn ngủ mà là nắng ấm thoải mái quá.”

“Nắng ấm thoải mái quá? Đệ có còn là một người tu đạo nữa không? Chỉ cần luyện đến nhập môn tầng thứ ba là đã không còn sợ nóng lạnh…” Quách sư huynh đột nhiên im bặt.

Sắc mặt Ngô Tử Tề tối lại, rồi cậu cười: “Đệ quả thực vẫn không tiến bộ, đến giờ mới chỉ đạt tầng thứ hai.”

Gã sư huynh họ Quách nghe vậy liền ngượng nghịu, vội vàng đưa lời an ủi: “ Nói cho cùng cũng là lỗi của yêu nữ kia, đệ vốn dĩ đã có tu vi tầng thứ tư, nhưng bị yêu nữ đó tập kích, bỗng chốc rớt xuống nhập môn tầng thứ hai.”

Ngô Tử Tề im lặng không đáp.

Quách sư huynh cũng không nói thêm, suy cho cùng môn phái xảy ra chuyện chẳng tốt đẹp gì như thế, quả thực chẳng phải là chủ đề thú vị: “Đệ cũng đừng lo, mặc dù nói những pháp khí quý giá mà phẩm kì hội lần này đưa ra không đến phần chúng ta, nhưng muộn một chút tự nhiên sẽ có buổi tụ hội do đệ tử các phái tổ chức, đến lúc đó sử dụng mấy viên đan dược nhị, tam phẩm, không sợ không hồi phục được linh lực.”

“Đa tạ sư huynh, đệ hiểu rồi.” Ngô Tử Tề nở một nụ cười gượng gạo, trong lòng bất giác nghĩ tới đêm Việt Cẩm rời bỏ sư môn.

Cái đêm âm u không chút ánh sáng ấy, thực sự là một cơn ác mộng kể từ khi cậu bắt đầu hiểu chuyện cho đến giờ. Trong bóng tối, không biết từ chỗ nào vọng lại một tiếng rên rỉ; không biết chỗ nào có sư huynh ngã xuống; cũng không biết…không biết mình có thể sống tiếp đến giây sau hay không?

Nhưng cho dù như thế, cho dù cậu biết tin Hạ Lam Duyệt sư tỷ và các sư huynh khác đã chết, thậm chí cho dù bản thân cậu cũng bị trọng thương, may mắn lắm mới thoát chết, tại sao cậu vẫn cảm thấy….cảm thấy Việt Cẩm sư tỷ không phải là người như thế?

Không phải như thế…

Khoảnh khắc các ngón tay Ngô Tử Tề run lên bần bật.

“…Sư đệ, Ngô sư đệ?” Giọng nói của Quách sư huynh vang bên tai Ngô Tử Tề.

Ngô Tử Tề giật mình: “Sư huynh?”

Quách sư huynh cau mày, vẻ mặt có chút khinh thường: “Đang nói chuyện bình thường mà cũng xuất thần được?” Rồi vỗ vai Ngô Tử Tề, “Ta hỏi đệ tinh thạch có đủ không, nếu không đủ ta có thể cho đệ mượn tạm một ít. Nếu trong khoảng ba đến năm mươi viên thì không có vấn đề.”

Ngô Tử Tề đương nhiên cũng thấy được sự khinh thường đó, nhưng cậu không oán hận, ngược lại còn cảm thấy cảm kích. Thực ra, giới tu đạo là vậy, có bản lĩnh thì đi đến đâu cũng được coi trọng, không có bản lĩnh thì đi đến đâu cũng bị coi thường. Vậy mà Quách sư huynh còn băng lòng giúp đỡ cậu…

Ngô Tử Tề nghĩ vậy, đang định mở miệng chuẩn bị cảm ơn đồng thời từ chối khéo, thì bỗng nghe thấy có tiếng chuông nặng nề văng vẳng vang lên, linh lực khổng lồ hình mũi tên màu vàng nhạt rẽ tầng mây, bắn thẳng về phía xa.

Luồng linh lực cuồn cuộn chấn động tam linh này muốn không chú ý cũng khó. Hai người đang đứng canh gác đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn. Lát sau, Quách sư huynh ngậm ngùi nói: “Mọi người nói Vân Thuỷ môn là đệ nhất luyện khí trong giới tu đạo, thấy được một phần cũng có thể suy ra được toàn bộ. Đệ xem, sức mạnh của chuông trấn hồn trực tiếp tác động lên tâm ấn của ta và đệ, cũng may chỉ dùng để cảnh báo, nếu là đối địch…” Hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Ngô Tử Tề cũng vậy: “Cảnh báo cái gì?”

Vừa nói xong, tiếng rít gào sắc lạnh vang len khắp cả dãy núi, mây bay cuồn cuộn, cây cỏ ngã rạp, xác xơ, bầu trời trong xanh bỗng đâu mây đen ùn ùn kéo đến rồi nhanh chóng tụ lại, chẳng mấy chốc thấp thoáng hiện lên một khuôn mặt gớm ghiếc như cái đầu lâu.

“Đó là gì vậy?” Ngô Tử Tề há hốc miệng, thậm chí không cần vận chuyển linh lực để thăm dò, hắn cũng có thể cảm nhận rõ luồng khí quái dị mà đám mây đen tản ra kia mang tới.

Mặt Quách sư huynh tái mét, trong mắt là nỗi sợ hãi không khó nhận ra: “Đã đứng trên sườn núi rồi, sao có thể cảm nhận được hơi thở của yêu tộc rõ nét như vậy chứ? Đại trận hộ sơn của Vân Thuỷ Môn…”

Dường như ứng với suy đoán của Quách sư huynh, trên bầu trời Thương Ngô Sơn đột nhiên bay lên hàng loạt dải sáng màu vàng chói. Những dải sáng này xoay tròn, biến hoá, đồng thời đan xen với hàng loạt phù triện, toả ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, bao trùm lên cả Thương Ngô Sơn, hơi thở quái dị đè lên trái tim hai người cũng theo đó mà biến mất.

