Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 53: Chương 53: Vân Khanh Cắn Thế Tử (1)




Mọi người bị hấp dẫn, không tự chủ được, trước cửa viện, một gã nam tử đi tới, nhìn thấy đầu tiên đó là một thân áo dài trắng tinh, áo dài mà phiêu dật khác với người đương thời, cổ tay áo thêu hoa văn rồng cuộn màu tím, lay động theo bước đi của hắn, tơ lụa thượng hạng giống như nước chảy không ngừng, giống như trong tiên cảnh, mang vài phần xa hoa, lại nhìn thấy mày kiếm hơi nghiêng, cho thấy thái độ phong lưu, lông mi đẹp đẽ ngạo nghễ cong lên, một đôi mắt hẹp hơi nghiêng lên khiêu khích, con ngươi chuyển động, thủy quang lấp lánh, cặp con ngươi đen tuyền và đôi mắt yêu mị phối hợp rất hài hòa, hình thành một loại phong tình vừa yêu quái vừa thần tiên.

Mái tóc dài đen sẫm chỉ cài một cây trâm gỗ màu nâu, đơn giản mộc mạc, nhưng Vân Khanh lại phát hiện, đó là âm đàn ngàn năm, một cây trâm này đã có giá nghìn vàng, giá trị hàng vạn hàng nghìn châu ngọc mà không chút nào phô trương. Âm đàn ngàn năm đó làm nổi bật mái tóc càng thêm đen như mực, giống như ba nghìn nước chảy xuống, có chút tùy ý, có chút phân tán, lại khiến người ta không thể coi thường sự tồn tại của hắn.

Hắn giống như mang theo ánh nắng ban mai đầu tiên, phá vỡ tầng tầng lớp lớp tối tăm, đưa ánh sáng đến mọi người, nhưng lại không thể không nheo mắt, đề phòng bị phong thái chiếu sáng đến chói mắt.

Tuyệt sắc như thế, tao nhã như thế, liếc nhìn một cái cũng hút mất hồn phách người ta rồi.

Mặc dù đây là lần thứ hai nhìn thấy khuôn mặt này, Vân Khanh vẫn cảm thấy hô hấp khó khăn như trước, khiến người ta nhất thời không thở nổi. Nhớ tới đời trước những gì nàng biết về Ngự Phượng Đàn, trong lòng nàng không khỏi thắc mắc: một nam nhân trưởng thành họa quốc như vậy, nếu nói là dòng dõi hoàng tộc, kinh thành y phục lụa là không khó tưởng tượng, nhưng ngày sau hắn lại chỉ huy toàn bộ trăm triệu quân mã quét sạch các nước phương Bắc, khiến ai nghe đến trấn tây Đại tướng quân đều sợ mất mật, quân của hắn đi đến đâu, giống như một trận gió xoáy, đem quân địch đánh chạy tan tác. Quả thật không thể trông mặt mà bắt hình dong được.

Ngự Phượng Đàn thong thả đi vào thư viện Bạch Hạc, khóe miệng hơi cong lên, giữa mắt hẹp chuyển động, tràn đầy hứng thú.

Không ngờ đi ngang qua thư viện Bạch Hạc cũng có thể nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, khiến cho hắn vừa đi qua, liền đi vào luôn, hắn nhìn lướt qua mọi người trong viện, cuối cùng dừng lại trên người Vân Khanh.

Nàng đứng lặng im trong viện, một tay lôi kéo nữ tử bên cạnh, trên mặt đều tràn đầy dũng khí, trong ánh mắt lúc nãy còn có khí phách kêu vang phản bác, lúc ánh mắt nhìn thấy hắn, mang chút kinh ngạc, không tán tưởng dung mạo của hắn như những người khác, cũng không hề si mê.

Chống lại ánh mắt như vực sâu của nam tử, Vân Khanh nhanh chíu mày, sau đó chậm rãi chuyển tầm mắt, lần trước gặp hắn là hiểu lầm, hai người trong lúc đó vẫn giống như trước kia, đơn thuần là hai người xa lạ trong thế gian mà thôi.

