Cẩm Tâm

Chương 9: Chương 9




… Thôi ngay!

… Dừng lại!

Dừng lại! Dừng lại! Thôi ngay! Thôi ngay! Chúng ta đều phải, đều phải đi… Chỉ còn lại mỗi mình muội thôi!

Chỉ còn lại mỗi mình muội, thế nên muội nhất định không được quên, nhất định, nhất định…

Việt Cẩm bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, ngồi bật dậy nhìn khắp ra xung quanh, bỗng thấy một nữ tử đầu tóc rũ rượi đang đứng ngoài màn trướng hoảng hốt nhìn mình, mặt mày xanh lét như ma.

Nàng nhanh chóng đặt tay lên Băng Diệm kiếmđặt mé bên cạnh, vừa rút ra được một đoạn thì thấy nữ tử kia cũng đặt tay lên kiếm tư thế rút kiếm giống mình y hệt, đầu óc đang đờ đẫn của Việt Cẩm lúc này mới tỉnh táo lại, ý thức được nữ tử bên ngoài kia chính là mình, là cái bóng của mình trong gương.

Tiếng nước rơi tí tách ngoài hiên như gần như xa, vang vọng, khắc khoải, ánh trăng lọt qua ô cửa sổ, trắng tựa sương. Gió lạnh thổi vào trong phòng liên tục lượn lờ, gào thét, làm màn trướng không ngừng tung bay, chới với không có điểm tựa. Việt Cẩm chỉnh lại tư thế, từ từ thả lỏng cơ thể. Nàng dựa vào đầu giường, giương mắt nhìn đỉnh màn, ánh mắt thoáng mơ hồ.

Có những lúc, ví dụ như đêm tối thế này, nàng sẽ dừng lại, suy nghĩ, rồi tự hỏi: “Những việc mình làm thật sự có ý nghĩa?”

Có, thực sự rất ý nghĩa. Lần nào Việt Cẩm cũng tự trả lời như thế, bởi lẽ nàng không thể không trả lời như thế, huống hồ chi đó vốn là sự thật.

Thế nhưng có rất nhiều chuyện Việt Cẩm không dám nghĩ tiếp.

Những chuyện này, rồi bao nhiêu những chuyện khác, cho dù có ý nghĩa thì đã sao?

Những thứ nàng kì vọng, những thứ nàng muốn bảo vệ, người đó, những người đó, từ lâu đã không còn trên thế gian này nữa rồi.

Xung quanh chỉ còn mỗi mình nàng bơ vơ trơ trọi.

Việt Cẩm mơ màng tự cười khổ.

Bởi vậy, cho dù là mịt mờ đến do dự, cho dù là ghét đến độ căm thù, nàng vẫn phải tiếp tục đi về phía trước, đi mãi, đi mãi, cho đến lúc chết, hoặc cho đến tận cùng của sự tuyệt vọng.

Vì trách nhiệm đã đè nặng trên vai từ lúc mới lọt lòng.

Còn những thứ khác…

Việt Cẩm bỗng nhớ lại “Nếu có lấy ta cũng sẽ lấy nàng” mà Nhai Xế buột miệng nói lúc trước, ánh mắt sáng lên, khóe môi nở một nụ cười ấm áp.

Hắn thích nàng.

Nàng cũng thích hắn.

Trong đêm tối, nụ cười ấy dần trở nên rất đỗi thê lương. Nhưng… vậy thì đã sao?

Cùng lúc đó, tại một gian phòng khác.

Một tiếng “Rắc” đột ngột vang lên, hầm hầm tức giận đã một canh giờ, Nhai Xế vô thức bóp vỡ chén thứ chín của đêm nay.

Tráng hán đứng hầu bên cạnh Nhai Xế mặt đã biến sắc, hắn chịu đựng áp lực khổng lồ để dâng lên chén trà thứ mười lên cho Vương của mình.

Nhai Xế trừng đôi mắt đỏ như máu của mình nhìn chằm chằm vào chén trà trên tay tráng hán, bất giác nghiến răng, ngay khi tráng hán nghĩ rằng Nhai Xế sẽ bóp nát chiếc chén trên tay mình thì hắn lại đột ngột lên tiếng.

“Thực sự nàng không để ý đến ta một chút nào sao?”

Tráng hán run rẩy, thầm nghĩ ngàu không đầu không cuối nói vậy thì ai mà biết được, thế nhưng may mà hắn phản ứng không chậm, đoán ra người Vương nhắc đến là ai: “Là… là Việt cô nương?”

“Nàng ấy thực sự không thích ta một chút nào sao?” Nhai Xế phớt lờ gã tráng hán.

Nhưng tráng hán đáng thương không dám phớt lờ Vương của mình: “Thực ra, thực ra cũng chưa chắc…”

“Nàng ấy ghét ta đến nỗi chỉ chạm vào một chút đã nôn thốc nôn tháo?” Nhai Xế nói ra nguồn cơn, đồng thời vỗ mạnh xuống cái bàn trước mặt khiến nó nhanh chóng hóa thành cát bụi.

Tráng hán há hốc miệng, thụt lùi về sau hai bước, dường như muốn giấu đi sự hiện diện của bản thân. Nhưng tiếc là Nhai Xế đã ngẩng đầu lên, giương đôi mắt thẳm lại nhìn hắn: “Lúc nãy ngươi nói gì?”

Tráng hán giật bắn mình: “Thực ra, thuộc hạ thấy Việt cô nương rất để ý người.”

“Hử?” Nhai Xế lạnh lùng hỏi.

Gần cát tránh hung vốn là bản năng của sinh vật, yêu tộc đương nhiên không ngoại lệ. Vẻ mặt thật thà, giọng điệu trơn tru bắt đầu bịa chuyện: “Việt cô nương là nhân loại, dù bị môn phái dồn đến bước đường cùng phải theo phe chúng ta, thì cho dù bản thân cô nương ấy đồng tình với chúng ta, giống như hiện giờ đang dốc hết sức vì chúng ta, cũng có những điều không tiện nói. Trước đó vẫn còn đối lập, lại chỉ mới tiếp xúc chưa lâu, hơn nữa chúng ta cũng chưa hoàn toàn thoải mái với cô nương ấy. Bởi vậy, khả năng lớn nhất là Việt cô nương vì thích hoặc vì cảm kích, nên yêu ai yêu cả đường đi lối về.” Nói mãi, nói mãi, ngay đến bản thân tráng hán cũng sắp bị chính mình thuyết phục, hắn liếc nhìn thần sắc Nhai Xế , thấy sắc mặt đối phương đã dịu lại, càng thêm tự tin hơn, “Hơn nữa, hồi đó cũng là do Vương đã gài bẫy người ta, Việt cô nương đồng ý tới đây, chẳng phải chứng tỏ ít nhất cô nương ấy cũng không ghét người sao?… Nhưng… rốt cuộc vì sao người lại nghĩ rằng Việt cô nương không thích mình?”

Tráng hán buồn bực hỏi đến điểm then chốt.

Nhai Xế nhăn mặt, nói: “Ta chạm vào nàng ấy, nàng ấy liền nôn.”

Phản ứng kịch liệt như vậy sao? Tráng hán sững người: “Người chạm vào đâu? Cô nương ấy có đồng ý cho người chạm vào hay không?”

“Không.” Nhai Xế đáp, mặt đã có phần mất tự nhiên, “Là vô tình, chỉ là chạm nhẹ lên… má.” Rốt cuộc hắn cũng không nói lên sự thật.

Chưa đồng ý? Tráng hán hiểu ra: “Thì ra là người giở trò lưu manh với Việt cô nương.”

