Một
tiếng sau, Đường Diệc Diễm mang tôi đi dùng cơm tại một nhà hàng sang trọng ở
phía bắc thành phố.
Kẻ có
tiền vẫn là không giống với người thường, cái gì cũng dùng thứ tốt nhất. Đường
Diệc Diễm còn hơn cả thế. Ở một vài phương diện mà tôi biết, mỗi lần ăn
cơm ở bên ngoài hắn đều phải dùng bát đũa mới, ở quán bar cũng vậy, thứ gì
cũng phải mua mới. Hắn muốn nhìn bọn họ dỡ tem, sau đó rửa sạch toàn bộ trước
mặt hắn.
“Ăn
nhiều một chút, mỗi lần ôm em chỉ thấy toàn xương!” Đường Diệc Diễm gắp một ít
thức ăn vào trong bát của tôi. Tôi nắm chặt đũa, rầu rĩ ăn, những người đang
đứng trước mặt nhìn chúng tôi ăn cơm làm cho tôi thấy không quen, còn cả lời
nói lộ liễu vừa rồi của hắn nữa, tôi liếc nhìn người phục vụ, khuôn mặt của
cô ấy dường như đỏ lên.
“Đêm
nay anh thi đấu với ai?” Tôi đã gắng sức để thích ứng với kiểu đua xe nguy hiểm
đánh đổi cả mạng sống của bọn họ, cũng cố gắng bình tĩnh nhất có thể. Đường
Diệc Diễm đã từng bắt tôi phải ngồi trên xe một lần, nhưng chỉ một lần đó thôi
đã làm cho tôi nôn đến kiệt sức, sau đó là một tuần liền gặp ác mộng. Lần nào
cũng mơ thấy cảnh tôi bị hắn chộp lấy, lôi lên đỉnh của toà nhà cao tầng rồi
hung hăng đẩy xuống, máu chảy lênh láng.
Nhưng
từ lần đó về sau, hắn cũng không ép buộc tôi nữa, thỉnh thoảng mới đưa tôi đến
tham gia mấy cuộc thi đấu kiểu này, chỉ nói tôi đứng ở điểm xuất phát đợi hắn,
đợi hắn một lần nữa đánh bại đối thủ.
Suốt
thời gian qua, tôi đã một tháng không theo hắn tham gia kiểu thi đấu bán mạng
này, không hiểu hưng trí của hắn đến từ đâu, tóm lại, tôi nghĩ người bình
thường không thể đoán được ý nghĩ của hắn.
“Em
không biết đâu!” Đưa một miếng thức ăn lên miệng, hắn lại gắp thêm một ít bỏ
vào trong bát của tôi, nhưng tôi hầu như không động đến chúng, giờ cũng sắp
chất thành một toà núi nhỏ rồi.
“Ừm!”
tôi nhạt nhẽo cắn một miếng thịt. Thực ra, tôi một chút cũng không muốn đi,
loại cảm giác mạnh này làm cho tôi thấy sợ hãi, tôi không rõ sự hưng phấn trên
mặt những người đó từ đâu mà đến.
Đường
Diệc Diễm từng nói với tôi, cảm giác đó tựa như ngồi ở trên mây, giống sự phấn
khích khi chinh phục một chiếc xe thể thao, lại tựa như khoái cảm khi bao phủ
trên người một phụ nữ.
Lúc ấy,
tôi chỉ nhớ rõ mặt mình cũng sắp biến thành tôm hấp, đỏ ửng cả lên!
“Mau ăn
đi!”Hắn lại gắp một miếng nữa bỏ vào bát tôi. Người phục vụ đứng bên cạnh cũng
thường xuyên giúp chúng tôi chuyển đầy bàn thức ăn. Thực ra hắn cũng quá khoa
trương, làm sao hai người có thể ăn được hết chỗ này.
So với
số thức ăn đó, tôi vẫn thích ngồi trên một chiếc ghế nhỏ ven đường ăn thịt
nướng hơn. Những ngày tháng đó dường như đã là chuyện của đời trước.
oOo
Trận
thi đấu này tất nhiên là bất hợp pháp, nhưng bọn họ không quan tâm, họ có tiền
nên sẽ có người thay họ thu dọn tàn cục.
