– Tham kiến Tam tiểu thư. Tham kiến Tú Ninh tiểu thư. Tú Ninh tiểu
thư! Lão phu nhân nói sau khi tiểu thư học đàn xong thì đi qua chỗ ngài
ấy một chuyến. – Nha hoàn Thải Tự Bối ở bên cạnh lão phu nhân đến đây
cầu kiến.
Kiều Kiều gật đầu dịu dàng đáp :
– Ta biết rồi.
Lúc này, Kiều Kiều đã học xong. Hàng ngày vào một khoảng thời gian cố định, nàng đều đến đây học đàn. Từ trước đến giờ, Tam tiểu thư Vãn Tình cũng chưa bao giờ cho phép nàng được tan học sớm, thậm chí còn cực kỳ
nghiêm khắc.
– Sau khi về phòng, con hãy suy nghĩ kỹ lại những nội dung quan trọng mà hôm nay đã học, ngày mai ta sẽ kiểm tra. – Giọng nói của Vãn Tình vô cùng bình thản.
Nhưng Kiều Kiều vẫn chăm chú lắng nghe, sau đó mới đáp :
– Dạ! Con biết rồi ạ. Chào cô cô! ngày mai gặp lại ạ.
Vãn Tình khẽ gật đầu, đứng dậy đi vào phòng trong.
Nơi ở của Vãn Tình gần viện của lão phu nhân nhất, Kiều Kiều không dám chậm chễ, vội vã đi đến nhà chính.
Trần ma ma thấy nàng đi đến, lập tức đón nàng vào cửa.
– Con chào tổ mẫu ạ. – Từ trước đến giờ, Kiều Kiều chưa bao giờ tỏ ra xa lạ, sau khi chào xong bèn đến ngồi xuống bên cạnh lão phu nhân.
Lão phu nhân trông thấy nàng có dáng vẻ như vậy, mỉm cười, xoa xoa đầu của nàng nói :
– Hôm nay, con học hành thế nào?
Kiều Kiều mỉm cười, cặp mắt cong cong như vầng trăng khuyết, nói :
– Chương trình học ở chỗ Tề tiên sinh thì con có khả năng đuổi kịp
còn ở chỗ của cô cô thì có vẻ hơi khó khăn, chẳng qua tôi sẽ cố gắng.
Lão phu nhân nhíu mày, nói :
– Nhưng Tề tiên sinh không nói với ta như thế.
Ực?
Kiều Kiều nhìn lão phu nhân với vẻ khó hiểu, không biết có ý tứ gì.
Chẳng lẽ Tề tiên sinh nghĩ là nàng sẽ không theo kịp chương trình học
hay sao? Không phải vậy chứ?
– Rốt cuộc vẫn chỉ là đứa trẻ, có lẽ tuổi còn chưa lớn. – Lão phu nhân nói nhỏ.
Kiều Kiều chợt nghĩ đến kiếp trước nhưng nàng cũng không dám nói nhiều, chỉ cúi thấp đầu.
Lão phu nhân cũng không nói nhiều về vấn đề này nữa, ngược lại bà lại hỏi tiếp về chuyện học tập :
– Tề tiên sinh nói, con rất thông minh, khả năng lĩnh hội rất tốt
nhưng lại giống như chỉ muốn bộc lộ năng lực ở mức trung bình. Hắn phỏng đoán nguyên nhân là vì con đang ở Quý gia nên mới như vậy.
Kiều Kiều vừa nghe, trong lòng cảm thấy có chút kinh ngạc nhưng vẫn
như lúc trước không hề ngẩng đầu lên, cũng không nói lời nào.
– Mặc kệ là ở đâu, mọi người đều giống nhau. Nếu như đây là điều mà
con mong muốn, ta chắc chắn sẽ không nói thêm gì nữa. Thế nhưng nếu như
đây không phải là ý muốn thực sự của con, ta cảm thấy cứ bộc lộ hết ra
cũng không có gì không hay. Sống đúng với suy nghĩ và bản chất của mình, mới là điều mà ta muốn nhìn thấy ở con. Hay con không muốn trở thành
một người xuất sắc, tỏa sáng? Đời người ngắn ngủi chỉ có mấy chục năm,
nếu nói gở, ai biết trước được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì. Ta cũng
chỉ hy vọng, con có thể sống thoải mái vui vẻ một chút, đừng để đến lúc
cuối đời mới thấy hối hận vì bản thân đã không sống đúng theo ý của
mình. – Dứt lời, lão phu nhân bèn vỗ vỗ bờ vai nhỏ của Kiều Kiều.
