Đường
Diệc Diễm ôm tôi, lạnh lùng nhìn đám nhân viên đang rửa sạch bát đĩa trước
mặt hắn. Hắn thản nhiên, còn bọn họ lại chật vật, điều đó khiến cho khoé miệng
của hắn thoả mãn cong lên.
Hắn vẫn
không thay đổi, vẫn thích hưởng thụ sự chật vật của người khác, mắt lạnh
nhìn người ta quẫn bách.
Còn tôi
lại đờ đẫn dựa vào hắn, có lẽ cùng ác ma ở chung quá lâu nên cũng bắt đầu thay
đổi, ý chí trở nên sắt đá, trở nên lãnh huyết!
Thậm
chí, tôi còn chết lặng đứng ở bên người hắn trong cuộc sống hàng ngày, cùng hắn
trên giường, cho nên, đối với thế giới hư ảo này, tôi sao có thể không
lãnh huyết đây!
Lúc
này, di động của Đường Diệc Diễm chợt vang lên tiếng chuông. Hắn mở ra, lông
mày chợt nhíu lại khi vừa nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, trong mắt lại
có chút bối rối.
Tôi rất
ngạc nhiên, không biết là ai có thể khiến cho hắn làm ra vẻ mặt đó. Dù sao trên
thế giới này, người có thể khiến cho cảm xúc của Đường Diệc Diễm dao động chỉ
có thể đếm trên đầu ngón tay.
Hắn vẫn
tiếp điện thoại, tuy vẻ mặt khá miễn cưỡng nhưng giọng điệu lại ôn hoà đến khác
thường. Thật đúng là kì lạ!
“Ơ..ừm,
tiểu thư, những thứ này…” Lúc Đường Diệc Diễm đang nghe điện thoại, quản lý của
nhà hàng e dè nhìn tôi, tay chỉ vào bộ bát đĩa sáng choang có thể dùng thay cho
gương kia. Đây là kết quả của việc Đường Diệc Diễm ác liệt yêu cầu nhân viên
nhà hàng rửa sạch sẽ đến mấy lần.
Khách
hàng là Thượng Đế! Mà khách hàng có nhiều tiền lại chính là Thượng Thượng Đế -
Đường Diệc Diễm!
Người
quản lý mập mạp đó khi đứng trước mặt Đường Diệc Diễm bao giờ cũng khúm núm,
hắn nói gì cũng nghe, cho dù là yêu cầu vô lí đến đâu cũng phải phụng theo
“thánh chỉ” của hắn mà làm. Đây là quyền lợi của tài phú!
“Vậy là
được rồi!” Tôi khẽ gật đầu, không muốn làm bọn họ khó xử thêm. Quản lý như
trút được gánh nặng, vội thở hắt ra, lại làm như sợ tôi sẽ đổi ý, cuống
quýt sai người mang bát đĩa ra ngoài. Bộ dạng của hắn khiến tôi thật muốn phì
cười!
Đường
Diệc Diễm nhận điện thoại xong bèn nói là có việc gấp, thần sắc khác thường,
vội vàng rời đi, để lại tôi một mình ngồi trước bàn thức ăn khiến cho người ta
hoa cả mắt, còn cả những nhân viên với bộ dạng khép nép kia nữa.
Tôi thở
dài, thức ăn trước mặt không khiến cho tôi có một chút cảm giác thèm ăn nào.
Những món ăn cao cấp này thực sự rất đẹp mắt, gia vị cũng dùng loại tốt nhất,
nguyên liệu được lựa chọn cẩn thận, nhưng lại thiếu một thứ quan trọng nhất, đó
là thứ gia vị mang tên tình người! Cho nên mới làm cho người ta không nuốt
nổi, còn không bì được với thức ăn bày bán bên đường, không bằng chả cá viên,
thịt dê nướng của Trần Việt Phong…
Cảm
giác chua xót ở sống mũi lập tức lan truyền đến hốc mắt, tôi bối rối gắp một
con tôm chiên đưa lên miệng, nhìn về phía nhân viên phục vụ gượng cười: “Nóng
quá, kì lạ thật, hình như chảy cả nước mắt rồi, ha ha…” Dứt lời, tôi cắn chặt
răng, cúi đầu.
