Bữa tối đã sớm chuẩn bị tốt lập tức được bưng lên, cả một bàn đầy món ngon mỹ vị, tản ra mũi vị thơm nồng đậm, Thu Thủy mới từ Quang Minh đỉnh trở về, còn chưa kịp ăn cái gì, trong bụng đã sớm đói meo, nhưng lại không thể ngồi xuống, còn phải gắp thức ăn cho Vi Ngưng Tử, một lòng buồn bực là điều tất nhiên.
Nàng gắp cá hấp, Vi Ngưng Tử ngại tanh.
Nàng gắp bách hợp chiên Vi Ngưng Tử chê nhạt.
Nàng gắp chân giò hun khói, Vi Ngưng Tử ngại ngấy.
Một bữa cơm cứ thế tiếp tục, Thu Thủy cả người tràn ngập lửa giận, sau khi Vi Ngưng Tử ăn no, cho người dọn thức ăn xuống, ngồi ở trên giườn La Hán, nhìn Thu Thủy mặt mày xanh lét, trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn suy nhược, trong lòng cực kỳ vui vẻ.
“Phu nhân, uống trà.” Phấn Ngọc bưng một tách trà tiêu thực qua, Vi Ngưng Tử lấy qua, đáy mắt xẹt qua một tia ác ý, uống được nửa ngụm, liền nhìn Thu Thủy.
Thu Thủy đứng ở kia vẫn không nhúc nhích, Phấn Ngọc liền quát: “Còn không mau đem ống nhổ lại đây cho phu nhân?”
Thu Thủy đang ngơ ngác liền trừng mắt liếc Phấn Ngọc, thầm nghĩ ả Tiểu Đề Tử(ý chỉ hạ nhân) này cũng dám ra lệnh cho mình, trong đầu vừa chuyển, liền đi vào căn phòng nhỏ bên cạnh bưng một cái ống nhổ bằng đồng đúc hình hoa đi ra, đứng ở trước mặt Vi Ngưng Tử.
Vi Ngưng Tử liếc liếc mắt Thu Thủy một cái, hướng ống nhổ mà phun ra, một miệng nước trà vừa vặn phun đầy lên tay Thu Thủy, khóe miệng nhếch lên cười: “Thu Thủy, cầm ống nhổ vẫn cần phải luyện tập nhiều rồi, thế nhưng lại để không đúng vị trí.”
Tuy rằng Thu Thủy không phải xuất thân từ gia đình đại phú đại quý gì, nhưng được người ở trong nhà sủng ái, làm sao từng chịu qua việc này, nhìn thấy trên tay mình ướt sũng đều là nước trà Vi Ngưng Tử nhổ, bên trong còn dính bã trà, trong bụng nổi lên một cỗ ghê tởm muốn buồn nôn. Thấy Vi Ngưng Tử còn muốn châm chọc, nhất thời tức giận xông lên não, giơ lên ống nhổ, hướng về phía Vi Ngưng Tử mà đập xuống.
“Bưng ngươi đi chết đi!”
Ống nhổ đánh trúng đầu Vi Ngưng Tử, ống nhổ bằng đồng cho dù dùng lực không nặng, nhưng khi nện xuống cũng đủ để cho nàng ta lảo đảo thân mình, bụng vừa vặn đụng phải góc bàn.
Thu Thủy buông ống nhổ xuống, cầm khăn lau tay mình, lau xong, còn cảm thấy cực kỳ ghê tởm, đang muốn tìm cái khăn khác đến lau, liền nghe được tiếng thét chói tai của Phấn Ngọc: “Phu nhân, phu nhân, máu, máu......”
Chỉ thấy trên chiếc váy mặt ngựa đỏ tươi của Vi Ngưng Tử chậm rãi thấm ra từng mảng máu đỏ thẫm......
An Bá phủ.
Ngày hè vừa đến, trăm hoa đua nở, muôn hồng nghìn tía, trong viện Tạ thị những đóa hoa nhỏ nhắn đón ánh sáng mặt trời buổi sớm mà lẳng lặng nở rộ, tuy rằng không thể xinh đẹp hoa lệ như Thẩm phủ ở Dương Châu, nhưng cũng mang một loại phong vị riêng.
Tạ thị vui mừng cảm thán: “Thu Thủy cuối cùng cũng được như ý nguyện mà làm thiếp thất của Cảnh Hựu Thần, không nghĩ tới, nàng ta thế nhưng lại chấp nhất như vậy.”
Vân Khanh cúi đầu cười, cầm khăn tay lau lau tay: “Đúng vậy a, còn làm tỷ muội với Vi Ngưng Tử, việc này đúng thật là làm người ta không ngờ được.”
