Cấm Tình

Chương 34: Q.3 - Chương 34: Phiên ngoại Diệp Sương Phi -Trừng Phạt




“Đúng vậy, vết thương đau đớn nhất, bên ngoài không thể nhìn được! Thường là, trốn tránh so với quên càng đau khổ hơn!” Tôi thì thầm, cảm giác được thân mình của hắn chợt cứng đờ, tiếp đó, hắn rốt cuộc cũng quay đầu nhìn tôi, trong mắt lóe lên một chút ngạc nhiên rồi lập tức biến mất. Sau đó hắn nhanh chóng dùng nụ cười mỉa mai để thay thế. “Nhưng biết rõ rồi, muốn làm được cũng rất khó khăn!”

Đúng vậy, hắn nói đúng, tôi biết, hắn cũng biết, nhưng không ai trong hai chúng tôi có thể làm được!

Không ai có đủ khả năng để làm điều đó.

Tôi quái dị liếc Trần Huân một cái, những lời hắn nói làm tôi cảm thấy có chút bất ngờ. Nhưng tôi cũng không tỏ ra quá kinh ngạc, chỉ phóng tầm mắt ra ngoài cửa xe, nhìn phong cảnh đang lướt qua rất nhanh.

Thực ra sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi này, tôi và Trần Huân không còn nói với nhau thêm lời nào nữa, hắn chỉ bình tĩnh lái xe. Có lẽ cả hai đều không muốn cho đối phương biết quá nhiều về mình, có lẽ hai bên vẫn còn có chút dè chừng, cũng không muốn khai quật những điều được giấu tận sâu trong lòng. Chúng tôi đều tự đắm chìm trong suy nghĩ riêng của mình, cho đến khi trời bắt đầu sáng, tôi mới ý thức được rằng, mình đã ở một đêm bên ngoài với hắn?

Nhưng thực sự, tôi vẫn muốn trốn chạy khỏi nơi đó. Sau khi tạm biệt Trần Huân, tôi không trở về Thanh Viên mà đến ký túc xá thay quần áo. Đồng Hân lo lắng nhìn tôi, tôi lắc đầu, nói với cậu ấy: “Đi học trước đi!”

Tôi nghĩ có lẽ hắn đang cùng người phụ nữ kia quấn quýt lấy nhau, có lẽ hắn cũng không trở về, có lẽ hắn căn bản chẳng cảm thấy gì!

Ngồi vào chỗ, tôi mới nhớ tới việc đã tắt di động, nên mở ra, vừa khởi động máy, trên màn hình bỗng hiện lên liên tiếp những cuộc gọi nhỡ và rất nhiều tin nhắn. Tất cả đều là của Đường Diệc Diễm.

“Em ở đâu?”

“Nghe điện thoại đi!”

“Có chuyện gì? Tại sao lại tắt máy?”

“Diệp Sương Phi!”

“Đang ở chỗ nào, anh tới đón em!”

“Diệp Sương Phi, đọc tin nhắn đi!”

Xem xong, tôi xóa chúng đi, trong lòng bỗng nổi lên một chút băn khoăn, hắn… lo lắng cho tôi sao? Có khả năng ư? Hắn chỉ đang lo món đồ chơi của hắn gặp phải bất trắc gì đó thôi, nếu vậy hắn sẽ không thể chơi đến lúc tận hứng được, hắn là người như thế, làm sao có thể quan tâm đến người khác được.

Khẽ nhếch môi, tôi khinh thường bỏ di động vào cặp sách, tự cổ vũ bản thân mình rằng phải học tập thật tốt, không được suy nghĩ bậy bạ. Hít một hơi thật sâu, tôi ngẩng đầu, tập trung tinh thần nghe cô giáo giảng bài, ghi chép cẩn thận. Nhưng đúng vào lúc này, trên hành lang bỗng vang lên những tiếng ầm ỹ, tôi tò mò nhìn ra, lập tức thấy được dáng người cao lớn của Đường Diệc Diễm đã đứng ngay trước cửa phòng học. “Diệp Sương Phi, ra đây!”

