Quả nhiên, Tử Ngư cũng không thể tìm được nhà của mình. Tuy vậy, Kiều Kiều vẫn chẳng hề nản lòng.
– Vậy đệ nói xem, đệ đến đây cùng với ai? Người lớn nhà đệ nói muốn đi đâu? –
Lúc hai người đứng trong một con hẻm nhỏ, Kiều Kiều gặng hỏi.
Tử Ngư vừa dùng ngón tay vẽ lên mặt đất vừa nói :
– Đệ đi cùng với mẫu thân, tổ mẫu, Nhị thúc, Nhị thẩm và các tỷ tỷ,
muội muội. Nhưng đệ lại không biết mọi người định đi đâu. Đệ chỉ biết:
vì phụ thân đã mất, Nhị thúc lại bị bệnh nên tổ mẫu mới nói mọi người
phải rời khỏi kinh thành.
Tuy rằng, Tử Ngư chỉ nói vài câu ít ỏi nhưng Kiều Kiều cũng hiểu được vài phần. Nếu như gia đình của cậu bé chỉ đi ngang qua đây thì tất
nhiên là sẽ không có nhà ở đây được.
– Vậy nơi đệ ở trông như thế nào? Chỗ đó có chưởng quầy và tiểu nhị ca phải không?
– Ồ! Ca ca! Sao huynh lại biết vậy? Có. Đúng là có nha. – Tử Ngư gật đầu thật mạnh nói, ánh mắt tỏa sáng.
– Vậy thì tốt rồi. – Kiều Kiều mỉm cười nói.
Họ Quý, gia đình giàu có, chỉ đi ngang qua đây, khách điếm….Quả thực có rất nhiều manh mối.
Nếu hỏi tại sao Kiều Kiều lại không tin quan phủ, nguyên nhân đại
khái là do nàng xem quá nhiều phim truyền hình. Nàng luôn cảm thấy quan
phủ địa phương hầu như đều cấu kết với các thế lực hắc ám. Bởi vậy, nàng cần phải cẩn thận gấp đôi. Nhờ bọn họ giúp đỡ không bằng tự mình đi
tìm, độ an toàn sẽ cao hơn một chút.
Kiều Kiều đóng giả thành một đứa bé ngây thơ, lời nói vô cùng ngọt
ngào hỏi thăm người qua đường, quả nhiên đã thu thập được một chút manh
mối.
Khi Kiều Kiều quay lại con hẻm nhỏ lần nữa, nàng vội vàng kéo Tử Ngư lại hỏi:
– Đệ đã từng nghe đến tên khách điếm Hỉ Danh chưa?
Tử Ngư nghiêng đầu suy nghĩ một lát, ngay sau đó đã vui sướng nói :
– Đúng rồi, đúng rồi, hình như đệ ở chỗ đó đó.
Nghe thấy Tử Ngư nói như vậy, cuối cùng Kiều Kiều cũng nhẹ nhõm thở dài một hơi.
– Tốt lắm! Bây giờ chúng ta đi. Ta sẽ mang đệ đi tìm mẫu thân của đệ.
Lúc Kiều Kiều mang theo Tử Ngư với dáng vẻ bẩn thỉu nhếch nhác xuất
hiện ở khách điếm, những người trông coi ở đó đã nhìn hai người với ánh
mắt không tin tưởng lời họ nói.
– Các ngươi nói các ngươi tìm ai? – Người đàn ông mặc trang phục bộ khoái của quan phủ không ngừng hỏi đi hỏi lại nhiều lần.
– Tôi tìm Quý lão phu nhân. – Kiều Kiều vừa kéo Tử Ngư vừa cảnh giác nhìn xung quanh.
– Quý tiểu thiếu gia phải không? Vị tổng bộ đầu kia thử hỏi Tử Ngư.
Tử Ngư liếc mắt nhìn Kiều Kiều một cái, không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ trốn phía sau nàng.
– Tử Ngư………… – Một giọng nữ bén nhọn vang lên. Chỉ thấy một người phụ nữ khoảng hơn hai mươi tuổi lao ra ôm cổ Tử Ngư.