Nhìn ra sự xa cách cùng xa lạ vô cùng trong mắt nàng, trong lòng Ngự Phượng Đàn hơi không vui, bọn họ rõ ràng đã từng gặp nhau, nàng lại giả bộ như không biết hắn?

Chậc chậc (tiếng tậc lưỡi),quả nhiên là không giống nữ nhân khác a, đặc biệt như thế, hắn nhớ lại bộ dáng nàng vào ngày mới gặp nàng lần đầu ở trong rừng trúc, khóe miệng giật giật, đúng thật là.... có chí khí.

“Ra mắt Cẩn Vương thế tử.” Hai vị phu tử ngồi sau bàn, trong đó một người đã từng gặp hắn, vội vàng nâng áo bào, đứng lên hành lễ.

Cẩn Vương thế tử không giống như nữ nhi Hầu phủ, không nói Vương gia vốn cao hơn Hầu gia mấy cấp, dù nữ nhi Hầu phủ thân phận cao tới đâu, vẫn chỉ là hư danh thôi, nếu không phong tước, sau khi gả đi cũng chỉ có thể dựa vào phu quân mà thôi, có cái phong tước linh tinh, mà thế tử là một tước phong, một khi Cẩn Vương qua đời, thế tử sẽ lên kế tục Vương gia, cho nên phu tử đều tiến lên hành lễ.

Sau khi Ngự Phượng Đàn vừa xuất hiện, các thiên kim tiểu thư trong viện đều chăm chú nhìn, có tri thức hay không, lúc này đều hỏi nam tử vô song trước mặt này là ai.

Một đám sắc mặt ửng đỏ, tim đập thình thịch không ngừng, cho dù không nhìn gia thế Cẩn Vương, chỉ cần phong thái thế tử, liền có thể khiến tâm hồn các nàng ấy âm thầm khen ngợi, huống chi thân phận lại cao quý như vậy, quả thật có một không hai trên đời, phu quân trong mộng của mỗi người. Cho nên sau khi biết thế tử sẽ tiễn Vấn lão thái gia về Dương Châu, các nàng đều vây quanh cửa Vấn phủ, muốn tìm cơ hội gần gũi hắn.

Đáng tiếc, cửa Vấn phủ đóng rất chặt, không ai có thể bước vào cửa, mà mấy ngày nữa Cẩn Vương thế tử sẽ trở lại kinh thành, làm các nàng nghĩ bản thân không có cơ hội rồi. Thật không ngờ ở thư viện lại có thể gặp được hắn.

Lúc vừa mới vào, các nàng đều nghe hiểu lời Ngự Phượng Đàn, hắn nói môn học hắn dạy, chẳng lẽ chính là cưỡi ngựa bắn cung ư?

Mỗi lần trước khi thư viện Bạch Hạc khai giảng, đều dán thông báo màu đỏ lên cột hai bên cửa viện, thông báo tên cùng lý lịch phu tử dạy mỗi môn học, điều này đã được thực hiện từ lúc mới lập viện, để học sinh có thể hiểu biết về phu tử, vì thế lựa chọn môn học phù hợp với mình.

Mà mỗi nữ đệ tử dựa vào sở trường cùng nhu cầu của mình, hàng năm có năm môn học, cuối năm sẽ tiến hành khảo sát, đánh giá và tổng hợp thành tích. Chương trình học cho nữ tử học viện mở ra có nhạc cụ, thư họa, kì nghệ (đánh cờ),vũ đạo (múa),lễ nghi, cưỡi ngựa bắn cung, tú công (thêu),thơ ca, trà nghệ (nghệ thuật pha trà),y khoa, tổng cộng có mười môn.

(Chu thích y khoa với trà nghệ ^^)

Các nàng rõ ràng nhìn thấy môn cưỡi ngựa bắn cung là tên của Chu phu tử mà, sao đột nhiên biến thành Cẩn Vương thế tử, vả lại Cẩn Vương thế tử không phải đang ở kinh thành sao, vì sao lại đến Dương Châu?

