Mà
chúng tôi lại ở trong này tự cho là đúng, càng đấu đến ngươi chết ta sống, có ý
nghĩa sao? Cho nên đối với ánh mắt thị uy của những cô gái đó, tôi vẫn thường
làm như không thấy, cô nàng kia đương nhiên cũng không ngoại lệ!
Tôi cúi
đầu, không muốn tiếp tục đối diện với cô ta nữa, nhưng lại vô tình cảm giác
được một ánh mắt nóng bỏng chiếu đến, lần theo đó nhìn lại, quả nhiên là tên
tóc dài kia. Hắn tên là Trần Huân thì phải! Lúc này hắn đang nhìn tôi với vẻ
mặt hết sức nghiền ngẫm, thấy tôi liếc về phía đó, những ngón tay thon dài đang
nắm ly rượu của hắn bỗng nhẹ nhàng nâng lên, hắn cười cười, hướng về phía tôi
làm động tác kính rượu.
Tôi
phiền chán nhíu mi, quay người lại một chút, không thích hắn không kiêng nể gì
mà nhìn tôi như vậy, giống hệt ánh mắt của Đường Diệc Diễm, tràn ngập đoạt lấy,
đều khiến cho người ta thấy ghê tởm!
Vừa
chuyển tầm mắt đã chạm ngay với Đường Diệc Diễm đang ngồi ở phía đối diện, tim
tôi bỗng run lên. Đôi mắt màu hổ phách của Đường Diệc Diễm như ẩn như hiện
trong ánh đèn mờ ảo, xuyên một đường thẳng tắp về phía tôi, tưởng như lơ đãng
nhìn thoáng qua, nhưng lại khiến thân mình tôi run lên dữ dội. Tại sao tôi bỗng
nhiên cảm giác được một trận rét lạnh, mang theo ý cảnh cáo?
Cảnh
cáo, cảnh cáo tôi cái gì chứ? Kỳ quái, lạ thật!
Sau đó,
tôi không nhìn thêm bất cứ ai nữa, chỉ biết cúi đầu xuống, đùa nghịch những
ngón tay của mình. Đúng, chính là ngón tay, tôi đã nhàm chán đến mức phải lấy
tay phải quấn quít lấy tay trái, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến sự ầm ỹ xung
quanh, chơi một mình cũng không phải tệ lắm!
Không
biết nghịch bao lâu, mí mắt dần trở nên nặng hơn, ngay cả những âm thanh ồn ào
bên cạnh cũng không vực dậy được tôi. Tôi vụng trộm ngả người ra phía sau, lưng
dựa vào đệm ghế mềm mại, dù sao những người này vốn đang chơi đến quên trời
đất, làm gì có ai chú ý đến tôi đâu? Vì thế tôi yên tâm lớn mật nhắm mắt lại,
lợi dụng ánh sáng yếu ớt của đèn mà trộm ngủ, ngày mai còn phải đi học nữa. Đám
người này không cần lo chuyện học hành nên có thể chơi đến tận sáng, nhưng tôi
vẫn phải đến trường!
Mặc kệ
mùi rượu, mùi thuốc lá khắp bốn phía, tôi vẫn chìm sâu vào trong giấc ngủ, thân
mình cũng vô thức dựa vào vật mềm mại gì đó, cho đến khi mơ mơ màng màng cảm
giác được có ai đó khẽ chuyển người tôi khỏi vị trí không thoải mái, tôi xê
dịch thân mình một chút, tìm một tư thế thoải mái tại chỗ nằm khá tốt này mà
tiếp tục ngủ…
Ngủ bao
lâu cũng chẳng rõ, chỉ biết là bỗng có ai hô to một tiếng, tôi giật mình bừng
tỉnh, ngơ ngác ngẩng đầu lên, lại thấy mình đang nằm trong lòng ai đó, trong
lòng sao?
Trần
Huân! Cảnh tượng trước mắt, cơ thể của tôi thậm chí còn dán một nửa trên người
hắn, khuôn mặt của Trần Huân vẫn giữ nét cười trong suốt nhìn tôi, hắn nhướng
mày: “Tỉnh rồi à?”
Tôi như
bị điện giật, vội đẩy hắn ra, mặt bỗng chốc đỏ bừng lên. Sao lại, sao có thể
nằm trong lòng hắn cơ chứ!
Tôi
kinh hách, tiếp tục lùi lại một chút, nhìn bốn phía xung quanh, chỗ này ngoài
hai người chúng tôi ra, những kẻ khác đều không thấy đâu, Đường Diệc Diễm đâu
rồi? Không phải tôi muốn nhìn thấy hắn, mà thật sự tôi có vẻ quen thuộc với hắn
hơn. Tôi cũng không muốn vừa thoát khỏi ổ sói đã phải chui ngay vào hang hổ,
biến thành món đồ chơi của một mình hắn đã là đủ lắm rồi, tôi không muốn làm đồ
chơi cho cả nhóm người này!
Nhưng
bây giờ hắn rốt cuộc đã đi chỗ nào rồi?