Tạ thị nhìn Vân Khanh liếc mắt một cái, nhìn ra sự chế nhạo trong đáy mắt nàng, biết nữ nhi đối với Vi Ngưng Tử hay Thu Thủy đều không có hảo cảm: “Cũng không biết nói như thế nào, hai người bọn họ từ trước khi vào cửa liền đánh đến người người đều biết, sau khi vào cửa, lại còn khoa trương hơn, Thu Thủy thế nhưng dùng ống nhổ đập Vi Ngưng Tử, khiến nàng ta đẻ non, hiện tại bị Lý lão thái quân cấm túc, cần gì phải như vậy chứ.”
Cũng trách số mạng Thu Thủy không tốt, khi Vi Ngưng Tử ở khách điếm cùng nàng ta đánh nhau cũng không có việc gì, bị Cảnh Hựu Thần đánh hai bạt tay vẫn không có việc gì, kết quả bị nàng ta vừa đập một cái, liền sanh non rồi......
So với lời của Tạ thị hơi có sự bất đắc dĩ, Vân Khanh thế nhưng lại lạnh nhạt, Vi Ngưng Tử nếu không đi chỉnh Thu Thủy như vậy, Thu Thủy sao có thể bị cơn tức chèn ép mà động thủ chứ?
“Đúng rồi, người chưởng quỹ muốn kết thân với Thu Thủy, hiện tại như thế nào rồi ạ?” Vân Khanh thấy Tạ thị có chút cảm thán, liền dời đề tài sang chỗ khác.
Nói đến chuyện này, khuôn mặt trắng nõn của Tạ thị liền mang theo ý cười, nghiêng đầu nói: “Việc này cần phải hỏi Phỉ Thúy mới biết được rồi.”
Vân Khanh lộ ra một chút sắc thái kinh ngạc, liếc mắt nhìn Phỉ Thúy, thấy mặt nàng bỗng trở nên đỏ bừng, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, người đừng cười nô tỳ nữa mà.”
Lý ma ma ở một bên giải thích cho Vân Khanh: “Ngày ấy vị Chưởng quỹ kia lại đây chờ gặp mặt Thu Thủy cô nương, không đợi được người, kết quả vừa vặn phu nhân trở về, không biết như thế nào, hắn liền coi trọng Phỉ Thúy của chúng ta, hôm qua đã đến cửa đề thân với phu nhân rồi đó.”
Nha hoàn bên người của những gia đình nhà giàu, bình thường sẽ giữ đến mười mấy tuổi liền sắp xếp chuyện tương lai, hoặc là gả cho quản sự trong phủ, về sau làm ma ma quản sự, hoặc là giải khế ước cho trở về.
Phỉ Thúy năm nay đã mười tám tuổi, cũng đến lúc nên bàn hôn sự, chẳng qua Vân Khanh nhớ rõ ở kiếp trước, Phỉ Thúy hình như là gả cho một quản sự. Như thế xem ra, kiếp này của nàng, không chỉ vận mệnh của bản thân bị thay đổi, còn gián tiếp thay đổi vận mệnh của những người khác.
“Thì ra là như vậy, bản thân ta lại không biết cuộc gặp gỡ này, vậy thì phải chúc mừng Phỉ Thúy tỷ tỷ rồi.” Vân Khanh cười trêu ghẹo, khiến Phỉ Thúy mặt càng hồng, giẫm chân lớn tiếng: “Phu nhân, đại tiểu thư, Lý ma ma, các người đều trêu chọc nô tỳ.” Sau đó liền chạy ra ngoài, nàng ấy như vậy, khiến người trong phòng đều cười rộ lên.
Sau khi cười xong, Tạ thị uống một ngụm trà hoa, thấm môi, nhìn sang nữ nhi mình, sau khi con gái cập kê, cũng đến lúc phải bàn hôn sự, lần trước hỏi nàng cảm giác đối với Vi Trầm Uyên như thế nào, nàng nói hai người chỉ là huynh muội, cũng không biết trong lòng nữ nhi đã có người hay chưa, tuy nói nhân duyên của nữ nhi là do cha mẹ làm chủ, nhưng Tạ thị cảm thấy vẫn là người nữ nhi thích là tốt nhất.
Nữ nhi của bà vốn chưa từng khiến bà lo lắng bao giờ, thân làm nương, bà cũng chỉ có thể lo lắng chuyện này thôi.
Bất quá, Tạ thị nhíu lại mày nói: “Vi Trầm Uyên, a không, Cảnh Vũ Thần nghe nói đã mang theo Tần thị trở về Dương Châu?”
Từ sau khi Lý lão thái quân mang Vi Trầm Uyên trở về nhận tổ quy tông, Vi Trầm Uyên liền đổi họ, dựa theo gia phả mà cũng đổi lại tên, nay tên là ‘Cảnh Vũ Thần’. Sau khi nhận tổ quy tông, Cảnh Vũ Thần đã nói phải về Dương Châu, đi từ đường Vi gia gạch tên, sau đó tìm một người thật thà đến làm con thừa tự dưới danh nghĩa dưỡng phụ, để tránh dưỡng phụ ở dưới cửu tuyền trở thành cô hồn không con nối dõi.
