Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 165: Chương 165: Tâm Ngoan Thủ Lạt (3)




Mắt thấy lúc Vân Khanh đã sắp vươn tay ra kéo hắn, hắn lộ ra ý cười đáng khinh, nhưng không nghĩ đến, Vân Khanh lại ngồi xỗm ở phía sau, trong tay nắm mãnh sứ vỡ thật to, miệng ôn nhu nói: “Ngươi ngã có đau hay không......”

Cánh tay lại dùng sức ấn xuống, vừa vặn cắm vào sau cổ nam nhân mỏ nhọn!

Cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến gã mỏ nhọn tỉnh lại, cánh tay theo bản năng vươn tay nắm, vừa vặn nắm trúng cổ Vân Khanh, tay kia thì lại xoay ngược ra sau gáy, kéo mãnh vỡ mà Vân Khanh cố dùng sức đâm hắn ra!

Lúc đầu, trên cổ bị bóp chặt nhưng Vân Khanh như trước vẫn không buông tay, răng nanh cắn chặt môi, hai tay dùng sức đem mảnh sứ vỡ ấn sâu hơn!

Nàng không thể buông tay, Vấn lão thái gia nói qua, gáy là nơi mạch máu con người hội tụ nhiều nhất, một khi động mạch ở gáy bị đứt, người sẽ không sống được, vị trí nàng xuống tay là phía sau sườn, chỉ cần không buông tay, càng ngày càng thật sâu ấn xuống, người sẽ bởi vì nhanh chóng mất máu mà chết!

Mà người hít thở không thông cần có thời gian để bị bóp chết! Nàng sẽ cùng gã mỏ nhọn này liều một lần, xem đến cuối cùng mạng ai còn ai mất!

Mảnh sứ vỡ bất tri bất giác càng nhấn càng sâu, trên vạt áo gã mỏ nhọn toàn bộ đều là máu, tay hắn càng ngày càng buông lỏng, đi xuống giữ chặt vạt áo của Vân Khanh, dùng sức nắm, hùng hổ xé rách hai lớp áo, khiến da thịt bên trong lộ ra.

Lúc này không ai còn tâm trí lo lắng da thịt trắng noãn bị phơi bày ra nữa, tay Vân Khanh bị mảnh sứ vỡ cắt cũng không buông tay, đáy mắt lộ ra tia ác tuyệt (hung ác mà tuyệt tình).

Cuối cùng mỏ nhọn nam rốt cục chịu không được, tay nắm vạt áo chợt buông lỏng, hắn hé miệng, nhìn Vân Khanh, môi mở khép mở khép, chỉ có máu từ bên trong chảy ra, ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tin!

Một tiểu mỹ nhân như vậy, vẫn còn tưởng là nàng ngu ngốc, ai ngờ lại có một trái tim ác tuyệt thế này!

Thấy hắn rốt cục đã chết, Vân Khanh ngồi sững ở trên mặt đất một chút, nâng tay xoa cổ bị bóp đau, lại phát hiện một tay đều dính đầy máu, nàng thở hổn hển mấy hơi, chạy nhanh đi qua lay Lưu Thúy: “Lưu Thúy, mau tỉnh lại!”

Nàng không có nhiều thời gian, gã lão Nhị kia, còn có kẻ gọi là lão Tam nữa, nếu bọn họ trở lại, căn bản là không có biện pháp chạy thoát, Lưu Thúy và Thải Thanh còn không tỉnh lại, nàng không có khả năng cõng hai người đi ra ngoài!

Nàng từ trong hà bao lấy ra một lọ thuốc do chính mình điều chế, đặt ở dưới mũi của Lưu Thúy và Thải Thanh, đợi một hồi, hai người như trước không có phản ứng, liền cắn chặt răng, nâng tay dùng sức tát một cái, vẫn không thể đem các nàng lay tỉnh, xem ra thuốc này rất mạnh, phỏng chừng muốn cho các nàng ngủ đến tối, rồi lặng lẽ đem các nàng khiêng đi ra ngoài bán.

Vân Khanh nhìn chung quanh một lượt, lại nhặt một mảnh vỡ trên mặt đất đặt trong lòng bàn tay, phát hiện chỗ này không có chỗ để trốn, cũng không có gì có thể dùng để làm vũ khí, đang muốn nghĩ biện pháp khác, thì lão Nhị đã trở lại rồi.

Chi nha một tiếng, cửa bị đẩy ra, lão Nhị vừa mở cửa ra, đầu tiên đã nghe đến một mùi máu tươi tanh tưởi, liếc mắt một cái liền quét đến thi thể của gã mỏ nhọn, lại nhìn mãnh sứ bị bể trên đất, lập tức hiểu được là chuyện gì xảy ra!

Nhìn dáng người vạm vỡ, vẻ mặt dữ tợn của lão Nhị, Vân Khanh lúc đầu theo lời nói mà phán đoán, chỉ biết người này là kẻ khó đối phó, hắn làm loại chuyện này đã nhiều lần, cái dạng tình huống gì cũng đều gặp qua rồi!

“Ả đàn bà thối tha! Thế nhưng còn dám giết người!” Lão Nhị dữ tợn run run, vẻ mặt râu ria làm cho khuôn mặt của hắn càng thêm đáng sợ, Vân Khanh lấy lại bình tĩnh, suy nghĩ thiệt nhiều biện pháp, lại phát hiện người trước mắt này, vô cùng khó đối phó!

