Không nghĩ tới nàng ta đã đến tình trạng này, chẳng những không nghĩ lại sai lầm của mình khi đoạt vị hôn phu của người khác, cùng người ta dây dưa đến có thai trước khi kết hôn, lại còn oán trách Vân Khanh!
Đúng vậy, loại người vì tư lợi giống Liễu Dịch Thanh, đúng thật là có thể làm được ra chuyện như vậy! Chính nàng ta bởi vì yêu đương vụng trộm nên thanh danh hoàn toàn mất hết, nay cũng muốn kéo Vân Khanh đánh mất thanh danh, đánh mất trinh tiết!
An Sơ Dương một cước đem lão Nhị đá hôn mê, mới xoay đầu lại nhìn Vân Khanh, nhưng thấy nàng một thân quần áo dệt kim đều nhiễm lên màu máu đỏ tươi, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng thần sắc lại vô cùng kinh, ánh mắt kiên nghị cùng sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn kiên cường lại yếu ớt, như một người thủy tinh, lúc nào cũng có thể rơi bể.
Đôi mày nhíu lại của hắn càng lún sâu, lại nhìn tay nàng, đều là một màu đỏ tươi, ánh mắt theo dời đến cái cổ của tên nam nhân mỏ nhọn đang nằm trên đất, không khỏi càng thêm lạnh lẽo.
Thẩm Vân Khanh thoạt nhìn nhu nhược yếu ớt thậm chí có được loại quyết đoán này, có thể lấy sức một nữ tử giết một nam nhân so với nàng cao lớn hơn rất nhiều, không nói đến nàng làm sao làm được, chỉ cần phần dũng khí này, liền đã thấy khác người rồi.
Đôi mắt hắn chấn động, ngẩng đầu nhìn Vân Khanh, người thiếu nữ này, cơ hồ mỗi một lần nhìn thấy nàng, đều khiến người ta có cảm nhận khác nhau, bình tĩnh, xinh đẹp, dũng cảm, mỗi một mặt đều là nàng, lại cũng không hoàn toàn là nàng, làm cho hắn cảm thấy thực hứng thú.
Thấy nàng đứng tại chỗ, sau một lúc lâu không hề động, An Sơ Sương biết nàng giết người cũng là do bị ép buộc, nếu để những người này đem mình đi bán, vậy cũng chỉ còn đường chết.
Hắn đi về phía trước vài bước, vừa định mở miệng, lại khép môi lại, cố làm cho thanh âm của mình hết sức hòa nhã một chút rồi mới nói: “Ngươi trước đem mảnh sứ vỡ trong tay quăng đi. Ta mang ngươi rời khỏi đây rồi nói sau.”
Vân Khanh thần kinh căng thẳng đã lâu, đã tới đỉnh điểm của sự căng thẳng tột độ rồi, mắt thấy An Sơ Dương tiến vào, cùng đánh nhau với lão Nhị kia, tra ra được chân tướng sự thật, trong lòng còn đang suy nghĩ chuyện mới vừa xảy ra, nghe được bên tai là giọng nói mặc dù vẫn như cũ lạnh như băng, nhưng cũng có chút ôn hòa, ngẩng đầu lên, vừa vặn tiến vào một đôi mắt đen sâu thẳm, trong đôi mắt lạnh lẽo ấy ẩn chứa một tia nhu hòa, ngực không khỏi run lên.
Ánh sáng trong phòng rất mờ ảo, cửa sau khi bị An Sơ Dương mở ra, ngọn đèn kia cũng càng ngày càng mờ, có vẻ toàn bộ ảm đạm trong phòng, cùng ngọn đèn mờ ảo đơn điệu kia, thoáng một cái liền bị dập tắt.
Thần kinh của Vân Khanh lúc này giống như ngọn đèn kia, vào giờ khắc này cũng toàn bộ tan rã, trước mắt đều tối đen.
An Sơ Dương thấy nàng đột nhiên đổ về phía sau, những việc đã phát sinh này làm thể lực nàng bị mài mòn, nay được thả lòng thì người liền ngất đi, liền chạy nhanh qua đón nàng, để đề phòng nàng ngã trên mặt đất.
Đến một lúc sau, hắn mới để ý tới, toàn bộ vạt áo của Vân Khanh bị xé mở, lúc này vải rách thòng xuống, lộ ra da thịt bên trong trắng như tuyết, xương quai xanh tinh xảo khéo léo, còn có dây lưng của cái yếm màu đỏ vừa rớt xuống......
Hắn cau mày lộ vẻ khó xử, sắc mặt thâm trầm, nếu như hắn đến chậm một bước, hậu quả này...... Hắn quả thực không dám tưởng tượng. Hắn nói không nên lời cảm giác của mình đối với Vân Khanh, chính là cảm thấy nàng thân phận không cao, lại có thể cùng Tuyết Oánh giao hảo rất tốt, biết rõ danh tiếng của Vân Khanh đối với phu nhân tri phủ cũng không tệ.
