Khi Cảnh Hựu Thần nhìn sang bên kia, người trong đình cũng đã nhìn thấy hắn, cầm đầu là một nam tử mặt vàng mắt lồi nở nụ cười, sau đó cao giọng tiếp đón: “A, đây không phải là Cảnh đại nhân sao? Như thế nào lúc này còn rảnh rỗi lên núi chơi, không ở Hộ Bộ xử lý công vụ à?”
Lời của hắn ta nghe qua thì nhiệt tình, kì thực hàm chứa nồng đậm ý tứ châm chọc, đuôi lông mày cao gầy, bên trong đều là trêu ghẹo ác ý.
Cảnh Hựu Thần trong mắt xẹt qua một chút chán ghét, Thu Thủy cảm giác được tay hắn ôm mình hơi dùng sức, mang theo một cỗ tức giận mãnh liệt, thế nhưng trên mặt lại không thể không mang theo tươi cười, thân thiết nói: “Đúng vậy, thì ra là Lê Phò mã, Phương Tiểu Hầu gia, Cẩn Vương thế tử cũng ở đây, thật sự là khéo a.”
Nam tử vừa nói chuyện chính là Lê Phò mã, mà hai nam tử ngồi đối diện hắn là Ngự Phượng Đàn cùng Phương Tiểu Hầu gia, từ xa nhìn về phía Cảnh Hựu Thần mỉm cười, xem như chào hỏi.
Lê Phò mã uống một ngụm rượu, lại ngẩng đầu nhìn Cảnh Hựu Thần, tiếp tục khinh thường nói: “Cảnh đại nhân a, đã rảnh rỗi đến đây, vậy thì lại đây ngồi một chút, vừa vặn ta cũng dẫn theo nữ nhân, nào nào, lại đây cùng nhau!”
Bên cạnh Lê Phò mã là một nữ tử xinh đẹp ăn mặc lõa lồ, xem cử chỉ và vẻ mặt cũng biết là nữ tử thanh lâu, trong mắt Cảnh Hựu Thần mang theo oán hận và chán ghét, hắn tuy rằng dẫn theo Thu Thủy, nhưng cũng lấy lễ cưới vào làm quý thiếp, so sánh thiếp của hắn với nữ tử thanh lâu, đây không phải là trắng trợn đánh vào mặt hắn sao!
Vị Lê Phò mã này, nếu không phải nể mặt hắn ta là Phò mã, thì mình đã đi lên đá hắn hai cái, nhất sự không thành, thế vô tấc dùng, nhìn thấy ai thất thế liền cho người đó thêm một cước!
“Ta còn có việc, không quấy rầy nhã hứng của ba vị!” Tâm tình không tốt, Cảnh Hựu Thần đã tận lực giữ khẩu khí ôn hòa, nhưng cũng che dấu không được sự buồn bã, sau khi nói xong, liền dẫn theo Thu Thủy xoay người chọn một con đường khác rời đi.
Loại người như Lê Phò mã không biết cái gì gọi là chừng mực, nhìn thấy dáng vẻ Cảnh Hựu Thần tức giận xoay người bỏ đi lại xua tay hô to: “Cảnh đại nhân, chớ đi vội, đến đây uống chén rượu a......”
Ngự Phượng Đàn híp con ngươi hẹp dài nhìn Thu Thủy bên cạnh Cảnh Hựu Thần, nghĩ đến đôi phượng mâu giảo hoạt của người nào đó, chu môi nhấp nhấp, đột nhiên nổi lên một cỗ ý cười, dung nhan như ngọc phơi phới như gió xuân, nhất thời nở rộ ra ánh sáng chói mắt, ngón tay thon dài xinh đẹp bao bọc lấy chiếc ly bằng ngọc, dịch rượu cam thuần bị động tác nhẹ nhàng khuấy đảo tạo nên những gợn sóng li ti, trong mảnh gương bằng rượu kia, đôi mắt hắn sặc sỡ như cầu vồng.
Phương Tiểu Hầu gia tà mị liếc Ngự Phượng Đàn, lấy khủy tay huých nhẹ hắn một chút, ánh mắt rơi xuống bóng lưng của Thu Thủy, trêu ghẹo nói: “Đàn Đàn, chẳng lẽ ngươi thích loại này, chậc chậc, khẩu vị của ngươi thật nặng nha, thế nhưng lại coi trọng tiểu thiếp của người khác......”
