Cùng
Việt Phong ở quảng trường chơi suốt một buổi chiều, tôi vui vẻ trở lại Thanh
Viên, nghĩ đến ngày mai sẽ được gặp lại ba mẹ, tôi quả thực cảm thấy hôm nay là
ngày may mắn của tôi. Tất cả mọi việc đều thuận lợi, tâm trạng buồn bực
suốt mấy ngày qua cũng tốt lên không ít!
Tôi
cười cười, ấn mật mã khóa mở cửa, mùi rượu xộc thẳng vào mũi khiến tôi khó chịu
nhíu mi, hương vị ghê tởm đó khiến dạ dày tôi lại bắt đầu thấy buồn nôn.
Tôi che
miệng nôn khan. Vừa mới bước vào phòng, thân mình đã bị một người kéo qua,
khuỷu tay chợt thấy đau.
“Đường...
Diệc Diễm!” Trước mặt tôi là Đường Diệc Diễm người đầy mùi rượu, hung tợn nhìn
tôi, lại một lần nữa siết chặt cổ tay của tôi.
“Đau
quá…” Khớp xương truyền đến cảm giac đau làm tôi liều mạng giãy dụa, hắn lại
phát bệnh thần kinh gì nữa đây, hắn hỉ nộ vô thường thật đúng là làm cho người
ta cảm thấy khó lòng phòng bị!
“Đau?
Buổi chiều cô đi đâu?” Đường Diệc Diễm không để ý tới sự giãy dụa của tôi,
cố ý nắm chặt tôi, đem tôi vây ở trong lòng hắn, mùi rượu gay
gắt xộc thẳng lên mặt tôi, khó chịu đến mức tôi muốn nôn mửa.
“Cô
nhìn thấy tôi là muốn ói sao?” Đường Diệc Diễm nói bằng giọng mỉa mai, hắn nhìn
tôi, lửa giận trong mắt cuồn cuộn ngưng tụ.
“Em chỉ
là ngửi thấy mùi rượu…” Tôi không muốn chọc giận hắn, tôi thật sự là không có
sức lực cùng hắn tranh cãi điều gì hết, hơn nữa, tôi cũng không muốn khiến hắn
bội ước, hủy bỏ hành trình ngày mai của tôi.
“Nói,
buổi chiều đi đâu?” Nhưng hắn vẫn không chịu bỏ qua.
“Em...”
Tôi chột dạ cắn môi dưới, hắn hỏi như vậy có phải đã biết gì đó rồi không, suy
đoán trong lòng khiến cho mặt tôi trắng bệch ra.
“Sợ
sao?” Đường Diệc Diễm cúi đầu nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên, hắn hất tay
tôi ra, bước về phía bàn, cầm một tập giấy lên, dùng sức ném vào mặt tôi, rống
giận: “Đồ đê tiện…”
Một
loạt ảnh chụp bay tán loạn, nhân vật chính là tôi và Việt Phong, ôm, hôn môi,
dựa sát vào nhau, chính là buổi chiều hôm nay, nhất cử nhất động của chúng tôi
đều bị chụp lại.
“Anh
phái người theo dõi tôi?” Thật ti bỉ, hắn xem tôi là cái gì, là con chó nhỏ
sao?
“Nếu
muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm!” Đường Diệc Diễm túm lấy tay
tôi rít gào, tôi cũng không phủ nhận.
“Cô
thích hắn đến vậy cơ à? Vì hắn mà hết lần này đến lần khác phản bội tôi, lừa
dối tôi, tôi lại.... tôi thậm chí còn...” Còn chưa nói hết, Đường Diệc Diễm đã
nghẹn không ra một chữ, phẫn hận nhìn tôi, hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi
luôn.
“Đúng,
người tôi thích chính là Trần Việt Phong, tôi yêu anh ấy!” Tôi một chút cũng
không chịu nhượng bộ, hắn lại dám phái người theo dõi tôi, nếu không tin tưởng
tôi, vậy thì mấy ngày trước thổ lộ hết tâm tình với tôi như vậy làm gì, còn đối
xử với tôi dịu dàng đến khó hiểu là bởi vì sao?
Nếu như
nói, lúc trước tôi có một chút mềm lòng, thì bây giờ bởi vì hành vi này của
hắn, tôi lại nhớ tới lúc đầu, lại thù hận như trước.
“Tôi
yêu anh ấy, tôi chính là yêu anh ấy, yêu hơn cả bản thân mình…”
“Ba…”
Hai mắt Đường Diệc Diễm bốc hỏa, hắn hung hăng cho tôi một cái tát. Tôi ôm mặt
cười nhạo, đã sớm dự liệu, đã sớm không biết đau.
“Diệp
Sương Phi, tất cả đều là cô tự chuốc lấy, đều là cô gieo gió gặt bão!” Hắn dùng
sức đẩy tôi ra, đi nhanh ra ngoài cửa. “Bành” một tiếng đóng cửa lại.