– Ta thấy con vẫn là một đứa trẻ, chưa chắc đã hiểu hết được nhưng tổ mẫu hy vọng sau khi về phòng con hãy suy nghĩ kỹ lại một chút. Tề tiên
sinh không muốn một đứa bé thông minh lại giấu giếm tài năng của mình
đâu, nếu mọi việc đều yêu cầu bản thân phải trung dung thì đến một lúc
nào đó sẽ bị mai một thiên phú. Mà tổ mẫu lại không muốn, rất nhiều rất
nhiều năm Kiều Kiều mới hoảng sợ nhận ra rằng cuộc sống của mình lại
ngột ngạt đến thế. Cháu gái của Quý gia, mặc kệ có dáng vẻ như thế nào,
ta vẫn tin tưởng, đến khi về già, các cháu đều có thể thản nhiên mà nói, cả đời này mình đã sống đúng với lòng mình.
Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn lão phu nhân, trông thấy ánh mắt của bà nàng đã có thể hiểu rõ, đúng vậy, kỳ thực cả hai người họ đều hiểu. Hai
người bọn họ đều là người xuyên không đến đây. Mặc dù đều hiểu rõ chuyện này nhưng có lẽ lão phu nhân chắc chắn đã đoán được kiếp trước nàng vẫn còn trẻ tuổi nên bà cũng không nói đến chuyện xuyên không.
Kiều Kiều cũng không biết thế nào, dường như trong lòng đã thông suốt.
Có lẽ nàng thực sự đã lo lắng quá mức, cũng cẩn thận quá mức.
Đúng vậy! Lão phu nhân nói đúng. Kiếp trước, khi ở cô nhi viện, nàng
đã có thể sống đúng với suy nghĩ của mình thì hiện tại, sao nàng lại
không thể sống như vậy chứ? Lão phu nhân cơ trí như vậy. Mặc dù trước
đây nàng đã gặp rất nhiều truyện nhưng hiện tại nàng đang ở Quý gia, sao nàng không thể mở rộng lòng mình chứ?
– Thưa tổ mẫu, cháu biết rồi ạ. Cảm ơn tổ mẫu đã nhắc nhở, Kiều Kiều đã hiểu rồi ạ.
Một già một trẻ mắt đối mắt hồi lâu, nhìn nhau cười.
– Kiều Kiều có muốn uống chút trà hay không? Ngày thường, lão phu
nhân đều gọi là Tú Ninh. Hôm nay, bà cũng gọi tên theo nhũ danh của Kiều Kiều.
Kiều Kiều lắc đầu, nói :
– Cảm ơn tổ mẫu ạ. Con không uống đâu ạ. Uống trà vào buổi tối sẽ rất khó ngủ. Ngày mai, con còn phải đi học ạ. Tổ mẫu cũng nên giữ gìn sức
khỏe ạ.
Lão phu nhân nhỏ giọng nói :
– Ta dĩ nhiên cũng biết chuyện này nhưng những thứ khác ta có thể
nhịn được, chỉ riêng có món này ta lại thích đến không bỏ được, đặc biệt là trước khi đi ngủ đều phải uống một chút. Nhưng có lẽ đã thành thói
quen nên cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ.
Kiều Kiều cười nói :
– Tuy rằng không ảnh hưởng đến giấc ngủ nhưng con biết vẫn có tác hại. Vậy nên, bình thường con cũng không uống trà.
– Con còn nhỏ tuổi, không nên uống nhiều à, rất dễ kích thích thần
kinh, tạo thành cảm giác hưng phấn quá độ nhưng thỉnh thoảng học một ít
trà đạo cũng rất tốt. Cũng không phải là muốn thể hiện phẩm chất thanh
cao hay gì khác, đơn giản là trà đạo có thể khiến cho bản thân con có
thể tĩnh tâm, theo thời gian sẽ con sẽ có thể bình tâm với mọi việc.
Tuy rằng không nói nhiều nhưng vừa rồi hai người nhìn vào mắt đối
phương dường như cũng đã hiểu được ra được nhiều thứ, cũng biết bản thân nên buông xuống điều gì. Chỉ nói có mấy câu ngắn ngủi nhưng lão phu
nhân nhất định cho rằng Kiều Kiều mà mình nhìn thấy không phải là con
người thật của nàng. Còn Kiều Kiều cũng đột nhiên thả lỏng tinh thần của mình. Trước kia nàng luôn cẩn thận từng li từng tí dường như trong
thoáng chốc đều đã buông bỏ tất cả.