Đường Diệc Diễm, tại sao hắn lại đến đây?

Tôi sợ tới mức co rúm người lại, theo bản năng nhìn cô giáo, nét mặt cô cũng không được tự nhiên, mang đầy vẻ lúng túng. Đường Diệc Diễm ngang nhiên đi vào, cô giáo cũng tức giận nhưng không dám nói gì, chỉ nín thở nhìn tôi. “Diệp Sương Phi, có người tìm em, ra ngoài một lát đi!”

Tôi chậm chạp đứng lên, miễn cưỡng bước đến cửa, lập tức cảm giác được sau lưng phóng tới hàng loạt mũi lao, tôi đương nhiên biết đó là cái gì, chính là ánh mắt ghen tị của đám nữ sinh kia. Họ ghen tị, nhưng lại không dám trút sự giận dữ của họ lên người tôi, bây giờ, người con trai khiến tôi lâm vào tai kiếp lại trở thành ô dù của tôi, thật buồn cười!

Ra ngoài cửa, tôi khẽ liếc Đường Diệc Diễm một cái, hắn lập tức mở mắt, không nói gì thêm, nhanh chóng xoay người rời khỏi phòng học. Mới chỉ thoáng nhìn mà tôi đã thấy rõ sự cảnh cáo trong mắt hắn, nên đành ngoan ngoãn đi theo hắn.

Im lặng suốt dọc đường. Tôi không rõ Đường Diệc Diễm lại muốn thế nào, chỉ biết xung quanh chúng tôi là bầu không khí làm cho người ta hít thở không thông, cho đến khi chúng tôi đi tới cạnh xe của hắn, thân mình cao lớn của Đường Diệc Diễm dựa vào cửa xe, hắn nhìn về phía tôi: “Đi hóng gió vui lắm phải không?”

Thân mình tôi cứng đờ. Tại sao hắn lại biết, chẳng lẽ là do Trần Huân nói ? Tôi lo lắng liếc hắn, không dám nhìn thẳng vào sự tức giận trong đôi mắt của hắn. Tức giận? Hắn tức giận? Hắn ghen tị? Sao có thể chứ!

“Lên xe!” Đường Diệc Diễm không trả lời, mở cửa xe ngồi vào, tôi cũng theo hắn ngồi vào trong, khẩn trương nắm chặt vải quần, trực giác cho tôi biết, hắn không hề bình tĩnh như vẻ ngoài hắn đang thể hiện, sự trừng phạt hắn dành cho tôi vẫn còn chưa bắt đầu. Đường Diệc Diễm từng nói, hắn không thích chung đụng đồ đạc với người khác, trừ phi hắn từ bỏ, nhưng hiện giờ tôi vẫn còn thuộc về hắn, cho nên… Tôi sẽ bị trừng phạt, bởi vì… tôi đã đi ra ngoài cùng với bạn hắn mà không có sự cho phép?

“Tôi…” Tôi muốn mở miệng biện minh cho mình, nhưng chiếc xe lại đột ngột tăng tốc, tôi bị mất thăng bằng, khuỷu tay đập vào cửa xe, rất đau! Tôi cắn răng, không để cho bản thân kêu lên.

Nhưng thật sự là rất đau! Hắn bỗng nhiên siết chặt lấy vô lăng, tôi thậm chí còn nghe được tiếng răng rắc của những đốt xương trên bàn tay hắn.

Đường Diệc Diễm vẫn không thèm để ý đến tôi, liên tục nhấn chân ga, tốc độ xe càng lúc càng nhanh. Bởi vì không có thời gian thắt dây an toàn, tôi chỉ có thể ôm chặt lấy mình, gắt gao nắm tay lại, ổn định cơ thể đang lắc lư, cũng không dám mở miệng ra nói chuyện, mặc dù tốc độ xe điên cuồng đã làm cho dạ dày của tôi bắt đầu chao đảo, cổ họng dâng lên từng trận cảm giác như nôn mửa, tôi cố nén xuống, không muốn chọc ngoáy thêm vào… cơn thinh nộ của ma quỷ!

