Trước
khi trở lại Thanh Viên, tôi không quên đi hiệu sách, tùy tiện mua một quyển
sách tham khảo.
Ấn mật
mã khóa, tôi bước vào trong phòng. Ngoài Đường Diệc Diễm, trên sô pha còn có
một người nữa đang ngồi.
“Về rồi
à? Qua đây, đây là cô Lí, từ giờ sẽ là gia sư tiếng Anh của em!”
Đôi
chân thon dài của Đường Diệc Diễm bước về phía tôi, hắn kéo tay tôi.
Người
phụ nữ đang ngồi trên ghế sô pha đại khái cũng đã ngoài 40 tuổi, vội đứng
dậy. “Xin chào Diệp tiểu thư!”
Cô ấy
đeo kính, bộ dáng cẩn thận tỉ mỉ, có điểm giống chú Lý. Vừa nhìn đã biết là một
con mọt sách.
“Chào
cô giáo Lý!” Cho dù hoang mang, tôi cũng không ngu ngốc mà tỏ vẻ nghi
ngờ. Dù sao hắn cũng sẽ nói cho tôi biết, hắn lại tự ý quyết định cái gì
đây!
“Tôi có
thể xem qua tài liệu trong tay cô không?” cô Lý khẽ đẩy gọng kính khá lớn trên
mặt, rụt rè nhìn thoáng qua quyển sách tham khảo trong tay tôi.
Tôi gật
đầu đưa cho cô ấy.
Cô ấy
vội vàng cầm lấy. Bộ dáng này giống như người đang chết đuối tìm được phao,
thật có chút buồn cười.
Cô Lý
lật giở quyển sách, xem xét cẩn thận, vẻ mặt đầy nghiêm nghị, như thể trước mắt
không phải sách tham khảo bình thường, mà là một quyển sách liên quan đến mạng
người, lông mày co chặt lại giống như có thể ép ra nước.
“Quyển
sách này không thích hợp với Diệp tiểu thư!” Một lúc lâu sau, cô ấy rốt cuộc
cũng đưa ra kết luận.
Tôi
lãnh đạm nhún vai, dù sao cũng là tùy tiện lấy mà thôi.
“Ngày
mai cô hãy mua hết toàn bộ những sách mà cô cho là cần thiết là được rồi, tôi
sẽ gọi người giúp cô!” Đường Diệc Diễm ngã người xuống ghế sô
pha. Cho dù người phụ nữ trước mắt lớn tuổi hơn hắn, hắn vẫn luôn dùng
giọng điệu như vậy để nói chuyện. Có lẽ trong mắt hắn, tuổi tác không phải là
yếu tố quyết định, tiền tài mới có thể.
Cô Lý
hiển nhiên cũng biết như vậy, cung kính gật đầu, lại nâng gọng kính trên mũi
lên, “Đường tiên sinh, Diệp tiểu thư, vậy tôi xin cáo từ trước!”
Cáo từ?
Tôi khẽ nhếch miệng cười. Dùng từ cũng thực khéo.
“Ừm”
Đường Diệc Diễm giống các bậc đế vương gật gật đầu, tựa như đại xá thiên hạ.
Tôi
phát hiện bộ dạng cô Lý rất vội vã. Ngồi một mình cùng Đường Diệc Diễm có vẻ
như làm cô ấy thấy khó khăn.
“Lại
đây!” Cô Lí vừa đi khỏi, Đường Diệc Diễm liền hướng về phía tôi vẫy vẫy.
Tôi
không phản kháng, thuận theo tiến vào trong lòng hắn, cố gắng áp chế ánh mắt
chán ghét.
Tay hắn bắt đầu vói vào trong áo tôi, dễ dàng đẩy ra nội
y, dùng sức xoa nắn nơi mềm mại của tôi. Hắn vùi đầu lên cổ tôi, đầu lưỡi vờn
quanh da thịt tôi. “Vừa lòng sao?” Tôi đương nhiên biết rõ hắn muốn hỏi cái gì,
tôi vừa lòng với sự sắp đặt của hắn sao? Tôi thậm chí còn không biết hắn đã sắp
xếp tất cả.
Khẽ gật
đầu, tôi cảm giác được một lực căng thẳng trên lưng. Tôi tách hai chân ra, vững
vàng ngồi trên người Đường Diệc Diễm. Phía dưới, vật cứng rắn của hắn đã sớm
nổi lên.
“Anh
định đi Anh du học, em cũng phải đi cùng!” Đường Cũng Diễm cởi bỏ quần áo trên
người tôi, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập.
“Anh đã
nói là không được mặc mấy loại quần áo rẻ tiền chết tiệt này!” Cuối cùng, hắn
không động đến áo của tôi nữa, mà trực tiếp cởi quần của tôi một cách thô bạo.
