Sau khi
nghe xong câu nói cuối cùng của tôi, ông ta tức giận bỏ đi. Chú Lý trước khi
rời khỏi còn lo lắng liếc tôi một cái.
Tôi tất
nhiên không hề đem những lời uy hiếp đó để vào mắt, Đường Diệc Diễm đã sớm cho
tôi được chứng kiên sự lợi hại của gia đình hắn, có thể dùng bất cứ thủ đoạn
tồi tệ nào, tôi thật không nghĩ ra được chiêu mới mẻ nào nữa.
Di động
bỗng nhiên vang lên, là Việt Phong!
“Sao em
lại tắt máy vậy?” Giọng nói đầy vẻ vội vàng của Việt Phong vang lên ở đầu dây
bên kia.
“Máy em
hết pin!” Thực ra là do Đường Diệc Diễm tắt cả nguồn điện thoại của tôi, chỉ có
lúc hắn đi rồi, tôi mới dám khởi động máy.
“Hắn...
có làm khó em không?”
“...Không,
Việt Phong, anh thế nào, ổn chứ? Có người đến làm phiền anh sao?”
“Không
đâu, em yên tâm... Tiểu Diệp, tất cả sắp kết thúc rồi, rất nhanh thôi…” Ngữ khí
của Việt Phong khiến tôi cảm thấy bất an.
Rốt
cuộc, Việt Phong đã gạt tôi chuyện gì?
“Việt
Phong…” Tôi rất muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng lại phát hiện chính bản thân mình
bỗng nhiên rất sợ hãi, sợ hãi biết chuyện, sợ hãi biết ẩn tình gì đó của Việt
Phong. Cho nên tôi trốn tránh tìm ra chân tướng!
Lúc
này, dạ dày lại bắt đầu chao đảo.
“Nôn…”
Cảm giác dạ dày co thắt đau đớn lúc trước dường như đã trở lại, tôi vội vàng
lấy tay che miệng.
“Tiểu
Diệp, em sao vậy?”
“Không...
Không.. Việt Phong, em sẽ gọi điện thoại cho anh sau!” Vừa dứt lời, tôi vội
vàng dập máy, chạy nhanh tới toilet, ghé vào bồn. Sau khi nôn được một ít, dạ
dày mới bắt đầu dịu đi tí chút, nhưng thân thể đã mềm nhũn.
Tôi dựa
vào vách tường ngồi xuống, thở phì phò.
Mệt mỏi
quá, thân thể mệt mỏi, trái tim cũng héo tàn!
Nhìn
tôi đầy miệng thức ăn, Đường Diệc Diễm ngồi ở phía đối diện dường như có chút
kinh ngạc nhìn tôi: “Hình như dạo này em rất thèm ăn?” Nói xong, hắn còn thuận
tay gắp cho tôi một miếng thịt.
Tôi vui
vẻ nhận, đưa vào miệng.
Gần đây
tôi ăn khá nhiều, dù sao cũng phải ăn no thì mới có sức chiến đấu chứ. Suốt mấy
ngày không thấy Đường Diệc Diễm, hôm nay hắn trở về lại đột nhiên nói, hắn muốn
ở nhà ăn cơm, còn muốn tôi tự tay nấu.
Tôi tuy
rằng không phải sinh ra đã là con nhà đại gia như hắn, nhưng từ nhỏ đến lớn đều
được mẹ bảo bọc, bởi vậy tôi cũng xem như là mười ngón tay còn chưa phải chạm
vào nước. Nhưng may mắn là tôi cũng biết nấu một vài món tủ.
Cho
nên, sau một lúc hì hụi chuẩn bị, trên bàn cũng đầy ắp các món đậu, đậu phụ
luộc, đậu phụ hấp, canh đậu phụ, đậu phụ rán...
Đường
Diệc Diễm bất đắc dĩ nhìn tôi, cầm lấy điện thoại gọi đồ ăn bên ngoài.
Tôi
nghĩ hắn sẽ không cảm kích, kết quả lại là tôi ăn đồ ăn ngoài, còn hắn ngon
lành chén đầy một bàn đậu phụ?
Ngẫm
lại, đây vẫn là lần đầu tiên tôi xuống bếp.
“Ngày
mai em về thăm nhà một chuyến đi, học kỳ cũng đã kết thúc rồi, không còn môn gì
nữa đúng không?” Đường Diệc Diễm gắp một miếng đậu phụ rán, sau đó liếc nhìn
tôi một cái, tùy ý nói.
Hả? Hắn
vừa mới nói là cho phép tôi về nhà sao? Tay tôi đang đặt bên miệng cũng quên cả buông xuống, cứ
ngơ ngác nhìn hắn.
“Nhìn
anh như thế, là bỗng nhiên nhận ra anh rất đẹp trai sao?” Tôi lần đầu tiên phát
hiện, hoá ra hắn cũng biết nói đùa, đừng mở mắt, tôi không muốn bị hắn nhìn
thấu sự kinh hoảng trong mắt tôi.
“Anh
nói là cho em về nhà một chuyến?” Tôi còn chưa xác định rõ ràng, nhìn hắn đầy
mong chờ.
“Ừ, một
tháng, nhiều nhất là một tháng!” Cuối cùng, hắn cam đoan nói.
Tôi
bỗng chốc trợn to mắt, không thể nào, hắn thật sự cho tôi về nhà!
