Vì nguyên nhân lúc trước Tử Ngư gặp chuyện không may nên suốt dọc
đường đi Quý gia luôn canh phòng vô cùng nghiêm ngặt. Tuy rằng canh
phòng nghiêm ngặt nhưng hành trình lại không nhanh hơn. Mỗi ngày, Kiều
Kiều lại nói chuyện phiếm cùng Thái Ngọc nên dần dần cũng hỏi thăm được
rõ ràng tình hình của Quý gia.
Quý gia là một gia đình giàu có ở Giang Ninh. Ở kinh thành cũng coi
như có thanh danh hiển hách. Hai vị công tử đều là đệ tử chân truyền của đại nho sĩ đương thời – Tiết tiên sinh. Ở kinh thành vốn nổi danh là
danh sĩ, vì hai huynh đệ trong hai kỳ thi đều lần lượt giành được vị trí Trạng Nguyên. Quả thật rất xứng với danh hiệu ”độc nhất vô nhị”.
Nhưng có ai ngờ, phong vân biến đổi, con người có họa có phúc, ông
trời luôn luôn thích trêu đùa con người. Hai vị công tử trong một lần ra ngoài thăm bạn, đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn, xe ngựa bị rơi xuống
núi, người thì chết, người thì bị thương. Trong một khoảng thời gian
ngắn, Quý gia rơi vào hoàn cảnh nhà tan cửa nát.
Đại công tử bị mất mạng, nhị công tử trở thành phế nhân. Dưới tình
huống như vậy, Quý lão phu nhân đành phải quyết định đưa cả gia đình về
quê hương ở Giang Ninh. Cũng chính vì vậy mà gặp được Quý Kiều Kiều.
Kiều Kiều cũng không biết trong truyện đó còn có những vấn đề nào
liên quan hay không nhưng những truyện đó cũng không có quan hệ gì với
nàng. Nàng cũng không nên dò hỏi nhiều. Vì dù sao đối với mọi người mà
nói, nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương được Quý gia nhận nuôi.
– Tỷ tỷ, tỷ tỷ…..
Trong lúc Kiều Kiều đang mơ màng thì thấy Tử Ngư vui vẻ chạy tới. Nếu nói trong nhà này thứ gì khiến Kiều Kiều thích nhất, thì đó chính là Tử Ngư.
– Tỷ tỷ! Đệ cho tỷ trái táo này. Tỷ ăn đi. Rất ngọt. – Tử Ngư ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hàng mi dài cong cong.
– Cảm ơn Tử Ngư. Đệ có mệt không? – Mấy ngày liên tiếp lặn lội đường
xa, tuy rằng hành trình cũng không vội vội vàng vàng nhưng đối với trẻ
con mà nói, sẽ vô cùng mệt mỏi. Kiều Kiều nhận lấy trái táo mà Tử Ngư
cho, đưa lên miệng cắn một miếng thật to, ngọt ngào nói:
– Ngon thật.
Tử Ngư nhìn trái táo với vẻ quả quyết gật đầu nói:
– Đúng vậy mà! Đúng vậy mà! Đệ cũng thấy ăn rất ngon mà. Đệ không mệt đâu. Tổ mẫu đã nói rằng: quê hương là nơi đẹp nhất, non xanh nước biếc, cũng có rất nhiều điều thú vị nên đệ chỉ muốn về thật nhanh thôi.
Tiểu hài tử chính là như vậy, nghe thấy có nhiều điều thú vị thì lập
tức cảm thấy sung sướng phấn khích, ngay cả lúc nói chuyện ánh mắt cũng
sáng rực.
Kiều Kiều cười duyên, ngón tay khẽ chọc chọc khuôn mặt của hắn nói:
– Đệ chỉ biết chơi thôi.
Thái Ngọc nhìn thấy động tác này của Kiều Kiều, hơi do dự một chút nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Nhưng Tử Ngư lại không đồng ý với lời này của Kiều Kiều, lớn tiếng nói:
– Tổ mẫu nói: đệ đã lớn thế này rồi thì nên đi ra ngoài chơi. Hơn
nữa, tên của đệ là Tử Ngư thì cũng phải giống như con cá nhỏ vui vẻ tự
do tự tại chứ.
– Tử Ngư! Đệ có muốn đến học đường để học không? Tổ mẫu nói: Sau khi
trở về, tỷ và vài tỷ muội khác sẽ cùng nhau đi học chữ đó. Cũng không
biết có khó không? – Kiều Kiều chống cằm nhìn Tử Ngư hỏi.