– Mẫu thân……… – Tử Ngư kêu ”Oa” một tiếng, sau đó lập tức òa khóc nức nở.
Kiều Kiều thấy Tử Ngư cuối cùng đã tìm thấy mẫu thân, khẽ cắn cắn môi mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ ”tốt quá”!
– Tử Ngư! Tiểu Tử Ngư của mẫu thân. Con khiến mẫu thân sợ muốn chết.
Con hù chết mẫu thân rồi có biết không? Đứa con bé bỏng đáng thương của
ta. Con sao lại trở về được? Con làm thế nào mà tìm được về đây………. –
Người phụ nữ kia gắt gao ôm chặt Tử Ngư trong lòng, không chịu buông
tay.
Lát sau, lại có mấy nữ quyến từ trên lầu xuống chạy xuống, trông thấy cảnh này, đều xúc động lau nước mắt.
– Tốt rồi. Tốt rồi. Khả Doanh! Mau buông Tử Ngư ra đi. Tử Ngư không có việc gì quay về là tốt rồi, quay về là tốt rồi!
Kiều Kiều nhìn qua, người vừa lên tiếng là một lão phu nhân khoảng
trên năm mươi tuổi, quần áo cũng không quá hoa lệ nhưng đầu tóc lại được vấn lên rất cẩn thận, gọn gàng. Mặc dù sắc mặt có vẻ tái nhợt nhưng
nhìn qua cũng có thể đoán được lúc còn trẻ bà ấy cũng là một người con
gái vô cùng xinh đẹp. Mà loại phong thái giàu sang phú quý kia thì người khác vĩnh viễn không thể bắt trước được.
– Tiểu tử! Cháu đã đưa Tử Ngư về đây sao? – Bà nhìn về phía Kiều Kiều đang đứng ở bên cạnh cửa hỏi.
Kiều Kiều gật gật đầu.
– Ca ca đã cứu tôn nhi đó. Ca ca rất giỏi. Huynh ấy còn đánh người
xấu nữa ạ. – Tử Ngư vội vàng rời khỏi vòng ôm của mẫu thân, chạy nhanh
đến giữ chặt tay của Kiều Kiều.
– Vậy sao? Tài giỏi như vậy ư? Ngay cả việc như vậy mà hai đứa cũng
làm được? – Lão phu nhân vừa lau nước mắt vừa mỉm cười nhìn hai người.
Khi lên đến trên lầu Kiều Kiều mới biết, lầu hai của khách điếm này
đã được Quý gia bao chọn, ngoại trừ vị tổng bộ đầu kia thì những người
khác đều không được đi lên trên này.
– Quý lão phu nhân! Tiểu thiếu gia đã trở về, bây giờ thì ngài đã có
thể yên tâm rồi. – Vị tổng bộ đầu kia rốt cục cũng có thể thở dài nhẹ
nhõm một hơi. Người bị lạc là ai chứ? Tiểu tử kia chính là cháu ngoại
của An thân vương đấy. Nói ra thì chuyện này đúng là một chuyện động
trời. Huyện lệnh của bọn họ ngày ngày đều phải qua đây đưa tin, chứ đừng nói đến một tiểu bộ đầu là hắn.
– Mấy ngày nay, Chu bộ đầu vì giúp đỡ chúng tôi mà vất vả tìm kiếm
khắp nơi, cũng mệt mỏi nhiều rồi. Hiện tại, Tử Ngư cũng đã trở về. Bọn
cướp cũng đã bị sa lưới. Các vị cũng trở về nghỉ ngơi. Mấy ngày nay vất
vả cho các vị quá!
Chu bộ đầu vội vàng xua tay nói :
– Sao ngài lại nói vậy, đây đều là việc chúng tôi nên làm. Tiểu thiếu gia đã trở về, có lẽ mọi người cũng có nhiều chuyện muốn hỏi. Tôi cũng
không nấn ná ở đây nữa, quấy nhiễu chuyện vui của mọi người. Về phần mấy thị vệ kia, tạm thời vẫn nên để cho bọn họ canh giữ ở đây, như vậy cũng an toàn hơn, ngày mai tôi sẽ lại đến.
