Edit: Minnamin
Beta: Chuông Gió
Trên chiếc xe ngựa đang lăn bánh, Kiều Kiều dại ra nhìn bên ngoài một lúc
lâu cũng chưa hoàn hồn. Nàng thật không rõ tại sao chỉ trong chớp mắt
nàng đã biến thành con gái nuôi nhà họ Quý.
Ban đầu nàng cứu Tử Ngư chưa bao giờ vì mong được báo đáp, sau đó hai người luôn phải chạy trốn, nàng không có thời gian nghĩ đến những chuyện này. Hôm đó sau khi tắm rửa sạch sẽ, đặt mình xuống giường thật ra nàng đã
nghĩ đến, nhưng cũng chỉ hy vọng có được một nơi nương thân, làm nô tỳ
cũng không sao.
Thật không thể nào ngờ nhà họ Quý lại nhận nàng làm con nuôi, không chỉ vậy còn giải quyết cả chuyện hộ tịch của nàng.
Tình hình nhà họ Quý ra sao nàng cũng không biết, nhưng nàng cũng hiểu Quý
gia không phải người bình thường, nghe nói ba tên cướp kia đã bị bắt.
Thì ra, trong số ba tên có một tên là cháu của bà vú bên cạnh Tử Ngư, do bị hắn lừa nên bà vú mới dẫn Tử Ngư ra khỏi phủ. Có điều lương tâm tên
cướp sớm đã bị chó gặm, thấy bà vú sống chết không giao Tử Ngư cho hắn
nên hắn đã nhẫn tâm sát hại bà.
Nào ngờ Quý lão phu nhân kiên trì không giao tiền chuộc, trừ phi nhìn thấy
Tử Ngư. Hai tên cướp không còn cách nào khác, đành phải trở về mang
người đến, mà bộ khoái âm thầm bám sau bọn chúng cũng không dám manh
động, đến khi chúng theo vết máu tìm được Lão nhị đang bị thương và phân công nhau đi tìm Tử Ngư thì bộ khoái mới dám khẳng định, đứa bé đã trốn thoát, bởi vậy cũng không dùng chúng làm mồi dẫn nữa, liền trực tiếp
bắt người tại trận.
Đang lúc mọi người lo lắng sốt ruột, không biết thằng bé Tử Ngư trốn đi đâu rồi thì Kiều Kiều lại dẫn nó về.
Sự việc tuy được Thải Ngọc kể lại sơ qua, nhưng Kiều Kiều biết trong đó
còn một đống vấn đề phức tạp khác. Quý lão phu nhân cũng không hề đơn
giản. Nếu bọn cướp đã bắt cóc được đứa trẻ thì nào có dễ bị tóm đến vậy, chắc hẳn lão phu nhân đã dùng kế sách gì đó.
– Kiều Kiều sao lại ngẩn người? – Quý lão phu nhân thấy Kiều Kiều dại ra, xoa xoa đầu nàng.
– Con chỉ là không thể tin được thôi ạ. – Kiều Kiều đáp.
Nghe nàng nói vậy, Quý lão phu nhân bật cười:
– Nhân khẩu nhà họ Quý ta khá đơn giản, Kiều Kiều đừng nghĩ nhiều, sau
này để Thải Ngọc hầu hạ con, có gì không biết con cứ hỏi Thải Ngọc. –
Quý lão phu nhân nói với nàng.
Kiều Kiều gật đầu:
– Con hiểu rồi ạ.
– Tiểu bối trong nhà trừ Tử Ngư ra chỉ có ba đứa bé con đã gặp rồi đó,
đều là con của lão nhị gia, đó là Tú Nhã, Tú Tuệ, Tú Mỹ. Nữ nhi đồng lứa với con đều lấy chữ Tú làm đệm, vậy bà cũng lấy tên cho Kiều Kiều nhé.
Tên Kiều Kiều của con có thể làm nhũ danh. – Quý lão phu nhân hỏi ý Kiều Kiều, sợ nàng không muốn, còn nói tên Kiều Kiều có thể làm nhũ danh.
Kiều Kiều cũng không chấp nhất gì cái tên, thấy lão phu nhân bận tâm đến cảm nhận của nàng, vội vàng gật đầu:
– Dạ được ạ, con cảm ơn bà.
– Tuy Kiều Kiều còn nhỏ, nhưng lại đem đến bình an cho mọi người, cảm
giác rất yên bình, hay là lấy một chữ Ninh làm tên đi. Tú Ninh, tú tuệ
an bình. – Quý lão phu nhân suy nghĩ một lúc rồi nói.
Kiều Kiều nghiêng đầu nhắc lại:
– Tú Ninh?
Rồi lại nhìn lão phu nhân:
– Tú tuệ an bình, con rất thích cái tên này. – Kiều Kiều ngửa mặt cười ngọt ngào.
Quý lão phu nhân nói:
– Tú Nhã thanh tú tao nhã, Tú Tuệ trong tú ngoại tuệ trung*, Tú Mỹ thông
minh mĩ lệ, Tú Ninh tú lệ an bình. Từ nay về sau, các cháu đều là cháu
gái của nhà họ Quý ta.