Nhai Xế: “…”

“Vương à, các cô nương nhân loại không giống với chúng ta. Nghe nói bọn họ rất coi trọng lệnh của cha mẹ, lời của bà mối, tự ý kết giao với nam nhân sẽ phải chịu áp lực rất lớn. Bởi vậy, nếu người thích Việt cô nương, trước hết phải bảo với cô nương ấy rằng người thích người ta, tỏ ý rằng người sẽ cưới người ta chứ không phải chỉ chơi đùa, sau khi được sự đồng ý của cô nương ấy rồi mới được chạm, ôm, hôn…”

Ban đầu Nhai Xế còn có chút mơ hồ, nghe một lúc liền thấy có gì đó không đúng, sau cùng sửng cồ lên: “Ta thích nàng ấy lúc nào?”

Tráng hán sững sốt, trợn tròn hai mắt: “Ngay từ đầu người đã có ý định chơi chán rồi bỏ sao?”

Nhai Xế tức muốn hộc máu ngay tại chỗ: “Ta chơi lúc nào?”

“Lúc nãy chính người nói…” Tráng hán thản nhiên buông một câu.

“Chỉ chạm môi chút chút…” Nhai Xế đột nhiên dừng lại, “Nhân loại rất để ý chuyện này à?”

“Cực kì để ý, đặc biệt là những cô nương dòng dõi quyền quý.” Tráng hán đưa lời khẳng định, sau cùng còn hiếu kì hỏi: “Nếu người đã không thích Việt cô nương, vậy còn lẫn lộn, trăn trở đến tận nửa đêm thế này làm gì?”

Cái này, quả thực, nếu hắn đã không thích nàng thì vì sao… Nhai Xế vốn từ nghèo nàn, cuối cùng cũng tìm được một lí do gượng ép đến mức không thể gượng ép hơn, trong lòng dần dần sững sờ.

“Ta chỉ khó chịu vì nàng ấy ghét ta thôi…”

“…” Tráng hán im lặng nhìn Nhai Xế, quyết định không bóc mẽ đối phương thêm nữa.

Sau đoạn hội thoại, Nhai Xế bắt đầu đứng ngồi không yên, hết quay trái lại quay phải, hắn giật lấy chén trà trong tay tráng hán, uống một hơi cạn sạch, rồi lại bóp chén trà thành bột vụn, quyết định mặc kệ trời bên ngoài còn đang tối om om, vác khuôn mặt u ám đứng bật dậy: “Ta phải đi tìm nàng ấy.”

Tráng hán cũng chọn cách tạm quên đi giờ đang là lúc nào, ân cần mở cửa, thành tâm thành ý nói: “Vương, người nhớ phải tiến hành theo đúng trình tự, từ từ từng bước một đấy nhé.”

Nhai Xế hừ một tiếng, mặt thoáng ửng đỏ, im lặng, đi thẳng ra ngoài, chỉ có điều vừa ra khỏi phòng, hắn bỗng ngẩng đầu lên, hai mắt huyết quang lóe sáng.

“Lúc này mà còn có tu sĩ dám đến… tốt lắm!”

Nửa đêm, vừa mệt vừa ngủ lại gặp ác mộng nên Việt Cẩm bừng tỉnh giữa đêm đen. Sau đó, khó khăn lắm mới cuộn người, mơ mơ màng màng dần chìm lại vào giấc ngủ. Nhưng ngay sau đó, nàng bỗng cảm nhận được linh lực dao động mãnh liệt.

Lần này thì đau đầu rồi, Việt Cẩm nhẹ day hai huyệt thái dương không khỏi thầm than, khi nhận ra hai luồng linh lực dao động kia mình đều cực kì quen thuộc, một là Nhai Xế, người còn lại…

Nàng sững sờ một lúc lâu, rồi bật người dậy, hoang mang đến độ thanh kiếm bên cạnh cũng chẳng kịp mang theo, bước xuống giường, khoác tạm áo ngoài rồi vội vội vàng vàng chạy về phía hai luồng linh lực mà mình mới cảm nhận.

Thương Ngô Sơn rất rộng, nhưng nơi đó không xa phòng Việt Cẩm lắm, rất nhanh, Việt Cẩm nhìn thấy mấy đại yêu vừa tấn công Vân Thủy môn hôm nay trở về đều đang đứng rải rác giữa không trung, không biết là đang quan sát hay thị uy, hoặc giả là cả hai. Trước mắt đám đông là cảnh giao đấu đến long trời lở đất giữa Nhai Xế và Vân Hàn Cảnh.

Gió lạnh suốt dọc đường khiến Việt Cẩm tỉnh táo hoàn toàn. Nàng cũng đồng thời biết rõ trận chiến thế này mình không thể nhúng tay, mà dù có thể thì chen vào thế nào đây? Trong lòng bộn bề tâm trạng, nhìn hai người đang đánh hăng đến mức một mất một còn, nàng thoáng do dự, rồi vẫn bước lên trước một bước. Nơi đang diễn ra trận đấu là rừng trúc bạt ngàn, trận chiến trước mặt nàng không muốn tham gia, nhưng chẳng phải kết cục này do một tay nàng gây nên?

Cảm giác trì trệ dâng lên, khi tỉnh táo trở lại, nàng bỗng nghe thấy tiếng thét hoảng hốt, pha lẫn phẫn nộ của Nhai Xế vang lên: “Việt Cẩm, ra ngoài ngay!”

Đáng tiếc, Việt Cẩm đã chẳng còn thời gian để mà để ý đến giọng nói ấy. Lúc nàng định thần, ngẩng đầu nhìn lên, đôi chân nhẹ đặt vào ranh giới của rừng trúc thì kiếm phong của Vân Hàn Cảnh đã nhắm thẳng vào nàng chém xuống.

Đó là “Li”. Thanh kiếm không có hình dạng, không có màu sắc, bình thường nó chỉ là một thanh kiếm không hề bắt mắt, lặng lẽ nằm trong vỏ, chỉ khi nó muốn hủy diệt một thứ gì đó, toàn thân nó mới tỏa ra thứ ánh sáng dịu nhẹ như mặt trăng, rất nhanh bay ra ngàn dặm, vẽ nên một đường ánh sáng làm rung động cả tâm hồn, rồi đâm trúng mục tiêu.

… Tỷ như khoảnh khắc này.

Khi sắp đến điểm tận cùng, người ta thường có cảm giác thời gian như chậm lại. Việt Cẩm đứng đó, không còn cảm nhận được cơn gió lạnh cắt da cắt thịt đang gào rít xung quanh mình, nàng chỉ nhìn thấy một chùm sáng càng lúc càng dài, càng lúc càng rực rỡ…

Giây phút đó, gió cũng như ngừng thổi. Mũi như ngửi được thứ mùi dìu dịu thuộc về người đó, Việt Cẩm từ từ, từ từ tỉnh táo lại.

Đầu mũi kiếm chĩa thẳng, “Li” muốn giết nàng, hắn muốn giết nàng… hắn, thực sự muốn giết nàng?

“Việt Cẩm!” Tiếng thét đau thương ấy lại một lần nữa vàng lên, xé tan màn đêm yên tĩnh.

Khóe mắt Việt Cẩm đột nhiên lóe lên một chút ánh sáng, chân dồn sức, đột ngột lùi ra sau.

Vòng kết giới mỏng manh đã không thể nào bảo vệ được nàng, Việt Cẩm ngửa người ra sau tiếp tục thoái lui chạy trốn.

Lưỡi kiếm ba thước như cách một tầng nước, thoáng dao động giữa không trung, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt. Rồi sau đó, ánh sáng lại lần nữa trải đều khắp thiên địa, không có thứ gì có thể ngăn cản nổi.

