Cẩm Tú Nông Môn Tiểu Phúc Nữ

Chương 4: Chương 4: Thức tỉnh 4




Lưu thị thật sự không nhịn được, hung ác xông lên trước kéo lấy tóc của Triệu thị : “Bụp bụp bụp”

Liên tiếp cho nàng ta vài cái tát!

Lưu thị đỏ mắt, giống như một con sói hung hăng ngậm lấy con mồi, gắt gao kéo lấy tóc Triệu thị không chịu bỏ, dùng sức véo thịt mỡ trên người nàng.

Chỗ nào có thịt liền véo thật mạnh vào đó!

Hận không thể trả lại hết cho nàng ta những đau đớn mà con gái nàng ấy phải chịu!

“A, đau chết ta rồi! Lưu thị, ngươi có phải bị điên rồi không! Buông tay ra! A……”

Đừng nhìn Triệu thị hơn một trăm cân, lại vô cùng béo tốt, nhưng thân thể rất yếu ớt!

Bị Lưu thị người làm nông nhiều năm nắm tóc không bỏ, tránh cũng tránh không được, đau đến nỗi kêu oai oái.

Lưu thị vừa cấu vừa véo, chỉ cần nghĩ đến vừa nãy sắc mặt Huyên Bảo biến thành màu đen, còn có vết hằn hồn hồng tím tím do bị cấu véo trên người, nàng ấy càng thêm dùng sức: “Ta điên rồi đó! Ai bảo ngươi véo Huyên Bảo của ta! Ta bóp chết ngươi!”

Nàng ấy không phải nói giỡn!

Huyên Bảo hôm nay nếu có chuyện gì không hay xảy ra, nàng ấy liền giết Triệu thị!

Triệu thị đau đến mức không thể chịu nổi, nắm lấy cơ hội đẩy Lưu thị ra, thân thể cao lớn cũng theo đó ngã ngồi trên mặt đất, tóc đều bị đứt một đống lớn.

Lưu thị bị đẩy lảo đảo lùi về phía sau vài bước, thân thể đột nhiên như bị cái gì đỡ lấy, đứng vững!

Nàng ấy cũng không để ý, dùng sức vứt bỏ nắm tóc trong tay, oán hận trừng mắt nhìn Triệu thị, há mồm thở dốc.

Nếu ánh mắt có thể giết người, Triệu thị đã bị giết cả trăm lần rồi!

Trên đầu, trên mặt, trên người đều đau đến nóng rát khiến Triệu thị không cam lòng, hận không thể xông lên đi dùng thân thể đè chết Lưu thị.

Chỉ là ánh mắt của Lưu thị kia như một con sói hung dữ, làm nàng ta sợ hãi, nàng ta nghĩ nghĩ gì đó, tròng mắt xoay chuyển, ôm bụng, ngồi dưới đất, hô to: “Ai da, ta bụng đau quá, nhất định là đã động thai rồi. Nương, cứu mạng với! Cứu ta với! Ta bị Lưu thị đánh nên đã động thai rồi, nếu đứa trẻ không giữ được thì sao đây ! Đau quá. Cứu mạng với! Trời ơi, không có vương pháp, lại có thể đi đánh một người đang có mang……”

Đau chết mất! Nàng ta nhất định phải bắt Lưu thị đền bạc cho nàng ta, như vậy nàng sẽ có tiền để đi đánh bạc, đem số bạc đã thua bù về.

Lưu thị sắc mặt trắng nhợt, xong rồi, nàng đã quên mất trong bụng của Triệu thị đang mang thai đứa con của tam ca.

Dù sao Triệu thị nửa năm trước bởi vì có hỉ gả vào, từ khi gả vào bụng đã lớn như vậy, hiện tại bụng cũng lớn như vậy, béo như vậy ai còn nhớ là nàng ta mang bầu bảy tháng chứ?

Nàng ấy sẽ không làm hại đến thai nhi trong bụng nàng ta chứ?

“Mẹ, hay là mời bà đỡ?” Lưu thị hận Triệu thị, nhưng cũng không muốn làm tổn thương đứa con trong bụng nàng ta.

Bà Lôi chỉ cảm thấy Triệu thị đang ngứa đòn, cũng đã quên mất nàng ta có hỉ: “Ngươi đi mời đại phu và bà đỡ đi, mau gọi lão tam trở về.”

Triệu thị lập tức thay đổi sắc mặt, vội nói: “Ôi chao, ta đột nhiên không đau nữa, không cần mời đại phu, cũng không cần mời bà đỡ!”

Triệu thị chịu đựng cái mông đau, nỗ lực bò dậy.

Lưu thị / Bà Lôi: “...”

Như vậy đã không đau rồi?

Nhược Huyên nhìn thoáng qua bụng của Triệu thị, trên mặt hiện lên một chút hoài nghi.

Nàng chỉ là một ngọn cỏ huyên yếu ớt mọc bên bờ sông Nhược Thủy, ngoài tiên nhân ra, nàng chưa gặp một con người nào, sao có thể biết con người lại gian trá như vậy?

Nàng chỉ là tò mò hỏi: “Nương, trong bụng của bà ta không có thai nhi, vì sao lại động thai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.