Chẳng qua hắn chỉ muốn phát tiết mà thôi.
Tôi
không phản kháng. Từ trước đến nay, tôi cũng đâu để tâm đến mấy bộ quần áo này.
Cái tôi để ý chính là, tôi không muốn đi du học cùng với hắn. Tôi đã nghĩ rằng,
chẳng bao lâu nữa hắn sẽ buông tha cho tôi.
Đi Anh?
Hắn còn muốn tiếp tục khống chế cuộc sống sau này của tôi sao?
“Tập
trung một chút!” Giọng nói đầy vội vàng của Đường Diệc Diễm vang lên. Hắn
đã cởi xong quần của tôi, ngón tay thon dài bỏ qua lớp quần lót, tiến vào nơi
thầm kín của tôi.
“Tại
sao vẫn cứ khô như vậy?” Hắn lại bắt đầu táo bạo đưa ngón tay vào sâu bên
trong. Không phải vì muốn tôi được dễ chịu, mà là tôi khô như vậy sẽ làm hắn ra
vào không thoải mái.
Tôi cắn
răng chịu đau, ôm sát cổ hắn. Cuối cùng, cơ thể cũng có những phản ứng nguyên
thuỷ, bên dưới bị kích thích, cơ thể cũng tự động điều chỉnh, tiết ra dịch
trơn. Đường Diệc Diễm rốt cuộc cũng vừa lòng mà rút ngón tay về. Hắn kéo mạnh
một cái, lại thêm một chiếc quần lót đáng thương hy sinh trong lúc hắn đang
bừng bừng hưng trí.
“Tiếng
Anh của em hơi kém, cần phải học thêm… A!” Hắn vừa nói chuyện, vừa nắm lấy thắt
lưng của tôi, đem tôi nhẹ nhàng nâng lên rồi đặt xuống người hắn. Tiếng cuối
cùng hắn phát ra khi nãy chính là lúc tôi bị hắn xuyên qua. Hắn nhẹ nhàng thở
ra: “Ưm… em vẫn luôn tuyệt vời như vậy!”
Hắn
không để ý đến cảm xúc của tôi, cố ý nâng eo tôi lên, từng chút, từng chút một…
Bàn tay hắn không ngừng tăng thêm lực, hắn ngẩng đầu, những tiếng thở dài thoả
mãn theo cổ họng thoát ra.
Bên
dưới cơ thể dần dần dâng lên từng trận nóng rực làm cho tôi chỉ có thể bất lực
ôm cổ hắn, gắt gao cắn chặt môi dưới, trong lòng không ngừng cầu nguyện sự tra
tấn đáng sợ này nhanh chóng chấm dứt.
Đường
Diệc Diễm nắm chặt lấy vòng eo của tôi, động tác bắt đầu trở nên kịch liệt. Hai
bên tai tôi dần nóng lên, hơi thở cũng bắt đầu dồn dập. Cảm giác không thể diễn
tả này cùng với sự tê dại ở dưới thân làm cho tôi một lần nữa ôm chặt lấy cơ
thể ngay trước mặt, ở trên vai hắn khó chịu mà than nhẹ, thở dốc, mang theo cả
những thanh âm nồng đậm.
“A…ưm…”
Bên dưới cơ thể co rút mạnh làm cho tôi không nhịn được khẽ kêu ra tiếng. Mà
tiếng rên rỉ của tôi như thể là sự cổ vũ đối với hắn. Đường Diệc Diễm nắm lấy
eo tôi, mạnh mẽ đem tôi đặt xuống ghế sô pha, hai tay chống ở hai bên đầu tôi,
ra sức tiến lên, nặng nề, từng chút, từng chút một…
Hắn
ngửa đầu, từ từ nhắm hai mắt lại, trên mặt là biểu tình tôi chưa từng thấy bao
giờ, thống khổ, hỗn loạn, phấn khởi, vặn vẹo, run rẩy. Thậm chí khoé miệng hắn
còn hơi giương lên, phát ra âm thanh như tiếng dã thú gầm nhẹ. Tôi thở dốc,
không ngừng gắt gao theo dõi bộ dạng của hắn, thân mình lại bị hắn va chạm ngày
càng mãnh liệt. Cuối cùng, tôi thống khổ nhắm mắt lại. Đường Diệc Diễm nắm chặt
lấy bả vai tôi.
“A!”
Hắn gầm nhẹ, suy sụp ngã xuống trước ngực tôi. Mồ hôi của hắn dọc theo cơ thể
tôi chảy xuống. Trên người tôi, tất cả đều là hương vị của hắn, dạ dày lại bắt
đầu khó chịu.
Một lúc
lâu sau Đường Diệc Diễm mới rời khỏi người tôi. Phát tiết xong, hắn đi vào
phòng tắm, tẩy rửa sạch sẽ thân mình cao quý của hắn.