Trái tim Việt Cẩm đã có thể cảm giác được sự lạnh lẽo, sắc bén kia, khoảnh khắc máu toàn thân nàng như ngừng chảy, đầu đau như búa bổ vì linh lực đã dần cạn kiệt, hình ảnh trước mắt vốn méo mó mơ hồ cũng vì thế mà trở nên tối sầm.

“Việt Cẩm!” Tiếng gọi đau thương của Nhai Xế lại một lần nữa vang lên, Việt Cẩm gắng gượng mở mắt, nàng thấy Nhai Xế đã bỏ dở trận đấu chạy về phía mình, cánh tay dài ra đến vô tận.

Bắt được? Không bắt được?

Ý nghĩ này lướt qua đầu Việt Cẩm, nhưng chẳng đợi nàng nắm bắt, cũng chẳng đợi nàng ý thức được đã nhanh chóng tan biến vào hư vô.

Chính ngay giây phút này, Nhai Xế rốt cuộc cũng nắm được bàn tay đang giơ ra của Việt Cẩm. Sau đó, hắn tận mắt chứng kiến ánh sáng kia đâm qua trái tim nàng. Không một chút do dự, không một chút nương tay.

Thời khắc khi Nhai Xế vừa nắm chặt lấy bàn tay Việt Cẩm, Vân Hàn Cảnh cũng thu lại trường kiếm, hắn đột ngột xoay người, chỉ trong chốc lát đã rời xa.

Bạch Cốt vốn muốn đuổi theo nhưng lại cố kị việc giới tu đạo còn có hậu chiêu nên đành bay về phía Nhai Xế nay đang ôm lấy Việt Cẩm: “Vương, Vân Hàn Cảnh đã đi rồi, hai người kia đã đuổi theo, nhưng xem ra đuổi không kịp…” Hắn im lặng một lúc, nhìn Việt Cẩm hai mắt nhắm nghiền, không còn chút hơi thở đang nằm trong lòng Nhai Xế, “Việt cônương…”

Nhai Xế ôm Việt Cẩm nên càng cảm nhận rõ hơn Bạch Cốt, hắn biết Việt Cẩm không chỉ không còn hơi thở, mà thậm chí đến cả hồn phách cũng đang tiêu tan.

Lòng Nhai Xế nặng trĩu, ôm Việt Cẩm đứng lên, dặn dò: “Chỗ này giao cho các ngươi, ta mang nàng ấy về trước.”

Bạch Cốt chìm trong im lặng, ánh mắt quét một vòng lên khuôn mặt của hai người, rồi khẽ gật đầu như đáp lời.

Thương Ngô Sơn cách lãnh địa yêu tộc không xa lắm, với tu vi của mình, dùng toàn lực Nhai Xế chỉ mất khoảng một khắc để đến nơi. Nhưng lúc này, chỉ một phút cũng là quý giá. Hắn nắm bàn tay đã lạnh ngắt của nàng, lướt gió gắng sức chạy về lãnh địa yêu tộc, hoàn toàn không chú ý tới đầu ngón tay của mình đã trắng bệch từ lúc nào không hay.

Bên ngoài lãnh địa yêu tộc, tiểu yêu canh cửa không có việc gì làm, đang ngáp ngắn ngáp dài, lúc ngẩng đầu lên còn chưa hiểu mô tê gì thì phát hiện Vương đang ôm thứ gì đó lướt qua, còn bỏ lại một câu…

Nhưng là câu gì? Tiểu yêu kia đang cố gắng nhớ ra, chợt một giọng nói cực kì dễ nghe vang lên: “Nhai Xế ca ca vừa về hả?”

Nơi này người có thể gọi Nhai Xế hai tiếng ca ca như vậy chỉ có một. Nghĩ đến đây tiểu yêu kia toát mồ hôi lạnh, cung kính đáp: “Ninh Song công chúa! Muộn thế này rồi người còn ra ngoài sao ạ?”

“Vừa nãy Nhai Xế ca ca ôm cái gì đấy?” Việt Ninh Song trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Tiểu yêu tinh nghĩ một hồi, buông nhẹ một tiếng: “… Một nữ tử?” Nhưng lời vừa nói xong, hắn biết mình đã lỡ miệng.

Quả nhiên, sắc mặt Việt Ninh Song dần xấu đi: “Nữ tử nào? Vì sao?”

Tiểu yêu kia chẳng cần trả lời bởi ngay sau đó, cả lãnh địa yêu tộc đèn đuốc sáng trưng, từ các đại yêu cho đến các tiểu yêu vừa mới hóa hình có địa vị thấp nhất đều cùng nhận được một nhiệm vụ: “Đi tìm đại phu, tìm tất cả các đại phu có thể chữa bệnh cho tu sĩ.”

Vì Việt Cẩm.

Muội muội mà Nhai Xế mới nhận chưa lâu.

Một tu sĩ nhân loại.

Sự yên tĩnh trên Thiên Nguyệt Phong nhanh chóng được thay thể bởi những tiếng bước chân dồn dập.

Ôm lấy Việt Cẩm lúc này vẫn còn le lói chút linh nguyên, Nhai Xế nhảy thẳng xuống hồ Thiên Nguyệt, sau khi đưa cả người nàng chìm vào trong nước, hắn không nghĩ ngợi nhiều, cởi áo của Việt Cẩm, đồng thời bấm chặt huyệt cổ tay của nàng, yêu lực cũng nhanh như thác tràn vào, dẫn đường cho chút linh nguyên còn sót lại trong cơ thể Việt Cẩm hấp thu tinh linh trong nước.

Vô số những điểm sáng nhỏ màu trắng từ trong nước bay lên, thắp sáng màn đêm u tối.

Nhai Xế nhìn trước ngực Việt Cẩm, thấy miệng vết thương xuyên tim dần khép lại rồi biến mất với tốc độ chóng mặt, hắn mới cẩn thận dùng yêu lực hướng dẫn linh nguyên trong cơ thể nàng hình thành và vận chuyển một lần nữa rồi mới từ từ rút yêu lực ra khỏi cơ thể nàng.

Trong hôn mê, Việt Cẩm mơ hồ rên lên một tiếng.

Nghe tiếng rên đó, Nhai Xế toàn thân hưng phấn, mặc cơ thể mình lúc này đang cực kì yếu ớt, hắn ôm chặt nàng hơn, ướm hỏi: “Việt Cẩm?”

Không có tiếng hồi đáp.

Dưới ánh trăng, Việt Cẩm chau mày, khuôn mặt trắng bệch hằn lên sự đau đớn. Nhai Xế sững người, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên, phủ lên quá nữa khuôn mặt nàng.

Hơi thở từ mũi phả vào lòng bàn tay có chút ẩm ướt, Nhai Xế thấp thỏm quan sát khuôn mặt Việt Cẩm, chú ý tới sự phiền muộn nơi chân mày và sự u ám nơi đáy mắt nàng… Phải chăng nàng luôn nhớ đến điều gì đó? Là hắn ư?

Vừa nghĩ đến đó, hắn không khỏi bật cười tự giễu, sao lại có thể là hắn chứ?

Trong điện Thiên Nhuệ, hắn đã từng buột miệng nói muốn lấy nàng, nhưng nàng giả vờ không nghe thấy. Ban đầu hắn tức điên người nên không nghĩ tới, một người tâm tư cẩn thận như Việt Cẩm, cho dù có đang chú ý đến chuyện gì đó nhưng sao có thể mơ hồ đến mức người bên cạnh nói gì cũng không nghe thấy>

Không có biểu hiện gì chẳng qua là không muốn dây dưa với hắn quá nhiều, hoặc là có việc quan trọng hơn cần phải suy tính.