Ngô Tử Tề vừa thở phào một hơi thì bỗng thấy Quách sư huynh ở bên cạnh không chỉ mặt tái mét mà trán đã đổ mồ hôi lạnh, kinh ngạc hỏi: “Sư huynh?”

Quách sư huynh không nhìn Ngô Tử Tề, hắn thậm chí còn không nghe thấy Ngô Tử Tề nói gì, chỉ nhìn chằm chằm lên trởi, lắp bắp: “Đây, đây là…”

Ngô Tử Tề mơ mơ màng màng ngước nhìn lên, thấy có đủ các loại yêu tộc hình thú kì dị tập trung bên ngoài màn sánh sáng màu vàng, đen ngòm một mảng lớn, che phủ cả đất trời, nhiều không đếm xuể.

*

Ở một nơi cách bọn Ngô Tử Tề không xa.

“Diệt Thế Cửu Âm trận.” Mày Việt Cẩm hơi nhíu lại, đặt trận bàn trong tay xuống, lùi ra sau mấy bước, rồi trở lại giữa đám yêu tộc.

Đây là một đỉnh núi rộng khoảng mấy trượng vuông bên cạnh Thương Ngô Sơn, dốc đứng cao nghìn trượng, lơ lửng giữa từng không, có thể nhìn rõ bốn phái xung quanh, trời đất xa xôi nhìn không sót thứ gì.

Bạch Cốt đứng bên cạnh Việt Cẩm, xung quanh còn có ba đại yêu nữa, kẻ đứng, kẻ ngồi, kẻ lơ là, kẻ cảnh giác, ai ai cũng đã phóng thích khí thế của mình, nếu có người tu đạo nào nhìn từ xa liền có thể phát hiện ra chỗ này có các loại yêu phong đủ màu xông thẳng lên trời, trực tiếp uy hiếp trời xanh, quả thực là trắng trợn không chút kiêng dè. Quanh người Bạch Cốt cũng được bao bởi một lớp khí đen, trên mặt cũng phủ một lớp tử khí màu xanh đạm, sợi xích bằng xương thoắt ẩn thoắt hiện trong màn khí, hắn hỏi: “Không phá được à?”

Sắc mặt Việt Cẩm hơi tái, càng làm nổi bật ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của nàng: “Trận pháp này ta thật hết cách, chỉ có thể cứng chọi cứng thôi.” Ngừng một lát, nàng nói tiếp: “Với tu vi hiện tại của ta, chỉ cần không có gì bất ngờ, trận pháp này hộ sơn chính thức lưu lại cuối cùng đều không thể lay chuyển. Vân Thuỷ Môn chọn trận pháp này chưa chắc đã là chuyện không hay.”

Đại yêu ngồi ở vách núi bên cạnh Bạch Cốt cười rộ lên, giọng nói như kim như ngọc, không phân biệt được là nam hay nữ: “Nếu không có những huyễn hoặc, biến ảo của trận thế và pháp khí thì những tu sĩ kia sao có thể là đối thủ của ta. Cứng chọi cứng? Đây chỉ là một cái mai rùa khá to mà thôi.” Hắn bỗng nhiên “ủa” một tiếng, “Lại đến nữa à? Lớp người ngã xuống, lớp sau lại lên.”

Hắn chỉ tay một cái, yêu lực màu xanh đậm từ đầu ngón tay bắn ra, chỉ một tia yêu lực nho nhỏ nhưng lên đến giữa không trung trong tích tắc liền hoá thành vô số quái trùng, bay vù vù, trong nháy mắt đã lao về đám tu sĩ đang ngự kiếm phi hành, bao vây bọn họ lại, hình thành một quả cầu màu xanh đậm khổng lồ. Chẳng mấy chốc tiếng gào thét thê lương từ đằng xa vọng đến, thêm một lúc nữa, đám mây xanh từ từ quay trở lại, nơi vốn có tu sĩ xuất hiện, nay đến một mẩu xương cốt cũng chẳng còn.

Hòn đá nhỏ đột ngột xuất hiện không làm dấy lên dù chỉ một chút động tĩnh trên đỉnh núi. Đại yêu ngồi bên vách đá cười như không cười nói, “Đến lượt chúng ta rồi”, sau đó một tay chống xuống đất, mang theo đám quái trùng, từ trên đỉnh núi cao ngàn trượng nhảy xuống, nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

“Cái gã này vẫn thích khoe khoang như thế.” Một đại yêu khác chậc lưỡi một tiếng.

Gã cuối cùng tiếp lời: “Chúng ta cũng đi thôi, Vân Thuỷ Môn này…” Hắn lặng lẽ cười, phất tay gọi yêu phong ra, bay về nơi ánh sáng vàng nhạt nhấp nháy kịch liệt ở phía trước.

Trong nháy mắt, trên đỉnh núi chỉ còn lại Việt Cẩm và Bạch Cốt đang rảnh rỗi không có việc gì làm bên cạnh: “Chúng ta cũng đi chứ?”

Bạch Cốt kinh ngạc ra mặt, nhưng rồi lập tức hưng phấn gật đầu, đạp lên lưỡi hái bằng xương dưới lòng bàn chân, cùng Việt Cẩm lúc này đã đặt chân lên kiếm, bay đến Thương Ngô Sơn.