Tôi
khẩn trương nhìn khắp xung quanh, lại cảm giác được Trần Huân đang dần áp sát
người tôi. “Anh muốn làm gì?” Tôi gần như hét chói tai, nhìn hắn một cách phòng
bị.
“Có làm
gì đâu? Sớm hay muộn em vẫn phải cùng tôi thôi!” Trần Huân cười đến bất cần
đời, bộ dáng như đang tuyên thề, giống như hắn đã từng nói, bọn họ thường xuyên
trao đổi bạn gái để chơi? Tôi không muốn!
“Vĩnh
viễn sẽ không!” Tôi nghiến răng nghiến lợi trừng hắn. “Đường Diệc Diễm ở đâu?”
Tôi muốn rời đi, rời khỏi kẻ mê gái này ngay lập tức! Tôi thật không biết mình
đã trêu chọc hắn ra làm sao, cũng như không hiểu đã hấp dẫn Đường Diệc Diễm như
thế nào!
“Hắn?”
Trần Huân cười, cười đến quỷ dị. “Chỉ sợ bây giờ mà đi, sẽ quấy rầy đến nhã
hứng của hắn đấy!” Dứt lời, hắn chỉ về căn phòng ở phía xa. Tôi hoang mang nhìn
hắn, không rõ ý cười trong mắt hắn là sao, chỉ cảm thấy khuôn mặt của hắn làm
cho người ta cảm thấy khó hiểu! Trừng mắt nhìn hắn một cái, tôi lập tức đi về
phía căn phòng kia, tôi muốn đến để nói với tên chẳng ra gì đó rằng tôi muốn
rời đi, không thể tiếp tục ngốc nghếch ở trong này thêm một giây phút nào nữa!
Kỳ lạ là, Trần Huân lại không hề ngăn cản tôi, nhưng ngẫm lại, tại sao hắn phải
ngăn cản tôi chứ! Bây giờ tôi đang là món đồ chơi đương nhiệm bên cạnh Đường
Diệc Diễm, cho nên việc đi tìm hắn cũng là đương nhiên thôi!
Nhưng
còn chưa đến gần căn phòng đó, tôi chợt nghe thấy một loạt tiếng rên khẽ, tôi
lập tức dừng chân, đã sớm không còn là một cô gái ngây thơ, cho nên tôi rất rõ
âm thanh này nói lên điều gì. Biết rõ không cần tới gần nữa, nhưng không hiểu
tại sao tôi lại không khống chế được mà bước đến, biết rõ xuyên qua lớp cửa
kính trong suốt kia sẽ nhìn thấy cảnh gì…
“Nôn!”
Nhìn hai khối cơ thể bên trong kia, dạ dày tôi lại dâng lên một trận buồn nôn,
vội che miệng lại, tôi xoay người đến một bên, ói ra!
Hai
người kia thật sự là biến thái, biết rằng người qua đây sẽ nhìn thấy, vậy mà
còn ngang nhiên làm như vậy… Tôi xoay người trở về, dạ dày vẫn chưa hết khó
chịu, lại cúi đầu va vào ngực ai đó.
Trần
Huân!
Hắn
dùng vẻ mặt cợt nhả nhìn tôi, tựa như đã sớm đoán trước được phản ứng của tôi. “Sao rồi, không vui à?”
Là ghê
tởm! Tôi trừng nhìn hắn, hắn cố ý, rốt cuộc cũng hiểu được trong mắt hắn vừa
rồi là… trêu chọc!
“Muốn
rời khỏi đây sao?” Hắn làm ra vẻ tốt bụng nói, làm tư thế “mời” với tôi. Không
hề do dự, tôi theo hắn ra ngoài, không phải bởi vì hắn, mà là lúc này, ai đứng
trước mặt tôi, tôi cũng sẽ theo người đó đi ra. Nơi này chỉ khiến cho người ta
muốn nôn!
Vừa ra
khỏi quán bar, từng trận gió ùa tới mơn trớn hai má tôi. Thật thoải mái, tôi
thở mạnh một hơi, lại cảm giác được một chút tự do.
“Xem ra
đi theo Diễm thiếu, em cũng không vui vẻ gì!” Giọng Trần Huân ở ngay bên cạnh
chậm rãi vang lên. Tôi liếc hắn một cái, đương nhiên là hiểu được ý của hắn,
nhưng nếu đổi thành hắn, tôi cũng sẽ không vui, các người căn bản chính là cá
mè một lứa.
“Vui
vẻ, không phải dựa trên tiền tài hay hưởng thụ mà có, như vậy chỉ biết lộ ra
cho người khác biết, nội tâm của mấy người khốn cùng đến thế nào!”
Trần
Huân nghe xong lời tôi nói, bỗng buồn cười hừ lạnh: “Nhưng… rất nhiều người
không phải đều vô cùng ngưỡng mộ bọn này sao? Bọn này từ nhỏ đã có được những
thứ mà người ta phải dùng cả một đời để theo đuổi!”