Tử Ngư khẽ nhíu mày, suy nghĩ một lúc lâu, vẻ mặt rầu rĩ nói:
– Ực. Ực. Chắc là không khó lắm đâu? Các tỷ tỷ đều nói không khó. –
Dứt lời, tiểu tử kia cũng học theo Kiều Kiều chống cằm nhìn lại nàng.
Kiều Kiều nhướn mày nói:
– Hử? Tỷ tỷ nói không khó ư? Vậy chính đệ cảm thấy thế nào? Có khó không? Đệ nghĩ ta mà học thì có khó khăn lắm không?
Trông hai đứa nhỏ giống như đang bắt đầu bàn bạc truyện này, Thái Ngọc mỉm cười, lắc lắc đầu.
Tử Ngư xít lại gần Kiều Kiều, nhỏ giọng nói:
– Ực! Kỳ thực đệ thấy cũng có chút khó khăn đó. Thế nhưng Nhị tỷ luôn nói không khó. Đại tỷ cũng nói không khó. Hai tỷ ấy đều nói không khó
nhưng đệ lại thấy rất khó.
– Phì! – Kiều Kiều nhịn không được cười phá lên. Trông thấy Tử Ngư chu miệng kháng nghị, nàng vội vã mở miệng nói:
– Nghe đệ nói như vậy, tỷ cũng cảm thấy rất khó. Đệ không biết đâu. Tỷ rất dốt nha.
– Không có vấn đề gì. Mẫu thân của đệ nói: tất cả đều là do tên của
chúng ta thôi. Nhị tỷ tên là Tú Tuệ, nghĩa là bên ngoài xinh đẹp, xuất
sắc, bên trong trí tuệ. Vừa nghe tên đã biết là một người thông minh. Đệ tên là Tử Ngư, là một con cá nhỏ thì thông minh sắc sảo ở đâu chứ? – Tử Ngư giống như không có chuyện gì mở miệng nói, thậm trí còn vỗ vỗ vai
Kiều Kiều an ủi, sau đó lại nói tiếp :
– Tỷ tỷ! Tỷ cũng không cần phải lo lắng như vậy. Tuy rằng tỷ dốt nát, khó mà học hành được nhưng tỷ đánh nhau lại rất giỏi, ra tay cũng rất
chuẩn. Đệ thấy hâm mộ vô cùng. Chờ sau khi chúng ta đi trở về, tỷ hãy
dạy cho đệ có được không? Trước đây tỷ đã nói sẽ dạy cho đệ. Tỷ không
thể nuốt lời nha. Nếu như lại có người xấu muốn bắt đệ, đệ sẽ lấy tảng
đá đập hắn.
Trán Kiều Kiều nổi lên mấy vạch đen, thầm nghĩ, bạn nhỏ Tử Ngư à, sau chuyện lần trước, người nhà của đệ sẽ bảo vệ đệ rất cẩn thận nha. Hơn
nữa, nếu chẳng may đệ gặp phải người cao lớn vạm vỡ thì…..??? Hơn nữa
việc ném đá vào người khác mất mặt như vậy mà đệ còn tưởng đó là việc
đúng đắn hay sao?
– Bé ngoan thì không nên đánh người. Chúng ta nên lấy đức để thu phục người. – Kiều Kiều khẽ khuyên bảo.
Tử Ngư không đồng ý lắc đầu:
– Tỷ tỷ! Tỷ nói sai rồi. Mẫu thân của đệ nói, người tốt không sống
được lâu, tai họa lại kéo dài cả một ngàn năm. Chuyện lấy đức thu phục
người đã sớm lạc hậu rồi. Ví dụ như cữu cữu của đệ cả ngày gây chuyện
rắc rối nhưng tất cả mọi người không có ai dám chọc giận cữu ấy. Chỉ có
vũ lực mới giải quyết được tất cả mọi chuyện.
– Ực…. Kiều Kiều vã mồ hôi.
Cữu cữu của Tử Ngư không phải chính là tiểu thế tử của An thân vương
sao? Loại con cháu nhà quyền quý như hắn, cho dù có gây đại họa cũng
không có vấn đề gì.
Quý gia quả nhiên không giống gia đình bình thường. Người nào cũng
đặc biệt. Lão phu nhân mơ mơ hồ hồ xuyên qua đây. Đại phu nhân sùng bái
chủ nghĩa dùng vũ lực giải quyết vấn đề. Nhị phu nhân ôn nhu điềm đạm
không giống như người thường, Tam tiểu thư lạnh lùng băng giá………..
– Tử Ngư! Ta biết ngay là con ở bên này mà. Sao con đi ra ngoài mà
không nói tiếng nào? Hiện tại không giống khi chúng ta còn ở nhà, con có biết không? – Người đến chính là Đại phu nhân Tống thị, cũng là mẫu
thân trên danh nghĩa của Kiều Kiều.