Vài
chiếc xe thể thao xa xỉ đã đậu sẵn trên đường băng rộng lớn. Không chỉ vậy, tất
cả số xe ấy đều được dùng tiền để cách tân. Bị cấm, trái pháp luật, càng như
vậy, họ lại càng hưng phấn.
Phần
lớn đám người này đều là con nhà quý tộc, có lẽ từ khi sinh ra đến giờ đều muốn
gì được nấy một cách quá dễ dàng, nội tâm của họ trống rỗng, vì thế họ bắt đầu
theo đuổi những thứ hư không, thậm chí là cả cái chết!
Dù sao
tất cả đều có thể làm cho những dây thần kinh vốn đã bị tê liệt trở nên phấn
khích, những người đó là thế, Đường Cũng Diễm cũng như vậy. Nhưng tôi thật sự
không biết tại sao tôi đã lãnh đạm đến như vậy mà lại khiến cho hắn
hưng phấn. Tôi không biết, cũng không muốn hỏi.
Đứng ở
đường biên rộng lớn, nghe tiếng động cơ nổ vang, sự chán ghét vẫn cứ ập tới. Dạ
dạy giống như đã được trải qua huấn luyện, lại bắt đầu nôn nao.
Đường
Diệc Diễm bị một đám con gái vây quanh ở trước xe thể thao của hắn. Bọn họ đang
vật lộn để được cùng đi với hắn trong trận đua sinh tử này. Tôi có cảm giác,
mỗi một lần đua xe Đường Diệc Diễm dường như đều xẹt qua trước mắt tử thần,
không có chút e dè nào. Hắn hoàn toàn liều lĩnh đến điên cuồng, làm cho
người ta nghẹt thở.
Hắn
luôn luôn chiến thắng, trừ lần đó cùng với tôi, hắn dừng lại giữa chừng.
Cũng
chính bởi lần đó, tôi đã trở thành vết nhơ duy nhất của hắn, cho nên hắn không
cần tôi ngồi bên cạnh hắn nữa.
Sự
tranh đấu của đám con gái kia dường như đã có kết quả, một kẻ vênh váo đắc ý
tiến lên đứng bên cạnh Đường Diệc Diễm, kiêu ngạo dựa vào người hắn, tuyên cáo
thắng lợi của mình. Những người khác đều buồn bã tránh qua một bên.
Tất
cả đều là những đứa con gái ngu ngốc! Vì hắn mà đấu đến tôi chết cô
sống.
Mà hắn
lại thích thú hưởng thụ cảm giác bị tranh đoạt.
Ngu
ngốc!
Hắn vốn
dĩ là kẻ máu lạnh. Đây chẳng qua chỉ là trò chơi trong chốc lát của hắn mà
thôi.
Ngay
lúc mọi người nghĩ tất cả đã sắp xếp ổn thoả, một bóng người bỗng xuất hiện
trên đường băng, lập tức tiến về phía xe thể thao của Đường Diệc Diễm, giữ chặt
tay của cô gái kia, hai người tranh cãi kịch liệt.
Từ xa
nhìn lại, tôi chợt nhận ra bóng người quen thuộc đó, hình bóng vốn đã được đóng
chặt trong trí nhớ của tôi. Thời khắc người đó xuất hiện lại làm nó mở ra.
Là
người con trai có nụ cười ấm áp ấy.
Sao cậu
ấy lại đến đây?
Đây vốn
không phải là thế giới của cậu ấy, cậu ấy không nên đến nơi này.
Nhưng
đây lại là thế giới của tôi sao?
Tiếng
cãi cọ càng lúc càng lớn, người xúm lại xem cũng ngày một đông. Tôi chỉ nghe
được tiếng cô gái kia quát lên với cậu ấy một tiếng: “Cút!”
Cũng
chỉ một tiếng đó thôi mà thân mình cậu ấy đông cứng tại đó. Một chút cũng không
nhúc nhích.
