Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 64: Chương 64: Biểu Tỷ Muội Cặn Bã Quanh Co (1)




Thấy mày Tạ thị lại bắt đầu mang vẻ lo lắng, Vân Khanh sợ bà lo nghĩ nhiều không tốt, lập tức nói sang đề tài khác: “Đúng rồi, hôm nay báo danh con còn gặp An Tuyết Oánh nữa đó.”

Tạ thị cùng Tri phủ phu nhân cũng có chút giao tình, hai bên nhìn nhau thấy cũng không tệ, cũng biết quan hệ của vị tiểu thư được tri phủ yêu chiều với Vân Khanh cũng không tệ lắm, thuận miệng nói: “Cũng rất lâu rồi không gặp nàng ấy.”

Sau khi hai mẹ con nói huyên thuyên một lúc, rồi Vân Khanh liền xoay người trở về phòng.

Hai tiểu nha hoàn dìu Phi Đan bị đánh hai mươi đại bản đến, để nàng dập đầu với Vân Khanh, nhìn thấy vẻ mặt của người trước mặt tái nhợt, đầy nước mắt, Vân Khanh không đành lòng, vẫn chịu đựng cho nàng quỳ xuống dập đầu.

Bích Liên có thể làm đến đại nha hoàn, nhất định là có sở trường, nhưng nàng đơn giản như vậy, hơi dễ xúc động, quả thật là điểm trí mạng của nha hoàn, một nha hoàn lại dám trước mặt chủ tử cáo trạng chủ tử khác, tinh thần trọng nghĩa hơi quá cao rồi.

Nhưng cũng nên nói rõ một chút, con người Bích Liên không tồi, nếu ý thức được thiếu sót của bản thân, sau này vẫn có thể dùng được.

“Ngươi biết mình sai chổ nào không?” Xua tay bảo hai nha hoàn hai bên người đều lui xuống, chỉ còn lại Lưu Thúy cùng Thanh Liên ở trong phòng, Vân Khanh không nhanh không chậm nhìn nàng, mở miệng hỏi.

Chịu đựng đau đớn trên lưng, Phi Đan cúi đầu nhận sai, nói: “Nô tỳ không nên nhất thời xúc động, bị người lừa gạt, đùa giỡn, lợi dụng.”

“Còn gì nữa?”

“Gặp chuyện gì trước hết phải suy nghĩ trước rồi mới làm, không thể tùy tiện được.” Phi Đan tiếp tục nói.

Ánh mắt Vân Khanh nhìn chăm chú: “Còn nữa không?”

Phi Đan nửa quỳ, nửa nằm úp sấp trên mặt đất, lắc đầu không nói, Lưu Thúy nhìn bộ dáng của nàng, ngầm lắc đầu, có lẽ trước kia luôn đi theo lão phu nhân, lão phu nhân vốn là người khá dễ tính, Bích Bình bên cạnh cũng không phải là người xấu bụng, hơn nữa cha mẹ cũng có địa vị trong phủ, Phi Đan không gặp vấn đề nào quá khó.

Liếc nhìn Vân Khanh một cái, biết nàng hôm nay là muốn làm cho Phi Đan biết rõ mình đã sai chổ nào, Lưu Thúy liền nói một câu: “Phi Đan, chúng ta đều là nha hoàn của Thẩm phủ.”

Phi Đan lúc này mới tỉnh ngộ, nàng là nha hoàn của Thẩm phủ, tuy theo bên cạnh lão phu nhân, nhưng lâu dài mà nói, cũng là nha hoàn của phu nhân, đại tiểu thư, tất cả đều lấy lợi ích của Thẩm phủ là quan trọng nhất, mà hôm nay nghe vài câu xúi giục của biểu tiểu thư, liền tự cho là đúng, đi tới trước mặt lão phu nhân thể hiện cái gọi là chính nghĩa, nếu đó thật sự là do đại tiểu thư làm, sau này người trong phủ sẽ nhìn nàng thế nào, một người phản bội chủ tử mình lại đi lấy lòng người bên ngoài, đó không phải ăn cây táo, rào cây sung sao? Mà các chủ tử ghét nhất chính là loại nha hoàn này, hôm nay không phải đại tiểu thư mở miệng, e rằng lão phu nhân không bán mình đi, phu nhân cũng sẽ không nhìn đến nàng nữa.