*

Máu, khắp nơi đều là máu. Máu chỗ đậm chỗ nhạt nhiễm đỏ cả cỏ cây, sắc màu lạnh lẽo soi bóng bầu trời xanh trong, khiến cho ông trời cũng bất giác phải trầm mặc.

Đại quân yêu tộc đã áp sát lưng chừng Thương Ngô Sơn, Diệt Thế Cửu Âm trận mặc dù nhất thời không thể bị phá vỡ, nhưng cũng không ngừng bị yêu tộc từ bốn phương tám hướng tràn tới cắn xé tạo thành những lỗ hổng. Những cuộc chiến ác liệt diễn ra không ngừng ở những lỗ hổng ấy.

Mùi máu tanh gay mũi nòng nặc khiến người ta buồn nôn, sự điên cuồng dần dần cuốn lấy cả ngọn núi. Ở những lỗ hổng của đại trận, hai bên chém giết đến đỏ cả mắt, vô số tu sĩ kiếm cong rồi, đao gãy rồi bèn đổi sang dùng cánh tay chặn, dùng răng cắn, có chết cũng không chịu lùi dù là một bước.

Yêu tộc cũng không ngoại lệ. Bọn họ dăm ba người hợp thành một nhóm tản ra xung quanh đại trận, một khi có lỗ hổng nào bị xé ra, lập tức có hằng hà sa số yêu tộc từ bốn phía như ong vỡ tổ chen chúc kéo đến, tranh nhau chen vào, bị chặt đứt hai chân thì dùng cánh tay mở đường, bị chặt đứt đầu còn có thể vừa cười khùng khục vừa lảo đảo đi về phía trước mấy mét với cái thân không đầu.

Tiếng kiếm ngâm lanh lảnh đột ngột vang lên khắp thiên địa, trong ánh kiếm quang chói lọi, một tiếng hét lớn như sấm rền vang lên: “Vân Thuỷ Đoàn Tinh Hồng ở đây, yêu ma các ngươi dám!” Lời còn chưa nói xong, ngón tay người này đã chắp thành kiếm, vô số kiếm khí dài hàng trượng nhanh như chớp động, trên đường hễ gặp phải yêu tộc, tất thảy đâm xuyên, trong tích tắc đã có mấy chục yêu quái mất mạng.

Ngay giây tiếp theo, một bàn tay khổng lồ màu xanh đạm đột ngột xuất hiện giữa không trung, tóm lấy Đoàn Tinh Hồng đang ngự kiếm phi hành. Đoàn Tinh Hồng một khắc trước còn oai phong lẫm liệt nay không thể phản kháng, nhanh chóng bị bóp nát thành một trận mưa máu, giọng nói như kim như ngọc lúc này cười vang vọng khắp cả lưng chừng núi, mái tóc dài tung bay trong gió, hắn không cần dựa vào ngoại vật, từ từ bay lên giữa không trung: “Đom đóm mà cũng đòi đọ sáng với mặt trăng!”

Lời vừa nói ra, thiên địa biến sắc.

*

“ Ha ha…ha ha ha!” Trên một con đường nhỏ cheo leo, hiểm trở giữa lưng chừng Thương Ngô Sơn, Ngô Tử Tề đang dìu Quách sư huynh nơi vùng eo đã máu thịt mơ hồ, gian nan đi về phía trước, toàn thân cậu cũng có hơn mười vết thương, một thân áo xanh này đã bị nhuộm thành màu tím, mặt cậu trắng bệch, môi run bần bật, không biết vì sợ hay vì đau, “Quách sư huynh, huynh cố gắng lên, cố gắng lên nhẽ, chúng ta rất nhanh sẽ đến được Thiên Lam đài, chỗ đó có các sư tỷ muội của Vân La sẽ giúp đỡ trị liệu…”

Chân cậu bị vấp, ngã sõng xoài xuống đất, Quách sư huynh được dìu cũng ngã theo, văng ra mấy bước.

Máu trên miệng vết thương đã đông giờ lại rách ra, Ngô Tử Tề đau đến méo mó mặt mày, cậu cố chống người dậy, lết mấy bước đến bên cạnh Quách sư huynh đang ngã sấp mặt xuống đất, vội vàng kiểm tra, xác định đối phương vẫn còn một chút hơi thở yếu ớt, mới tạm thời yên tâm. Cắn răng, cậu lại lần nữa cúi người muốn đỡ Quách sư huynh đang ngã trên đất lên, bỗng cậu thấy xung quang trở nên tối đen.

Đây là….Ngô Tử Tề hốt hoảng ngẩng đầu thì thấy ba ngọn gió lớn với màu sắc khác nhau đang lơ lửng trên bầu trời, mà ngọn gió ở giữa là một thanh trường kiếm khổng lồ màu đen dài đến cả trăm mét, bóng râm ở xung quanh cậu lúc này chính là do trường kiếm tạo ra.

Ngô Tử Tề nhẹ chớp mắt, cậu thấy trường kiếm trong không trung hạ xuống, sau đó…đột nhiên cậu mở to hai mắt, to hết cỡ, đến nỗi rách cả đuôi mắt, chảy cả máu, cậu nhìn thấy thanh trường kiếm màu đen đó, không có va chạm dữ dội, không có tiếng rít gào sắc lạnh, mà trực tiếp xuyên qua đại trận cuối cùng bảo vệ Thương Ngô Sơn, rất nhẹ nhàng, rất đơn giản, như xuyên qua một tờ giấy, xuyên qua, rồi phá nát.

Giây phút đó vô số mảnh vỡ màu vàng nhạt bay lả tả giữa không trung, các loại phù triện do ánh sáng vàng nhạt dệt nên giống như cát, bị gió thổi bay tứ tán, những điểm sáng ấy lấp lánh đầy trời, đẹp khôn tả xiết, cũng trào lộng đến vô cùng.