Tạ thị sau khi nghe Vân Khanh nói, trên mặt lộ ra vui mừng, khen ngợi: “Đứa nhỏ này không tệ, phú quý cũng không quên nguồn gốc a.”
Vân Khanh gật đầu, hành động lần này của Vi Trầm Uyên quả thật làm cực kỳ tốt, nhất thời bên ngoài đối với hành động của hắn tán thành không dứt, luôn ca ngợi hắn tâm hiếu tính thẳng, so với lời đồn Cảnh Hựu Thần chướng khí mù mịt mà nói thì khác biệt cả trăm lần.
Hai người Cảnh Hựu Thần cùng Cảnh Vũ Thần, thực lực cùng tâm kế khác nhau xa, nay đã dần dần bắt đầu phân tách.
Sau khi ở chỗ Tạ thị dùng bữa tối xong, Vân Khanh trở lại viện của mình, vừa vào cửa, nàng liền nhìn thấy một nhóm tiểu nha hoàn ghé vào góc tường trong viện, qua khe hở hẹp, các nàng ấy dường như đang tìm thứ gì đó.
Lưu Thúy tiến vào nhìn thấy tình cảnh này, hơi khụ nhẹ, bọn tiểu nha hoàn nhanh chóng đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên váy, vẻ mặt thấp thỏm nhìn Vân Khanh.
“Các ngươi đang tìm cái gì?” Nhìn nét lúng túng trên mặt các nàng, Vân Khanh cũng có hứng thú muốn biết, là thứ gì có thể di chuyển trong cái khe hẹp như vậy, còn làm cho bọn họ cẩn thận tìm thế kia, chẳng lẽ là thứ rất có giá trị?
Các tiểu nha hoàn ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhấp nháy miệng nhưng không dám nói, Lưu Thúy nhìn các nàng liếc mắt một cái, thầm nghĩ chuyện này chả có gì hay ho, ban ngày ban mặt liền nháo nhào cả lên, vì thế tự mình nói với Vân Khanh: “Tiểu thư, ngày mai là Thất Tịch, các nàng là đang ở góc tường tìm nhện.”
Vân Khanh thế này mới bừng tỉnh, nàng vẫn luôn lo nghĩ nhiều việc, lại quên mất đêm Thất Tịch sắp tới rồi, mùng bảy tháng bảy, ở Đại Ung cũng được gọi là ngày lễ của nữ nhi, vào ngày này, nữ tử sẽ dùng hộp nhỏ đựng nhền nhện vào trong đó, đến sáng sớm ngày hôm sau, lại nhìn vào mạng nhện trong hộp, nếu mạng nhện kết càng chặt, liền đại biểu nữ tử này càng khéo léo, được coi là một điềm tốt.
Những tiểu nha hoàn này tuổi không lớn lắm, tất nhiên có hứng thú với những hoạt động như vậy, đều hi vọng chính mình có thể bắt được con nhện dệt được tấm lưới tốt nhất, nên tới chỗ nhện hay ở để tìm kiếm.
Nàng cười mỉm, khoát tay nói: “Thì ra là như thế, các ngươi hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm nay, là có thể đi tìm nhện, ngày mai cho ta xem, nhện của ai kết lưới dày đặc nhất tiểu thư ta đây sẽ có trọng thưởng.”
Vốn tưởng rằng sẽ bị mắng, ai ngờ tiểu thư không chỉ không mắng, lại còn muốn ban phần thưởng cho các nàng, nỗi bất an trên mặt nay bị thay bằng nụ cười thật tươi, các nàng hành lễ với Vân Khanh: “Cám ơn đại tiểu thư.”
Vân Khanh gật đầu, sau khi vào phòng, thay quần áo xong, nàng thấy Lưu Thúy nhìn ra ngoài phòng, đáy mắt toát ra tia hâm mộ, lắc đầu nói: “Ta ở đây đọc sách, có việc sẽ gọi các em.”
Lưu Thúy làm sao nghe không ra ý của Vân Khanh lập tức cười hì hì đáp lời: “Tiểu thư, nô tỳ cùng Thanh Liên không quấy rầy người xem sách.” Nói xong, lôi kéo Thanh Liên liền chạy ra bên ngoài, dáng vẻ kia như sợ nhền nhện bị người ta bắt hết không bằng.
Nàng cầm cuốn sách thuốc ra, giở từng trang nhìn, đến kinh thành lâu như vậy, cũng chưa nhìn thấy Vấn lão thái gia, hỏi Ngự Phượng Đàn mới biết được, Vấn lão thái gia ngại ở trong phủ buồn đến hoảng, lại đi ra ngoài du ngoạn rồi.