“Không
phải ai cũng theo đuổi tiền tài và hưởng thụ!” Không phải tôi thanh cao, tôi
không có tư cách nói bất cứ ai, nhưng quả thực, tôi tin trên thế giới này vẫn
còn có người cho rằng tiền không phải là thứ quan trọng nhất.
“Ha ha,
em biết không? Em rất đặc biệt!” Trần Huân nở nụ cười, cười đến nặng nề, thong
thả bước đến bên xe, dựa người vào đó. “Tiểu mỹ nữ, có gan đi hóng gió với tôi
không?”
Hóng
gió, có gì mà không thể? Bỗng nhiên tôi cảm thấy sau cái vẻ bất cần đời kia của
hắn là ẩn tình gì đó. Có lẽ, mỗi người trên thế giới này đều giống nhau, không
cần biết là nghèo hèn hay sang giàu, trong lòng vẫn có một chút hoặc thậm chí
nhiều hơn những vết thương không muốn người khác chạm vào.
Đúng
lúc này, di động trong túi tôi bỗng rung lên, ngoài hắn ra, tôi nghĩ không còn
ai gọi điện thoại cho tôi vào lúc này nữa. Nhưng tôi cũng không lấy ra, nhìn
Trần Huân đang nghiền ngẫm cười, trong đầu bỗng hiện lên một suy nghĩ, phóng
túng. Đúng, không chịu sự khống chế của hắn nữa, để bản thân có một chút thời
gian tự do. Hạ quyết tâm, tôi hít một hơi, đi nhanh về phía xe thể thao của
Trần Huân, mở cửa, ngồi vào trong. “Xuất phát đi!”
Thực
ra, gọi là đi hóng gió, không bằng nói rằng để cho tâm hồn được giải thoát. Xe
chạy với một tốc độ vừa phải, chúng tôi đều không nói với nhau bất cứ điều gì.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thích ý hưởng thụ cảm giác gió lướt qua mặt, tận tình
cảm thụ mùi vị của tự do. Bao lâu rồi tôi không có những thời khắc thoải mái
như vậy? Từ lúc ác ma mạnh mẽ xâm nhập vào cuộc sống của tôi, sự thanh bình lúc
ban đầu đã không còn, cảnh yên tĩnh cũng bị những thứ lung tung gì đó
thay thế, tôi vẫn là… vẫn là Diệp Sương Phi trước đây ư? Vẫn là cô gái vô tư vô
ưu trước đây sao? Không có đáp án, tôi biết bản thân mình đã sớm lạc lối, lạc
giữa tấm lưới mênh mông vô tận!
Chất
lỏng lạnh lẽo kia vẫn là nhịn không được mà chảy xuống hai bên má, nhưng lập
tức bị gió thổi tan, tôi gần như đã nhìn thấy nước mắt xẹt qua một đường cong
quỷ dị giữa không trung, rồi phân ra thành vô số hạt nước thật nhỏ, biến mất,
giống một linh hồn đã bị tàn phá.
Tôi là
ai, rốt cuộc tôi đang làm cái gì đây? Tại sao lại biến thành như vậy? Vô số
nghi vấn nhưng không có đáp án, chỉ có hỗn loạn, chỉ có khuất nhục!
Ngay cả
Trần Huân cũng nói tôi đặc biệt, như vậy tôi đặc biệt ở chỗ nào?
“Tại
sao khóc?” Giọng Trần Huân bỗng nhiên vang lên trong không gian nhỏ hẹp, hắn
thậm chí không hề quay đầu cũng biết rõ tôi đang khóc?
“Có đôi
khi, nước mắt không cần dùng mắt vẫn có thể nhìn được!” Dùng tâm, dùng tâm để
nhìn, nước mắt vẫn lặng lẽ rơi. Tôi kinh ngạc nhìn người con trai đang lái xe
này, bỗng nhiên cảm thấy hắn cũng không khiến người ta chán ghét như vậy. Thậm
chí tôi còn có chút tò mò, hắn thoạt nhìn vẫn luôn nhăn nhăn nhở nhở, rốt cuộc…
rốt cuộc đằng sau lớp mặt nạ kia đã cất giấu một trái tim mong manh yếu ớt đến
thế nào? Bị thương sao? Tôi cảm thấy hắn từng phải chịu thương tổn!
“Đúng
vậy, vết thương đau đớn nhất, bên ngoài không thể nhìn được! Thường là, trốn
tránh so với quên càng đau khổ hơn!” Tôi thì thầm, cảm giác được thân mình của
hắn khẽ cứng đờ, tiếp đó, hắn rốt cuộc cũng quay đầu nhìn tôi, trong mắt chợt
lóe lên một chút ngạc nhiên rồi lập tức biến mất. Sau đó hắn nhanh chóng dùng
nụ cười mỉa mai để thay thế. “Nhưng biết rõ rồi, muốn làm được cũng rất khó
khăn!”
Đúng
vậy, hắn nói đúng, tôi biết, hắn cũng biết, nhưng không ai trong hai chúng tôi
có thể làm được!