Đất trời, núi non rung chuyển ầm ầm, Ngô Tử Tề loạng choạng ngã ngồi xuống đất, cuối cùng cũng sực tỉnh, khuôn mặt tái mét, cậu chẳng buồn nghĩ xem Vân Thuỷ Môn thế nào, yêu tộc ra sao, cúi người dìu Quách sư huynh vẫn còn bất tỉnh nhân sự lên, cố gắng đi về phía trước.

Trong sơn đạo, thỉnh thoảng có những hòn đá nhỏ từ trên trời rơi xuống, Ngô Tử Tề vấp ngã dúi dụi nhưng không ngừng tìm đường chạy trốn, khó khăn lắm mới qua được lối đi nhỏ hẹp cheo leo bên vách núi, chuyển sang đợn đường bằng phẳng, rộng rãi. Nhác thấy bóng dáng mấy người đang đứng ở phía trước, cậu mừng rỡ hô lên: “Các sư huynh, sư tỷ ở phía trước, xin hãy giúp đỡ, đệ là Thiên Kiếm…”

Cậu đột nhiên im bặt, đồng tử co lại, phản chiếu vẻ mặt kinh ngạc của Việt Cẩm.

“Thiên Kiếm, đồng môn với ngươi à?” Bầu không khí tĩnh mịch bị Bạch Cốt phá vỡ. Hai đại yêu còn lại mặc dù không nói gì, nhưng cũng cực kì hứng thú hết nhìn Việt Cẩm lại chuyển qua Ngô Tử Tề.

Việt Cẩm im lặng một lúc rồi gật đầu lên tiếng xác nhận: “Trước đây là đồng môn.”

Bầu không khí lại một lần nữa rơi vào tĩnh lặng, ba đại yêu đứng rải rác quanh người Việt Cẩm, cũng không ai lên tiếng.

Nhưng bầu không khí không vì thế mà dịu đi chút nào, có lẽ là vì ánh mắt càng lúc càng phức tạp của Việt Cẩm chăng?

Ngô Tử Tề gắng gượng nãy giờ rốt cuộc cũng lùi ra sau một bước, nghẹn ngào nói với Việt Cẩm: “Việt sư tỷ, sư tỷ, tha cho đệ, tha cho đệ đi, đệ sẽ không nói ra đâu, ít nhất nể tình trước đây…”

Việt Cẩm khẽ nhắm mắt, hàng lông mi dài khẽ run, rung động mỏng như cánh ve, nhẹ như cánh bướm, dưới ánh nắng ấm áp, mang ve dịu dàng, yếu ớt.

Dường như có một luồng sức mạnh không rõ tên tràn vào lồng ngực, Ngô Tử Tề lấy hết can đảm nói: “Việt sư tỷ, đệ vẫn luôn cảm thấy, cảm thấy tỷ có…”

“Lí do gì đó”, bốn chữ này còn mắc nghẹn nơi cổ họng Ngô Tử Tề, vẫn còn chưa kịp nói ra, trường kiếm của Việt Cẩm, chuẩn xác mà thản nhiên đâm qua trái tim cậu.

Một vùng lạnh lẽo.

Ngô Tử Tề vẫn đứng thẳng, vẻ cầu xin và mờ mịt đồng thời hiên lên trên mặt cậu, hình thành một vẻ mặt quái dị khó diễn tả thành lời.

Việt Cẩm bắt buộc mình phải nhìn cho rõ khuôn mặt hãy còn non nớt kia, sau đó nàng dần thu lại trường kiếm: “Bên trên hòm hòm rồi phải không?”

“Hòm hòm rồi.” Lần này, ngoài Bạch Cốt ra, lần đầu tiên đại yêu đáp lới Việt Cẩm.

Việt Cẩm không nhiều lời, quay người đi thẳng lên phía đó, Bạch Cốt chìm trong im lặng rồi lặng bước theo Việt Cẩm.

Chỉ còn hai đại yêu vẫn sững sờ đứng đó.

“Chết rồi à?”

“Chết rồi! ”

“Nhóc con này từng có mâu thuẫn với nàng ta?”

“Mâu thuẫn xem ra không giống, nhưng có chút giao tình thì có nhiều khả năng hơn.”

Đại yêu gợi chuyện cười hì hì nói: “Ta cũng nghĩ thế, đối lập với những kẻ có chút giao tình những giao tình không đủ sâu là phiền phức nhất, giết cũng khó, giữ lại cũng khó, nếu không chú ý sẽ ít nhiều đưa ra quyết định không tỉnh táo.”

“Nhưng có vẻ nàng ta rất dứt khoát.” Đại yêu còn lại chưa thể hiện thái độ.

Đại yêu gợi chuyện “ừm” một tiếng, đưa lời cảm thán: “Ít nhất cũng đủ nhẫn tâm.”

Hắn không nói về Việt Cẩm nữa, chỉ vào kẻ bị thương trước mặt, hỏi : “Kẻ còn lại thì sao ?”

“Chỉ là con kiến hôi còn thoi thóp chút hơi tàn mà thôi.” Đại yêu còn lại cười khinh thường, phất tay áo, chẳng buồn nhìn thêm, lập tức cưỡi yêu phong bay lên đỉnh núi.

Đại yêu gợi chuyện vội nói :“Đợi đã, ngươi chạy nhanh thế làm gì ? Tốt xấu cũng lưu lại cho ta một chút thể diện chứ!” Rồi cũng vội vàng bỏ đi.

Không ai chú ý tới, kẻ được Ngô Tử Tề gọi là Quách sư huynh đang ngã sấp xuống đất hơi cử động ngón tay.

