Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 54: Chương 54: Vân Khanh Cắn Thế Tử (2)




Nàng chầm chậm ngẩng đầu lên, mắt phượng mang theo hơi nước, nhìn thấy rõ trên dung nhan Long Phượng có một cặp mắt hẹp dài lấp lánh ánh sáng, rõ ràng ánh lên chút giễu cợt nhìn nàng, một lát đó, ánh mắt Vân Khanh bỗng trở nên trấn tĩnh lại, lạnh lùng nói: “Sao lại là ngươi?”

Nghe vậy, mắt phượng hẹp dài của Ngự Phượng Đàn hơi lạnh lùng, môi đỏ hé mở, giọng lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn rơi vào lòng người khác sao?” Mới vừa rồi, nếu không phải hắn dùng nội lực xắn tới, thì nàng đã ngã vào lòng của Cảnh Hữu Thần rồi, trong lúc đó, giữa mình và Cảnh Hữu Thần, nàng thích Cảnh Hữu Thần ôm hơn?

Thật ra, ngay lúc Vân Khanh ngẩng mặt nhìn thấy Ngự Phượng Đàn, trong lòng nàng như trút được gánh nặng, cho dù rơi vào lòng hắn, cũng tốt hơn đụng trúng người nọ, ban đầu trong lòng nàng cảm thấy may mắn. Nhưng khi nghe giọng Ngự Phượng Đàn lạnh lùng như vậy, nàng liền dỗi (^^),ngẩng đầu nhìn dung nhan đẹp hiếm có của hắn, nhíu mày nói: “Ta nói rồi, thà ngã trên mặt đất, cũng không ngã vào lòng thế tử ngươi.”

Những lời nàng nói rất nhẹ, chỉ có hai người bọn họ nghe được thôi, trong mắt Ngự Phượng Đàn lãnh ý dần dần biến mất, nàng vẫn giận hành vi của hắn ở Vấn phủ lần trước, xem ra ấn tượng của nàng đối với hắn đã khắc rất sâu rồi, nghĩ thế, hắn liền nhếch mép cười mỉm.

Nhưng vừa rồi lúc nàng ngẩng đầu, hắn thấy rõ vẻ mặt của nàng, một đôi mắt đen tỏa ra sự thất vọng tối tăm, con ngươi thu nhỏ như không có tiêu cự, giống như rừng rậm mù sương, mang theo hơi thở âm hồn ma quỷ, không biết đang nhìn gì nữa.

Nàng như vậy, khiến hắn thấy rất xa lạ, ngực lại sinh ra loại cảm giác cay đắng, dường như hồn phách nàng có thể tiêu tan bất cứ lúc nào.

Mắt hắn híp lại, xử sự của nàng lúc nãy rất kỳ quái, chẳng lẽ vì trút giận chuyện lúc trước hắn dò xét nàng nên mới hung hăng cắn hắn hay sao? Hận ý đó... có hơi quá mức mãnh liệt rồi.

Vân Khanh nhìn thấy Ngự Phượng Đàn bỗng nhiên cười cười, không biết trong đầu hắn đang suy nghĩ cái gì, sao lại lúc thì lạnh lành, lúc lại vui mừng, ánh mắt đầy tò mò nhìn khuôn mặt hắn, muốn nhìn nhiều thêm nam nhân trước mặt này, là người như thế nào.

(Chu: e hèm, tư thế hai anh chị đang cực kì mờ ám nha ^^)

Khi tránh mà không tránh, nàng sẽ hiểu hết mọi người xung quanh mình, kể cả người nguy hiểm trước mặt này - Ngự Phượng Đàn.

Không biết ở đâu thổi tới một trận gió, cánh hoa đào cuồn cuộn bung lên, đậu lên lông mi cong dài của hắn, phối hợp với cặp mắt hẹp lấp lánh, mê hoặc không nói nên lời.

