Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 65: Chương 65: Biểu Tỷ Muội Cặn Bã Quanh Co (2)




Liễu Dịch Dương lúc này mới nhìn thấy bên cạnh Tạ dì còn có một nữ tử, dáng người mềm mại đáng yêu động lòng người, tư sắc cũng không tệ, nhưng hắn nhìn loại này giống như tiểu thiếp cùng nữ tử thanh lâu, cũng không để trong lòng, thản nhiên nói: “Vị này là Ngưng Tử biểu muội.”

Vi Ngưng Tử đối với hắn cũng không có thiện cảm gì, đáy mắt chỉ nhìn được đến Thẩm Vân Khanh, lại là một nam nhân đã kết hôn, nàng không có hứng thú, nhưng vẫn theo quy củ hành lễ, nói: “Ngưng Tử ra mắt biểu ca.”

Bên người hắn là một nữ tử dáng người gầy khô, áo dài gấm xanh cũng không che được làn da nàng vàng ố, là chính thê Hoàng thị của Liễu Dịch Dương, tuổi nàng với hắn không chệnh lệch lắm, nhưng nhìn qua lại thấy già hơn rất nhiều, hơn nữa vừa nhìn là thấy kiểu bệnh lâu không chữa trị. Trong lòng nàng ôm một nam hài ba tuổi, khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt mượt mà đầy tò mò, không ngừng nhìn chằm chằm Vân Khanh.

Hoàng thị nhẹ nhàng cười cười với Vân Khanh cùng Vi Ngưng Tử, để các nàng đứng dậy, sau đó lấy hai miếng ngọc bội ngọc bích khác nhau đưa cho hai người.

Vân Khanh nhớ rõ kiếp trước Hoàng thị cũng là bệnh như vậy, sau đó gần một năm sau qua đời, Liễu Dịch Dương khi đó liền đưa một thiếp thất hắn thích lên làm chính thất, nhưng dường như ngay sau đó, đứa nhỏ cũng chết, ngoài mặt nói là không cẩn thận ngã chết.

Nhưng Vân Khanh nhớ rõ đã nghe Tạ thị nói qua, lúc đó toàn thân Viễn Ca nhi đều là dấu ngắt nhéo, dấu bỏng cùng một số dấu vết lung tung, thân người nhỏ gầy giống như còn da bọc xương, có lẽ là bị mẹ kế ngược đãi mà chết. (TT^TT)

Mà khi đó đại thái thái ngấp nghé tải sản Thẩm gia, nhìn thấy thanh danh nàng bị hủy hoại, liền động tâm tư, nói muốn cho Vân Khanh làm quý thiếp của đứa con mình. Nàng tuy là một con gái thương nhân bình thường, nhưng từ nhỏ được đương gia chủ mẫu dạy con dưỡng cái, Tạ thị cũng không muốn con gái phải đi làm thiếp, nhưng với tình hình lúc đó, lại có hơi động tâm, dù sao đến nhà cô mình sống cũng khá giả hơn người khác.

Sau đó lại nghe Vân Khanh thề sống chết không làm thiếp, Tạ thị mới từ chối cuộc hôn nhân này.

Nàng nghiêng mắt nhìn Liễu Dịch Dương, nhìn thấy bên mặt nhã nhặn của hắn, phối hợp với y phục trên người, ai có thể nhìn ra nam nhân bên ngoài tô vàng nạm ngọc này, lại là người có thể đem thiếp lên làm vợ, nhìn con trai ruột của mình bị ngược đãi mà chết.

Đừng nói làm thiếp, ngay cả làm vợ, nàng cũng tuyệt đối không bao giờ nghĩ đến.

Nàng nhìn Viễn Ca nhi nho nhỏ, tuy còn nhỏ nhưng vẫn nhìn ra được là một đứa nhỏ rất thông minh, tròng mắt đen đen, mang tia linh hoạt, tay nhỏ bé vỗ vỗ chơi đùa hạt châu trên y phụ Hoàng thị, rất dễ khiến người ta yêu mến.