*

Bồng Sơn Thiên Kiếm, vầng tịch dương đỏ quạnh toả ra hào quang vạn trượng, thẩm thấu vào từng áng mây, đỉnh núi, thiên địa cũng vì thế mà trở nên ấm áp.

Sự tĩnh lặng phía sau núi bị những tiếng bước chân và tiếng hít thở dồn dập phá vỡ, đệ tử chấp sự của Thiên Kiếm Môn cầm kiếm, vội vàng chạy lên ngục sám hối trên đỉnh núi, chưa nhìn thấy cự thạch trước cửa ngục đã gào lên :

“Đại sư huynh, đại sư huynh!”

Cự thạch vẫn sừng sững bất động trước cửa ngục sám hối, nhưng người đang lặng lẽ đứng bên vách núi lúc này lại cau mày định thần, mặc dù bất mãn, nhưng trên mặt vẫn rất ôn hoà, chính là Hứa Đình Viễn: “Có chuyện gì mà làm ầm ĩ hết cả lên thế?”

Gã đệ tử chấp sự kinh ngạc: “Nhị sư huynh, huynh cũng ở đây à?” Hắn lập tức nói tiếp: “Huynh cũng mau đến điện Chính Đức đi ! Chưởng môn đang triệu tập chúng đệ tử nội môn đến nghị sự.”

Hức Đình Viễn nghe vậy không khói giật mình: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Mặt gã đệ tử chấp sự thoáng hiện lên vẻ bi thương: “Vân Thuỷ Môn bị yêu tộc công phá, nội môn đệ tử trở lên đều không ai may mắn thoát được, nghe nói đặc biệt là trưởng lão, chết đến nỗi….”

“Sao…” Hứa Đình Viễn kêu lên thất thanh, nhưng rồi lập tức quay đầu nhìn về phía ngục sám hối.

Gã đệ tử chấp sự thấy vậy theo bản năng cũng nhìn theo hướng Hứa Đình Viễn đang nhìn, những lời trong miêng bất giác nghẹn lại.

Đúng lúc này, tiếng răng rắc khe khẽ vang lên. Gã đệ tử chấp sự theo tiếng động nhìn sang liền thấy cự thạch phong toả ngục sám hối từ từ nứt ra một khe hở dài bằng ngón tay ở chính giữa, sau đó thì dừng lại.

Đây là cái gì chứ ? Còn đang chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, gã đệ tử chấp sự lại nghe thấy cự thạch “rắc” một tiếng, khe hở dừng lại lúc nãy đã như mạng nhện lan ra bốn phía với tốc độc điên cuồng, cho đến khi bao phủ cả cự thạch.

Gã đệ tử chấp sự nhìn đến ngây người. Tiếng động từ trong cự thạch vọng đến không vì thế mà dừng lại, chỉ nghe một chuỗi tiếng nổ lách tách liên tiếp vang lên, rồi ánh sáng xanh loé sáng, “ầm” một tiếng, cự thạch bất thình lình nổ tung, bắn tung các mảnh vỡ ra khắp bốn phía. Nhưng sự việc chưa kết thúc, trong quá trình cự thạch bị chia ra thành vô số mảnh nhỏ bay tứ tán, những mảnh nhỏ lần nữa nổ tung, rồi tiếp tục nổ thành cát bụi tiêu tán giữa đất trời.

Thông đạo tối om trong ngục sám hối thình lình xuất hiện tiếng rít ù ù rợn người như con ngựa hoang được thoát dây cương, mặc sức gào thét, chui ra khỏi thông đạo, càn quét đỉnh núi, rồi cười khùng khục chui vào tai hai người đang đứng trên đó.

Dưới ánh tịch dương, trong cát bụi đầy trời, một bóng người từ thông đạo đi ra, đương nét anh tuấn, cương nghị, như tùng, như trúc, càng giống như một thanh thần binh đã được rút ra khỏi vỏ, cực kì sắc lạnh.

“Vân Thuỷ Môn đã diệt môn thế nào? Trận chiến kéo dài trong bao lâu?” Một giọng nói lạnh lẽo vang lên.

Cảm giác lạnh lẽo từ tim trực tiếp truyền thẳng lên đầu, gã đệ tử chấp sự rùng mình một cái, đinh thần lại đáp: “Từ sáng nay! Trận chiến chỉ kéo dài trong nửa ngày, và kết thúc một canh giờ trước.”

“Tất cả trận pháp hộ sơn của Vân Thuỷ Môn đều bị phá cả à?” Ánh mắt Vân Hàn Cảnh tối lại, đôi đồng tử xanh thẫm lúc này dường như trở thành một viên bảo thạch không có sự sống, không có thực tế.

Gã đệ tử chấp sự do dự một lát: “Đệ cũng không rõ lắm, nhưng nghe bọn họ nói…Trong số các trận pháp hộ sơn của Vân Thuỷ Môn hình như chỉ có Diệt Thế Cửu Âm trận cuối cùng là còn có chút tác dụng, về phần những trận pháp khác, hình như không chút tác dụng. Còn có, còn có…” Hắn ấp a ấp úng.

“Việt Cẩm cũng ở đó?” Vân Hàn Cảnh thản nhiên hỏi.

“Tất cả trận pháp ở đó là do muội ấy phá?” Câu hỏi, những thực ra không chứa bao nhiêu hàm ý nghi vấn.

“Đại sư huynh…” Gã đệ tử chấp sự ấp úng không biết nên nói gì, bỗng thấy đại sư huynh nhắm hờ mắt lại, tay đặt lên chuôi kiếm bên hông.