Nơi nào có hắn, tất cả đều biến thành nền, người thành nền, hoa thành nền, ngay cả ánh sáng ban ngày cũng thành nền. Nhìn thấy hắn, không phút nào có thể lơ là, nếu không có thể thất thần bất cứ lúc nào.

Vân Khanh dời tầm mắt, không nhìn dung nhan mê hoặc người đó nữa, đúng lúc bắt gặp các thiếu nữ đều đang nhìn mình, ánh mắt giống như ánh sáng của mũi tên nhọn, nàng biết một màn không cẩn thận ngã vào trong lòng Ngự Phượng Đàn lúc nãy, đã khiến tình hình trước mắt của nàng cực kỳ không tốt.

Trong lòng suy nghĩ, nàng vội vàng lùi hai bước, tạo khoảng cách với hắn, nói lời cảm tạ cho những người xung quanh nghe thấy: “Chuyện xảy ra đột ngột, đa tạ thế tử tấm lòng nghĩa hiệp, thuận tay tương trợ.”

Hai chữ “thuận tay” nàng đặc biệt dùng sức nói từng chữ, phát ra tiếng cũng đặc biệt trong trẻo, nàng không biết lúc ngã như thế nào lại đổi hướng, lại rơi vào trong lòng nam nhân tránh còn không kịp này. Nhưng nàng biết, xóa bỏ sạch sẽ chuyện vừa xảy ra, nếu không sau này nhất định sẽ rước lấy phiền toái vào mình, nàng không muốn gây thù hằn trong thư viện đâu.

Cặp mắt hẹp của Ngự Phượng Đàn như lộ ra ý cười rực rỡ chói mắt, nhìn Vân Khanh cúi đầu rủ mắt, thái độ bình thản, cúi đầu cười nói: “Việc nhỏ thôi mà, không cần đa tạ.”

Nếu nàng phải thanh minh, hắn liền giúp nàng, chỉ là sau này, nàng không cần vạch rõ ranh giới với hắn.

Tay phải, ngón trỏ cùng ngón cái thon dài như ngọc thạch hơi chà xát nhau, hình như vẫn còn cảm giác trong lúc nâng cằm trơn mềm, mịn màng của nàng, da thịt phía trên vẫn còn cảm giác ôm nàng lúc nãy, khiến hắn lưu luyến dư vị đó. Nếu không phải không muốn nàng khó xử, hắn liền đòi ôm nàng lâu thêm chút nữa. (~^^~)

Không ngờ hắn sẽ phối hợp như vậy, Vân Khanh hơi ngạc nhiên, lập tức hiểu được, thân phận hắn cao quý như thế, cũng không muốn bị người khác hiểu lầm có quan hệ gì đó với nàng, trong lòng liền thoải mái, kết quả này giống với ý nghĩ của nàng, thế là tốt nhất.

An Tuyết Oánh được người đỡ lấy, bước nhanh đi đến bên cạnh Vân Khanh, lo lắng cầm tay nàng, Vân Khanh chậm rãi lắc đầu, nhẹ mỉm cười, ý bảo mình không bị thương.

Nhưng, lúc xảy ra chuyện, bóng người trắng thuần lao tới đó, bởi vì giữa đường đụng trúng Vân Khanh, bị lực phản lại phía sau, ngã xuống đất.

Kế hoạch Vi Ngưng Tử là giả bộ không cẩn thận ngã vào người Ngự Phượng Đàn, ai ngờ vận may không tốt, đụng vào Vân Khanh, vô ý té ngã, ngược lại đem Vân Khanh xô vào lòng hắn, đáy mắt mang theo tia ghen ghét, thầm mắng Vân Khanh là khắc tinh trời sinh của nàng ta, cướp đi tài phú to lớn vốn là của nàng ta và mẹ thì thôi đi, hôm nay còn cố ý đi ra, hại nàng ta té trên mặt đất. (~”~)

May mắn thế tử chỉ là thuận tay mà thôi, không bị nàng hấp dẫn, chứng minh Vân Khanh không biết xấu hổ, nhảy vào ôm người ta không thành công.