“Tiểu…thư…”
Nữ phục vụ vội vàng rót cho tôi một chén trà, khẩn trương nhìn tôi, cô ấy nhất
định là đang mơ hồ không rõ, chắc cũng chỉ có tôi là vị khách duy nhất ăn tôm
chiên mà bị bỏng.
Nhưng
tôi thật sự… không kìm được nước mắt. Thật sự…
“Tôi…
đi toilet một chút!” Ánh mắt tò mò của cô ấy làm tôi thấy xấu hổ vô cùng, co
quắp đứng dậy, lướt qua mặt các nhân viên phục vụ, gần như là chạy trốn ra ngoài.
Đóng
cửa lại trong nháy mắt, tôi nhẹ nhàng thở ra, ngửa đầu dựa vào cửa, đem toàn bộ
những ánh mắt kinh ngạc kia nhốt ở bên trong.
Chỉ cần
trái tim thấy đau đớn, nước mắt vẫn sẽ chảy xuống. Trên hành lang bắt đầu xuất
hiện thêm nhiều người, tôi vội vàng lau nước mắt, không muốn để người khác nhìn
thấy bộ dạng mình lúc này, không muốn sự yếu ớt của mình bại lộ trước mặt người
lạ. Tôi đứng thẳng thân mình, vẫn là đi gột rửa một chút đi, nếu bị tên ác ma
kia thấy được, không biết sẽ long trời lỡ đất đến thế nào đây!
Tôi thở
dài, đang định tiến về phía toilet, một đôi tay bỗng nhiên từ phía sau lưng
dùng sức kéo tôi lại, tôi lập tức lao vào trong lòng một khối thân thể, tiếp
theo, môi đã bị người ta hung hăng hôn!
Tôi sợ
tới mức tim gần như bắn ra ngoài, còn chưa kịp giãy dụa, bên tai lập tức vang
lên một tiếng nỉ non: “Tiểu Diệp!”
Thân
thể của tôi nhuyễn xuống một chút. Việt Phong!
Trước
mắt là khuôn mặt tiều tụy của Trần Việt Phong, đôi mắt anh đã sưng đỏ lên.
Tôi đau
lòng nhìn anh “Việt Phong…”
“Tiểu
Diệp…Tiểu Diệp…Tiểu Diệp!” Trần Việt Phong ôm chặt tôi, không ngừng nỉ non gọi
tên tôi. Mỗi một thanh âm đều làm cho trái tim của tôi run rẩy kịch liệt, tôi
thống khổ nhắm mắt lại, đáp lại cái ôm của anh. Chỉ một lát, chỉ một lát thôi,
hãy để tôi không cần băn khoăn bất cứ điều gì, chỉ cần âu yếm người mình yêu mà
thôi!Việt Phong…
“Tiểu
Diệp, em ổn không?” Việt Phong buông tôi ra một chút, xem xét tôi, chua xót mở
miệng.
“....”
Tôi nhắm mắt lại, không muốn sự đau đớn trong mắt bị anh nhìn thấy, sao có thể
ổn chứ, cuộc sống chết lặng thì ổn thế nào được đây!
“Tiểu
Diệp, sẽ không lâu nữa đâu, anh nhất định sẽ mang em rời xa nơi này!” Việt
Phong nắm lấy tay tôi, lực cũng tăng thêm. Tôi không hiểu tại sao anh ấy lại
nhiều lần nói như vậy, anh ấy không phải là đối thủ của Đường Diệc Diễm, mà hắn
cũng sẽ không buông tha cho tôi.