Đường Diệc Diễm vẫn lái xe, liên tục tăng tốc, sự bất an trong lòng tôi cũng theo đó mà tăng dần lên.

Rốt cuộc, khi tôi không còn chịu được nữa, định mở miệng nói thì Đường Diệc Diễm bỗng nhiên dừng xe. Vì phanh đột ngột mà gây nên âm thanh ma sát rất lớn với mặt đất, làm những tia lửa nhỏ văng khắp nơi.

“Tôi không có hứng thú với phụ nữ đã bị vấy bẩn!” Đường Diệc Diễm nói xong, bèn bước xuống xe. Tôi vội vàng đi theo hắn, mỗi một động tác đều rất cẩn thận.

Nhưng xuống xe rồi tôi mới phát hiện, nơi này quá mức u tĩnh, ngoài một biệt thự sang trọng ở phía trước, bốn xung quanh đều tràn ngập những cánh đồng xanh biếc, nơi này là…

“Đường Diệc Diễm, tôi…” Tôi do dự dừng bước, hướng về phía Đường Diệc Diễm hô to: “Tôi…”

“Vào đi, tôi đã chuẩn bị tốt mọi thứ cho cô rồi!” Đường Diệc Diễm còn không thèm xoay người, chỉ ném lại một câu, sau đó dọc theo cầu thang của biệt thự mà bước lên trên. Hắn thậm chí không lo tôi sẽ chạy trốn, bởi vì tôi không biết lái xe là điều đầu tiên, thứ hai, tôi cũng chẳng có cái gan này. Tôi nhận thức được sâu sắc về hậu quả nếu như mình lỡ vi phạm, nhưng đáng tiếc, tối hôm qua tôi vẫn làm như vậy. Bây giờ tôi cảm thấy mình thật dũng cảm khi theo hắn đến đây, mặc dù đã biết rõ bản thân chẳng thể gánh vác nổi hậu quả. Lúc này, tôi hối hận đến mức muốn cho mình một cái tát, ngoan ngoãn nghe lời không phải tốt sao, đã chấp nhận số phận rồi còn gì? Tại sao còn muốn phản kháng, tại sao biết rõ mà còn dám phạm phải?

Hít một hơi thật sâu, tôi theo Đường Diệc Diễm bước lên cầu thang, bàn tay vịn trên thành gỗ không ngừng run rẩy.

Cánh cửa hoa lệ kia một chút cũng không làm cho tôi có cảm giác kinh ngạc, tôi chỉ cảm thấy nó giống như cánh cổng địa ngục, chậm rãi giương móng vuốt nuốt chửng lấy tôi…

Buớc vào bên trong, không gian sáng bừng, khắp nơi đều được bài trí bằng những vật dụng có giá trị xa xỉ, nhìn những kẻ đứng người ngồi trong đây, tôi bỗng nhiên cảm thấy “điều tốt” của Đường Diệc Diễm là thứ… khủng khiếp đến thế nào!

Tôi bị đóng băng tại đó, nhìn những cô gái trang điểm xinh đẹp và mấy người mặc âu phục trong phòng khách của căn biệt thự này, chột dạ liếc Trần Huân một cái, tôi oán hận cắn chặt môi, bỗng nhiên có cảm giác hắn không giống hôm qua. Hắn cũng không giống như bình thường, sự ưu thương trong mắt hắn hiện lên rõ ràng đến như vậy, làm cho người ta thấy thương hại, nhưng… lúc này, nếu nhìn một cách tổng quát, lại thấy đây giống như một trò chơi, và tôi chính là món đồ chơi của hắn và Đường Diệc Diễm.