Ngự Phượng Đàn nheo mắt nhìn Phương Tiểu Hầu gia kia đang cười hề hề một cách đê tiện, không thèm để ý đến xưng hô làm người khác rợn tóc gáy kia, hất khủy tay của hắn ra, cánh tay áo rộng thùng thình trong cảnh sắc núi rừng tươi mát giống như một áng mây tùy gió phiêu dật, hắn đứng lên: “Gió này thổi đến nhức đầu, ta xuống núi trước đây.”
“Ôi chao, ôi chao, như thế nào đã muốn xuống núi a, không phải ngươi nói muốn tới đây uống rượu à?” Lê Phò mã vẫn còn chưa tận hứng, thấy Ngự Phượng Đàn muốn đi, liền nhanh chóng níu kéo.
“Ban đầu muốn, nhưng hiện tại không muốn.” Ngự Phượng Đàn híp lại hẹp mâu, hơi hơi nghiêng đầu, dáng người rất tuấn tú, biểu tình trên mặt lại vô lại mang theo một loại ý tứ như ‘ta chính là không muốn uống, làm sao bây giờ’, làm cho người ta không thể níu kéo.
Hắn muốn đi, Phương Tiểu Hầu gia tự nhiên cũng đứng lên, đuổi kịp tốc độ của Ngự Phượng Đàn, vừa đi vừa xoay người vẫy tay với Lê Phò mã: “Lần sau, lần sau lại uống a!”
Về phần Cảnh Hựu Thần, trước khi lên núi tâm tình hắn đã ủ rủ lúc này càng trở nên tồi tệ, trong đầu đều là giọng nói đầy châm biếm và cười nhạo của Lê Phò mãi, trên mặt tràn đầy phẫn ý.
Thu Thủy bị hắn ôm trong ngực, nhưng lại không thể không phối hợp với bước chân vừa nhanh vừa dài của hắn, nhất thời chân mỏi vô cùng, âm thầm quan sát sắc mặt Cảnh Hựu Thần, e dè hỏi: “Bát thiếu gia, chàng làm sao vậy?”
Bị Thu Thủy hỏi, phẫn ý trong lòng Cảnh Hựu Thần đối với Lê Phò mã có cớ xuất khẩu, nhìn đường xuống núi phía trước, hừ nói: “Cái tên Lê Chí kia dựa vào cái gì mà giễu cợt ta, hắn tài hoa tầm thường, trí tuệ cũng tầm thường, căn bản chính là một gã tài trí bình thường, ỷ vào thế lực của Thất công chúa, mới có cuộc sống như hôm nay, hắn có tư cách gì mà châm chọc ta chứ!”
Thu Thủy đương nhiên có thể nghe ra sự không cam lòng trong lời của hắn, có ý lấy lòng nói: “Cái đó là đương nhiên, tuy rằng tì thiếp cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tên Lê Phò mã kia, nhưng dựa vào bề ngoài và ngôn từ của hắn mà nói, liền biết ngay hắn không bằng một nửa của Bát thiếu gia, nếu không phải hắn ỷ vào mối hôn sự với Thất công chúa, chỉ sợ bây giờ hắn chính là một công tử kinh thành quần áo lụa là vô tích sự, sao có thể giống Bát thiếu gia chàng, hết thảy đều là dựa vào bản lãnh của mình mà tranh đến.”
Một phen kiều thanh nhuyễn ngữ làm cho tâm tình Cảnh Hựu Thần tốt hơn một chút, nhưng đôi mày lại nhíu chặt hơn nữa.
Lê Phò mã bản thân tài hoa ít ỏi, đức hạnh thiếu thốn, lại có thể ngồi lên chức quan béo bở, mỗi ngày ăn chơi đàng điếm, ở thanh lâu luôn có thân ảnh của hắn, lại càng chưa nói đến mỹ thiếp trong nhà nhiều vô số kể, tất cả những thứ này đều dựa vào mối hôn sự với Thất công chúa.
Cảnh Hựu Thần không khỏi nghĩ đến Nhị công chúa, trong khoảng thời gian này, hắn cũng không cẩn thận ‘xảo ngộ’ Nhị công chúa vài lần, cảm giác của Nhị công chúa đối với hắn có thể nói là si mê, bị một công chúa cao cao tại thượng ái mộ, theo đuổi, việc này cực kỳ có thể thỏa mãn tâm lý tự đại của nam nhân.