Một cơn chấn động kịch liệt đột ngột từ chân núi vọng đến.

Gã đệ tử cấp sự giật mình kinh ngạc, theo phản xạ nhìn khắp xung quanh, liền thấy dãy núi lớn nhỏ trùng điệp ầm ầm sụp xuống trong tiếng huyên náo rung trời, cát bụi mù mịt, núi lở, đất đá vỡ vụn.

Khoảnh khắc cát bụi ngút trời cũng dần tiêu tán. Gã đệ tử chấp sự giương mắt nhìn lên chỉ thấy những dãy núi lớn nhỏ xung quanh ngục sám hối đã hoàn toàn biến mất, giống như từ xưa đến này chưa bao giờ tồn tại.

Hắn ngơ ngác nhìn Vân Hàn Cảnh thì thấy đối phương từ từ mở mắt ra…

Sau đó, khói tản, mây tan, mọi âm thanh đều im bặt.

*

Đêm đó, trong Vân Thuỷ Môn trên Thương Ngô Sơn.

Sự thảm khốc lúc ban ngày mới chỉ diễn ra có mấy canh giờ mà mọi người lại có cảm giác giống như trải qua hàng thế kỉ. Dường như mọi diễn biến chỉ còn mang máng, mơ hồ.

Trong điện Thiên Nhuệ của Vân Thuỷ Môn, Việt Cẩm cùng ba đại yêu khác khó khăn lắm mới phá giải được cấm chế, không có Bạch Cốt sắp xếp lại số lưu giữ ngọc giản thực có chút cảm giác lực bất tòng tâm.

Đây không nghi ngờ gì là việc cực kì khô khan, không đến nửa canh giờ sau, đại yêu đang chơi đùa cùng với đám quái trùng màu xanh đậm trên tay mất kiên nhẫn đầu tiên, hừ một tiếng rồi đi ra ngoài.

Hai người khác cũng gật gà gật gù giở bừa điển tịch ra xem, thấy đồng bạn bỏ đi, nhìn nhau một lúc, rồi quay sang nhìn Việt Cẩm vẫn đang cố sắp xếp lại ngọc giản, hoàn toàn không chú ý gì đến xung quang, lên tiếng hỏi:

“Việt cô nương, cô đang làm gì vậy?”

“Sắp xếp lại.” Việt Cẩm tuỳ tiện đáp.

Người vừa hỏi nhủ thầm chẳng lẽ ta lại không biết cô đang sắp xếp lại hay sao? Cái ta không biết là vì sao cô lại muốn sắp xếp nó? Suy cho cùng yêu tộc căn bản không dùng đến những thứ này…Hắn gắt gỏng: “Sắp xếp lại những thứ này làm gì?”

“Chuyển thành thứ yêu tộc có thể dùng.” Việt Cẩm tìm tìm bới bới cả nửa ngày trời, mới lôi ra một ngọc giản màu đỏ.

Việt Cẩm vừa nói xong, hai đại yêu giật mình kinh ngạc, tranh nhau hỏi: “Có thể thật á?”

Việt Cẩm quay đầu lại nhìn bọn họ: “Thử một chút thôi.”

Vẻ thất vọng hiện rõ trên mặt hai đại yêu.

Việt Cẩm cũng không để tâm, chỉ tiếp tục làm việc của mình.

Một lúc sau, đại yêu lên tiếng hỏi Việt Cẩm lúc nãy đã không kiên nhẫn được nữa, đứng dậy bỏ đi. Thêm một lúc nữa, đại yêu còn lại cũng thấy bứt rứt khó chịu, đứng dậy phủi phủi y phục, dạo quanh đại điện một vòng, rồi trở lại sau lưng Việt Cẩm.

Lúc này Việt Cẩm đang cúi đầu tìm hiểu miếng ngọc giản màu đỏ vừa tìm được lúc nãy, tay theo bản năng thò về phía ngọc giản lúc trước đã tìm hiểu xong.

“Xoạt!” Ánh điện màu bạc đột ngột loé lên trong đại điện âm u.

Việt Cẩm đau đớn rụt tay lại, đưa mắt nhìn, tức thì hiểu ra cẩm chế trên miếng ngọc giản mà mình muốn lấy nếu chỉ dựa vào bản thân thì hẳn là không phá được, bát giác nói với người phía sau: “Cảm phiền, miếng ngọc giản này…”

Còn chưa nói xong, phía sau đã thò ra một cánh tay đẹp như ngọc cầm lấy miếng ngọc giản.

Lỗ hổng độ một ngón tay giống như hoa văn trên miếng ngọc giản rung lên, ánh sáng bạc bắn ra sáng chói hơn ban nãy mười mấy lần, không nhấp nháy một lúc như ban nãy mà nhử một bầy rắn nhảy múa, làn ra bốn phía.

Một tiếng “ủa” khẽ vang lên trong đại điện.

Cánh tay thon dài ấy không rụt lại, tiến lên bắt lấy miếng ngọc giản, mạnh mẽ bóp nát thứ ánh sáng bạc đã trải dài ra mấy mét xung quanh.

“Nhai Xế?” Sau khi nhìn rõ chủ nhân của bàn tay, Việt Cẩm hết sức kinh ngạc, lập tức nở một nụ cười, rất khẽ, như có như không, “Bên kia mới đó đã xong hết rồi à?”

“Xong rồi.” Khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười rất nhẹ đó của nàng, trong lòng Nhai Xế bất giác lâng lâng, yêu lực cuồn cuộn tràn vào trong miếng ngọc giản, sau khi kiểm tra thấy không còn cấm chế nào nữa mới vứt qua cho Việt Cẩm.