Chỉ là việc quan trọng hơn đó…

Gió mơn man thổi, nước róc rách bên tai. Khát vọng thổn thức bao ngày qua, bỗng đâu mất kiểm soát, trong đêm tối cứ rục rịch ngoi lên trong tiếng vỗ về lặng lẽ của nước. Chỉ duy một chút tâm tư, một nỗi lòng, giống như nước kia, tưởng như vô hình lại càng ngày càng sáng tỏ.

Nhai Xế khẽ thở dài, đưa tay vuốt suối tóc buông xõa của Việt Cẩm, nhẹ thì thầm một câu: “Đừng làm ta thất vọng…”

Ít nhất là lần này. Ít nhất là chuyện này.

“Vương…” Tiếng gọi rụt rè của tiểu yêu theo gió truyền tới.

Nhai Xế chau mày, dù biết đối phương chẳng thể nào nhìn thấy được bên trong, nhưng vẫn tức khắc cởi áo ngoài bọc lấy cơ thể Việt Cẩm: “Chuyện gì?”

“Đã tìm được đại phu nhân loại rồi!” Tiểu yêu cung kính đáp.

“Cho bọn họ vào phòng của ta.” Nhai Xế dặn rồi ôm Việt Cẩm bước lên bờ, đang định quay về thì đột nhiên bàn tay động phải thứ gì đó trên tấm lưng trần của nàng… dường như là sẹo?

Nhai Xế tò mò nghĩ bụng trước đó mình cũng đã từng nhìn rồi, sau này cũng không phải là không chịu trách nhiệm thì nhìn thêm một lần cũng chẳng sao, nghĩ vậy hắn liền mở tay ôm lấy Việt Cẩm, hé mở áo ngoài đang bọc cơ thể nàng ra, trước mắt bỗng hiện ra một vết sẹo dài chạy dọc theo sống lưng nàng.

Từ vai trái chạy thẳng đến thắt lưng bên phải.

“Vương?” Tiểu yêu dè dặt gọi.

Nhai Xế định thần… Hắn chỉnh lại vạt áo ngoài đang bọc Việt Cẩm, quay đầu nhìn về góc tối nơi tiểu yêu đang nấp, khẽ nheo mắt: “Mộng Yểm? Ra đây.”

Tiểu yêu bước ra, còn chưa hóa hình, chỉ là một cái bóng trên mặt đất: “Vương?”

Nhai Xế lúc này đã có quyết định.

Khói tím lập lờ trên lò ngọc, tỏa hương thơm thoang thoảng.

Nhai Xế ngồi bên mép giường, nắm lấy bàn tay Việt Cẩm. Ba ngày trước, sau khi ra khỏi Thiên Nguyệt Phong chưa được bao lâu thì Việt Cẩm bắt đầu lên cơn sốt nhẹ, ban đầu Nhai Xế cứ nghĩ là do vết thương của Việt Cẩm chưa khỏi hẳn, chỉ cẩn thận chăm sóc là được, thậm chí mấy đại phu bị bắt về khám cho nàng, ai cũng bảo không sao, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, thế nhưng rốt cuộc thành ra tĩnh dưỡng đến nỗi linh nguyên lại khẽ cạn lần nữa.

Nén phẫn nộ và bất lực trong lòng, Nhai Xế cố gắng dùng chất giọng hòa nhã nhất có thể: “Các ngươi nói trong vòng ba ngày nàng ấy nhất định sẽ tỉnh lại, hôm nay đã là ngày thứ ba rồi… Rốt cuộc nàng ấy có tỉnh lại không?”

Đám đại phu trong phòng ấp úng nói không nên lời.

“Các ngươi nói uống thuốc xong rồi nghỉ ngơi nhất định sẽ có chuyển biến tốt, hiện tại nàng ấy có chuyển biến tốt chưa?”

Đám đại phu vẫn chìm trong im lặng.

Nhai Xế ngừng lại một thoáng rồi mỉm cười: “Bị câm hết rồi hả?”

Thế nhưng đáp lại hắn chỉ là những tiếng ấp a ấp úng, nói không nên lời… Nhai Xế tức giận, vươn tay chém nát cả giá ngọc bên cạnh.

Trong âm thanh vỡ vụn, cả gian phòng chìm trong tĩnh lặng.

Lồng ngực Nhai Xế phập phồng như sắp nổ tung: “Ta muốn nghe nói thật, nếu không ai chịu mở miệng…”

Lời còn chưa nói hết, nhưng ý uy hiếp đã rất rõ ràng.

Rốt cuộc cũng có người dè dặt cất tiếng: “Nếu, nếu đêm nay không tỉnh lại…”

“Không tỉnh lại thì làm sao?” Tim Nhai Xế bỗng chùng xuống.

“Thì sẽ không qua khỏi.” Một đại phu khác nhỏ giọng tiếp lời.

Tiếng hô hấp trong phòng bỗng như ngừng lại, chỉ còn tiếng thở rất khẽ, khẽ đến mức dường như không tồn tại trên giường của Việt Cẩm.

Ánh mắt của Nhai Xế trở lại trên khuôn mặt Việt Cẩm: “Tại sao?”

Tình huống hiện tại hiển nhiên không thể nào qua loa lấy lệ, đám đại phu trong phòng quay sang thương lượng một chút rồi cử một người đứng tuổi ra: “Bệnh chứng của Việt tu sĩ là do thương tích nặng tạo thành. Mặc dù đã kịp thời được dùng linh vật trị thương, nhưng suy cho cùng hai loại năng lực không giống nhau. Huống hồ với tình trạng hiện tại của Việt tu sĩ…” Ông ta dừng lời, thoáng nhíu mày, sau khi tỉ mỉ quan sát Việt Cẩm mới cân nhắc từng lời từng chữ: “Việt tu sĩ mặc dù còn yếu, nhưng theo lí cũng không phải là không thể tỉnh lại. Thế nhưng đến giờ không có dấu hiệu của sự hồi sinh, có vẻ dường như đang bị vây khốn trong một chỗ nào đó…”

“Mộng Yểm.” Nhai Xế đột ngột lên tiếng.

Đại phu kia kinh ngạc nhìn Nhai Xế rồi vội vàng cúi đầu: “Thế nhưng Mộng Yểm chỉ có thể khiến cho Việt tu sĩ có phản ứng, còn có thoát khỏi đoạn kí ức đó hay không thì phải trông chờ vào chính bản thân cô nương ấy.”

Nhai Xế chìm trong im lặng, lát sau, hắn quả quyết lên tiếng: “Nếu hôm nay vẫn không tỉnh lại thì nàng ấy sẽ chết phải không?”

Lúc này không ai muốn chọc vào tổ ong mang tên Nhai Xế, rất lâu sau, trong phòng mới vang lên một tiếng “Phải” khe khẽ.

Nhai Xế nhìn Việt Cẩm buông tiếng, chỉ có điều trong lời nói toát lên sát ý lạnh buốt cả sống lưng: “Nếu nàng ấy chết, tất cả các ngươi cũng phải táng cùng.”

Dứt lời, không buồn nhìn những khuôn mặt đã tái mét vì sợ, hắn phất tay áo, ném tất cả mọi người ra ngoài, rồi đóng cửa phòng lại.

Sau đó, hắn yên lặng nắm bàn tay được giấu dưới chân của người trên đường.

Rất chặt, nhưng cũng rất cẩn thận.

Một tiếng gõ cửa khẽ vang lên.