Gặp hết biểu nhị cữu mẫu, đại biểu ca cùng đại biểu tẩu, ngoài ra còn có một nữ tử, có hai nha hoàn ở bên, là nữ nhi của nhị biểu mợ, Liễu Dịch Tâm, nhỏ hơn Vân Khanh một tuổi, bộ dạng không phải đặc biệt xuất sắc, thuộc loại tương đối thanh tú.

Gặp qua một vòng, nhị biểu mợ cùng đại biểu tẩu cho hai người một vòng tay bạch ngọc, một ngọc bội ngọc bích, Liễu lão phu nhân lúc này mới mở miệng nói với Vi Ngưng Tử: “Đến đây, nếu là lần đầu gặp mặt, bà bác đương nhiên cũng muốn tặng đồ cho ngươi.”

Dứt lời, liền liếc nhìn Ngân Hạnh một cái, Ngân Hạnh lập tức lui ra ngoài, một lát sau, trên tay cầm một khay tròn gỗ khắc hoa màu đỏ.

Liễu lão phu nhân lấy cái hộp trên khay tròn đó, ánh mắt ba người Liễu đại thái thái, Liễu nhị thái thái, còn có Liễu Dịch Nguyệt đều nhìn theo động tác của bà, muốn nhìn xem lão phu nhân sẽ lấy ra thứ tốt gì.

Trong lòng Vi Ngưng Tử cũng kích động, trên người nàng không có mấy trang sức phù hợp, mỗi ngày đều mang mấy thứ như vậy, Tạ dì không chịu cho, ngân phiếu đều rất keo kiệt, trong của hồi môn của mình xác thực có đồ tốt này nọ cũng không chịu cho nàng, để nàng mỗi ngày đều hâm mộ trang sức trên đầu Vân Khanh đều thay đổi như chong chóng.

Liễu lão phu nhân nhìn thấy ánh mắt của nàng, mở hộp ra, bên trong là một đôi khuyên tai đèn lồng chạm kim ngư, một đôi vòng sợi bạc hoa sen, một đôi trâm bạch ngọc trắng mạ vàng, đưa cho Vi Ngưng Tử nói: “Đây là cho ngươi, nhìn nhìn xem sao.”

Tạ dì vừa thấy, đáy mắt lộ ra vẻ mặt khó chịu, lông mày Vi Ngưng Tử trong nháy mắt hiện lên không ngờ, hai đồ vật khác nhau này, nhưng trong tưởng tượng của nàng kém quá xa, nhưng trên mặt một chút cũng không để lộ ra, thậm chí mang chút kinh hỉ nói: “Cám ơn bà bác.”

Liễu phu nhân gật đầu, đem hộp đưa cho nàng. Tạ thị nhìn thoáng qua trong hộp đó, cũng hơi hơi kinh ngạc, lúc trước ở trong nhà, phụ thân, mẫu thân cũng không có vì xuất thân của Tạ Tố Linh mà xem nhẹ nàng, mẫu thân của bà ta là mỹ nhân do tiên hoàng ban thưởng cho, phụ thân bất đắc dĩ thu nhận, mỹ nhân đó cũng thất bại buồn bực mà chết, nữ nhi do nàng sinh do phụ thân cũng mẫu thân nuôi dưỡng như nữ nhi của mình, khi đó thái độ của cô đối với bà cùng Tố Linh đều giống nhau, cho bà cái gì, cũng cho muội muội cái đó.

Mà lần này, đồ Liễu lão phu nhân cho nhìn qua tuy không tệ, nhưng mấy thứ đồ vật này nọ trong Liễu gia mà nói, là không thèm để mắt đến nhất, đại nha hoàn có thể diện cũng sẽ được ban cho như vậy, nhớ tới lúc cho Vân Khanh, Liễu lão phu nhân cho trang sức vàng ròng, cây trâm đá quý, so ra đáng giá hơn.

Tạ thị cúi đầu nhấp ngụm trà, trong lòng có suy nghĩ khác, hay là hiện giờ Liễu gia đối với bà nhiệt tình là vì bà còn có tác dụng? Nếu về sau bà cũng giống như Tố Linh, Liễu gia sẽ đối với bà như thế nào?