– Mẫu thân. Kiều Kiều nhanh chóng mở miệng chào một tiếng.
Tống thị gật đầu nhìn nàng, nói:
– Tú Ninh nghỉ ngơi có tốt không?
– Hồi mẫu thân, con nghỉ ngơi tốt lắm ạ.
Thật ra Kiều Kiều lại có phần hơi sợ vị đại phu nhân này. Tuy rằng
lão phu nhân thoạt nhìn rất nghiêm khắc nhưng không hiểu lý do tại sao,
lúc nói chuyện với bà, Kiều Kiều luôn cảm thấy có vài phần quen thuộc,
có lẽ bà đúng là người đã xuyên không đến đây. Hơn nữa, mặc dù lão phu
nhân không thể hiện thái độ thương yêu nàng nhưng nàng vẫn cảm nhận được bà có ý tốt.
Đại phu nhân đối xử với nàng không phải không tốt mà ngược lại, vì
chuyện nàng đã cứu Tử Ngư mà bà ấy luôn có thái độ biết ơn sâu sắc với
nàng. Tuy rằng kiếp trước, Kiều Kiều đã tốt nghiệp đại học nhưng kinh
nghiệm sống cũng không phong phú, cho nên, khi nàng thấy thái độ của đại phu nhân nồng hậu, xuất thân lại cao quý, mới khiến cho Kiều Kiều có
phần câu nệ.
– Vậy là tốt rồi. – Tầm mắt của Đại phu nhân khẽ lướt qua trái táo ở trên bàn, sau đó lại khẽ nhíu mày nhìn Tử Ngư.
– Mẫu thân! Con vội đến đây tặng táo cho tỷ tỷ. – Trên gương mặt của Tử Ngư thể hiện vẻ mong đợi được khen ngợi.
Đại phu nhân gật đầu nói:
– Tử Ngư có tấm lòng thơm thảo như vậy là rất tốt. Lúc trước, Tú Ninh tỷ tỷ đã cứu con, hiện tại, con cũng nên đối xử tốt với tỷ tỷ. – Sau đó bà lại quay sang nói với Kiều Kiều:
– Tú Ninh! Mặc dù con không phải do ta sinh ra, chúng ta cũng chưa
tiếp xúc nhiều nên tình cảm yêu thương cũng chưa có nhiều. Thế nhưng, ở
trong lòng ta, con và Tử Ngư đều giống như nhau, đều là con của ta. Tuy
rằng, các con không chung huyết thống nhưng lại giống như tỷ-đệ ruột
thịt vậy. Ta hi vọng các con có thể gần gũi tương thân tương ái với
nhau.
– Dạ! Chúng con biết rồi ạ. – Hai tỷ đệ đồng thanh trả lời.
Đại phu nhân thấy tình hình như vậy, khẽ nhếch môi một cái, lộ ra ý cười.
– Tốt lắm, các con đều là những đứa nhỏ hiểu chuyện. Được rồi, Tử
Ngư, cũng không còn sớm nữa, con hãy để tỷ tỷ của con đi nghỉ thôi. Con
mau theo mẫu thân trở về phòng nào.
– Vâng ạ. – Tử Ngư vốn rất ngoan ngoãn, nghe Tống thị nói vậy liền nhanh chóng bước xuống giường.
– Tú Ninh! Con hãy nghỉ ngơi sớm đi. – Đại phu nhân dặn dò.
– Con biết rồi ạ.
Thấy Đại phu nhân nắm tay Tử Ngư rời đi, Kiều Kiều khẽ thở phào nhẹ
nhõm. Thái Ngọc thấy nàng có thái độ như vậy liền bật cười, nói:
– Hóa ra tiểu thư sợ đại phu nhân. Thật kỳ lạ. Nô tỳ thấy người gặp lão phu nhân đâu có sợ như vậy.
Kiều Kiều co chân lại, móc vào một bên cánh tay, dáng vẻ có chút nghịch ngợm nói:
– Bởi vì lão phu nhân rất dễ gần. Mẫu thân cũng rất tốt nhưng người
không bao giờ cười với chúng ta nên ta mới có chút sợ hãi. – Khi nàng
nhắc tới đại phu nhân thì lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Thái Ngọc khẽ véo cái mũi nhỏ của nàng một cái:
– Tiểu thư đáng yêu như vậy, tất cả mọi người đều thích người. Đúng
rồi. Tiểu thư! Ngày hôm nay nô tỳ nghe nói, chúng ta đã đi đến địa giới
Giang Nam. Bòn hai ngày một đêm nữa là về đến nhà rồi.