– Vậy thì làm theo lời của ngài đi. – Lão phu nhân vô cùng hiền hoà nói.
Sau khi Chu bộ đầu rời đi, lão phu nhân nhìn Kiều Kiều nói :
– Tiểu cô nương! Cám ơn cháu đã cứu Tử Ngư.
Ồ! Kiều Kiều ngẩng đầu với vẻ kinh ngạc. Chỉ thấy trong mắt lão phu
nhân là vẻ bình thản trấn tĩnh, chắc chắn bà ấy đã biết nàng là một bé
gái.
– Ngài không cần phải cảm ơn đâu ạ! – Kiều Kiều không biết làm thế
nào cho đúng, trong lòng cảm thấy bối rối nên vội vàng trả lời. Giống
như ở trước mặt lão nhân gia này, mọi bí mật của nàng đều bị bại lộ.
Lão phu nhân lắc đầu nói :
– Cảm ơn cháu, cho dù thế nào thì một người có thể giúp đỡ người khác đã là tốt rồi. Hơn nữa, cháu chẳng qua cũng chỉ là một đứa bé, lại có
thể giúp đỡ Tử Ngư, đưa Tử Ngư về tận đây thì đối với Quý gia nhà ta mà
nói, cháu chính là ân nhân.
Kiều Kiều nghe lão phu nhân nói như thế, ngượng ngùng đến mức khuôn mặt đỏ bừng nhưng nàng vẫn cất giọng trong trẻo đáp lời :
– Cháu không dám nhận đâu ạ.
Nghe nàng nói vậy, lão phu nhân bật cười:
– Đứa nhỏ này! Cháu ngoan lắm. Chúng ta nên cảm ơn cháu mà. Cháu từ
chối như vậy lại khiến cho chúng ta cảm thấy áy náy lắm. Cháu tên là gì? Nhà cháu ở đâu?
Kiều Kiều im lặng một lát nhưng vẫn mở miệng đáp :
– Cháu tên là Quý Kiều Kiều, là một đứa bé ăn mày ạ.
– Quý Kiều Kiều? Không ngờ cháu cũng mang họ Quý, xem ra chúng ta thực sự có duyên phận. Vậy cháu là người ở đâu?
Kiều Kiều thấy lão phu nhân hỏi nàng như vậy, cũng không trả lời ngay, ánh mắt nhìn lão phu nhân với vẻ đề phòng.
– Kiều Kiều đừng sợ. Lão thân không có ác ý gì đâu. Nếu Kiều Kiều
không có nơi nương tựa thì không biết cháu có đồng ý đi cũng gia đình
chúng ta về phương Nam hay không? – Lão phu nhân từ tốn nói.
Phương Nam? Kiều Kiều kinh ngạc trừng lớn mắt .
– Ngài nói đi… đi đâu ạ?
– Chúng ta muốn trở về quê nhà ở phương Nam, không biết Kiều Kiều có
muốn đi cùng chúng ta hay không? Tiểu cô nương! Cháu đừng sợ, không nói
đến việc cháu đã cứu Tử Ngư, nhìn thấy cháu không nơi nương tựa, phiêu
bạt khắp nơi như vậy, lão thân cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Kiều Kiều nhìn lão phu nhân với vẻ thận trọng, lão phu nhân này khiến cho nàng có cảm giác bà là một người rất tốt. Tuy rằng trông dáng vẻ bề ngoài thì bà là một người cẩn thận tỉ mỉ, thậm chí có chút nghiêm khắc
nhưng trên thực tế, khi bà nói chuyện với nàng thái độ lại vô cùng dễ
gần, khiến cho người ta có cảm giác bà là một người vô cùng khiêm tốn,
nhã nhẵn.