(*tú ngoại tuệ trung: bên ngoài thanh tú, bên trong thông minh (thông tuệ))
– Cảm ơn bà, cháu sẽ thật ngoan ngoãn.
Quý lão phu nhân cười ôn hòa, vỗ nhẹ đầu Kiều Kiều:
– Kiều Kiều đã học chữ bao giờ chưa?
Kiều Kiều lắc đầu.
Thấy nàng lắc đầu, Quý lão phu nhân nhíu mày, tinh tế đánh giá Kiều Kiều, sau đó rũ mắt xuống:
– Sau này trở về thành Giang Ninh, Kiều Kiều cùng học với Tử Ngư đi.
Người ta bảo nữ tử không tài chính là đức, nhưng nhà họ Quý ta không
nghĩ vậy. Theo ta thấy, biết chữ hiểu đạo lý, có học thức không bao giờ
là thừa. Mấy đứa Tú Nhã sau này cháu sẽ biết, chúng đều là những đứa trẻ ngoan, các cháu sẽ rất vui vẻ bên nhau.
– Dạ, đều nghe theo bà.
– Dù chưa chính thức bái tổ tông, nhưng hộ tịch cũng đã sửa xong rồi, dù
thế nào thì cháu cũng đã là tiểu thư Quý gia. Vân Nương về sau là mẹ
cháu, Vân Nương thân phận cao quý nên tính tình khó tránh có chút kiêu
kì, nhưng nó không quỷ kế đa đoan gì cả, đối xử với mọi người cũng hết
lòng hết dạ. Nếu nó răn dạy gì thì cũng không phải cố tình làm khó cháu, chỉ là nó thấy việc đó là không đúng thôi. Kiều Kiều hiểu được như thế
thì tốt. – Quý lão phu nhân không phải là người lấy quyền thế đè người,
nói những lời này hoàn toàn vì muốn tốt cho Kiều Kiều, điều này đương
nhiên Kiều Kiều cũng hiểu.
Kiều Kiều nghiêm túc gật đầu, lễ phép đáp:
– Xin bà yên tâm, Kiều Kiều hiểu ạ. Dù tổ mẫu hay mẫu thân, hay là những
người khác, đều đối với Kiều Kiều rất thật lòng, Kiều Kiều còn nhỏ, có
rất nhiều chuyện làm chưa tốt, nhưng Kiều Kiều sẽ cố gắng.
Quý lão phu nhân tán thưởng gật đầu:
– Ngoan.
Quý lão phu nhân phái Thải Ngọc vẫn đi theo mình cho Kiều Kiều. Kiều Kiều
biết, tên có chữ Thải đều là nha hoàn nhị đẳng trong phủ, theo nàng
thấy, lão phu nhân rất coi trong nàng. Nếu chỉ đơn giản vì cứu Tử Ngư mà được như vậy, Kiều Kiều cảm thấy hơi bất an, nhưng thấy Quý lão phu
nhân không nói gì thêm, nàng cũng dần yên tâm hơn.
Nơi này cũng không gần Giang Ninh, hai ngày trước Kiều Kiều đi cùng Quý lão phu nhân, sau đó lại đi cùng xe với Thải Ngọc, có thể thấy đây là do
lão phu nhân an bài. Kiều Kiều không quen thuộc Quý gia, nhưng Thải Ngọc từ nhỏ ở đó, cho hai người đi cùng xe cũng là để Kiều Kiều làm quen với Quý gia sớm hơn.
Tuy là con gái nuôi của Quý phu nhân nhưng hai người lại không tiếp xúc
nhiều với nhau. Giờ trừ Tử Ngư, Kiều Kiều chỉ thân với lão phu nhân và
Thải Ngọc.
– Thải Ngọc, tỷ kể cho ta nghe về Quý gia đi. Ta không biết gì hết, cảm
thấy mình giống như con ruồi không đầu ấy! – Kiều Kiều hít hít, pha trò
nói.
Thải Ngọc bật cười, gật đầu đáp:
– Tiểu thư thật là ngây thơ đáng yêu.
Xem Kiều Kiều trừng mắt nhìn nàng, Thải Ngọc giới thiệu:
– Tiểu thư, người nhà họ Quý đều rất tốt. Lão gia đã mất bảy năm trước
rồi, từ đó chỉ có mình lão phu nhân quán xuyến mọi việc trong Quý gia.