Tráng hán nãy giờ vẫn ẩn mình trong góc tối trong phòng khẽ bước ra ngoài một lát rồi quay lại: “Vương, là công chúa Ninh Song.”

“Bảo nó cút đi.”

Tráng hán không đáp, khom người đi ra. Nhưng chẳng bao lâu, cửa phòng “rầm” một tiếng, bật mở.

Khuôn mặt Nhai Xế cau lại, lúc quay đầu nhìn lại thì thấy Việt Ninh Song với khuôn mặt đỏ bừng đang đứng trước cửa nhìn mình, bên cạnh là tráng hán đang tỏ ra vô cùng khó xử cùng một tiểu yêu đang bê thứ gì đó.

Nhai Xế im lặng một chốc rồi cất lời hỏi Việt Ninh Song: “Chuyện gì?”

Việt Ninh Song hít một hơi thật sâu, cố nặn ra một nụ cười: “Nhai Xế ca ca, muội nghe nói… nàng ấy bị thương, nên muốn đến thăm.”

Vẻ mặt Nhai Xế vẫn bình thản, không lộ chút cảm xúc nào.

“Nhai Xế ca ca, huynh ở đây lâu vậy rồi, hay là để muội thay huynh một lúc nhé?”

“Không cần.” Nhai Xế thẳng thừng từ chối.

Việt Ninh Song nghe vậy gượng cười: “Nhai Xế ca ca sợ muội không tận tâm sao? Thực ra huynh nhận nàng ấy… nhận nàng ấy cũng chính là… c tỷ tỷ của muội.”

Nhai Xế thoáng cau mày, nói với tráng hán bên cạnh: “Mời công chúa ra ngoài.”

Tráng hán đang định đáp lời thì một tiếng hét vang lên: “Nhai Xế!”

Nhai Xế quay sang nhìn Việt Ninh Song, thấy nàng ta mím chặt môi, mặt tái xanh, khóe mắt còn vương lệ. Hắn có phần mất kiên nhẫn, nhíu mày, nhưng giọng đã dịu đi một chút: “Ninh Song, muội ra ngoài trước đi, đợi nàng ấy tỉnh lại ta có chuyện muốn nói với muội.”

“Chuyện gì mà không thể nói lúc này?” Việt Ninh Song có vẻ như đã bình tĩnh lại.

Thế nhưng Nhai Xế không có ý định nói tiếp.

Việt Ninh Song thấy vậy cười tự giễu: “Nhân loại kia bây giờ cũng đâu có nghe được. Lúc này Nhai Xế ca ca nói rõ ràng không phải vừa hay ư? Hay là bây giờ rời mắt một chút thôi huynh cũng không nỡ?”

Nhai Xế cúi đầu nhìn Việt Cẩm rồi đứng dậy, ra hiệu cho tráng hán và tiểu yêu theo hầu Việt Ninh Song đi ra ngoài.

“Có chuyện gì mà không thể ở đây nói thẳng ra?”

Tráng hán sợ hãi nhìn Nhai Xế.

Khoảnh khắc thân hình Việt Ninh Song khẽ lảo đảo.

“Muội là muội muội của ta. Năm đó trước lúc lâm chung mẹ ta từng dặn, bất luận thế nào ta cũng phải chăm sóc muội cả đời.”

“Chăm sóc? Cả đời?” Việt Ninh Song hướng đôi mắt oán hận nhìn Việt Cẩm, “Nhai Xế, muội từ nhỏ đã thích huynh, rõ ràng huynh biết muội muốn gì… Bây giờ huynh còn mặt mũi để nói rằng sẽ chăm sóc muội cả đời?”

“Không nói rõ với muội ngay từ đầu là lỗi của ta. “Nhai Xế thờ ơ nói tiếp.

Việt Ninh Song không khỏi bật cười thành tiếng: “Có phải huynh còn muốn nói rằng huynh vốn muốn giữ lại chút thể diện cho muội, tiếc là muội không biết xấu hổ?”

Nhai Xế không muốn trả lời, nhưng thấy tráng hán cứ liên tục đánh mắt với mình ý chừng khuyên giải, đành thở dài buông nhẹ một câu: “… Muội ở yêu tộc bao năm nay, sao có thể nói rằng thích là không biết xấu hổ chứ!”

Sắc mặt Việt Ninh Song dịu đi đôi chút. Hốc mắt đã đỏ hoe, nàng ta cắn môi: “Nhai Xế ca ca, muội đã ở bên cạnh huynh bao năm nay, vì sao nàng ta có thể còn muội lại không? Một tu sĩ nhân loại như nàng ta…”

“Ninh Song.” Nhai Xế bỗng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, liền lên tiếng ngắt lời Việt Ninh Song.

Việt Ninh Song nhìn chằm chằm Nhai Xế, đến mức tầm mắt dần mờ đi nhưng vẫn quyết không chịu nhìn sang chỗ khác.

Vốn dĩ họ đã sống cùng nhau suốt bao năm qua, dù không vừa mắt nhưng cũng không thể không có chút tình cảm. Nghĩ vậy Nhai Xế đưa tay xoa đầu Việt Ninh Song như hồi nàng ta còn bé.

Việt Ninh Song sững sờ, tất thảy oán hận, tủi thân, buồn khổ, đau đớn bỗng chốc bùng lên trong lòng, những giọt nước nơi khóe mắt không ngừng đua nhau rơi xuống.

“Biết vì sao bình thường các đại yêu ở đây không qua lại với muội không?” Nhai Xế thu tay lại, dịu dàng hỏi.

Việt Ninh Song đờ đẫn ngước lên, không hiểu tại sao Nhai Xế lại nói đến chuyện này.

“Bởi vì bọn họ coi thường muội.” Nhai Xế bình thản buông nhẹ một câu.

Việt Ninh Song nhịn không được muốn hỏi cho ra nhẽ, nhưng Nhai Xế đã nói tiếp: “Muội gọi Việt Cẩm là gì?”

“Nhân loại!” Việt Ninh Song buột miệng đáp.

“Nhân loại?” Nhai Xế từ tốn nói, “Muội đã bao giờ nghĩ rằng bản thân muội cũng là một ‘nhân loại’ chưa?”

“Muội…” Việt Ninh Song định biện hộ.

Nhai Xế cười: “Muội muốn nói muội không giống có phải không? Đương nhiên là muội không giống.” Hắn tiếp, “Muội là công chúa của Việt Thị, là huyết thống duy nhất còn sót lại của Việt Thị. Khi Việt quốc còn, muội tôn quý biết bao. Việt quốc vong, muội liền được yêu tộc cứu về, cũng càng được thêm tôn kính… Ninh Song, muội có biết mẹ ta vì để bảo vệ muội đã phải trả một cái giá thế nào không?”

“Dì Quỳnh…” Việt Ninh Song nghe đến đây không khỏi nghẹn ngào.

“Trong trận chiến đó, mẹ ta bị trọng thương, sau khi đem muội về, tu vi không chỉ không gia tăng mà còn giảm dần theo từng năm, cuối cùng ba năm trước bà rốt cuộc cũng qua đời. Trước lúc mất, thực lực của bà còn không bằng một đại yêu.” Nhai Xế nhìn Việt Ninh Song một cái rồi đột nhiên bật cười, “Ta chưa bao giờ trách muội vì chuyện này. Thật ra ta chỉ không hiểu, nếu bà đủ quyết đoán cứu muội, bảo tồn huyết thống của Việt Thị thì vì sao lại không đủ quyết đoán cứu biểu muội thực sự của ta về.”

Sắc mặt Việt Ninh Song khoảnh khắc tức thì tái mét.