“Việt
Phong…vô dụng, vô dụng thôi…”
“Tiểu
Diệp, tin tưởng anh, tin anh được không?” Việt Phong kích động buộc tôi phải
nhìn thẳng vào mắt anh, tiếp theo, anh cúi đầu xuống, nhẹ nhàng chạm vào môi
tôi, giống như tôi là bảo vật trân quý nhất của anh, khiến anh phải che chở
thật cẩn thận trong tay. Khi đôi tay của anh bắt đầu vuốt ve tôi, cảm giác
thoải mái đột nhiên lan tràn khắp cơ thể, tôi không thể kìm lòng, lại tiến tới
gần thân mình của anh, thừa nhận sự âu yếm của anh. Trong không gian nhỏ
hẹp, tất cả đều là tiếng thở dốc dồn dập của chúng tôi, hai thân thể đang khát
vọng gắt gao dây dưa cùng một chỗ, dường như muốn thiêu đốt.
“Việt
Phong…!” Tôi khẽ vặn vẹo trong lòng anh, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, tôi không
muốn, cả đời cũng không muốn rời xa vòng tay ấm áp này!
Việt
Phong bắt đầu hôn dọc xuống cần cổ tôi, bàn tay bức thiết vói vào bên trong áo,
xoa nắn nơi mềm mại của tôi. Tôi ở trong lòng anh bất lực thở hổn hển, não bộ
lần lượt phát ra cảnh cáo, nhưng thân mình lại không tự chủ được, càng tiến sát
vào trong vòng ôm ấp đầy khát vọng.
“Tiểu
Diệp!” Tôi hiểu được tia sáng loé lên trong mắt Việt Phong biểu thị cho cái gì.
Tôi tự
nói với chính mình, một lần, một lần làm cho người mình yêu thực sự có được
mình đi!
Việt
Phong kéo váy của tôi lên, tiến thêm một bước, kéo tôi vào một góc nhỏ hẹp. Nếu
bây giờ có người đến toilet, đi qua chỗ bồn rửa tay là có thể dễ dàng nhìn thấy
thân mình của hai chúng tôi đang dây dưa. Tôi không bao giờ nghĩ rằng có một
ngày mình lại điên cuồng tới như vậy. Mà loại cảm giác liều lĩnh này cũng chỉ
khi cùng Việt Phong ở một chỗ mới có thể có được.
“Việt
Phong…” Giọng tôi khàn khàn giống như cổ vũ anh tiến thêm một bước, Việt Phong
cởi bỏ dây lưng của mình, đúng lúc này, trên hành lang bỗng nhiên vang lên
những tiếng bước chân vững vàng, trầm trọng.
Tôi lập
tức đông cứng trong lòng Việt Phong, kích tình bỗng chốc ở trên mặt rút hết đi,
khuôn mặt ửng đỏ trong nháy mắt trở nên tái nhợt. Đường Diệc Diễm!
Tôi sẽ
không nghe lầm, là Đường Diệc Diễm, cho dù chỉ là thanh âm lúc hắn đi bộ tôi
cũng có thể nghe ra, huống chi trong không khí lại bắt đầu tràn ngập loại hương
vị làm cho người ta hít thở không thông này!
Tôi nắm
chặt áo Việt Phong, cắn môi dưới, hướng về phía anh lắc đầu.
Bước
chân lại chậm rãi đi tới, từng bước một đến gần, rồi lại dần dần đi xa.
“Hắn đã
trở lại!” Không thể tiếp tục trì hoãn, nếu bị hắn phát hiện bộ dạng lúc này của
chúng tôi, hắn sẽ giết Trần Việt Phong!
“Anh đi
mau, đi nhanh đi!” Tôi vội vàng đẩy anh ra, bối rối sửa sang lại quần áo, tay
bởi vì nỗi sợ hãi trong lòng mà không ngừng run run, mấy lần đều không đóng nổi
cúc áo trước ngực.
Mặt tôi
lại đỏ lên, tôi cắn chặt môi dưới.
Việt
Phong bất đắc dĩ thở dài, vẻ mặt thất bại nắm lấy tay tôi, đóng lại từng chiếc
cúc áo một, sau đó anh giúp tôi kéo váy lên.
Lúc
này, tiếng di động trên người tôi bỗng reo vang.