Tôi không cam lòng trừng mắt nhìn hắn, trong mắt Trần Huân bỗng lóe ra một tia sáng khó hiểu, hắn khép mắt lại, tránh cái nhìn của tôi, quả nhiên đã bị tôi đoán trúng sao?

“Mọi người, nhân vật chính đến rồi, cùng chúc Diễm thiếu gia sinh nhật vui vẻ nào!” Không khí trong phòng khách bỗng chốc trở nên náo nhiệt, mọi người đều lấy ra một hộp quà, cầm trong tay, hân hoan la hét. Vì sinh nhật của thiếu gia ư? Sinh nhật? Hôm nay là sinh nhật của Đường Diệc Diễm? Tất nhiên là tôi không biết, lại càng không muốn biết, cho dù biết cũng chẳng muốn chúc mừng. Thậm chí tôi có thể nói rằng, suốt 17 năm qua, hôm nay là ngày đau khổ nhất của tôi, bởi vì hôm nay chính là ngày kẻ hủy hoại cuộc sống của tôi đã được sinh ra!

Khiếp sợ đi tới, tôi cố tỏ ra điềm tĩnh đứng ở đó, nhìn đám người đang hân hoan nhảy nhót kia, nhìn những khuôn mặt a dua nịnh nọt kia, nhìn Đường Diệc Diễm lạnh lùng cười… Không sai, hắn vĩnh viễn đều khoác lên mình một bộ dáng không ai bì nổi, tựa như cả thế giới đều bị hắn dẫm nát dưới chân, rất tự mãn, rất kiêu ngạo!

Lúc này, một vài cô gái xinh đẹp cố ý xẹt qua người tôi, dũng cảm tiến đến gần Đường Diệc Diễm, dùng thân thể làm vũ khí, không chút nào che giấu bộ ngực của mình, mỗi một động tác quyến rũ vặn vẹo đều là vì muốn hấp dẫn người con trai không ai sánh bằng này! Đường Diệc Diễm cũng không lãng phí “mỹ thực” đã đưa tới cửa. Hắn ngồi trên ghế sô pha, trái ôm phải ủng hai mỹ nữ, một đám người ngồi vây xung quanh sô pha của hắn, tìm hoan mua vui. Mà từ đầu tới cuối, Đường Diệc Diễm cũng chẳng thèm để ý đến tôi. Tôi giống như một người vô hình bị đám người kia quên lãng một cách vô cùng ăn ý, cứ đứng ở đó như một con ngốc.

Nhưng tôi càng cảm thấy mừng rỡ khi được thảnh thơi như vậy. Nếu “cơn bão” chỉ là thế này, nếu Đường Diệc Diễm cứ buông tha cho tôi như vậy, tôi đã cảm thấy không thể hạnh phúc hơn rồi, cho dù có phải ở trong thế giới lạnh lẽo này đi chăng nữa! Vì vậy, tôi thản nhiên đứng xa nhóm người trong phòng khách kia, một mình vui vẻ mà thưởng thức đồ nội thất trong căn biệt thự này. Không phải dùng tiền mà đã xây được một “lâu đài” tráng lệ như vậy, không phải ngôi biệt thự nào cũng có thể sánh được với nó, có tiền thật tốt, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, thậm chí là hủy diệt cuộc sống, huỷ diệt mọi thứ của người khác cũng hết sức dễ dàng. Tôi mỉa mai nhếch khóe miệng lên, âm thầm đánh giá những đồ nội thất có lẽ chỉ bằng một ngón chân của gia tộc Đường thị trong căn phòng này. Ai đó đã từng nói với tôi, Đường Diệc Diễm sinh ra trong gia tộc Đường thị, không chỉ xưng bá ở thành phố này, mà thậm chí toàn bộ thương giới đều không thể xem nhẹ gia tộc ấy. Vì vậy, đối với người bình thường mà nói, ngôi biệt thự này quả thực giống như một toà lâu đài. Thế nhưng đối với hắn, nó chỉ là một thứ hết sức bình thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.