Nghĩ đến đây, nàng lập tức hiểu rõ, thành thật dập đầu nói: “Nô tỳ hiểu được, cảm tạ đại tiểu thư.”

“Ngươi hiểu được là tốt rồi.” Vân Khanh cười nhẹ, trong mắt toát ra vẻ hài lòng, nói như vậy Phi Đan còn có thể dạy được, nàng quay đầu nói với Thanh Liên: “Phi Đan về sau sẽ ở cùng ngươi, trên người nàng có thương tích, ngươi chiếu cố nhiều một chút.”

Thanh Liên biết vừa rồi đại tiểu thư để mình ở trong phòng, cũng là nói cho mình biết, nha hoàn có lòng bất trung thì không có lối thoát, vội vàng gật đầu nói: “Dạ được, nô tỳ nhất định nghe theo lời của đại tiểu thư.”

“Tốt lắm, ngươi dùi nàng đi xuống đi, đợi lát nữa mời đại phu đến xem, đừng để bị thương gân cốt.” Sau khi xử lý xong chuyện này, Vân Khanh liền trở về phòng.

Trong vô thức, ánh mặt trời chậm rãi nghiêng xuống, hoa quỳnh trong viện từng đám chen chúc cùng một chỗ, từng đám trắng tinh khiết trong suốt mỹ lệ, theo cửa sổ chiếu rọi vàng rực lên thân thể nàng, tất cả đều tốt đẹp như vậy.

Nàng cười cười, cầm sách thuốc cây hoa cúc lê bốn góc có hình hải đường trên bàn, sau đó nhìn qua.

Ngày thứ hai, Tạ thị liền bảo người đưa thiệp mời đến Liễu gia, đúng lúc người Liễu gia cũng đưa giấy đến cho Thẩm phủ, thì ra Liễu gia nhị thái thái nhậm chức tri huyện Châu huyện đưa cả nhà trở lại.

Lúc Vân Khanh nghe được tin này, mắt phượng ngầm mang ý cười, nhà nhị thái thái này kiếp trước nàng không tiếp xúc nhiều lắm, bởi vì rất ít qua lại, nhưng nghe nói chuyện bên trong cũng phong phú, ngoạn mục lắm, cũng đủ để thuyết thư (người kể chuyện) kiếm chuyện kể rồi.

Đến sáng sớm ngày thứ ba, Lưu Thúy đã sớm chuẩn bị trang phục cho Vân Khanh, nha hoàn mới tới gọi là Thái Thanh, nàng từ ngăn tủ chọn ra hai váy mềm, một cái là váy ôm ngực màu lam xen trắng, vài trước ngực có hình một bông mẫu đơn ung dung đẹp đẽ quý giá, một cái là vày ôm ngực màu hải đường vạt áo có thêu hình cành hoa, nàng nhìn trái nhìn phải, cảm thấy cả hai đều không tệ.

Lưu Thúy đứng bên cười nói: “Hôm này tiểu thư phải đi qua nhà bà bác, chọn màu sắc tươi đẹp chút tốt hơn.”

Thái Thanh đồng ý gật đầu, lại lấy một cái váy dài hình hoa rải rác với ánh bạc như hơi nước, giúp Vân Khanh mặc, hôm nay khi Vân Khanh rời khỏi liền phát hiện tay nghề chải đầu của nàng không tồi, hôm nay nàng lại búi cho Vân Khanh kiểu tóc khá khéo léo, lại chọn đôi cây trâm hồng ngọc bốn bướm có tua hạt ngọc trai, nhìn qua cả người lộ ra một cổ linh khí.

“Chải đầu không tồi.” Vân Khanh xoa xoa lên búi tóc, khen nói. Mắt Thái Thanh hiện lên tia vui vẻ, nói: “Tiểu thư thích là tốt rồi.”