Xem ra Cẩn Vương thế tử không thích loại nữ tử như Vân Khanh kia, vậy nàng vẫn còn hy vọng, vì thế nàng lập tức thay đổi phương pháp, thấy Cẩn Vương thế tử không chú ý tới nàng, nàng liền duyên dáng la “ối” thật to, hai tay nắm mắt cá chân, giả như bị thương không thể đứng lên được.

(Chu: k đứng được thì khỏi đứng, hừ)

Tiếng gọi này bao hàm xinh đẹp, thống khổ cùng cầu viện (xin giúp đỡ),rốt cuộc khơi gợi được ánh mắt của Ngự Phượng Đàn nhìn qua.

Bước đầu tiên Vi Ngưng Tử thành công, ý chí chiến đấu càng mạnh, ngay sau đó khuôn mặt trắng mềm ngẩng lên, hai mắt đẫm lệ, rưng rưng nhìn Ngự Phượng Đàn, dịu dàng nói: “Ta không đứng dậy được, hình như chân bị bong gân rồi.”

Ánh mắt nàng giống như con thỏ nhỏ bị thương, rất đáng thương, phối hợp với xiêm y mộc mạc, như một đóa hoa trắng nhỏ đứng lặng đón gió.

Huống chi, diễn xuất này, Vi Ngưng Tử đã luyện tập trước gương trên một ngàn lần không ngừng, mỗi động tác của nàng đều được tỉ mỉ trù tính qua rồi, eo cong thon thả, lông mày tinh tế như cành liễu nhăn lại, đôi môi hồng không son hơi trắng bệch, vào lúc này phát huy sự mềm yếu tới cực hạn.

Trong mắt nàng thể hiện sự chờ mong, nàng đang chờ đợi con mồi cường đại (thế lực hùng mạnh) mắc câu.

Ngự Phượng Đàn nhìn nàng một cái, trong mắt dần dần rực rỡ, ý cười ở khóe miệng càng ngày càng đậm, vẻ mặt của hắn khiến Vi Ngưng Tử càng thêm chờ mong, nam nhân trời sinh thương tiếc kẻ yếu, với chiêu này trước đây, nàng đã chiếm được sự yêu thích của không ít nam nhân trong kinh thành.

Nàng nhất định sẽ thành công.

Sau đó, quay đầu quan sát hành động của Vi Ngưng Tử một lúc, trong lòng thầm lắc đầu cảm thán chính mình đời trước bại dưới tay nàng ta không oan uổng chút nào, đã là nam tử khó thoát khỏi cạm bẫy của Vi Ngưng Tử.

Nơi này đang có một nhân chứng này? Trong lòng nàng thầm châm biếm, ánh mắt nhìn sang nam nhân phía sau Ngự Phượng Đàn.

Mà Cảnh Hữu Thần đứng trước cửa viện cách đó không xa, vừa rồi mới vào cửa liền thấy một cô nương đi ra, bị ngã, bản năng vươn tay muốn đỡ lấy, lại không biết vì sao thân hình cô nương đó giữa đường chuyển hướng, ngã về hướng Cẩn Vương thế tử.

(hà, là anh thế tử làm chứ ai ^^)

Thế mà Cẩn Vương thế tử xửa nay không thích gần nữ tử lại đón lấy nàng, hắn từ nhỏ đã tập võ, thị lực tốt hơn người thường, tất nhiên nhìn thấy động tác nhẹ nhàng của Cẩn Vương thế tử đối với cô nương đó, thậm chí trong phút chốc ánh mắt còn mang lo lắng nữa.

Cô nương như thế nào có thể khiến Cẩn Vương thế tử đối xử khác hẳn? Hắn không khỏi nảy sinh tò mò.