“Các ngươi lừa bán nhiều nữ nhân như vậy! Cùng với giết người có cái gì khác nhau!” Đối mặt với gã này nhu nhược là không được, như vậy cũng chỉ có mở miệng cùng hắn nói chuyện, tận lực kéo dài chút thời gian.

“Đàn bà thối, thế nhưng còn dám lắm miệng, lão tử hôm nay trước hết làm thịt ngươi, lại đem ngươi bán vào kỹ viện, báo thù cho huynh đệ của ta!” Lão Nhị hét lớn một tiếng, nâng lên bàn tay to lớn như cái quạt hướng Vân Khanh đánh tới.

Hắn hiển nhiên là tập qua võ công, thân thủ mau gọn nhanh nhẹn, thân thể cao lao nhanh về phía Vân Khanh, lực vô cùng mạnh, Vân Khanh giơ tay lên muốn ngăn cản, lại biết đã muộn rồi, hiện tại chỉ có thể hóa giải một chút lực đánh tới, không thể hoàn toàn né tránh!

Lúc này, cửa bị người bên ngoài đẩy ra, một thân ảnh màu đen từ bên ngoài vọt vào, tung cước đã lão Nhị kia sang một bên, thân hắn bị đá mạnh đến nỗi văng ra đập vào tường! Vách tường bị hắn đụng mạnh bắn ra gạch vụn, toàn thân đau đớn.

Lão Nhị chịu đau, ngẩng đầu xem, đã thấy trước mặt là một công tử mặc cẩm bào màu đen cổ tròn, gương mặt tuấn mỹ mang theo thần sắc lạnh như băng, giống như tích tụ hàn khí trong ánh mắt, nhìn xem khiến hắn toàn thân run lên.

Từ khi nào đã bị người khác phát hiện ra chỗ này? Hắn ngẩng đầu nhìn nam tử xa lạ này, lại phát hiện ánh mắt của hắn dừng lại ở trên người Vân Khanh, liền muốn đi qua bắt lấy Vân Khanh làm con tin, cũng không ngờ vừa động, kết quả lại bị hắc y công tử kia đá thêm một cước cả người nện vào tường, tạo thành mộ lỗ hổng to trên đó.

Vân Khanh nhìn thấy An Sơ Dương đột nhiên xuất hiện, mặc dù không biết hắn tại sao lại ở đây, nhưng nàng cũng an tâm hơn rất nhiều, nàng vốn tưởng rằng hôm nay khó thoát khỏi kiếp nạn này, ai ngờ đột nhiên xuất hiện một người cứu nguy!

An Sơ Dương ra phía sau tường, một tay bắt lão Nhị kéo vào, vứt trên mặt đất, không biết tay dùng lực ở chỗ nào, lại khiến lão Nhị bị hôn mê lúc này do đau mà tỉnh lại, nhìn An Sơ Dương, gắt gao cắn chặt răng, đáy mắt toát ra hung quang!

“Ai sai khiến?” Một chân đạp cổ tay của lão Nhị, An Sơ Dương hơi hơi dùng sức, lạnh giọng chất vấn.

Vẻ mặt của hắn vốn là giống như một khối băng, lúc này phát ra vô tận lãnh khí, giống như tuyết thần từ băng sơn đi ra, cất giấu sự hung ác âm hiểm thật sâu, một cước đi xuống, xương cốt cổ tay lão Nhị răng rắc nát vụn.

“Nói, hay là không nói?” An Sơ Dương vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, mũi chân hắn tinh tế ở trên cổ tay chà sát, từng khối xương cổ tay, ở dưới chân hắn, trở thành một đống xương vụn, đau đớn dày vò làm cho lão Nhị há to miệng lại kêu không được, trên trán những giọt mồ hôi to đùng từng hột lăn xuống.

“Ta nói, ta nói, là một nha hoàn tên Thược Dược cho chúng ta bạc, để bọn ta làm việc này!” Lão Nhị vì không chịu được loại đau đớn này, lớn tiếng rống lên!

Thược Dược? Đây không phải là nha hoàn của Liễu Dịch Thanh sao? Như vậy những người này là do Liễu Dịch Thanh đem tiền mua đến?! Vân Khanh nhớ tới nửa tháng trước nghe nói Liễu Dịch Thanh mang thai sanh ra một nữ nhi, Tề Thủ Tín vốn chán ghét việc Tề gia cùng tiền đồ của hắn đều bị hủy trong tay nàng ta, lại làm hại mẫu thân hắn ở trong miếu đóng cửa, tương đương bị hưu, nhìn thấy sinh hạ lại là nữ nhi, càng thêm chán ghét nàng ta, lại nạp thêm hai phòng kiều thiếp! Liễu Dịch Thanh chỉ cần làm ầm ỹ, Tề Thủ Tín liền đánh nàng ta một trận, vào lúc trong tháng (sau khi sanh chừng 1 tháng) thì nàng đã bị đánh hai trận rồi!

Liễu gia bởi vì chuyện của Liễu Dịch Thanh mà mất hết mặt mũi, Liễu Đại phu nhân Điền thị tuy rằng đau lòng cho nữ nhi, nhưng ý tứ của Liễu lão phu nhân là xem đứa cháu gái Liễu Dịch Thanh này như không tồn tại, bà ta cũng không thể ra mặt giúp đỡ, còn về phần âm thầm thì...... Bà ta cũng không giúp được cái gì, có thể nói, ngày tháng của Liễu Dịch Thanh là khổ sở cỡ nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.