Tôi vội
vàng nhấn phím nghe, sợ ở phòng bên kia hắn nghe được tiếng chuông.
“Đang ở
đâu?” giọng nói của Đường Diệc Diễm hình như rất không tốt.
“Em...
ở… trên hành lang…” Tôi cố gắng bình ổn việc thở dốc, yếu ớt nhìn thoáng qua
khuôn mặt bình tĩnh của Việt Phong.
“Nhanh
trở lại đi, đồ ăn sắp nguội cả rồi!” Dứt lời, hắn lập tức cúp máy.
Tôi nhẹ
nhàng thở ra.“Việt Phong…”
“Em sớm
muộn gì cũng sẽ hoàn toàn thuộc về anh…” Trần Việt Phong nhìn tôi bằng ánh mắt
kiên định, hung hăng hôn lên môi tôi một chút.
“Tiểu
Diệp, anh biết em cũng lưu luyến anh, cho nên chỉ cần em chịu tin tưởng, chúng
ta nhất định có thể cùng nhau ở một chỗ, được không?” Việt Phong nhìn xuống
chiếc vòng cổ tôi đang đeo, nhẹ nhàng nắm trong tay, khẽ ma sát!
Tôi nên
tin tưởng anh ấy sao? Tôi còn có thể ôm hy vọng sao?
Tôi
nhìn Việt Phong, một lần nữa muốn xem kĩ điều gì đó trong mắt anh, nhưng
tôi vẫn không rõ, ánh sáng trong mắt anh rốt cuộc biểu thị cho cái gì, rốt cuộc
là cất giấu điều gì.
Cuối
cùng, tôi vẫn gật đầu.
“Việt
Phong… chúng ta nhất định sẽ ở cùng nhau!”
Nhất
định!
oOo
Tôi trở
lại phòng, Đường Diệc Diễm đã ngồi ở đó, mặt không chút thay đổi!
Tôi nơm
nớp lo sợ ngồi xuống, co quắp nhìn quần áo của mình, sợ vừa rồi dây dưa lưu lại
dấu vết gì đó.
“Ăn
đi!” Đường Diệc Diễm gắp cho tôi một ít thức ăn, thản nhiên nói.
Tôi ăn
nhưng không nói gì, tay vẫn hơi hơi phát run.
“Em...
môi sao lại hồng thế kia?” Đường Diệc Diễm bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Tay đang cầm đũa của tôi chợt run lên, miếng thịt lập tức
rơi xuống bàn.
Tôi
theo thói quen lại cắn môi dưới.
Đường
Diệc Diễm vươn bàn tay tới, ngón cái khẽ lướt qua môi tôi, nhẹ nhàng ma sát,
trong mắt lại tràn đầy nhu tình, giọng điệu hết sức dịu dàng: “Đừng cắn môi,
không thấy đau sao?”
Trái
tim của tôi chợt chấn động, vì sự đau lòng đang hiện lên trong đôi mắt hắn!
Hắn bị
làm sao vậy, sao lại có biểu tình ôn nhu như thế?
Còn tôi
cũng làm sao đây? Sao đột nhiên trong lòng cảm thấy...
Tôi nhẹ
nhàng ngăn trở tay hắn, vuốt môi: “Vừa rồi anh đi gặp ai vậy?”
Thân
mình Đường Diệc Diễm cứng đờ, trong mắt hiện lên một chút bối rối. “Không có
gì, là chuyện bình thường thôi.” Nói xong, hắn lại tiếp tục ăn, cũng không nhìn
tôi.
Tôi
nhếch miệng. Hắn không muốn nói, tôi cũng sẽ không miễn cưỡng, chỉ là muốn tìm
đề tài gì đó mà thôi.
Hôm nay
Đường Diệc Diễm thực sự là kỳ quái, bình thường hắn đều mang khí thế bức người,
vậy mà hôm nay lại có chút hoảng hốt. Có lẽ bởi vậy nên hắn mới không phát hiện
ra sự khác thường của tôi.
Tôi
âm thầm cảm thấy may mắn!