Nàng nay đều là dựa vào sách thuốc mà củng cố tri thức, thuận tiện nghiên cứu thật tốt thuật châm cứu mà Vấn lão thái gia chỉ nàng, nàng cảm thấy thuật châm cứu này, cũng không nhất định chỉ có thể dùng để cứu người, vào một số thời điểm còn có thể dùng để tự bảo vệ mình.
Trong phòng cũng không đốt nhang thơm, mùi hoa tự nhiên trong viện bay bổng trong không khí, ngửi vào khiến tâm thần vui vẻ sảng khoái, Vân Khanh không biết đã xem sách bao lâu, cho đến khi Lưu Thúy tiến vào, mới buông sách ra mà nhìn nàng.
“Như thế nào, bắt được nhện không?”
Lưu Thúy cầm trong tay hai cái hộp, đem một cái trong đó đưa cho Vân Khanh: “Tiểu thư, nô tỳ cũng bắt cho người một con, là ở trên cây phía đông sân bắt được, nó kết võng rất giỏi, nói không chừng ngày mai không khéo người thắng là tiểu thư đó.”
Nhìn cái hộp vuông nhỏ trên bàn, Vân Khanh nghĩ đến động vật tám chân bên trong, trên cánh tay liền lộ ra một cảm giác ớn lạnh, vội vàng nói: “Không cần, các em chơi là được rồi, ta chính là muốn thưởng cho các em, làm sao có thể tự mình đoạt đi chứ, nếu để cho mấy tiểu nha hoàn biết, còn nói tiểu thư ta đây gạt người đó.”
Vân Khanh tuy rằng trong lòng sợ hãi, nhưng ở mặt ngoài lại không lộ ra vẻ mặt gì, Lưu Thúy cũng chưa từng nghĩ đến nàng là do sợ hãi mới không muốn chơi, chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc, nàng đã bắt rất nhiều con, rồi mới chọn cho Vân Khanh con tốt nhất đó.
“Vậy được rồi, nhưng mà nô tỳ cảm thấy, phần thưởng ngày mai không phải là người khác đâu.” Lưu Thúy nói xong, còn có chút đắc ý mà nheo mắt, bộ dáng thực ngây thơ.
Đến ngày Thất Tịch, thời tiết vô cùng tốt, mặt trời vàng rực trên bầu trời xanh thẫm, đem ánh sáng ngọc rải khắp đất trời.
Sáng sớm tinh mơ hầu hạ Vân Khanh rời giường, thay trang phục, dùng đồ ăn sáng xong, Lưu Thúy, Thanh Liên, Phi Đan, Vấn Nhi, cùng tiểu nha hoàn trong viện, đều đem hộp đựng nhện của mình đi ra, để Vân Khanh giám định, nhện của ai kết võng tốt nhất.
Cánh tay đang bưng trà của Vân Khanh hơi ngừng lại, ánh mắt lạnh nhạt xẹt qua những cái hộp trên tay các nàng, hơi khụ nhẹ một tiếng, hỏi: “Các ngươi đã tự mình mở hộp xem qua chưa?”
Vấn Nhi gật đầu thật nhanh, thanh âm thanh thúy vang lên trong phòng thập phần dễ nghe: “Tiểu thư, sáng sớm bọn nô tỳ đều mở ra nhìn, nhưng ai cũng cảm thấy của mình là tốt nhất, nô tỳ cảm thấy nếu để tiểu thư đánh giá là công bằng nhất, cho nên mới mời tiểu thư xem đó.”
Vân Khanh vừa nghe, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, sáng sớm các nàng đều mở ra nhìn, con nhện kia khẳng định sẽ không còn ở lại bên trong, nàng sợ là nhện, mạng nhện thì không sợ, vì thế tươi cười càng thêm tự nhiên, phân phó: “Tất cả ngươi đều mở hộp ra đi, để ở trước mặt, ta giúp các ngươi nhìn xem năm nay ai khéo nhất.”
Bọn nha hoàn vội vàng bày biện một đống hộp chỉnh tề ở trước mặt Vân Khanh, Vân Khanh vì đảm bảo công bằng, còn tránh không nhìn trình tự sắp xếp, tỏ vẻ mình không biết hòm nào là của ai, sẽ không bất công.
Trải qua sự đánh giá cẩn thận của Vân Khanh, nàng chỉ vào ba chiếc hộp trong đó nói: “Mạng nhện kết được lớn, khít, tròn, là tốt nhất.”
“Ha ha, nô tỳ đã nói mà, hôm nay nô tỳ khẳng định sẽ là người khéo nhất.” Lưu Thúy nháy nháy mắt, vẻ mặt đắc ý.