Tôi
lẳng lặng nằm trên ghế sô pha. Giá trị sang quý gì đó chẳng qua cũng chỉ đến
thế!
Tôi vô
lực đưa cánh tay lên che mắt lại, bàn tay nhẹ nhàng chuyển tới ôm lấy da thịt
trên vai, cay đắng.
Cuối
cùng, âm thanh vòi hoa sen cũng ngừng lại, tôi nhanh chóng ngồi dậy lau nước
mắt, mặc quần vào. Chỉnh tề ngồi trên ghế sô pha, nghênh đón hoàng đế bước ra.
“Em
không tắm rửa một chút sao?” Cầm khăn lau tóc, Đường Diệc Diễm ngồi xuống bên
cạnh tôi.
Tôi
tiếp nhận khăn từ hắn, thay hắn lau tóc.
“Đợi
lát nữa mới tắm” Đợi lát nữa tôi sẽ tẩy rửa sạch sẽ hương vị của hắn trên người
mình.
“Mệt
chết em rồi, Duyệt Duyệt của anh!” Đường Diệc Diễm quay đầu khẽ hôn lên trán
tôi một cái, trong mắt hàm chứa ý cười.
Thân
mình tôi vẫn có chút chấn động, không thích hắn gọi tôi như vậy, vẫn không
quen, không giống như cách mẹ gọi tôi ngọt ngào, mà chỉ có lạnh lẽo.
Hắn cố
ý gọi tên thân mật của tôi, còn nói ngoại trừ người nhà của tôi, không ai được
gọi như vậy.
“Đêm
nay đi xem anh đua xe!” Tiếng nói của hắn từ phía trước nặng nề truyền lại.
“Được!”
Tôi có thể cự tuyệt sao.
“Đúng
rồi, anh có cái này cho em!” Đường Diệc Diễm nhẹ nhàng đẩy tay tôi ra, đi vào
phòng ngủ, rồi mang theo một chiếc hộp bước tới.
Tôi mở
ra, là một chiếc đồng hồ đeo tay màu tím. Kim đồng hồ đều được làm bằng kim
cương.
Giá trị
xa xỉ đây, tôi mỉa mai nhìn. Có phải nên hưng phấn hét lên một tiếng, rồi ôm cổ
hắn khẽ hôn hay không?
Tôi
không hề cử động, biểu tình trên mặt có chút không nói nên lời, không được tự
nhiên. Tôi đã từng nghĩ, nếu như tôi cũng giống những cô gái bên cạnh hắn, có
phải hắn sẽ nhanh chóng chán ghét tôi không? Nhưng tôi không làm được, không
thể nào cố gắng làm nũng, lại càng khiến bản thân mình thêm đau khổ, cho nên
tôi lựa chọn một phương pháp khác – chết lặng!
“Cám
ơn!”
Đường
Diệc Diễm lấy đồng hồ ra,“lạc” một tiếng, hắn tự động đeo cho tôi.
“Có cài
mật mã, không có mật mã đảm bảo không lấy ra được!”
Hắn
cười rạng rỡ, vừa nói đầu ngón tay vừa nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt ngoài một chút,
tạo thành tiếng lách ca lách cách.
Nói
vậy, nếu như có người muốn cướp chiếc đồng hồ này thì chỉ có cách chặt tay tôi
xuống.
Tôi âm
thầm đùa cợt chính mình ở trong đầu, nhìn mặt đá trên đồng hồ toả ra ánh sáng
màu tím. Mặt đá ở ngay chính giữa đồng hồ, nguyên một điểm màu tím nho nhỏ sáng
bóng, từng vòng từng vòng xoay tròn khiến người ta mê muội, là màu tím của hoa
oải hương.
“Em
thích màu tím, anh đã cố ý bảo họ làm theo yêu cầu, vỗn dĩ không có màu tím!”
Hắn cười, lôi kéo tay tôi. “Đi tắm đi, buổi tối chúng ta ra ngoài ăn, rồi đến
trường đua!”
“Nhưng
mà…” Tôi bối rồi nhìn tay mình.
“Yên
tâm, chống thấm nước!” Hắn liếc mắt một cái tựa như đã hiểu thấu ý nghĩ của
tôi, đứng dậy đi ra ngoài ban công, quay lưng về phía tôi.
“Ừm!”
Thực ra tôi muốn hỏi hắn mật mã . Tôi không muốn suốt ngày đeo trên người, cảm
giác nó giống như sợi dây trói vô hình. Mỗi một khắc đều bị hắn nắm giữ
trong lòng bàn tay. Nhưng tôi không có lựa chọn nào khác, đành bất đắc dĩ đi
tới phòng tắm. Lời nói của hắn đã sớm biểu đạt như vậy.