Tôi suy
sụp ngã xuống, khóc không ra nước mắt, hóa ra tưởng rằng có thay đổi cũng chỉ
là bắt đầu chuyển biến xấu mà thôi.
Tôi
cuộn mình nằm trên ghế sô pha suốt một đêm, Đường Diệc Diễm không trở về , tôi
biết có lẽ hôm nay mình đi không được. Tôi đã tự huỷ diệt cơ hội của mình rồi.
Nằm
trong sô pha, tôi nhàm chán mở ti vi, trên màn hình xuất hiện cảnh đại sảnh tập
đoàn Đường Triển, một đám phóng viên đang vây quanh chặn đường Đường Triết Lý.
“Đường
tổng, xin hỏi, chuyện Đường Diệc Diễm tiên sinh tối hôm qua ở quán bar đánh nhau ngài có ý kiến gì không?”
“Đường
tổng, Đường Diệc Diễm mãi không chịu xuất hiện là vì trốn tránh sao?”
“Người bị
thương nói sẽ kiện Đường thị, ngài có nắm chắc phần thắng không?”
...Sau
đó, tôi cũng không biết nói gì nữa, trong đầu chỉ không ngừng hiện ra hình ảnh
quán bar, đánh nhau, còn cả khuôn mặt xanh mét của ông ta.
Sao lại
thế này, Đường Diệc Diễm đêm qua không có trở về, lại đi quán bar, còn gây ra
hoạ? Kiện cáo? Hắn đánh bị thương người ta sao?
Những
nghi vấn lớn khiến đầu tôi cháng váng, tắt TV, tôi đi đến ban công muốn hít thở
không khí, di động vào lúc này lại vang lên. Một dãy số xa lạ, tôi nghi hoặc
bắt máy.
“Cô thu
dọn một chút, trở về nhà đi!” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Đường
Diệc Diễm. Tại sao hắn không dùng di động của mình?
“Tôi...”
“Tôi sẽ
gọi điện thoại cho cô sau!” Đầu kia vội vàng ngắt máy.
Tôi
buông di động, trong lòng lại càng phiền muộn.
Tôi thở
dài, trở lại phòng sắp vài bộ quần áo, mặc kệ thế nào, có thể về nhà là không
còn gì bằng rồi.
Sau khi
tôi rời khỏi Thanh Viên, lại không biết rằng, tôi vừa mới đi được một
lát, phóng viên đã chen chúc kéo tới, bao vây ở cửa căn hộ. Đến nhà ga,
tôi gọi điện thoại cho Việt Phong, di động lại chuyển tới hộp thư thoại. Tuy
thấy có chút mất mát, tôi vẫn nói sẽ gọi lại cho anh sau, rồi tôi lên xe về
nhà. Tôi nghĩ, đây là chuyện duy nhất tôi có thể để cho người ta một chút an
ủi.
Về tới
nhà, nhìn khuôn mặt hân hoan tươi cười của mẹ, tôi thấy có chút hổ thẹn, đã lâu
rồi tôi không trở về. Mẹ tự nhiên lại làm một bàn đồ ăn ngon, sau đó cả nhà vui
vẻ ngồi quây quần bên nhau, rất hạnh phúc!
Buổi
tối, Việt Phong gọi điện thoại tới nói chuyện phiếm vài câu rồi cúp máy, nói là
có việc gấp. Anh ấy rốt cuộc đang bận việc gì?
Tôi ở
nhà vui vẻ ngây người suốt nửa tháng, bởi vì cuối kỳ còn có kì thi nên tôi
không thể không trở lại trường học. Trong khoảng thời gian này, Việt
Phong thường xuyên gọi điện thoại cho tôi còn Đường Diệc Diễm một lần cũng
không có. Bởi vậy, khi trở lại thành phố này, tôi không về Thanh Viên mà đi tới
trường học.
Tiểu
Thanh kể cho tôi biết một tin tức chấn động, gần đây Đường thị gặp
nhiều phiền toái, chuyện kiện tụng quán bar vô cùng nghiêm trọng, người nhà
người bị thương kiện Đường thị lên tòa án trên, người bên ngoài đồn Đường
Diệc Diễm cũng bị điều đi Anh quốc...
Cho nên
hắn mới không gọi điện thoại cho tôi, không tới tìm tôi sao?
Việt
Phong rốt cuộc cũng đến tìm tôi với vẻ rạng rỡ. Anh nói muốn dẫn tôi tới một
nơi, thế là ngày nghỉ chúng tôi cùng đi du lịch! Chúng tôi cố ý không đề cập
tới chuyện của Đường Diệc Diễm, vui vẻ nói chuyện với nhau, thảo luận đủ
thứ.
Nhưng
sự bất an trong lòng chỉ có tăng chứ không hề giảm!
Lại
qua vài ngày, kì thi đã bắt đầu tới, đến khi kết thúc, tôi bắt đầu chậm rãi ý
thức được, hình như mình lại bắt đầu khôi phục cuộc sống trước kia, cuộc sống
không có Đường Diệc Diễm!