Nàng khẽ nhìn quanh những người trong phòng, thấy cả phòng đều là nữ quyến, không có một người đàn ông nào mới khẽ mở miệng nói:
– Cháu…Cháu kỳ thật là có gia đình. Nhưng…nhưng nhà của cháu hiện tại cũng chỉ còn một mình cháu…Cháu…cháu sợ bị đói chết nên…nên mới bỏ nhà
đi.
Lão phu nhân thấy nàng có hoàn cảnh đáng thương như vậy, khẽ thở dài một tiếng, nói:
– Đúng là thời đại bi ai mà.
Tuy không biết vì nguyên nhân gì nhưng chỉ vài từ ngắn ngủi như vậy
trong phút chốc lại khiến cho Kiều Kiều có cảm giác rất quen thuộc. Tại
sao bà lại dùng thời đại mà không phải là triều đại chứ?
Tuy Kiều Kiều đã biết mình xuyên đến một triều đại không có trong
lịch sử nhưng nàng cũng chỉ là một đứa trẻ, lại sinh sống trong một thôn trang hẻo lánh nên nàng cũng không biết hoàn cảnh bên ngoài ra sao.
– Cháu đã bỏ đi thì không cần phải lo lắng nhưng chuyện khác. Tạm
thời, cháu cứ ở nơi này đã. Thái Ngọc! Ngươi mau đưa Kiều Kiều đi tắm
rửa một lát, sau đó an bài cho nàng một phòng để nghỉ ngơi. Chắc nàng
cũng mệt mỏi rồi, có chuyện gì thì ngày mai hẵng nói.
Nữ tử đứng bên cạnh lão phu nhân lập tức lên tiếng, sau đó vội vàng
đi đến dắt tay Kiều Kiều. Mặc dù Kiều Kiều cảm thấy có chút do dự nhưng
vẫn đi theo. Chắc là không có chuyện gì đâu? Kiều Kiều thầm nghĩ.
Lão phu nhân vẫn luôn quan sát lời nói và cử chỉ của Kiều Kiều, sau
khi thấy nàng đi khỏi, lập tức ra hiệu cho một bà tử ở bên cạnh, bà ta
thấy vậy vội vàng gật đầu rồi đi ra cửa. Tiếp đó, bà lại quay sang bên
cạnh nói:
– Vân nương! Trước kia, con luôn nói con mãi mà không thể sinh được
một đứa con gái, không biết lúc này, con có nguyện ý nhận thêm một đứa
con gái hay không?
Lão phu nhân vừa nói xong. Người phụ nữ tên là Vân nương lập tức
ngẩng đầu vẻ kinh ngạc. Mà những người còn lại trong phòng cũng thấy có
chút kinh ngạc. Mặc dù vậy, Vân nương cũng chỉ khẽ sửng sốt trong giây
lát rồi lập tức gật đầu nói:
– Tất cả đều nghe theo ý của mẫu thân.
Lão phu nhân mỉm cười, khẽ vẫy tay với Tử Ngư, Tử Ngư vội vàng chạy đến ôm cổ của bà.
– Tử Ngư! Cháu có thích vị tỷ tỷ này không?
Tử Ngư vẫn chưa hiểu vấn đề vội đáp ngay:
– Nhưng huynh ấy là ca ca mà?
– Tử Ngư cháu nhìn lầm rồi. Nàng là một tỷ tỷ đó, là một tỷ tỷ tốt bụng. – Lão phu nhân đáp.
– Tỷ tỷ ư? Sao lại là tỷ tỷ được ạ? Cháu gọi tỷ ấy là ca ca, tỷ ấy cũng đáp lời mà. – Tử Ngư nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu.
– Vì lúc đó rất nguy cấp nên tỷ tỷ mới không có thời gian giải thích
với Tử Ngư. – Lão phu nhân khẽ vỗ vỗ lưng Tử Ngư, giảng giải cho cậu bé
hiểu.
Lúc này, bụng của Tử Ngư khẽ kêu lên ”ọc ọc” . Lão phu nhân thấy vậy vội quay sang nhìn Vân nương nói :
– Vân nương! Con mau dắt Tử Ngư đi rửa mặt mũi, thay quần áo đi, sau đó chúng ta sẽ ăn cơm.