Nhai Xế chẳng thèm nhìn sắc mặt của Việt Ninh Song, vẫn tiếp tục nói: “Những chuyện này đối với ta đã là quá khứ. Dù muội có tin hay không, nhưng năm đó quả thực ta chỉ không hiểu nổi mẹ ta chứ chưa từng có ý nghĩ gì khác đối với người đến yêu tộc là muội đây.”

“… Muội tin.” Việt Ninh Song nói, “Năm đó Nhai Xế ca ca rất tốt với muội. Chỉ là sau này…”

“Sao này thế nào?” Nhai Xế hỏi.

“Sau này huynh càng ngày càng bận, càng ngày càng chẳng thèm quan tâm đến muội…” Việt Ninh Song đã cắn nát môi tự lúc nào không hay, vị đắng chát và tanh tanh, mặn mặn xộc thẳng vào khoang miệng.

“Ta có việc phải làm.” Nhai Xế nói.

“Muội biết, Nhai Xế ca ca phải bảo toàn yêu tộc dưới bàn tay của đám tu sĩ, cũng phải thuyết phục yêu tộc phân tán ở các nơi hội tụ về đây.” Lúc nói những lời này, thần thái Việt Ninh Song rất bình thản.

Nhai Xế khẽ gật đầu, lại nói: “Mỗi lần ta trở về là mỗi lần thấy muội đang đợi ta…” Hắn nói đến đây, liền nhìn sang đôi mắt đã sưng lên với vẻ tủi thân trên khuôn mặt Việt Ninh Song, những lời chưa nói ra dừng lại nơi đầu lưỡi, nhưng rồi rốt cuộc từ tốn hỏi một câu: “Muội không có việc gì phải làm sao?”

Việt Ninh Song có vẻ như không hiểu lắm.

Thực sự không hiểu ư? Nhai Xế nghĩ bụng, rồi hỏi vấn đề mà mình đã muốn hỏi từ lâu: “Muội chưa bao giờ nghĩ phải báo thù cho Việt Thị?”

Việt Ninh Song tái mặt, liên tục lùi ra sau mấy bước.

Lúc này, hai người trong phòng nhất thời không chú ý Việt Cẩm đang nằm trên giường, hơi thở dần trở nên dồn dập, mi mắt động đậy rồi từ từ mở ra.

Thở gấp mấy hơi, Việt Ninh Song nói: “Việt Thị sụp đổ là do trời phạt…”

Nhai Xế lần thứ hai cảm thấy tột cùng mệt mỏi. Hắn im lặng một lúc lâu rồi nói: “Vì sao lại bị trời phạt?”

Miệng Việt Ninh Song mấp máy, nhưng không thể cất thành lời.

Nhai Xế lúc này bỗng bật cười thành tiếng: “Muội thấy ngại khi phải nói ra sao? Việt Ninh Song, muội đâu có ngốc.”

Môi Việt Ninh Song không ngừng run rẩy: “Nhai Xế ca ca, hôm nay huynh đã không muốn nói nhiều thì lần sau chúng ta nói tiếp vậy.”

“Đã nói đến nước này rồi, muội còn nói với ta không muốn nói nhiều?” Giọng Nhai Xế đột ngột trở nên lạnh lẽo, “Muội ngại không dám nói ra chứ gì? Vậy để ta nói giúp muội. Việt Thị sụp đổ là do trời phạt. Trời phạt giáng xuống là bởi vì đế vương Việt Thị yêu một người thuộc yêu tộc chúng ta. Vợ chồng hòa thuận, lại còn sinh ra những đứa trẻ bán yêu. Bởi vậy mới khiến cho một Việt Thị an cư lạc nghiệp, quốc thái dân an năm nào cũng bị thiên tai, mất mùa. Khiến một Việt quốc thái bình thịnh trị, dân giàu nước mạnh bỗng trời long đất lở, bệnh tật lan tràn. Đây chính là cái gọi là trời phạt. Và cũng thật hay cho câu ông trời có mắt!”

Khuôn mặt Việt Ninh Song lúc này đã cắt không còn một giọt máu.

Nhai Xế hít một hơi thật sâu, làm dịu đi bao phẫn nộ đang cuồn cuộn trào dâng trong lòng: “Lòng trời sắt đá! Việt Ninh Song, trên thế gian này ai cũng có thể nói Việt Thị sụp đổ là do bị trời phạt, là do Việt Đế hoang dâm, nhưng muội, người được yêu tộc bao bọc, nuôi lớn, muội dựa vào cái gì mà dám nói như thế?”

Mặt Việt Ninh Song trắng bệch, như bị dồn vào đường cùng, nàng ta hét lên: “Huynh nghĩ muội hy vọng Việt Thị sụp đổ ư? Huynh nghĩ muội không muốn ở lại làm công chúa Ninh Song vô ưu vô lo ư? Yêu tộc ở đây có gì chứ? Huynh thì ngày nào cũng ra ngoài, muội đến một người bạn cũng chẳng có. Phụ vương của muội, mẫu phi của muội…”

Nàng ta nhìn Nhai Xế, thấy Nhai Xế cũng đang nhìn mình, trong mắt hắn không hề có tình cảm dù chỉ là một chút, nước mắt nàng ta lại tuôn trào như vỡ đê: “Nhưng muội có cách gì chứ? Hủy diệt Việt Thị là do trời phạt, lẽ nào muội có thể tu luyện đến mức độ phi thăng? Phi thăng lên trời để đòi công đạo? Đã thế những người kéo binh tiêu diệt Việt Thị là thiên hạ, cả thiên hạ, tất cả mọi người trong thiên hạ…” Nàng ta cố nén nước mắt, cắn chặt môi, mùi máu tanh nồng ngập tràn khoang miệng, “Nhai Xế ca ca có phải huynh hối hận vì năm đó không thể bảo vệ huyết thống yêu tộc? Nếu Cẩm Tâm tỷtỷ hoặc là các bán yêu ca ca khác ở đây…”

“Nếu là bọn họ, nếu bọn họ cũng giống như muội, ta sẽ tự tay bóp chết học để khỏi làm bẩn mắt.” Nhai Xế nói, giọng đã lạnh như băng.

Những lời Việt Ninh Song định nói khoảnh khắc đó tức thì bị giữ chặt nơi cổ họng.

Nhai Xế cũng ý thức mình có phần mất kiểm soát, vả lại thấy dẫu bản thân có nói nhiều hơn cũng vô dụng, hắn khẽ nhắm mắt: “Được rồi, muội ra ngoài đi.”

Việt Ninh Song không dám nói gì thêm, quay người rời khỏi.

Cửa căn phòng mở ra rồi lại đóng vào, “cạch” một tiếng, lạnh lẽo, thê lương.

Nhai Xế lấy tay che đôi con ngươi đỏ như máu, đứng yên lặng một lúc, khi bỏ tay xuống, quay người lại, đôi mắt đỏ còn vương sát ý đối diện với một cặp mắt đen lay láy.

Nhai Xế sững người, trong đáy mắt sáng ý còn chưa kịp tan hết, đã rạng rỡ niềm vui: “Việt Cẩm?” Hắn sải bước đến bên giường, nắm chặt tay Việt Cẩm, rồi chạm vào đôi mắt nay đã mở ra: “Nàng tỉnh rồi? Không sao chứ?”

Cảm giác khô ráo, ấm áp từ lòng bàn tay và má, y hệt như trong mơ.