Chỉ thấy cô nương đó tóc đen dài, vấn lại thành búi mây, trên tóc cài cái lược có hình bươm bướm đậu lên hoa mẫu đơn, trên người mặc áo ngoài hồng hoa anh đào từ ngực xuống thắt lưng, bên dưới váy hồng xòe ra, khi gió nổi lên thổi bay làn váy của nàng, từng tầng tầng lớp lớp xòe ra, đứng trong đám cô nương đủ mọi độ tuổi, một chút cũng không bị thiên kim xinh đẹp, ánh sáng bắn ra bốn phía che lấp hào quang của nàng, ngược lại càng phụ trợ nàng càng thêm nổi bật.

Trong đào phấn bay tán loạn, nàng đứng trong đó giống như vua của loài hoa, một đôi mắt phượng ung dung, cao quý, tức giận giống như mây mù lượn lờ, tăng thêm cảm giác cao quý thần bí, dù vì tuổi còn nhỏ, trên mặt có chút ngây ngô, nhưng vẫn có thể thấy sau này trưởng thành nhất định có thể nổi tiếng khắp thiên hạ.

Trong kinh rất nhiều danh môn quý nữ, từ nhỏ đã được dạy phải có lễ nghi có lễ độ, khí chất cao quý, hắn lúc nhỏ hiểu biết không ít, chưa bao giờ nghĩ đến, bên ngoài kinh thành cũng có thể nhìn thấy nử tử ung dung như vậy, trong vô số các bụi hoa đi qua đi lại, cũng không rời mắt khỏi nàng được, khó trách làm cho Cẩn Vương thế tử tương trợ.

Ngoài ra, hắn còn cảm thấy cô nương trước mặt này hình như có chút quen quen, giống như hai người đã gặp nhau rồi, lục tìm trong trí nhớ, lại vẫn không tài nào nhớ ra được.

Khi Vân Khanh nhìn đến, liền bắt gặp ánh mắt Cảnh Hữu Thần đang nhìn mình, nàng nhìn y phục màu lam sẫm hoa văn, diện mạo nam tử ôn hòa, chậm rãi nở nụ cười.

Tươi cười rực rỡ như vậy giống như mang hoa sen khắp nơi đang nở rộ, nhất thời chạm vào trái tim hắn, khiến trong nháy mắt ánh mắt hắn sáng bừng lên. Nhưng chỉ ngăn ngủi, phút chốc liền phục hồi tinh thần, lần này hắn đến Dương Châu là có nhiệm vụ trong người, cũng không phải vì nữ sắc mà đến.

Nhưng mà, trong đầu hắn hiện lên nụ cười vừa rồi của nàng, tuy rằng sáng lạn, nhưng cũng khiến hắn có một loại hương vị không nói nên lời. Đến cuối cùng là làm sao vậy? Hắn cúi đầu suy nghĩ, lại vừa ngẩng đầu, ánh mắt cô nương đó vẫn như trước không rời đi, nụ cười đó vẫn nở rộ chưa từng mất đi. Tươi cười này nhìn đẹp lắm, nhưng khi ánh mắt hắn nhìn đến đôi mắt đó, đôi mắt phượng cao quý không nói nên lời, hắn chậm rãi phát hiện, đôi mắt đó không hề cười, một chút cũng không.

Thậm chí mang một loại máu lạnh cùng lạnh lùng, giống như sương mù che khuất vách núi đen, bên trong có vạn trượng vực sâu, chờ hắn từng bước từng bước rơi vào sinh tử, không trở về được.

Ngự Phượng Đàn phát hiện khóe miệng Vân Khanh đang cười, ánh mắt lại nhìn phía sau hắn, có một nam nhân đang đứng đó, hắn rất không vui. Đôi mắt hiện lên một tia không ngờ, liền thu hồi ánh mắt, bước lên hai bước, nhìn như vô ý di chuyển thôi, vừa đúng chặn tầm mắt của Vân Khanh cùng Cảnh Hữu Thần, cắt đứt “tình nồng bao la” chướng mắt của hai người bọn họ.