Chắc là
rất đau đớn! Trái tim nhất định rất đau đớn!
Trận
đấu vẫn được diễn ra!
Khi tên
con trai đứng ở vị trí trung tâm cầm cờ vung lên, mấy chiếc xe thể thao sáng
chói đồng loạt nổ động cơ, những âm thanh xé gió nổi lên, tiếng la hét vui mừng
vang khắp bốn phía. Một nhóm người phấn khích đứng cổ động ở bên đường, thét
chói tai, tất cả đều điên cuồng.
Bao gồm
cả tôi.
Trong
lòng đã tự nhủ, không được tới gần người đó, không thể. Nhưng tôi vẫn đang tiến
lại bên cậu ấy.
Cậu ấy
suy sụp ngồi ở ven đường, cúi đầu, không còn đâu thần thái tươi vui của
ngày hôm đó nữa, chỉ có tuyệt vọng.
Loại
tuyệt vọng này, tôi rất quen thuộc. Loại tuyệt vọng làm cho người ta không thở
nổi.
“Cậu
không sao chứ?” Hôm nay lại đến lượt tôi hỏi như vậy.
Cậu ấy
ngẩng đầu lên, liếc nhìn tôi một cái, rồi lại kéo mi mắt xuống, thản nhiên nói:
“Là bạn à?”
Một câu
nói “là bạn à” của cậu ấy lại khiến cho trái tim tôi nhảy nhót một trận, cậu ấy
còn nhớ rõ tôi!
“Cậu
không sao đấy chứ?” Tôi ngồi xuống bên người cậu ấy, cũng không biết nên nói gì
cho phải, chỉ có thể lặp lại câu hỏi vô vị kia giống như một con ngốc!
“Cậu
thấy tôi ổn lắm sao?” Đầu cậu ấy cúi thấp, miệng hừ hừ.
“Trước
kia cô ấy không như vậy đâu, chúng tôi rất hạnh phúc bên nhau. Nhưng sau khi cô
ấy quen mấy người đó lại trở nên thích hư vinh, ngày càng ham muốn nhiều vật
chất. Bố mẹ tôi chỉ làm kinh doanh bình thường, tôi cũng đã cố gắng hết sức để
có thể đáp ứng cô ấy, nhưng mà tại sao cô ấy vẫn cảm thấy không đủ…” Vừa dứt
lời, cậu ấy liền úp mặt xuống hai bàn tay.
Thanh
âm nghẹn ngào.
Trái
tim của tôi không cảm nhận được. Đây chắc là tình yêu, chân thành yêu một người
bất chấp tất cả.
“Thực
ra… trái tim đã thay đổi , cho dù cậu dùng cách gì cũng không thể tìm lại được,
cho dù cậu có trở nên giàu có như hắn, cô ấy cũng vẫn không thoả mãn, lòng tham
không đáy vốn không có điểm dừng!” Tôi ngửa đầu, nhìn bầu trời giăng đầy sao,
khẽ thở dài.
Cậu ấy
quay đầu lại nhìn tôi, có chút ngạc nhiên.
“Hôm
đó, cậu cũng như vậy sao? Cho nên mới khóc?”
“Tôi…”
Nếu tôi chỉ có như vậy, mọi việc thật đơn giản biết bao.
Tôi
chua xót lắc đầu “Chuyện của tôi so với cậu tưởng tưởng còn phức tạp hơn
nhiều!” Phức tạp đến mức, tôi không biết nên giải thích như thế nào.
Cậu ấy
gật gật đầu, làm như đã hiểu, lại tựa như chưa rõ.
“Cậu
còn muốn tiếp tục chờ ở đây sao?”
“Chờ
đi!” Cậu ấy ngửa đầu thở dài, bất đắc dĩ.
“Cần gì
phải vậy, cô ấy căn bản không xứng!” Vừa nói xong, tôi lập tức thấy hối hận,
hận không thể cắn đứt lưỡi của mình. Nói như vậy có phải giống như có chút vui
sướng khi người ta gặp hoạ.