Việt Cẩm bắt lấy, ôm cuốn sổ lưu trữ ngọc giả vừa tìm được đi về phía chiếc bàn kê sát tường ở phía sau: “Kết quả không tệ chứ?” Dứt lời, nàng thong thả nhìn quanh một lượt, phát hiện tên đại yêu còn lại không biết đã bỏ đi từ lúc nào.

“Nàng sẽ biết nhanh thôi.” Nhai Xế bình thản đáp, nhưng giữa ấn đường thấp thoáng hiện lên sự ngạo nghễ.

Việt Cẩm nhẹ gật đầu, ngồi xuống, trải giấy ra, mài mực, chuẩn bị ghi lại những thứ mình vừa sắp xếp lại. Chỉ là mới viết được vài chữ, giọng Nhai Xế lại bất ngờ vang lên: “Tâm trạng nàng không tốt hả?”

Tay Việt Cẩm run lên, một giọt mực rỏ lên giấy, nhanh chóng lan ra, thành một mảng đen lớn trên giấy Vân Hồ trắng tinh. Cả một tờ giấy đã không còn dùng được, Việt Cẩm cũng không vội thu lại, chỉ ngẩng đầu lên hỏi: “Sao lại hỏi vậy?”

Nhai Xế nhàn nhã dựa vào một cái giá gần đó: “Mài mực viết chữ là để tĩnh tâm, tiếc là chữ của nàng không tĩnh được.”

Việt Cẩm cúi đầu nhìn tờ giấy Vân Hồ mới chỉ có vẻn vẹn hai chữ được viết theo lối chữ thảo: “Cũng không có gì.” Sau khi ngừng lại một lúc khá lâu nàng mới thong thả nói: “Chỉ là cảm thấy có chút kì lạ thôi.”

“Cái gì kì lạ?” Nhai Xế hiếu kỳ hỏi.

Việt Cẩm nhìn Nhai Xế một cái rồi quay đi, ánh mắt thẫn thờ nhìn ra ngoài điện, không có điểm dừng, không có điểm kết thúc: “Chỉ thấy kì lạ vì sao nhưng người ta không muốn giết cuối cùng đều chết trong tay ta, còn những kẻ ta muốn giết…”

Nàng khẽ lẩm bẩm: “Lại không giết chết được.”

Nhai Xế nhìn Việt Cẩm, mùi hương nhàn nhạt của gỗ thanh đàn vây xung quang hắn. Hắn thấy khuôn mặt nàng chìm trong ánh sáng, một nửa mềm mại, nhẵn nhụi như ngọc, một nửa cứng rắn, lạnh lẽo như đá.

“Việt Ninh Song nhảy vũ khúc Thịnh thế phồn hoa là do nàng hả?” Nhai Xế đột ngột lên tiếng.

Chuyển chủ đề quá nhanh, Việt Cẩm sững người rồi mới trả lời: “Sao lại hỏi vậy?”

“Chỉ là hỏi một tiếng thế thôi.” Nhai Xế bình thản đáp, “Vì sao lại dạy con bé nhảy vũ khúc Thịnh thế phồn hoa chứ?”

Cảm nhận được Nhai xế không vui, Việt Cẩm khẽ nhíu mày, sau đó khuôn mặt dần giãn ra: “Bởi vì cô bé muốn lấy lòng huynh.”

“Bởi vậy nàng liền sắp đặt cho nó lấy lòng ta?” Nhai Xế trừng mắt nhìn Việt Cẩm.

Việt Cẩm có chút dở khóc dở cười: “Được một cô bé lấy lòng không tốt sao? Mặc dù tính tình không được tốt lắm, nhưng nhìn từ một góc độ khác cô bé đó cũng rất thú vị, dùng để điều hoà tâm trạng thực ra cũng không tệ.” Những lời này của nàng là thực lòng.

Nhai Xế cười lạnh một tiếng, trào phúng đáp: “Ta còn tưởng nàng sẽ nói là cưới con bé cũng không tệ.”

“Nếu huynh thực sự muốn cưới con bé, ít nhất cũng phải đợi đại sự ổn định đã.”

“Hử?” Vẻ mặt Nhai Xế đã dịu lại vài phần.

“Cô bé không chịu được áp lực.” Việt cẩm cười, “Huynh hiểu ý của ta mà.”

Mắt Nhai Xế loé lên, nói ra những suy nghĩ rất thật trong lòng: “Ta nghĩ quan hệ giữa nàng và con bé rất tốt…Vũ khúc đó mà nàng cũng dạy. Đó là vũ khúc cung đình của Việt Thị nắm đó phải không? Nghe nói chỉ có công chúa và cung phi mới biết….”

“Người còn giữ không nổi, vũ khúc cung đình gì chứ.” Việt Cẩm cười nhạt, cũng không giải thích tại sao mình lại biết, chỉ nói: “Còn về phần tại sao ta dạy cô bé, không phải vì huynh sao?”

“Ta?” Nhai Xế ngẩn ra.

“Đúng thế, nếu không phải vì ‘ca ca’ như huynh không quan tâm đến ‘muội muội’ này ra sao, ta phải đưa ra hạ sách này chắc ?” Việt Cẩm nghịch ngợm nhấn mạnh hai chữ “ca ca” và muội muội ”, “Nếu cha mẹ đã không còn, đại ca cũng không thương, tiểu muội đương nhiên đành phải cân nhắc xem làm sao tự bảo vệ, làm sao sống cho thoải mái.”