Nếu hắn có thể cưới Nhị công chúa, như vậy cuộc sống của hắn cũng sẽ giống như Lê Phò mã, không, nhất định sẽ so với Lê Phò mã còn xuất sắc hơn, bởi vì năng lực của hắn so với Lê Phò mã cũng được coi là không tệ, mà mẫu thân của Nhị công chúa còn là Hoàng hậu, so với mẫu phi sớm qua đời của Thất công chúa kia, tuyệt đối nhiều lợi thế hơn nhiều.
Cảnh Hựu Thần mừng như điên, chỉ cảm thấy cái tên Quang Minh Đỉnh này đúng là danh phù kỳ thực(rất hiệu nghiệm), vào lúc cuộc đời hắn u ám đã thắp một ngọn đuốc soi đường cho hắn, để hắn có thể hướng tới một tương lai huy hoàng hơn.
“Thu thủy, nàng chính là phúc tinh của gia a!” Cảnh Hựu Thần đột nhiên quay đầu, sắc mặt vui mừng nói với Thu Thủy, hắn ôm Thu Thủy còn ngơ ngác không biết sao lại thế này vào trong ngực, nói: “Đi, chúng ta xuống núi.”
Thu Thủy tuy rằng không biết Cảnh Hựu Thần đang vui mừng vì cái gì, nhưng nghe được Cảnh Hựu Thần khen nàng ta là phúc tinh, cũng vui đến lông mi bay thẳng, càng thêm thẹn thùng rúc vào trong lòng Cảnh Hựu Thần: “Gia, chàng lại trêu ghẹo Thu Thủy.”
“Không có, đây cũng không phải là trêu ghẹo.” Cảnh Hựu Thần cười ha ha, đi về phía chân núi, lúc lên núi là vẻ mặt buồn bực cùng tích tụ, nay đều theo gió vô ảnh vô tung mà biến mất, thay vào đó là vẻ mặt phong quang cùng đắc ý.
Hắn chỉ biết, cuộc đời của Cảnh Hựu Thần hắn sẽ không thể chỉ dừng ở đây.
Sau khi Vi Ngưng Tử về đến Vĩnh nghị Hầu phủ, trước hết đi đến chỗ Lý lão thái quân thỉnh an, sau đó trở về trong viện, nàng ta vẫn chờ tin tức của Cảnh Hựu Thần và Thu Thủy, mãi cho đến khi bầu trời xanh nhiễm màu quất, sắc trời hơi tối mới nghe được tiểu nha hoàn bên ngoài báo lại.
“Bát thiếu phu nhân, Thu di nương đã trở lại.”
Vi Ngưng Tử nghe vậy, chân mày hơi nhíu lại: “Bát thiếu gia đâu?”
“Nghe gã sai vặt ở tiền viện nói, Bát thiếu gia sau khi trở về, liền đi thư phòng, hình như có chuyện quan trọng.” Tiểu nha hoàn cúi đầu trả lời.
Vi Ngưng Tử gật gật đầu: “Vậy ngươi đi mời Thu di nương qua đây.”
Tiểu nha hoàn nhận lệnh, lui ra ngoài, đến tiểu viện Thu Thủy ở, nơi này là nơi Lý lão thái quân sắp xếp cho Thu Thủy, tuy rằng không lớn, nhưng bởi vì Cảnh Hựu Thần nay chỉ có một mình nàng ta là thiếp thất, hơn nữa trong vườn cảnh sắc thanh lịch tao nhã, Thu Thủy phi thường vừa lòng.
“Thu di nương, Bát thiếu phu nhân mời người đi qua một chuyến.”
Thu Thủy vừa thay quần áo, trở về phòng đã biết được Vi Ngưng Tử đã được đón về, nàng ta còn tưởng rằng Vi Ngưng Tử có thể nán lại ở Uy Vũ Tướng Quân phủ một thời gian nữa, không nghĩ tới nhanh như thế đã trở lại.
Mình chân trước vừa vào nhà, nàng ta chân sau cho người đến mời, chỉ sợ là đã đợi một ngày, trong lòng vừa đố kỵ vừa hận rồi, Thu Thủy trên mặt lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, nhớ tới Cảnh Hựu Thần xế chiều hôm nay đối với mình đủ loại ôn nhu triền miên, nếu như Vi Ngưng Tử muốn mắng mình, mình cũng không ngại đả kích nàng ta một chút.
Đến viện của Vi Ngưng Tử, Thu Thủy lại không có như ý muốn mà trông thấy dáng vẻ tức giận, đôi mắt như phun lửa của Vi Ngưng Tử, ngược lại chỉ thấy nàng ta mặc cả bộ đồ màu đỏ, đế giày vải bồi, chiếc váy mặt ngựa màu đỏ tươi thêu lá sen và bích liên, trên mặt tươi cười đoan chính lại ônhòa.