“Đúng
vậy, không đáng! Nhưng tôi muốn cho cả hai một cơ hội cuối cùng!” Cậu ấy nhìn
tôi, ánh mắt nhẹ nhàng chuyển động, biểu lộ một loại cảm xúc mà tôi không hiểu.
Đó là cảm giác thế nào, tôi cũng không rõ.
Rất
nhanh, tiếng nổ của động cơ lại vang lên, phía trước, những âm thanh gào thét
điên cuồng ngày càng rõ.
Không
ngoài dự đoán, tôi nhìn thấy chiếc xe màu đỏ của Đường Diệc Diễm đang dẫn đầu,
trở lại vạch xuất phát đầu tiên.
Tất cả
mọi người ùa lên như ong vỡ tổ bủa vây lấy họ, hoan hô, hét chói tai.
Cuối
cùng, tiếng mở sâm panh “bành” một tiếng, rượu tràn ra khắp nơi.
Thật là
có phong cách!
Người
thua cuộc phẫn nộ dùng chân đá xe của mình, không cam lòng đi đến bên người
Đường Diệc Diễm, lấy ra một xấp giấy màu đỏ đủ để làm cho người ta phát cuồng.
Tôi
nhìn trong mắt mỗi người ở đây đều loé ra ánh sáng.
Lại
muốn bắt đầu sao?
Đường
Diệc Diễm tiếp nhận tập tiền kia, ánh mắt khinh khỉnh,vẻ tự đắc.
Cánh
tay dài nhẹ nhàng vung lên, tiền bay đầy trời.
Những
tiếng thét chói tai lập tức vang lên đầy kích thích. Tất cả mọi người đều cúi
người xuống, miệng cười như điên. Luồn lách thân mình như những con sói bị đói,
tranh nhau nhặt tiền, nét mặt vui mừng, vặn vẹo… Tất cả đều là một đám người
bình thường thì áo mũ chỉnh tề, che giấu bản chất.
Mà
Đường Diệc Diễm lại tao nhã ngồi trên xe thể thao của hắn, vui thích nhìn tất
cả.
Hắn
lạnh lùng cười, có chút nặng nề, đôi ngươi sáng bóng thoáng trầm lại.
Điên
rồi! Tôi lạnh lùng nhìn về phía hắn đang đứng.
“Bây
giờ cậu không qua đó được, ở chỗ này chờ tôi!” Tôi biết Đường Diệc Diễm sẽ đi xe
đến nơi đó. Tôi quay lại nói với người đang đứng phía sau, cậu ấy đang ngẩn
người xem cảnh tượng trước mắt, ngây dại nhìn tiền bay tán loạn đầy trời và cả
đám người đang điên cuồng cướp đoạt kia.
Tôi
chạy đến trước đường băng, tên con trai tóc dài lần trước nhìn thấy tôi vội tỏ
ra kinh hỉ: “Chị dâu, vừa nãy Lão Đại bảo em lấy xe đón chị đến địa điểm chúc
mừng!” Chắc vừa rồi hắn đang tìm tôi.
“Ừm!”
Tôi khẽ gật đầu “Ở chỗ nào, anh cho tôi địa chỉ được không ? Tôi còn có chút
việc!”
“Nhưng
mà…”
“Mau
lấy ra đi, nếu không anh ấy sẽ mất hứng!”
“Được
rồi, chị dâu, chị nhất định phải đến nhanh đó!” Tóc Dài đưa cho tôi danh thiếp
“Chính là quán bar này, mới mở, nghe nói là rất tuyệt!”
“Được…”
Tôi liếc nhìn một cái.
Nói
xong, tôi chạy lại chỗ cậu ấy đang chờ tôi, quả nhiên vẫn còn ngồi đó.
“Cậu có
xe không?” Tôi nhún vai.
“Có!”
Cậu ấy chật vật đứng dậy, chỉ chỉ về chiếc xe cách đó không xa.
Trên
mặt tôi xuất hiện vài vạch đen, cái này… cũng được sao?