Trong chốc lát, trong lòng đều có suy đoán, nhưng trong lòng lại đều vui vẻ, như vậy cơ hội các nàng gần gũi Cẩn Vương thế tử càng nhiều. Chật sân đều là các thiếu nữ suy nghĩ màu hồng bay múa đầy trời , Vân Khanh thầm thở dài, nếu hắn thật sự dạy cưỡi ngựa bắn cung thay phu tử, còn có mấy người thật lòng là muốn học đây.

Nhìn thấy sắc mặt Vân Khanh hơi không vui, An Tuyết Oánh cũng không có lòng thưởng thức mỹ nam trước mặt nữa, suy nghĩ nàng đơn giản, nhìn thấy nam tử tuấn mỹ cũng chỉ thưởng thức một lúc thôi, ở trong lòng An Tuyết Oánh, Vân Khanh quan trọng hơn nam tử, nàng nghiêng đầu, kéo tay Vân Khanh nói: “Ngươi đang suy nghĩ cái gì thế?”

Cảm nhận được trên tay có sức kéo, Vân Khanh lắc đầu, liếc nhìn Ngự Phượng Đàn một cái, mang theo tiếc nuối nói: “Xem ra học môn cưỡi ngựa bắn cung không có cách nào khác rồi.”

Nghe được sự lo lắng của Vân Khanh, An Tuyết Oánh mặt trái xoan lộ ra, cười nói: “Ngươi đừng lo lắng, thuật cưỡi ngựa bắn cung của Cẩn Vương thế tử ở kinh thành thuộc hạng nhất hạng nhì đó, hắn dạy nhất định tốt hơn phu tử.” Nàng ở kinh thành nghe thấy không ít chuyện của Ngự Phượng Đàn, đối với chuyện của Ngự Phượng Đàn vẫn hiểu biết hơn.

Vân Khanh gật đầu cười nhạt, nàng đâu có lo lắng thuật cưỡi ngựa bắn cung của Ngự Phương Đàn không tốt, nàng lo lắng môn cưỡi ngựa bắn cung tâm đào bay lung tung , chứ không phải tên (tên bắn). Không khí chộn rộn chung quanh nói cho nàng biết, lập tức có người mở màn.

Quả nhiên, tiếng lòng Vân Khanh còn chưa nói xong, trong viện liền có người lên tiếng.

Chương Huỳnh là người đầu tiên đứng lên, nàng thu hồi ánh mắt si mê trên người Ngự Phượng Đàn, xông lên phía trước, mở miệng nói: “Thế tử sao lại dạy môn học thô bỉ được, môn đó nhất định là sang trọng nhất.”

Vân Khanh nhìn thấy bộ dáng Chương Huỳnh, mọi người đều thích lấy thân phận nhìn người, cùng là một môn học, phu tử dạy môn này thì đó là thô tục, đổi thành Cẩn Vương thế tử dạy thì trở nên cao quý hẳn, tiêu chuẩn này thật sự nàng không dám gật bậy đâu. Trên mặt nàng mang theo khinh bỉ, cười khẽ một tiếng: “Chương tiểu thư sao lại muốn cưỡi ngựa bắn cung vậy?”

Lời này rõ ràng là châm chọc nàng trước sau không thống nhất, nhưng Chương Huỳnh hoàn toàn bình thường, nàng trừng mắt, liếc nhìn Vân Khanh một cái: “Giờ ta muốn học, chẳng lẽ không thế sao?” Dứt lời, cao ngạo nói với hai vị phu tử: “Xóa kì nghệ ta vừa báo đi, thay bằng cưỡi ngựa bắn cung.”