“Mỗi
ngày đều phải gọi điện thoại cho anh…” Nhìn biểu tình hưng phấn của tôi, hình
như hắn rất khó chịu, mất tự nhiên bổ sung thêm một câu.
“Được!”
Tôi rành rọt nói, chỉ cần có thể trở về, chuyện này có xá gì đâu?
“Anh...
có chuyện gì à?” Tôi có nên nói cho hắn biết việc ông nội hắn đã tới đây không?
“Em
đang quan tâm đến anh đấy à?” Đường Diệc Diễm buông đũa, nhìn tôi một cách rất
chăm chú.
“Chỉ là
tò mò thôi!” Tôi cố ý lạnh lùng nhắm mắt lại, trong lòng cũng thấy kỳ quái tại
sao lại đi hỏi hắn như vậy. Đưa một miếng thịt vào miệng, nhưng tôi lại cảm
thấy quá nhạt nhẽo!
Tiếp
theo chính là im lặng, chúng tôi đều ăn cơm của mình, cũng không tiếp tục nói
chuyện nữa. Chỉ là, Đường Diệc Diễm ngẫu nhiên toát ra một tia lo âu lại khiến
cho lòng tôi phiền loạn. Gần đây làm sao vậy, cứ cảm thấy như có chuyện gì đó
sắp xảy ra, trong lòng cứ bất an! Đường Diệc Diễm nói muốn đưa tôi trở về, tôi
cự tuyệt thế nào cũng không được. Ngày hôm sau, đang lúc chuẩn bị xuất phát,
hắn bỗng nhiên nhận được điện thoại, dặn tôi ở lại Thanh Viên, nói là ngày mai
sẽ đưa tôi về, còn nhắc đi nhắc lại là tôi không được tùy tiện ra ngoài.
Tôi vẫn
cảm thấy thần sắc của hắn rất quái dị. Hắn vừa mới đi được một lát thì tôi nhận
được điện thoại của Việt Phong, anh ấy nói muốn gặp tôi. Nghĩ đến lời cảnh cáo
của Đường Diệc Diễm, tôi do dự một lúc, nhưng rồi vẫn quyết định đi tới chỗ
hẹn.
“Việt
Phong…” Việt Phong đã chờ tôi ở quảng trường công viên.
“Tiểu
Diệp!” Tôi vừa tới gần, Việt Phong bèn gắt gao ôm chặt tôi, vô cùng thân thiết
hôn lên trán, lên môi tôi.
“Việt
Phong!” Tôi có chút thẹn thùng đẩy anh ra, nơi này còn có bao nhiêu người.
“Sợ cái
gì…” Việt Phong buồn cười, lại đặt lên môi tôi một nụ hôn, kéo tôi ngồi xuống
ghế đá.
“Việt
Phong, gần đây anh đang bận gì sao?” Tôi bất an nhìn anh, nói ra sự nghi ngờ
trong lòng. Ngày đó anh bỗng nhiên xuất hiện ở yến hội, tôi đã cảm thấy toàn bộ
thế giới dường như bất ngờ rối loạn.
“Tiểu
Diệp, em chỉ cần tin tưởng chúng ta nhất định có thể cùng nhau ở một chỗ thì
tốt rồi!” Việt Phong biến đổi thần sắc, ánh mắt rời đi, trốn tránh cái nhìn
chăm chú của tôi. Tôi nhíu mày.
Hình
như anh muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi, tôi còn có thể tin tưởng anh sao?
“Tiểu
Diệp…” Việt Phong dịu dàng xoa môi tôi, ánh mắt khẽ lóe lên: “Thực sự... vì em,
anh có thể không cần bất cứ thứ gì, anh chỉ muốn cùng em một chỗ, bất luận thế
nào, em cũng phải tin tưởng anh là thật lòng yêu em, được không?”
Dứt
lời, ngón tay của anh nhẹ nhàng sát qua khóe miệng tôi, nhẹ nhàng hôn tôi, trằn
trọc.
Tôi
nhắm mắt lại. Không cần phải nghĩ nữa, tôi yêu Việt Phong, tôi nên tin tưởng
anh ấy, cho dù trong lòng có hoang mang thế nào đi nữa, tôi cũng nên tin tưởng
anh ấy.
“Tiểu
Diệp, chúng ta từ từ suy nghĩ, sau này chúng ta sẽ đế nơi nào định cư được
không?” Việt Phong chuyển đề tài, thoải mái ôm ấp, vỗ về tôi: “Còn nữa, sau này
chúng ta có con, sẽ đặt tên cho đứa bé là Trần Ái Diệp được không?”
“Anh...”
tôi rất ngạc nhiên, sao anh ấy bỗng nhiên lại nghĩ xa xôi như vậy. Nhưng tôi
vẫn bĩu môi cổ động: “Ái Diệp, tên xấu quá, về sau đứa nhỏ nhất định sẽ oán
chúng ta, nói chúng ta không có trách nhiệm, đặt tên lung tung!” Tôi chu miệng,
ở trong lòng anh cười đến ngọt ngào.
“Vậy
thì đặt tên là gì đây?”
“Em
đang nghĩ mà... Hay là...”
Gió
nhẹ nhàng thổi trên người chúng tôi. Hai người gắt gao dựa sát vào nhau, khát
khao tương lai, một tương lai của riêng chúng tôi! Việt Phong, nếu như tất cả
đều trở thành sự thật giống như những gì đã nói thì thật tốt biết bao!