(ha ha, chưa chi mà đã “chướng mắt” rồi ^^)

Trong lòng cười thầm, sau đó, đối với ánh mắt bốn phía, khóe miệng cong lên tươi cười mang ý nghĩa sâu sắc (ý vị thâm trường),quay đầu nhìn Vi Ngưng Tử còn đang ở trên mặt đất với dáng vẻ cám dỗ người, vươn tay trắng noãn thon dài ra.

Vi Ngưng Tử mừng rỡ, chiêu này của nàng quả nhiên lúc nào cũng dùng được cả, vội vàng đưa tay nhỏ bé của mình đặt vào trong tay ngọc bạch của Ngự Phượng Đàn, ngực đập bùm bụp không ngừng.

Nhìn vẻ mặt Vi Ngưng Tử xấu hổ cùng nhát gan, ánh mắt chứ lệ quang, mềm yếu còn có ý mê hoặc, khóe môi Ngự Phượng Đàn cong lên càng lúc càng cao, tay hắn kéo nhẹ Vi Ngưng Tử đứng lên, sau đó, một tay khác còn đỡ cánh tay của nàng.

Theo góc độ của những người khác, nhìn thấy là Cẩn Vương thế tử bị ánh mắt của Vi Ngưng Tử hấp dẫn, đối với nàng thương yêu, nhất thời rước lấy vô số ánh mắt ghen tị của các cô nương khác.

Trong bầu không khí bị hoa thơm cỏ lạ khắp nơi hâm mộ, ghen tị, căm thù, Vi Ngưng Tử hưởng thụ quan sát nam tử dịu dàng trước mặt, cho đến khi hắn ở bên tai nàng, nhẹ nhàng nói một câu: “Ngại quá a, ta, không thích loại nữ tử như ngươi.”

Tiếng cười bên tai rõ ràng mang theo trêu tức cùng khinh thường, còn có nụ cười máu lạnh từ trong xương, giống như cơn lốc xoáy, trong nháy mắt cuốn đi tất cả vui mừng của Vi Ngưng Tử, vì tức giận, vì chỉ trong nháy mắt thay đổi quá lớn, không thể ngăn chặn được, mặt nàng nhanh chóng hơi đỏ lên, ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn nam tử trước mặt.

Vẻ mặt của hắn vẫn đang cười, trong ánh mắt hắn lại không có vẻ tươi cười, lúc đầu mắt hẹp rõ ràng sáng ánh lửa, sau lại dường như hóa thành một hố băng, chỉ có máu lạnh cùng lạnh lùng vô tận mà thôi.

Vi Ngưng Tử bị nam nhân trước mặt dọa sợ, nàng không khỏi lùi lại vài bước, lại không biết vẻ mặt như vậy ở trong mắt các cô nương khác lại trở thành thẹn thùng, vui mừng, khơi mào ghen tị không thể kìm chế của các nàng.

Vô số ánh mắt nhìn hắn, giống như mắt lưới mà nàng không thể xem nhẹ, nàng đã hiểu dụng ý của nam nhân trước mặt này rồi.

Hắn cố ý làm vậy.

Hắn vì sao lại làm vậy với nàng? Bọn họ rõ ràng mới gặp nhau lần đầu mà, nàng chưa làm gì cả, chỉ là muốn hắn chú ý mình thôi mà.

Xong chuyện, Ngự Phượng Đàn thu tay về, nữ nhân giống Vi Ngưng Tử như vậy hắn gặp nhiều rồi, nhiều đến mức hắn thấy phiền chán, nếu thích trở thành người được muôn người hâm mộ, nhìn ngó, hắn để nàng được như ý.

Nhưng mà, hắn cũng muốn nói thật lòng ra, không thể oan ức chính mình được, hắn hoàn toàn không thích loại nữ nhân này, nói như vậy, sau này nàng sẽ không lại tiếp cận hắn, tự rước lấy nhục nữa.

Giải quyết bên này, không biết Khanh Khanh có nhìn ra mình vì nàng báo thù không, Ngự Phượng Đàn ngẩng đầu tìm bóng dáng Vân Khanh, đúng lúc bắt gặp ánh mắt nàng chán ghét nhìn mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.