Vân Khanh thản nhiên cười cười, sau khi tất cả chuẩn bị tốt, liền để Thải Thanh ở lại viện, mang theo Lưu Thúy cùng Thanh Liên xuất môn đi đến chổ Tạ thị. Tạ thị cũng đã rời giường, an bài trong phủ xong hết, để nha hoàn bưng đồ ăn sáng lên, sau khi hai người ăn xong, mới đi đến cửa thúy hoa.

Bởi vì lần này đi Liễu phủ, hơn nữa Tạ dì cùng Vi Ngưng Tử đã có bốn người rồi, hơn nữa đều là nha hoàn của riêng mình, một chiếc xe ngựa có vẻ không đủ, cho nên có ba chiếc xe ngựa đợi ở cửa, Vân Khanh cùng Tạ thị ngồi trong xe ngựa thứ nhất, hai nha hoàn bên người cũng ở trên xe ngựa này, xe ngựa thức hai để Tạ dì cùng Vi Ngưng Tử ngồi, xe ngựa thứ ba để đặt lễ vật hai người mang theo, Tạ dì lâu rồi chưa gặp Liễu lão phu nhân, biết phải mang quà tặng theo.

Tối hôm qua Vi Ngưng Tử đã nghe Tạ dì nói về tình hình của Liễu gia, biết ở Dương Châu phủ cũng là danh môn một phương, lại nghe nói Liễu gia cùng Thẩm phủ hai tháng trước xảy ra chuyện ầm ĩ, đó là vì đại cô nương hai nhà cùng một vị hôn phu mà náo loạn cả lên.

Vì vậy trong lòng nàng có chút chờ mong, không biết lần này có thể vào được mắt Liễu gia hay không, tốt xấu gì bên đó cũng từng là phủ quý tộc, hiện giờ Liễu đại lão gia cùng nhị lão gia cũng đều là quan lại, nếu có thể có quan hệ tốt với bên đó, chẳng phải so với nịnh bợ Liễu gia tốt hơn nhiều.

Mang theo loại chờ mong này, hai mẹ con tới trước cổng Liễu phủ.

Thị nhạy cảm phát hiện, lúc này muội muội tới đây, Liễu phu nhân cũng không đến trước cổng đón, nàng cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng nhìn vào bên trong.

Chưa đi đến trong viện, ở xa đã nghe tiếng cười của Liễu lão phu nhân truyền từ phòng tới, Tạ thị biết là nhị thái thái đã trở lại.

Lúc vào phòng, thường ngày không thấy có người ngồi đầy trong sảnh chính, lúc này lại có nhiều người, trừ Liễu đại lão gia, Liễu đại thái thái, Liễu Dịch Nguyệt, còn có vài khuôn mặt mới, tuy Vân Khanh ấn tượng không nhiều, vẫn là biết thân phận vài người trước mặt này.

Liễu lão phu nhân vừa thấy các nàng tiến vào, liền cười khanh khách mở miệng nói: “Các ngươi đến rồi a.” Một đôi mắt giống như tùy ý đảo qua, nhìn Tạ dì cùng Vi Ngưng Tử vài lần, nhìn thấy y phục các nàng hôm nay, trong mắt có thể thấy được là không hề vui mừng, tuy cố ý không để quá mộc mạc, nhưng đứng bên cạnh Vân Khanh cùng Tạ thị, y phục của Vi Ngưng Tử cùng Tạ dì vừa nhìn là biết đang trong thời gian chịu tang.

Kể từ đó, tươi cười trên mặt Liễu lão phu nhân liền có vẻ rất cứng nhắc, nói với Tạ dì: “Đây là Tố Linh đi.”

Trên mặt Tạ dì đầy ý cười, lập tức đáp: “Dạ đúng, cô, mấy năm nay ở kinh thành, không tới thăm lão nhân gia, thật sự là áy náy.” Bà nói xong, một bên bảo nha hoàn bên cạnh đem danh mục quá tặng chuyển lên, Liễu lão phu nhân chỉ nhìn lướt qua, đáy mắt khinh thị càng thêm hai phần, thái độ thản nhiên nói: “Đến liền đến, khách khí cái gì.”