Nhai Xế nghẹn họng, đang định phản bác, nghĩ lại mình từ đầu đến giờ quả thực cũng chưa từng thể hiện thái độ gì, nếu không Việt Cẩm sẽ không phải uống rượu với Bạch Cốt cả một ngày trời như thế. Nhưng hắn không thể hiện thái độ là vì tin tưởng Việt cẩm có thể tự mình giải quyết, huống hồ ngày tháng sau này còn dài, lẽ nào nàng cứ có chuyện là lại lôi hắn ra? Nhưng hắn thực không đoán ra Việt cẩm lại làm thế, hơn nữa chẳng phải lúc đó nàng còn bị thương nặng…

Nhai Xế thấy rối rắm. Không phải vì hắn đã làm sai, mà vì hắn biết rõ mình đã làm đúng, nhưng lại không nhịn được mà phản bác lại chính mình, rồi tìm cách chứng minh mình đã làm sai hoặc đã làm không tốt….

“Chết tiệt! ” Trong điện chợt vang lên giọng nói ảo não của Việt Cẩm.

Nhai xế cuối cùng cũng dứt ra khỏi mớ bòng bong biện luận của chính mình, hỏi: “Sao thế? ”

“Sót mất một miếng ngọc giản. Ta nhớ rõ là đã tìm ra rồi mà.” Việt Cẩm cố nén sự mệt mỏi và lo lắng, đứng dậy đi về phía cái giá để tìm.

“Nàng lấy những thứ này làm gì?” Nhai Xế đứng yên tại chỗ, hỏi bâng quơ.

Câu hỏi này trước đó Việt cẩm cũng được hỏi, nhưng vì người hỏi là Nhai Xế, nên nàng cũng trả lời cặn kẽ hơn : “Ta đang tìm phương pháp có thể khiến yêu tộc vận dụng yêu lực luyện ra pháp khí.”

Nhai Xế nghe vậy không tránh khỏi sửng sốt, đứng thẳng người: “Muộn thế này nàng còn ở đây tìm tìm kiếm kiếm là vì nguyên nhân này sao ?”

Việt Cẩm không cố tìm hiểu ý nghĩa thực sự trong lời nói của Nhai Xế, nương theo cách nghĩ của mình mà buông tiếng: “Chỉ là một suy nghĩ cách đây lâu lắm rồi, muốn thực hiện nhưng xem ra còn nhiều vấn đề.”

Lúc nói chuyện, Nhai xế không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh Việt Cẩm, cúi đầu nhìn người vẫn đang bận rộn không ngừng, như bị ma sai quỷ khiến hắn nói một câu: “Nếu có lấy, ta cũng sẽ lấy nàng.”

Lời vừa nói ra, ngay đến Nhai Xế cũng phải giật mình, chưa kịp nhìn phản ứng của Việt Cẩm, hắn đã vội vàng chữa lại: “Cũng phải lấy một người thời khắc nào cũng nghĩ đến yêu tộc.”

Giải thích xong, Nhai Xế mới thấp thỏm nhìn về phía Việt Cẩm, khi thấy đối phương vẫn vùi đầu tìm kiếm, đầu càng cúi thấp hơn, đến khuôn mặt cũng bị mái tóc che mất một nửa, xem ra nàng hoàn toàn không để vào tai những lời hắn nói.

Trong cơn tức giận, hắn dường như thấy cả một chút cảm giác chua xót cổ quái không thể diễn ta thành lời, Nhai Xế hằm hằm tiến lên một bước: “Việt Cẩm, nàng…”

“Tìm ra rồi!” Việt Cẩm vừa khẽo cũng lôi một miếng ngọc giản bằng hoàng ngọc ra, lúc quay đầu định nói điều gì với Nhai Xế, liền chạm vào thứ gì đó mềm mềm, man mát.

Hai đôi môi bất ngời tiếp xúc, hai người đồng thời im bặt, trong điện bỗng chốc trở nên yên tĩnh, chỉ có mùi hương nhàn nhạt đặc thù của gỗ thanh đàn bỗng nồng hơn, lặng lẽ chiếm cứ tất cả không gian, từ bốn phương tám hướng ập đến, thong dong mà mạnh mẽ.

Sửng sốt mấy giây, Nhai Xế định thần lại trước, lùi ra sau một bước, đang ngập ngừng đắn do xem nên mở miệng thế nào, thì thấy người đối diện đã lấy lại bình tĩnh, kế đó sắc mặt trắng bệch, lát sau…Việt cẩm quay người, nôn thốc nôn tháo.

Nhai Xế mặt xanh lè, mở to đôi mắt hoàn toàn không dám tin tình cảnh trước mặt.

“Khụ khụ…oẹ…khụ khụ…” Việt Cẩm đem tất cả những thứ trong dạ dày nôn ra sạch sẽ, sau đó phải khó khăn lắm mới áp được cơn buồn nôn cuộn lên trong bụng dừng lại. Lúc nàng đứng thẳng người để hồi lại chút sức lực, bỗng thấy Nhai Xế bên cạnh sững người nhìn mình, bất giác đờ người ra: “Chuyện này…”

“Chuyện này cái gì?” Nhai Xế cảm thấy lúc này mình vẫn còn có thể nói ra được câu này đúng là một kì tích.

Việt Cẩm không cách nào giải thích.

Nhai Xế nghiến răng, không nói gì, đá đổ cái giá bên cạnh, bước ra khỏi đại điện trong tiếng ngọc giản rơi loảng xoảng.

Chỉ còn lại một người, đại điện rất nhanh chìm trong yên tĩnh.

Việt Cẩm đứng đó, trong miệng toàn là vị chua còn sót lại sau trận nôn, nàng cúi xuống nhặt miếng ngọc giản vừa nãy đang rơi trên đất, trong tích tắc cúi xuống ấy, vẻ mặt nàng yếu đuối mà đau đớn.

Nhưng tất cả chỉ vẻn vẹn một tích tắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.