Một lát sau, đại nhân các nàng bắt đầu trò chuyện, Liễu lão phu nhân để Liễu Dịch Nguyệt đưa Vân Khanh, Liễu Dịch Tâm, Vi Ngưng Tử đến bên kia chơi đùa.

Khi tới Bàn Nguyệt các của Liễu Dịch Nguyệt, Liễu Dịch Nguyệt liền nói với ba người các nàng: “Các ngươi tới nơi rồi, mau ngồi đi.” Y hệt dáng vẻ chủ nhân.

Vân Khanh theo lời nàng ngồi xuống, trong lòng có suy nghĩ khác, Liễu Dịch Thanh là tỷ tỷ ruột của Liễu Dịch Nguyệt, quan hệ hai người cũng không tồi, nàng không biết Liễu Dịch Nguyệt là loại người sẽ quân pháp bất vị thân (vì đại nghĩa không quản người nhà),cho dù trước đây là Liễu Dịch Thanh quyến rũ Tề Thủ Tín, trong lòng nàng dự định cũng oán hận mình lắm đây.

Thật ra Vân Khanh nghĩ cũng không sai, Liễu Dịch Nguyệt sau khi biết chuyện cũng náo loạn một chút, nhưng đã bị Liễu đại phu nhân răn dạy rồi, Liễu đại phu nhân vẫn là nhìn xa trông rộng, biết chuyện này là do Liễu Dịch Thanh tự mình chuốc khổ, cũng không trách Vân Khanh được, hiện giờ loại tình cảnh này cũng không có cách nào sửa chữa được nữa, sau khi đưa Liễu Dịch Thanh đến Tề gia, thuận tiện không có nữ nhi đó, ý của bà chỉ là muốn lập lại quan hệ tốt một lần nữa với Tạ thị Thẩm phủ, mới lấy tiền được.

Cho nên Liễu Dịch Nguyệt cho dù có giận, cũng sẽ không biểu lộ ra ngoài mặt, nhưng đáy lòng vẫn tính kế làm Vân Khanh phải ấm ức.

Mỗi lần Vân Khanh đến Liễu gia đều cho nàng cùng Liễu Dịch Thanh đồ vật này nọ, lần này lại không có động tác gì, Liễu Dịch Nguyệt liền có chút mất hứng, đánh giá Vân Khanh từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng ở trang sức trên người nàng.

Nàng nói vài câu hình thức, liền uống ngụm trà, làm bộ như mới nhìn bộ dáng của Vân Khanh nói: “Biểu tỷ, trên đầu tỷ cài cây trâm nhìn thật đẹp, là mua ở cửa hàng nào vậy, muội cũng muốn mua một cái.”

Vân Khanh đã sớm cảm nhận được ánh mắt nàng đánh giá nàng như hình với bóng, lúc trước hay tặng đồ vật này nọ cho Liễu Dịch Thanh, lúc đó vẻ mặt nàng ta chẳng phải đều lanh lợi nhìn đồ vật này nọ sao.

Nàng cười cười, nâng tay sờ soạng một chút cây trâm trên đầu, mở miệng nói: “Ánh mắt nguyệt biểu muội thật lợi hại a, cây trâm này là tỷ lần đầu tiên cài đó, ở Dương Châu này không mua được đâu, đây là cha tỷ mua ở Lung Linh trai ở kinh thành cho tỷ đó, nơi đó cái gì cũng đều là có một không hai.”

Nghe Vân Khanh nói thế, đồ vật có một không hai Liễu Dịch Nguyệt càng thích, nàng vô cùng hâm mộ nhìn chằm chằm cây trâm đó: “Thật là xinh đẹp, mỗi hạt trân châu đó đều lớn giống nhau, cùng với huyết bảo thạch cùng tôn lên, lập tức liền có vẻ cao quý không ít nha, mắt dượng thật tinh tường.”

Đương nhiên là tinh tường rồi, nếu không sao có thể đem việc buôn bán của Thẩm gia càng làm càng lớn được, đối với phụ thân, trong lòng Vân Khanh vẫn là kính nể, mỗi lần phụ thân bất kể là lên phía bắc, hay là ra biển, đều sẽ mang vài vật hiếm lạ, xinh đẹp gì đó về cho nàng, cây trâm này là một trong số đó.