Này cùng với người động tay động chân đánh mình ở khách sạn như hai người khác nhau, trở nên trầm ổn như thế, Thu Thủy âm thầm đắc ý, xem ra Vi Ngưng Tử cũng biết nàng ta ở trước mặt Cảnh Hựu Thần được sủng ái, nên không dám kiêu ngạo rồi.
Thu Thủy liền đi lên phía trước, hành lễ với Vi Ngưng Tử: “Tì thiếp gặp qua phu nhân.”
Vi Ngưng Tử thấy hai bên má nàng ta hồng nhuận, hai mắt long lanh, thoạt nhìn hôm nay đi chơi có vẻ vô cùng vui vẻ, cái cằm vươn cao kia hiển nhiên là không có đem chính thất là mình đặt vào mắt, răng ngứa đến muốn cắn người, không nghĩ tới mình sẽ lại thất thế đến nỗi bị một ả thiếp thất khi dễ, bất quá tuy trong lòng khó thở, Vi Ngưng Tử cũng không có biểu hiện ra ngoài, nàng vừa trở về, không thể lại làm ra chuyện để cho Lý lão thái quân bắt lỗi, bàn tay bên trong tay áo siết chặt, ở mặt ngoài thì vẫn tươi cười thân thiện: “Đứng lên đi.”
“Tạ phu nhân.” Thu thủy không có thành ý mà đứng lên, rất lớn mật mà nhìn thẳng Vi Ngưng Tử, thấy trên mặt nàng ta còn có màu xanh tím, khóe miệng lộ ra vài phần tươi cười đắc ý.
Vi Ngưng Tử làm như không nhìn thấy sự khiêu khích kia, chỉ trưng ra vẻ mặt đại nghĩa nói: “Ngươi sau khi vào cửa, ta có việc phải trở về nhà mẹ đẻ, chưa kịp uống trà ngươi kính, điều này cũng coi như cho qua, nghe nói nhà ngươi trước kia là ở một trấn nhỏ của Dương Châu, một ít quy củ ngươi có thể không hiểu, nhưng nay ngươi đã vào Vĩnh nghị Hầu phủ, đại biểu chính là thể diện của Hầu phủ, có chút quy củ vẫn là phải lập. Thiếp thất mỗi ngày phải tới trước mặt chủ mẫu hầu hạ, chủ mẫu ăn cơm ngươi đứng bên cạnh phục vụ, chủ mẫu uống trà ngươi bưng trà rót nước, chủ mẫu nói chuyện thì ngươi nghe, những điều này, chắc là tỷ tỷ ngươi cũng biết, mấy ngày hôm trước trì hoãn thì thôi, từ giờ trở đi, ngươi liền ngay bây giờ ở đây bắt đầu hầu hạ đi.”
Nghe xong lời nàng ta vừa nói, Thu Thủy ảo não cực kỳ, chính thất và thiếp thất của nhà giàu khác biệt rất lớn, Vi Ngưng Tử vừa rồi biểu hiện như vậy, cũng không phải là thật tâm rộng lượng, mà là thay đổi biện pháp chèn ép nàng ta.
Nhưng tỷ tỷ có nói qua, trước khi nàng ta đứng vững ở đây thì không nên để người khác bắt được lỗi lầm.
Vì thế, Thu Thủy nhịn xuống một bụng oán hận, đối với Vi Ngưng Tử đáp: “Vâng, phu nhân.”
Câu trả lời này cũng làm cho Vi Ngưng Tử có chút bất ngờ, nàng ta còn tưởng rằng Thu Thủy vừa nghe những lời này, nhất định sẽ phản biện lại, thiếp thất đến trước mặt chính thất thực hiện quy củ, đây là điều hiển nhiên, bắt buộc phải làm, dù náo loạn đến thế nào, Vi Ngưng Tử cũng chiếm lợi thế, không nghĩ tới Thu Thủy thế nhưng đáp ứng, bất quá Vi Ngưng Tử nào có phải là người đơn giản, nếu Thu Thủy đã đáp ứng rồi, nàng ta vừa vặn có thể danh chính ngôn thuận mà chỉnh ả.
“Tốt, quả nhiên là người hiểu chuyện.” Vi Ngưng Tử cười, quay đầu phân phó Phấn Lam: “Bưng bữa tối lên.”