Việt Cẩm gắng sức nở một nụ cười, nét mặt vẫn còn mơ mơ màng màng, như thể đang chìm đắm trong thứ gì đó, không cách nào thoát ra được, “Đúng vậy, muội tỉnh rồi, những thứ đó đều là mộng…”

Bàn tay chạm má Việt Cẩm của Nhai Xế nắm chặt lại: “Nàng không sao chứ?”

Việt Cẩm khép hờ mắt, lặng lẽ ngồi đó.

Giọng Nhai Xế đột ngột trở nên căng thẳng: “Việt Cẩm…” Việt Cẩm mở mắt nhìn người đối diện, rất chăm chú, rồi nàng từ từ nở một nụ cười, nét mơ màng trên mặt cũng theo đó dần dần biến mất: “Muội không sao? Việc của muội còn chưa xong mà.”

Nàng khẽ cười, sắc mặt tái xanh, giọng nói thều thào đến mức không ra hơi, chỉ riêng mỗi đôi mắt nàng đã rạng rỡ, tràn đầy sức sống, tựa như ngọn lửa dưới lòng đất không bao giờ tắt nơi cực tây, âm thầm đốt cháy xung quanh.

“Nhai Xế, muội sẽ không chết đâu.”

“Muội còn có việc phải làm!”

Nói xong, Việt Cẩm lại chìm vào giấc ngủ. Nhai Xế cho người gọi đại phu đến, sau khi xác định Việt Cẩm đã không sao, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều một chút, hắn mới đứng dậy đi ra ngoài.

Trời lúc này đã dần tối, bầu trời ngả màu xám tro, gió lạnh rít từng hồi.

Nhai Xế đứng dưới một gốc cây xiêu vẹo, có vẻ như nó sắp chết, vỏ cây bong tróc ra, lá cây khô héo, vàng vọt, chợt nghe “rắc” một tiếng, gãy gọn. Hắn đứng trong vườn, lên tiếng như tự nói với mình: “Ra đi.”

Một cơi gió lạnh ập đến, dưới bóng cây đã xuất hiện thêm một người: “Vương.”

“Nhìn thấy gì rồi?” Nhai Xế hỏi.

Mộng Yểm hổ thẹn cúi gầm mặt, nói: “Vương thứ tội, Việt cô nương phong tỏa quá nghiêm ngặt, thuộc hạ…”

“Không nhìn thấy gì hết?” Nhai Xế lại hỏi.

Mộng Yểm do dự một lúc: “Cụ thể thì không rõ. Nhưng trong lòng Việt công nhân là cảnh lửa cháy đầy trời và máu chảy thành sông. Còn có rất nhiều người chết. Và cả một cảnh liên tục lặp đi lặp lại.”

“Cảnh gì?” Nhai Xế lập tức truy hỏi.

“Cô nương ấy đi cùng với rất nhiều người. Càng về sau số lượng càng ít đi, người cuối cùng còn lại vì bảo vệ Việt cô nương cũng bị giết chết ngay trước mặt cô ấy.” Mộng Yểm khẳng định, “Người cuối cùng đó còn nói một câu ‘Chỉ còn lại một mình muội thôi, muội nhất định phải…’”

“Nhất định phải thế nào?” Nhai Xế hỏi.

Mộng Yểm lắc đầu nói: “Người đó chưa nói hết câu thì đã chết, hay là trong tiềm thức của Việt cô nương không muốn tiết lộ.” Hắn lại bổ sung, “Khuôn mặt và bóng dáng của những người trong đó đều rất mơ hồ, chỉ có thể nhận ra đó là người… Điều này hẳn là do ý thức tự bảo hộ của Việt cô nương.”

Nhai Xế nghe vậy càng chìm trong im lặng.

Mộng Yểm thấy vậy có phần bất an, nhỏ giọng đề nghị: “Vương, người để ý Việt cô nương như vậy… hay để thuộc hạ đi vào một lần nữa xem sao?”

“Cả khi muội ấy yếu ớt nhất mà ngươi cũng không nhìn thấy được suy nghĩ trong lòng của muội ấy… Ngươi nói xem, ta giữ ngươi lại có tác dụng gì?” Nhai Xế thong thả nói, các ngón tay đang buông thõng bên người, móng đỏ như máu từng cái từng cái mọc dài ra.

Bóng người trên đất không ngừng run lẩy bẩy, giọng Mộng Yểm bỗng vang lên the thé: “Vương… Vương? Người đợi đã, xin hãy khoan, thuộc hạ còn có thể vào lại, thuộc hạ còn có thể…”

Nhai Xế lắc đầu, năm ngón tay cong lại thành móng vuốt, nhấc lên…

“Cẩm Tâm!” Mộng Yểm đột ngột hét lên.

Khoảnh khắc động tác của Nhai Xế chững lại: “Ngươi nói cái gì?”

“Vương, Vương, có một chuyện rất kì lạ!” Mộng Yểm như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng nói: “Trong mộng những bóng người mơ hồ kia từng gọi Việt cô nương một lần, nhưng không gọi là Việt Cẩm mà là Cẩm Tâm, Việt Cẩm… Tâm…?”

Giọng Mộng Yểm đột nhiên nhỏ lại. Nó có chút mơ hồ, dường như nhìn thấy những tia sáng đỏ nhàn nhạt, rồi nó thấy cơ thể mình nhẹ, nhẹ bẫng, cứ thế bay lên, như thể ngay sau đó sẽ bị gió thổi bay tan tác… Nó lại nhìn Nhai Xế, giờ khắc cuối cùng của sinh mệnh, nó thấy vị vương của yêu tộc đứng đó, không hề động đậy, cứ như hai chân đã mọc rễ trên mặt đất, như thể cả người đã biến thành một bức tượng đá…

Năm luồng gió màu đỏ nhạt do móng vuốt tạo thành lặng lẽ biến mất giữa không trung. Trên mặt đất, cái bóng mà Mộng Yểm ẩn náu như một mảnh vải rách, bị xé nát thành từng mảnh vụn. Nhai Xế vẫn đứng đó, năm đầu ngón tay theo bản năng run nhè nhẹ, đồng thời thu lại móng vuốt.

“Việt Cẩm…”

Môi hắn lẩm bẩm, thốt lên với cảm giác chấn động, không dám tin:

“Việt Cẩm Tâm?”

Thời tiết chuyển lạnh, trong phòng đã đốt lửa sưởi ấm, ngọn lửa đỏ rực nhảy múa, ánh lên đôi gò má Việt Cẩm sắc đỏ hây hây, có cảm giác nàng là một cô gái ngây thơ, hiền dịu.

Nhai Xế ngần ngừ ở cửa một lúc rồi mới nhẹ nhàng đi vào phòng. Chỉ vừa đưa tay lên, còn chưa kịp chạm vào thì người đang say giấc nồng trên giường bỗng mở mắt, trong đôi mắt đen láy lóe lên sự cảnh giác, và cả một chút mơ màng khi vừa ngủ dậy.

“Tỉnh rồi à?” Nhai Xế không rút tay về, mà ngược lại, hắn thuận đà cúi người xuống, xoa lên gò má Việt Cẩm.

Việt Cẩm chớp mắt, không hề trốn tránh.

Thì ra là nàng chưa tỉnh hẳn, hành động vừa rồi chỉ là phản xạ bản năng. Nhai Xế nghĩ bụng, bàn tay đang vuốt trên má nàng ương bướng không chịu rút về.

Ngay sau đó, giọng nói bình thản của Việt Cẩm vang lên: “… Huynh còn muốn sờ bao lâu nữa?”

Chỉ trong ba lượt hô hấp, tốc độ tỉnh lại nhanh thật. Nhai Xế nuối tiếc, rút tay về nói: “Nàng có đói không? Tỉnh rồi thì ăn chút gì nhé.”