Vân Khanh ngồi trên ghế cây sồi nha hoàn mang đến, khóe miệng giật giật nhẹ không thể thấy được, trong mắt mang ý cười, lúc Tạ dì đến Thẩm phủ, bên người ngoài mấy rương y phục, cùng mấy món hồi môn ra, còn lại đều là ngân phiếu tiền bạc cùng khế ước điền trang, bà đến gặp Liễu lão phu nhân, chỉ có hai ngày thôi có thể chuẩn bị được lễ vật nào tốt đây, còn không chính là cái gì đó bình thường.

Mấy năm nay, Thẩm phủ tặng cho Liễu gia còn nhiều hơn, tiệc mừng thọ của Liễu lão phu nhân hàng năm, Tạ thị đều tặng hai xe lớn đồ vật thật tốt này nọ lại đây, bạc để lót đường cho Liễu đại lão gia thăng quan, một nửa trong đó là từ Thẩm gia mà có.

Tạ dì đưa danh mục quà tặng lên, e rằng không có được sự coi trọng của Liễu lão phu nhân.

Mà đại phu nhân đứng bên, mắt liếc nhìn mấy loại đầu danh mục quà tặng, trong mắt mang ý cười nhạo, quả thật là trượng phu chết đến đây tìm nơi nương tựa mà, mấy món đồ này nọ như vậy đều không lên được mặt bàn, trong lòng cũng liền mang thất vọng, ánh mắt nhìn Vi Ngưng Tử cùng Tạ dì còn lạnh lùng hơn vài phần so với lúc vừa vào cửa.

Vi Ngưng Tử trái lại rất thông minh, nói lần đầu gặp bà bác, nhất định phải dập đầu bái kiến, Liễu lão phu nhân cũng không từ chối, để Ngân Hạnh cầm phúc tự quỳ đoàn đỏ thẫm cho nàng, Vi Ngưng Tử liền cung kính dập đầu lạy Liễu lão phu nhân ba cái, hành động như vậy, thật sự đã khiến Liễu lão phu nhân tươi cười, bảo nàng đứng lên, liền mở miệng nói: “Vân Khanh, lại đây, ngươi thật lâu không gặp nhị biểu mợ cùng nhị biểu tỷ biểu ca, hôm nay cùng biểu tỷ ngươi gặp mặt đi.”

Chỉ thấy một phụ nhân mặc áo khoát tơ lụa xanh ngọc có hình hoa sen, váy lớn dệt kim màu vàng nhạt như màu ngũ cốc chín ngồi phía trên bên trái, đó là nhị biểu mợ, nàng nhìn lên bảo dưỡng cũng không tệ lắm, nhìn qua cũng liền bốn mươi tuổi, nhưng dưới mắt có hơi thâm, hình như nghỉ ngơi không được tốt lắm.

Hai người Vân Khanh cùng Vi Ngưng Tử theo lễ ra mắt, mỗi người được một vòng tay bạch ngọc.

Mà ngồi bên cạnh bà là nam tử hai mươi lăm tuổi, mặc áo đỏ rực cổ tròn tay áo nối liền, trên thắt lưng đeo đai vàng nạm ngọc, mang đôi giày gấm dệt kim, bộ dáng cũng coi như tuấn tú nhã nhặn.

Hắn là con của đại biểu mợ Liễu Dịch Dương, trong đám cháu trai đứng hàng lão đại, Từ sau khi thi đạt tú tài, liền tìm cái chức quan nhàn hạ ở nhà, mỗi ngày đi vòng vòng, y phục lụa là tràn đầy tính công tử.

Liễu Dịch Dương đứng dậy hành lễ với Tạ thị cùng Tạ dì, xoay người nhìn y phục váy dài bên cạnh Tạ thị, khi nhìn thấy mắt đen đẹp của Vân Khanh, đáy mắt chợt léo, cười nói: “Vân Khanh biểu muội đã lâu không gặp, trái lại trổ mã càng mê người.”

Lời này nói quá mức lỗ mãng rồi, Tạ thị nhăn mày, Liễu đại phu nhân vội vàng đứng lên hòa giải, nói: “Còn có một biểu muội nữa mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.