Một nữ tử hoạt bát như vậy, nhưng cũng có lúc ngây thơ cùng kiên cường, sau khi ở hoa viên Liễu phủ nhìn thấy nàng, khi đó nàng hoàn toàn không có che dấu, chân chính thiện tâm cùng hồn nhiên, hình ảnh kia của nàng luôn xuất hiện trong đầu hắn và tồn tại rất lâu, ngay cả chính hắn cũng không biết là vì sao.
Nay trong lòng ôm thân thể mềm mại của nàng, lòng hắn lại cảm thấy vừa phẫn nộ lại đau lòng, đảo qua hai nam nhân nằm trên mặt đất kia, cùng hai nha hoàn ở một bên, việc này nên xử lý tốt mới được.
Nếu không an bài cho tốt, thanh danh của Thẩm Vân Khanh sẽ bị đánh mất, hắn đem ngọn đèn thắp sáng, sau đó đem Vân Khanh ôm ở trước ngực, ngồi xổm xuống, ở trên người lão Nhị tìm kiếm một chút, lấy ra một cái chai to băng ngón tay cái màu xanh biếc, mở ra cho Lưu Thúy cùng Thải Thanh ngửi một chút.
Qua một hồi, hai người bọn họ liền tỉnh lại, vừa thấy quang cảnh trước mắt, hai đại nam nhân nằm trên đất, lại ở nơi xa lạ, Thải Thanh dụi dụi con mắtt lập tức hét lên đứng bật dậy, Lưu Thúy trong lòng cũng là cả kinh, nhưng không có hét rống lên, một phen nắm lấy Thải Thanh: “Ngươi hét ầm lên cái gì! Nhìn xem tiểu thư ở đâu!”
Thải Thanh cánh tay ăn đau, hồn cũng trở về, thế này mới vội hỏi: “Tiểu thư đâu!?”
Lưu Thúy là người đầu tiên phát hiện người An Sơ Dương ôm trong ngực đúng là Vân Khanh, lập tức qua bên đó xem Vân Khanh, hỏi: “Tiểu thư có việc gì hay không? Nàng như thế nào lại té xỉu? Có bị thương hay không?”
An Sơ Dương nhìn nàng vài lần, nhận ra là nha hoàn luôn được Vân Khanh dẫn theo mỗi lần đến phủ Tri Phủ, liền gật đầu nói: “Nàng không có việc gì, nhưng do bị dọa nên hôn mê, hai người các ngươi mau đi lấy quần áo mới đến thay cho nàng.”
Lưu Thúy nhìn Vân Khanh một chút, nhìn thấy trên quần áo đều là vết máu, vạt áo đã được che lại, ngay cả trung y cũng bị xé một mảng lớn, lộ ra một mảng da tuyết trắng cùng cái yếm đỏ.
Nàng đầu tiên ngẩng đầu nhìn liếc mắt nhìn An Sơ Dương một cái, biết là nếu hắn muốn xuống tay, cũng không cần đem hai người bọn họ lay tỉnh, liền gật đầu nói: “Được, trong xe ngựa có đem cho tiểu thư một bộ quần áo dự phòng, ta đi lấy.”
Quay đầu đối với Thải Thanh nói: “Ngươi ở lại chăm sóc tiểu thư.”
Nã Thanh sắc mặt vẫn trắng bệch, nhưng cũng dần trấn định xuống, gật gật đầu, nhìn thoáng qua An Sơ Dương, chỉ cảm thấy hắn lạnh như băng, nàng cũng gặp qua An Sơ Dương hai lần, chỉ cảm thấy công tử Tri Phủ này luôn phát ra hàn khí, tuy rằng bộ dạng anh tuấn, nhưng rốt cuộc không bằng Cẩn Vương thế tử thoạt nhìn ôn hòa, nên không dám tới gần, ở một bên coi chừng.
An Sơ Dương cũng không cần Thải Thanh giúp đỡ, hiện tại trước tiên phải thay quần áo cho Vân Khanh, trước khi trời tối đưa về Thẩm phủ mới tốt.
Lại qua chừng một canh giờ, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vàng, đứng ở ngoài cửa, nhẹ giọng hô: “Công tử, là ta.”
Nghe vậy, Thải Thanh liền chạy tới mở cửa ra, Lưu Thúy mang theo một gói đồ nhỏ chạy vào, An Sơ Dương đem cái bàn duy nhất trong phòng quét sơ, đem áo khoác của mình trải xuống làm đệm lót ở trên bàn, rồi mới đặt Vân Khanh ở phía trên, nói: “Ta đi ra ngoài trông chừng, các ngươi nhanh chóng thay đổi quần áo cho nàng.”
Lưu Thúy gật đầu, thầm nghĩ An công tử này thoạt nhìn lạnh như băng, nhưng thật ra là người cẩn thận, trong tay không hề ngừng lại, cùng Thải Thanh rất nhanh cởi ra cái áo bị xé rách của Vân Khanh, lấy ra quần áo sạch mặc vào lại, Lưu Thúy kêu Thải Thanh đem búi tóc của Vân Khanh chải lại một lần, cả người sửa sang lại sạch sẽ, ngay ngắn chỉnh tề, đem quần áo cũ đóng gói lại xong, hai người dìu Vân Khanh ra mở cửa.