Tôi dọn
về Thanh Viên. Hai năm sau, tôi lại trở về nơi này.
Điều
không thay đổi là, tôi sẽ không tha thứ cho hắn, Đường Diệc Diễm.
Hắn
muốn tra tấn tôi, làm cho tôi thống khổ phải không? Đã vậy, khiến cho cả hai
chúng ta cùng nhau rơi xuống địa ngục để lửa cháy thiêu đốt đi, thiêu đốt hai
linh hồn tàn phá lẫn nhau đến không chịu nổi!
Tôi hận
hắn! Không hề thua kém một chút cái mà hắn gọi là yêu!
Tôi sẽ
trả thù, giống như hắn đã từng dùng tất cả mọi phương thức bức bách tôi, tôi
phải trả thù hắn, khiến cho hắn đau khổ giống như tôi bây giờ!
Tôi
chết lặng vặn vẹo thân mình, tay của Đường Diệc Diễm đặt trên eo tôi lại tăng
thêm lực đạo, đầu của hắn ngửa ra sau, trên mặt là một loại khoái cảm vặn vẹo,
hắn thở gấp, rên rỉ, tay lại dùng thêm sức khiến cho thân mình tôi chớp lên.
Mà tôi,
cưỡi ở trên người hắn, mặt không chút thay đổi nhìn hắn. Từng chút từng chút
một...
Tay của tôi chậm rãi phủ trên bộ ngực nóng bỏng của hắn,
mềm nhẹ, theo lực đạo của mình, thân mình Đường Diệc Diễm lập tức rung rung,
phát ra một tiếng ngâm nga than nhẹ: “Tiếp tục đi, Duyệt Duyệt…”
“Đúng,
chính là như vậy…”
“Duyệt
Duyệt…”
“Duyệt
Duyệt, dừng lại, tạm dừng đã…”
“Đúng,
sâu một chút…”
Khuôn
mặt hắn hơi run rẩy, muốn dừng lại trận tra tấn điên cuồng này, tay đặt trên
lưng tôi lại lần nữa thúc giục tôi chuyển động nhanh hơn.
Từ đầu
tới cuối, tôi đều lạnh lùng nhìn, nhìn hắn điên cuồng, nhìn hắn mâu thuẫn.
Tôi ác
ý vặn vẹo thân mình, nhưng lại không đếm xỉa gì đến hắn, linh hồn đã muốn rời
khỏi khối cơ thể dơ bẩn này, chỉ lạnh lùng đứng một bên mà nhìn.
Tay của tôi bắt đầu chậm rãi xoa xoa khuôn mặt Đường Diệc
Diễm, miệng của hắn ngậm lấy ngón tay tôi, khẽ cắn. Hắn khó nhịn, bắt đầu vặn
vẹo, phối hợp cùng với thân mình của tôi mà chớp lên, nhắm mắt lại. Hắn gầm
nhẹ…
Tay của
tôi trượt xuống, trong cơ thể dần dâng lên một cỗ triều nhiệt, khuôn mặt của
Đường Diệc Diễm ở trước mắt không còn rõ ràng nữa, một gương mặt khác vốn được
chôn sâu trong lòng bỗng nhiên xuất hiện, sinh động đến như vậy, đó là nụ cười
quen thuộc, nụ cười ấm áp!
Việt
Phong…
Tôi hò
hét trong lòng, buông tay ra, dựng thẳng người dậy, tôi ngẩng đầu, dùng sức
chớp lên, khép hai mắt lại.
Việt
Phong, Việt Phong…
“A…”
Tôi bắt đầu cảm nhận được khoái cảm, ở trên thân một người đàn ông mình căm
ghét mà nghĩ đến Trần Việt Phong, tôi rên rỉ, thở dốc…
Tôi
càng dùng sức chớp lên, dưới thân lần lượt vang lên tiếng gầm nhẹ đầy hưng phấn
của hắn.
Cho đến
khi... một giọt lệ nóng bỏng theo má của tôi rơi xuống.
Tôi
buồn bã cười, hóa ra, chỉ cần trong cơ thể có nước thì vẫn sẽ khóc được!
Giây
tiếp theo…
Tôi
nhanh chóng bị Đường Diệc Diễm đặt dưới thân, tay hắn bỗng chốc hung hăng bóp
cổ tôi.
Trước
mắt, Đường Diệc Diễm nhìn tôi bằng vẻ mặt âm ngoan, một lần nữa tăng thêm lực
đạo, kích tình đã từ trên mặt hắn rút đi, chỉ còn lại… khổ sở!
“Chết
tiệt, em vừa mới suy nghĩ cái gì? Nghĩ đến ai…?” Hắn táo bạo rống giận,
dùng đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn tôi.
Tôi khẽ
cười, trào phúng nhíu mày: “Anh... không phải cũng biết sao?”
Biết
tôi ở trên người hắn nghĩ đến người con trai khác, biết tôi chỉ có như vậy mới
có khoái cảm!
“Diệp
Sương Phi, em đang ép anh giết hắn sao?”
“...Không
sao, anh muốn làm như thế nào thì làm, tôi không quan tâm, những đau khổ hôm
nay anh gây ra cho tôi, tôi muốn anh phải trả lại gấp đôi! Tôi hận anh, hận
anh…”
“Diệp
Sương Phi, em thật sự không giống trước đây, ha ha ha, em chán ghét anh đến thế
sao? Dù chỉ một chút cũng tuyệt đối không muốn đón nhận anh? Anh yêu em đến
vậy…” Trong mắt Đường Diệc Diễm là những dòng nước mắt bi thống, hắn buông tôi
ra, lăng lăng nhìn tôi, nhìn tôi thù hận trừng hắn.
“Không
yêu! Tôi không yêu anh, tôi tuyệt đối không yêu anh, tôi đối với anh chỉ có
hận…” Tôi tuyệt tình nhìn về phía hắn rít gào. Đúng vậy, hãy thống khổ một chút
đi, biểu tình hãy thống khổ thêm chút nữa đi, chính là như vậy, anh càng thống
khổ, tôi càng vui vẻ, càng thỏa mãn.
Tôi
muốn hắn cũng phải giống như tôi, cả đời chỉ sống trong địa ngục!
Yêu và
hận hóa ra chính là một con dao hai lưỡi, mỗi một lần đều không ngần ngại đâm
người ta một nhát!