Lão gia và lão phu nhân có ba người con, tiểu thư là con gái nuôi của
Đại phu nhân, Đại gia vừa qua đời năm ngoái. Đại phu nhân chúng ta là
Tường An quận chúa của An Thân vương phủ, nhưng tiểu thư yêu tâm, Đại
phu nhân rất tốt. Tiếp theo là chi thứ hai, Nhị lão gia từ lúc Đại lão
gia gặp nạn thì hôn mê chưa tỉnh, lão phu nhân nói, đó gọi là người thực vật, nhưng chỉ cần tĩnh dưỡng hợp lý, Nhị lão gia nhất định sẽ tỉnh
lại. Nhị phu nhân là thiên kim nhà Tiết đại nho ở kinh thành. Tiết tiên
sinh cũng là ân sư của Đại lão gia và Nhị lão gia. Tam tiểu thư trầm
tĩnh ít nói, khuê danh là Vãn Tình, năm nay mười bảy, vẫn chưa xuất giá. Chi thứ hai có ba vị tiểu thư nhỏ: Tú Nhã tiểu thư năm nay chín tuổi,
Tú Tuệ tiểu thư bảy tuổi, Tú Mỹ tiểu thư năm tuổi, bằng tuổi Tử Ngư
thiếu gia. – Thải Ngọc giới thiệu một lượt về các thành viên của Quý
gia. Thấy Kiều Kiều không líu ríu hỏi, chỉ nghe kĩ rồi gật đầu, nàng
thấy vậy thì rất vui, xem ra Tú Ninh tiểu thư là một đứa nhỏ thông minh.
Thải Ngọc hiểu, nếu lão phu nhân đã đưa nàng cho Tú Ninh tiểu thư, vậy nàng
là người của Tú Ninh tiểu thư, sẽ ủng hộ, bảo vệ tiểu thư, Quý gia khác
với các gia tộc khác, không có những xung đột ly gián giữa người nhà,
lão phu nhân luôn trị gia rất hiệu quả. Nếu Tú Ninh tiểu thư có mắc sai
lầm, nàng cũng không thể tốt, toàn tâm toàn ý giúp Tú Ninh tiểu thư mới
là đúng đắn. Cũng vì vậy, gia phong của Quý gia luôn rất tốt.
– Vậy còn tỷ, tỷ bảo nhiên tuổi? – Kiều Kiều ngẩng đầu hỏi.
– Nô tỳ năm nay mười ba, năm năm tuổi ở quê gặp nạn, cha mẹ đều qua đời,
sau đó được lão phu nhân thu nhận, nô tỳ lớn lên ở Quý phủ. Lúc trước nô tỳ là nha hoàn nhị đẳng, lão phu nhân cho nô tỳ theo tiểu thư, về sau
nô tỳ là nha hoàn nhất đẳng. – Thải Ngọc đáp.
– Nha hoàn trong phủ phân làm mấy cấp vậy?
– Tổng cộng có năm cấp, mỗi phòng đều có định mức nhất định, trừ phi là
lập gia đình hoặc có việc đột xuất, nếu không cơ bản sẽ không đề bạt
tăng cấp, nô tỳ là nhờ phúc của tiểu thư. Dựa theo quy củ trong phủ,
tiểu thư nên có một nha hoàn nhất đẳng, một nha hoàn nhị đẳng. Lúc trước lão phu nhân đã nói rồi, chờ khi về đến Giang Ninh, tiểu thư sẽ có thêm một nha hoàn nhị đẳng.
Kiều Kiều gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, giọng nói ngọt ngào:
– Thải Ngọc tỷ tỷ, tỷ có biết chữ không?
Thải Ngọc thấy nàng như vậy, bật cười:
– Hôm nay lão phu nhân nói đến việc này nên tiểu thư lo lắng sao? Nô tỳ
biết một ít chữ nhưng không nhiều lắm. Hàng năm lão phu nhân đều an bài
tiên sinh dạy cho mọi người trong phủ, lão phu nhân bảo, dù là nam hay
nữ, chủ nhân hay nô tỳ, luôn cần biết một ít chữ, không cầu trở thành đệ nhất đại nho, thanh danh hiển hách, nhưng đừng để đến mức bị người ta
bán còn không biết trên giấy bán mình viết cái gì.
– Lão phu nhân thật hiểu biết, bà rất khác mọi người. – Kiều Kiều nghiêng đầu trẻ con nói, ngữ điệu có phần hâm mộ.
Thải Ngọc thấy nàng như vậy thì nói:
– Tương lai tiểu thư ổn định xong rồi sẽ biết, bất kì ai trong phủ chúng
ta đều rất kính nể lão phu nhân. Người ngoài nói Đại gia Nhị gia là tài
tử đệ nhất, có điều nô tỳ thấy lão phu nhân mới là người thông tuệ nhất.
Nói xong, Thải Ngọc trẻ con le lưỡi.
Kiều Kiều nghe xong cũng cười, không nói gì nữa, có thể thấy Thải Ngọc cực kì tôn sùng lão phu nhân.
Thật ra dù là lúc trước hay hiện giờ trực tiếp nghe Thải Ngọc nói về lão phu nhân, đáy lòng Kiều Kiều vẫn thấy có một cảm giác kỳ lạ. Tựa như, so
với nàng, Quý lão phu nhân càng giống một người xuyên không hơn.
Hơn nữa còn là một người xuyên không khiêm tốn trầm ổn, có năng lực thật sự.