Kiều Kiều tỉ mỉ quan sát Thái Ngọc, thấy nàng ấy cũng có dáng vẻ rất
mong đợi, trong lòng chợt hiểu rõ, tuy Thái Ngọc thoạt nhìn thành thục
ổn trọng nhưng nàng cũng mới mười ba tuổi thôi. Nếu ở hiện đại, mười ba
tuổi cũng chỉ là một đứa bé có dáng vẻ nghiêm túc.
Mặc dù Kiều Kiều tiếp xúc với nàng ấy chưa lâu nhưng Kiều Kiều thực
sự rất thích Thái Ngọc. Mặc dù nàng từ nhị đẳng nha hoàn được thăng làm
nhất đẳng nha hoàn thế nhưng chủ tử như nàng chẳng qua cũng chỉ là một
đứa trẻ mồ côi, so với việc ở bên cạnh hầu hạ lão phu nhân thì không thể so sánh nổi. Vậy nhưng xem ra, Thái Ngọc cũng không hề nảy sinh bất kì
tư tâm gì khác. Chỉ đơn thuần như vậy, Kiều Kiều đã cảm thấy Thái Ngọc
là người vô cùng tốt tính.
– Khi đến Giang Ninh, nhất định sẽ bận rộn rất nhiều việc. – Kiều Kiều cảm khái nhăn mặt một cái.
Thái Ngọc bật cười:
– Tiểu thư đừng lo lắng quá. Lão phu nhân đã lo chu đáo mọi việc rồi, đến khi chúng ta về nhà, mọi chuyện đã được chuẩn bị thỏa đáng, nào có
chuyện gì phải bận rộn. Hơn nữa, cho dù có việc gì bận rộn cũng là chúng nô tỳ làm mà thôi, tiểu thư chỉ cần tĩnh dưỡng cho khỏe là được.
– Một mình sống một chỗ thì phải tự mình bố trí, sắp xếp mới có cảm giác thành tựu. – Kiều Kiều vươn vai nói.
Thái Ngọc trông thấy nàng có vẻ mệt mỏi, vội vã khuyên nàng đi tắm
gội, thay quần áo rồi nghỉ ngơi. Kiều Kiều ngoan ngoãn gật đầu, dịu dàng nói ”vâng”.
Trong khi sương phòng của Kiều Kiều đã tắt đèn nghỉ ngơi thì sương
phòng của lão phu nhân vẫn còn sáng đền, bà lại đang nhắm mắt niệm kinh
Phật.
Rất lâu sau bà mới mở mắt, ánh mắt trong suốt, không hề có chút mơ màng nào.
– Trần ma ma. Bà thấy con bé Tú Ninh thế nào?
Trần ma ma suy nghĩ kỹ càng trong chốc lát mới đắn đo mở miệng nói:
– Thông minh lanh lợi, can đảm, cẩn trọng. Mặc dù từ gia đình nông
dân lưu lạc ra bên ngoài nhưng ngược lại không hề có thái độ kiêu ngạo,
cũng không siểm nịnh. Có người xem bói nói, ngày sau Tú Ninh tiểu thư
nhất định sẽ trở thành người có quyền có thế.
Lão phu nhân cũng không có phản ứng gì, tiếp tục hỏi:
– Nếu so sánh cùng ba vị tiểu thư xinh đẹp nho nhã khác thì thế nào?
– Các vị tiểu thư đều còn nhỏ, hiện tại cũng chưa nói ai hơn ai được. Nhưng ba vị tiểu thư từ nhỏ đã nuôi dưỡng trong khuê phòng, mặc dù cũng thông minh đa tài nhưng rốt cuộc vẫn chưa thấy được cái xấu xa tệ hại
của xã hội bên ngoài. Lúc trước, lão nô điều tra về tình hình của Tú
Ninh tiểu thư, đối với gia cảnh của ngài ấy có thể nói là rõ như lòng
bàn tay. Mặc dù, ngài ấy có cuộc sống gian khổ, lại bị hương thân ức
hiếp nhưng lại không hề thấy Tú Ninh tiểu thư có thái độ bi quan, chỉ
với phần tính cánh này, cũng đã rất đáng quý rồi ạ.
Lão phu nhân gật đầu tán thành, nói:
– Quả đúng là như vậy. Việc ta thu dưỡng Tú Ninh, nguyên nhân cũng
không hẳn là vì nha đầu kia đã cứu Tử Ngư. Dù sao, chuyện đó chỉ cần
dùng tiền là giải quyết được. Ta nhìn trúng Tú Ninh là vì một nguyên
nhân mà có lẽ bà sẽ không hiểu được. Thế nhưng ở trong mắt của ta, trên
người của Tú Ninh có một thứ mà tất cả các ngươi đều không có được.
Lão phu nhân hơi hơi ngước nhìn về phía ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, lâm vào trầm tư…