Nghe xong lời nói này, hai vị chu tử cảm thấy thể diện đều mất hết, đại tiểu thư Hầu phủ Chương Huỳnh này vừa rồi rõ ràng nói Thẩm Vân Khanh báo cưỡi ngựa bắn cung là thô bỉ nhất, còn chưa tới một chung trà (cách tính thời gian),nàng lại nói, nói cưỡi ngựa bắn cung là môn cao quý, thanh cao, thật là mất mặt Bạch Hạc thư viện. Nhưng ngại mặt mũi Toánh Xuyên hầu, bọn họ vẫn chỉ lắc đầu thở dài, cầm bút sửa lại môn học cho Chương Huỳnh.

Nhìn Chương Huỳnh không có chút khó xử nào cả, Vân Khanh âm thầm bái phục, nàng dù trọng sinh cũng không làm được như vậy, lại ngẩng đầu, nhìn khí thế Chương Huỳnh vẫn tăng cao như trước, vừa thấy chán ghét vừa thấy buồn cười, nàng thật sự là lòng dạ thẳng thắng đến lợi hại, nghĩ gì làm đó, không hề kiêng dè, vả lại mặt cũng không đỏ chút nào, dân gian gọi đây là da mặt dày thì phải?

Ngự Phượng Đàn đứng thẳng trong viện, tư thế lười biếng, lại thể hiện được sự cao quý, thanh cao của hắn từ xương tủy, ánh mắt nhìn Vân Khanh lưu luyến, cho đến sau khi nghe thấy Chương Huỳnh đòi sửa lại môn học, sắc mặt lại không chút thay đổi, trong cặp mắt hẹp kia hiện lên một tia châm chọc, mi dài cong lên, kinh ngạc nói: “Thì ra môn học cao quý hay thô bỉ là do phu tử mà ra, à... lúc Chu phu tử dạy... Chương tiểu thư liền mắng là thô bỉ, đó là nói Chu phu tử thô bỉ, chờ khi phu tử khỏe lại, ta liền nói lại cho hắn biết lời của tiểu thư. “

Trong giọng nói của hắn ôn hòa, mang theo ý cười nhẹ, nghe như cây trong gió xuân vậy, nhưng hàm ý trong lời nói lại khiến Chương Huỳnh biến sắc, cuộc thi hàng năm tuy dựa theo thành tích để đánh giá, nhưng ấn tượng của phu tử với một người cũng có thể quyết định thành tích cao thấp của người đó, trước kia có một đệ tử tùy tiện làm bậy, chọc giận phu tử, trực tiếp trở thành con số 0, mất mặt, nhất thời không có cách nào gặp người khác, nàng cũng không muốn bị như vậy đâu.

Nàng đang muốn phản bác lại, ngẩng đầu nhìn thấy ý cười trên khóe môi vị cực mĩ nam tử đó, dường như không mở miệng được, chỉ có thể kinh ngạc nhìn hắn, tức giận trong lòng theo sắc đẹp trước mắt bay đi đâu mất.

Mà Ngự Phượng Đàn lại cười khanh khách nhìn Vân Khanh, trong ánh mắt có sự chờ mong, hắn đang giúp lại Vân Khanh, hai người hòa nhau. Đáng tiếc, Vân Khanh vốn không muốn nhìn hắn, chỉ lo nói chuyện với An Tuyết Oánh thôi. Aiz, không biết sao nàng lại cứ cố tình để hắn nhìn thấy như vậy chứ.

Vi Ngưng Tử vào sau Ngự Phượng Đàn, mắt hạnh nhìn mê mẩn giống những người khác.

Nàng ở kinh thành từng nghe qua tiếng tăm của Cẩn Vương thế tử Ngự Phượng Đàn, nhưng chưa từng gặp mặt, trong tưởng tượng của nàng, nam tử đẹp trai lại còn biết lễ nghĩa, có cần nói quá lên như vậy không, miêu tả điên đảo chúng sinh như vậy, giờ đây sau khi nhìn thấy Ngự Phượng Đàn, mới biết đó không phải nói quá, nếu nói dung mạo đẹp, những người khác thành hư vô cả rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.