Có lẽ là do quá mệt mỏi nên Kiều Kiều chỉ ăn qua loa vài thứ, rồi lập tức lên giường ngủ say. Tuy tinh thần luôn trong trạng thái khẩn trương cao độ nhưng sau khi trấn tĩnh lại thì nàng lập tức ngủ rất say.
Ngày hôm sau, lúc nàng vừa mới tỉnh lại, đầu óc vẫn còn trong trạng
thái mơ hồ, cũng không biết là mình đang ở đâu, ngẩn người ngồi trong
đống chăn đệm.
Một lát sau, nàng mới nhìn thấy Thái Ngọc – người tối hôm qua đã chăm sóc cho nàng bước vào, nói:
– Tiểu thư đã dậy rồi? Nô tỳ đã mang nước đến đây rồi. Sau khi tiểu thư rửa mặt xong, là có thể ăn sáng rồi ạ.
Một tiếng tiểu thư kia ngay lập tức đã khiến cho Kiều Kiều đỏ bừng mặt, nói:
– Tôi….tôi không phải là tiểu thư gì đâu.
– Lão phu nhân nói người là cháu gái út của bà thì người dĩ nhiên là
tiểu thư rồi ạ. – Thái Ngọc vừa dịu dàng lau mặt lau tay cho Kiều Kiều
vừa nói, sau đó nàng ấy lại tiếp tục giúp Kiều Kiều thay quần áo, trang
điểm, khiến Kiều Kiều trong phút chốc đã biến thành một tiểu mỹ nhân
xinh đẹp.
Thái Ngọc nhìn trái nhìn phải một lượt, khẽ gật đầu, nói:
– Rất đẹp. Tiểu thư! Lão phu nhân đang chờ người ở gian chính. Chúng ta mau qua đó thôi.
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, khiến cho Kiều Kiều không kịp
tiếp nhận mọi chuyện. Thái Ngọc nhanh chóng giúp nàng chỉnh đốn y phục
rồi đưa đến gian chính.
Vừa trông thấy Kiều Kiều bước vào cửa, lão phu nhân đã bật cười nói:
– Ta đã biết, Kiều Kiều quả nhiên là một tiểu mỹ nhân mà.
Đêm qua, sau khi tắm rửa xong xuôi, vì quá mệt mỏi nên Kiều Kiều cũng chưa kịp dùng bữa với gia đình của lão phu nhân. Nàng chỉ ăn qua loa
một chút rồi đi ngủ. Vậy nên hôm nay gặp lại, mọi người trong phòng đều
cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
– Kiều Kiều mau đến đây.
Sau khi kéo Kiều Kiều vào trong lòng, lão phu nhân quan sát nàng từ trên xuống dưới một lượt, sau đó mới hỏi:
– Kiều Kiều! Cháu có bằng lòng làm cháu gái của gia đình chúng ta không?
Kiều Kiều kinh ngạc ngẩng đầu, cả người giống như ngơ ngẩn. Thấy vậy, lão phu nhân lại nói tiếp:
– Cháu có đồng ý làm cháu gái của gia đình chúng ta, làm tỷ tỷ của Tử Ngư hay không?
– Tại…tại sao ạ? Là..là…bởi vì..vì cháu đã cứu Tử Ngư ư? – Kiều Kiều lắp bắp hỏi.
Kiều Kiều dĩ nhiên biết, hiện tại đối với nàng, lựa chọn như vậy là
tốt nhất nhưng nàng vẫn không thể khống chế được bản thân mở miệng hỏi.
Sau đó, nàng lại có chút hối hận khẽ cắn cắn môi.
Lão phu nhân khẽ xoa đầu của nàng, dịu dàng nói:
– Giữa người với người cũng có duyên phận, Kiều Kiều với gia đình
chúng ta cũng có thể xem như là hữu duyên, đã có duyên với nhau thì sao
chúng ta lại không thể trở thành người một nhà chứ?