“Đúng vậy, cha đối với tỷ rất tốt.” Vân Khanh làm bộ như nghe không hiểu lời nàng muốn ám chỉ, uống ngụm trà, thản nhiên đáp.

Biểu tỷ này sao hôm nay phản ứng chậm như vậy, còn không biết đem cây trâm đó cho nàng nữa, Liễu Dịch Nguyệt nóng nảy đứng lên, ngày thường chỉ cần nàng nói như vậy, bình thường đều có thể lừa Vân Khanh lấy cái gì đó, lâu ngày, lần này không lừa lấy được đồ gì trên người Vân Khanh, nàng liền khó chịu.

Chẳng lẽ biểu tỷ nghe không ra? Hai mắt nàng nhìn chằm chằm trên đầu Vân Khanh, sau đó nhỏ giọng nói: “Đáng tiếc đã không có.... Muội thật sự thích lắm nga.....”

Đối mặt với cử chỉ nàng như vậy, Vân Khanh làm như không nghe thấy. Kiếp trước mỗi lần hai tỷ muội Liễu Dịch Thanh, Liễu Dịch Nguyệt nhìn thấy nàng có thứ gì tốt, đều ra vẻ đáng yêu, mở miệng hỏi, cuối cùng chính là muốn lấy đi đồ này đồ nọ của nàng.

Đời này, nàng biết, mọi người đều chỉ biết tính toán gì đó với người khác thôi, muốn cũng đừng hòng, nàng có ngốc lắm mới cho các nàng.

Liễu Dịch Nguyệt không ngờ Vân Khanh lại cứ ngồi đó giả ngốc, vẫn cứ tiếp tục uống trà, giống như cái chén bé lắm ấy, nhìn nghiêm túc như vậy, thật là tức chết nàng mà.

Nàng nhìn lướt qua cây trâm đó, càng nhìn càng thích, càng là thứ không chiếm được, nàng lại càng cảm thấy nó tốt, liền nhẹ khụ một tiếng, nói với Liễu Dịch Tâm: “Muội muội, muội nhìn xem cây trâm trên đầu Vân Khanh biểu tỷ có phải rất đẹp không a?”

Liễu Dịch Tâm thật ra cũng một mực đánh giá y phục Vân Khanh, nàng bởi vì phụ thân nhậm chức nhỏ ở Châu huyện, nên đến Dương Châu phủ, tuy rằng là tiểu cô nương mười hai tuổi, đối với những thứ xinh đẹp vẫn không thay đổi theo đuổi như cũ, sớm biết hôm nay Vân Khanh đến, Liễu Dịch Nguyệt liền tìm nàng đến, nói là hai người cùng đi muốn lấy cái gì đó của Vân Khanh.

Nàng vốn lần đầu trở về, làm sao lại nghĩ đến chuyện này, nhưng Liễu Dịch Nguyệt nói với nàng Vân Khanh biểu tỷ có cái gì đều rất đẹp, lại lấy những thứ Vân Khanh cho ra cho nàng xem, vòng tay đó, khuyên tai nhìn hai mắt nàng lóe lên ánh vàng, yêu thích không buông tay, Liễu Dịch Nguyệt lại nói Thẩm phủ là nhà giàu nổi tiếng ở Dương Châu, mấy thứ này không đáng là gì, làm nàng không khỏi động tâm, đồng ý cùng Liễu Dịch Nguyệt muốn lấy thứ gì đó của Vân Khanh.

Mắt thấy Liễu Dịch Nguyệt trực tiếp mở miệng thất bại, sau đó ra ám hiệu với nàng, vì thế Liễu Dịch Tâm dựa theo cách hôm qua hai người bọn họ đã bàn bạc với nhau, cầm điểm tâm trong tay thả xuống, trực tiếp đưa tay tháo vòng tay bốn chỉ bạc nạm vàng xuống, cầm trong tay, sau đó mang đến trước mặt Vân Khanh.

Vân Khanh nhìn khuôn mặt mũm mĩm còn mang nét trẻ con của Liễu Dịch Tâm, không hiểu lắm, đây là muốn làm gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.