Việt Cẩm “Ừ” một tiếng: “Có cháo không?”

Nhai Xế gật đầu, quay người đi ra ngoài, thoáng chốc đã bê về một bát cháo trắng nóng hổi.

Việt Cẩm chống người ngồi dậy, định tự ăn, nhưng Nhai Xế đã rất nhanh ngồi xuống cạnh bên giường: “Để ta.”

“Tay muội không bị thương.”

“Ta nhớ trước đó có người vừa kêu với ta rằng ca ca không chăm sóc muội thì phải.”

Việt Cẩm tức thì nghẹn lời, Nhai Xế thừa dịp múc luôn một thìa cháo đưa đến bên miệng Việt Cẩm.

Thấy Việt Cẩm thoáng do dự, Nhai Xế thong dong nói: “Ta có thời gian mà, một ngày không đủ thì hai ba ngày cũng chẳng sao.”

Trước lời uy hiếp này, Việt Cẩm lẳng lặng lườm Nhai Xế một cái, nhưng không còn cố chấp, há miệng nuốt miếng cháo.

“Mùi vị thế nào?”

“Tàm tạm.” Việt Cẩm đáp, rồi do dự hỏi: “Không phải huynh nấu đấy chứ?”

Nhai Xế khẽ nhún vai, thẳng thắn đáp: “Ta không làm những thứ này. Chỉ muốn hỏi nàng ăn có quen hay không thôi.”

Việt Cẩm thở phào nhẹ nhõm, vừa quan sát chung quanh vừa ngoan ngoãn ăn hết nửa bát cháo: “Nhai Xế.”

“Sao vậy?”

“Đây là phòng huynh à?” Việt Cẩm có phần không chắc lắm.

“Phải.” Nhai Xế tùy tiện đáp.

Khoảnh khắc đáp án được đưa ra, cả hai đều chìm trong im lặng.

Việt Cẩm sau một hồi cân nhắc từ từ nói: “Thực ra… phòng của muội…”

“?”

“Ý muội là, phòng của muội vẫn còn, phải không?”

Lúc Nhai Xế hiểu ra ý nàng, sắc mặt hết trắng lại xanh, nghiến răng gằn tiếng: “Yêu tộc còn chưa đến nỗi thiếu một gian phòng.”

“Nếu phòng muội vẫn còn, vậy muội nằm phòng huynh…” làm gì? Việt Cẩm ngẩng đầu nhìn Nhai Xế, dường như muốn Nhai Xế sẽ hiểu rõ hơn ẩn ý trong lời nói của nàng.

Nhai Xế không đến nỗi ngốc, nghe vậy hắn thong thả đặt bát cháo xuống, cau mày nói: “Không muốn ở gần ta đến vậy ư?”

Việt Cẩm đang định giải thích, Nhai Xế đã lạnh lùng cướp lời: “Nếu đã không thích sao không trực tiếp cự tuyệt?”

Việt Cẩm lại lần nữa sững người.

Ngay sau đó nàng nghe thấy Nhai Xế nói: “Từ khi nào nàng phát hiện ra thái độ ta không đúng? Ngay đến ta cũng không biết nữa là…” Hắn tự giễu.

“Nhai Xế…”

Nhai Xế khẽ nhắm mắt, uể oải ngắt lời nàng: “Đã nói ra rồi thì đừng che che đậy đậy nữa.”

Việt Cẩm im lặng một lúc lại nói: “Bản thân huynh còn chưa rõ, muội cự tuyệt cái gì?”

“Bởi vậy nên muội đơn thuần chỉ là muốn trốn tránh ta?” Nhai Xế hỏi.

Việt Cẩm âm thầm coi như là mặc nhận.

Giây phút đó, hai người lại lần nữa rơi vào im lặng. Ngọn lửa bập bùng, in bóng hai người lên tường, lồng vào nhau, mơ hồ, như thể đang dựa vào nhau.

“Việt Cẩm.” Nhai Xế nhìn bóng lưng hai người trên tường đột nhiên phát giác lúc hắn nói chuyện thì cái bóng nho nhỏ phía bên phải hơi động đậy. Là nàng đang nhìn hắn? Chỉ một suy đoán đơn giản như thế cũng khiến hắn cực kì vui sướng mà thốt lên những lời tự đáy lòng: “Ta thích nàng.”

Đáp án không ngoài dự đoán, vẫn chỉ là sự im lặng của đối phương.

Nhai Xế quay sang Việt Cẩm: “Nàng là muốn nói rằng nàng không có chút cảm giác nào với ta?”

“Phải.” không hề do dự, Việt Cẩm đáp ngay lập tức.

Sau đó họ lại chìm trong im lặng, mắt nhìn mắt. Rất lâu sau, Nhai Xế khẽ nở nụ cười, buông những từ khẳng định: “Nàng đang nói dối.”

Chân mày Việt Cẩm giật nhẹ, lại nghe Nhai Xế thong dong nói: “Việt Cẩm, nàng có phát hiện ra một điều không? Mỗi khi nàng muốn người khác tin chuyện gì đó thường nàng sẽ làm ra vẻ chắc như đinh đóng cột, trong khi bình thường nàng vốn mềm mỏng hơn.”

Việt Cẩm có chút nghẹn lời: “Đây là lý do huynh cho rằng muội nói dối?”

“Không phải.” Nhai Xế đáp, “Ta chỉ tin vào trực giác của mình thôi.”

“Nghĩa là cho dù muội có nói gì đi nữa thì huynh cũng đã có quyết định của riêng mình?”

Nhai Xế vui vẻ gật đầu: “Nàng nghĩ vậy cũng được.”

Việt Cẩm trừng mắt nhìn Nhai Xế, khoang miệng dần trở nên khô khốc: “Muội sẽ không thích huynh.”

“Sẽ không”… Trong lòng Nhai Xế dường như đã sáng tỏ: “Lý do?” Thấy Việt Cẩm quay đầu nhìn mình, giọng hắn càng dịu dàng hơn, trong thanh âm ẩn chứa một chút mong chờ, “Hãy cho ta một lý do, ta muốn nghe lý do của nàng.”

Sau đó, dường như muốn trấn an nàng, hắn bổ sung thêm một câu: “Bất cứ lý do gì khiến ta chấp nhận.”

Kết quả đã được định sẵn là khiến cho đối phương thất vọng. Việt Cẩm thậm chí chẳng do dự nhiều: “Chỉ là không thích huynh thế thôi.”

Nhai Xế nghe nàng nói vậy không lấy làm bất ngờ, cười nhẹ một tiếng: “Nàng đối xử với ta còn nhẫn tâm hơn cả ta đối xử với Việt Ninh Song.”

Trận tranh cãi giữa Nhai Xế và Việt Ninh Song vừa rồi nàng nghe thấy ít nhiều, đại khái cũng có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.

“Việt Cẩm.” Giọng Nhai Xế vang lên.

Theo thói quen Việt Cẩm quay sang nhìn, trước mắt bỗng dưng tối sầm, trên môi đột ngột có cảm giác ẩm ẩm, man mát.

Nụ hôn ấy rất nhẹ, và tan trong chớp mắt. Thế nhưng, khi Nhai Xế đứng dậy, định rời đi, hắn chỉ thấy người trên giường sắc mặt đã trắng bệch, cả người cứng đờ, không ngừng run rẩy.

Nỗi đau bị chôn vùi đè nén từ lâu như tìm được một kẻ hở, hùng hổ ngóc đầu dậy.

Hắn nhắm mắt.

“Xin lỗi nhé!”

“A Cẩm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.