Kỳ thực việc này cũng không thể nói là đột nhiên, chính xác mà nói
mấy ngày nay Kiều Kiều tiếp xúc với mọi người trong nhà, đại khái là
nàng cũng đã hiểu được tính tình của từng người, đối với Quý gia cũng
sinh ra một chút lòng trung thành. Bởi vậy nàng mới tiếp thu ý kiến của
lão phu nhân, trong nháy mắt buông lỏng tinh thần của chính mình, tựa
như là trong giây phút đó, tựa như đột nhiên nhưng thực tế ẩn chưa rất
nhiều yếu tố tất yếu.
Nếu là một người phụ nữ đã trải qua rất nhiều chuyện, nàng có lẽ sẽ
không có thái độ như vậy. Nhưng đúng như lão phu nhân đã phỏng đoán,
trước khi xuyên qua, tuổi của Kiều Kiều cũng không lớn, nàng cũng không
có nhiều tâm cơ như vậy, cũng chưa từng trải qua nhiều truyện đen tối
cho nên tinh thần vẫn luôn rất lạc quan.
Hiện tại, nàng ẩn dấu bản thân, chẳng qua là vì bản năng sợ sệt nhút nhát của động vật nhỏ mà thôi.
Nếu đã vất bỏ sự sự sệt, nhút nhát kia, nàng mới thực sự buông lỏng được bản thân.
– Con rất muốn học nhưng… – Kiều Kiều đếm ngón tay tính toán.
– Con phải học rất nhiều a. Buổi sáng phải lên lớp học chữ này. Buổi
chiều lại phải học thêu và học vẽ một chút. Buổi tối lại học đàn mất một canh giờ nữa. Nói xong, ngước mắt nhìn lão phu nhân.
Lão phu nhân nhìn dáng vẻ này của nàng, cười hỏi :
– Ý con là sao? Con muốn như thế nào?
Kiều Kiều hai mắt tỏa sáng nói :
– Môn vẽ rất không thích hợp với con nha, con không có thiên phú, có thể dùng thời gian đó để học trà đạo.
Phì! Trần ma ma vừa tiến lên châm thêm trà, nghe nàng nói vậy, không nhịn được bật cười.
Lão phu nhân gật đầu, nói với nàng :
– Con đúng là con khỉ con tinh ranh mà, ta thấy là con không thích
học vẽ tranh á. Nhưng không thể lấy lí do là không có thiên phú được.
Vậy thì sau này chia ra, một nửa thời gian để học thêu thùa và vẽ tranh, một nửa còn lại học trà đạo.
Lão phu nhân đã quyết định, Kiều Kiều nhún vai.
Vừa rồi, lão phu nhân đã chủ động hỏi ý nàng, Vậy tại sao bà lại không nghe nàng nói chứ?
– Chẳng qua con mới học có ba tháng thôi, vẫn còn đang ở cấp độ nhập
môn, sao có thể biết được là con thích hay không thích, tạm thời hãy học một năm trước đã. Sau một năm, nếu con vẫn không muốn học thì ta sẽ
theo ý con. – Tuy lão phu nhân nói muốn nàng sống đúng với suy nghĩ và
mong muốn của bản thân nhưng vẫn phải theo khuôn khổ.
Kiều Kiều nghe bà nói vậy, gật gật đầu. Lời này đúng là rất có đạo lý.
– Cho dù là ai cũng đều giống như nhau, mỗi người đều cần có một
khoảng thời gian để thích ứng. Ta để cho mấy tiểu thư khác thời gian
thích ứng là ba năm, riêng con chỉ có một năm. Sau một năm, con có thể
tự lựa chọn. Tú Nhã và Tú Tuệ cũng không hề bỏ bất kỳ một chương trình
học nào. Tuy rằng ta cũng biết, những môn học đó chưa chắc đã hợp với
bọn chúng nhưng nếu bọn chúng đã lựa chọn thì phải kiên trì thôi. Tử Ngư và Tú Mỹ thì mới học được một năm, đến lúc đó các cháu có thể cùng lựa
chọn. Ta sẽ không gượng ép nữa.
– Cảm ơn tổ mẫu đã dạy bảo cho chúng cháu. – Kiều Kiều thật lòng thật dạ nói.
Lão phu nhân mỉm cười hiền hòa, vừa vươn tay chỉnh lại búi tóc cho nàng vừa nói :
– Các con đều là con cháu của Quý gia. Lúc trước, khi ta sinh Vãn
Tình thân thể đã bị thương tổn, bằng không hiện giờ con đã có thêm rất
nhiều thúc thúc và cô cô rồi. Chúng ta đều là người một nhà, có sống với nhau thật đoàn kết, đầm ấm, vui vẻ, thì mới ra hình cái nhà chứ.
Kiều Kiều tựa đầu vào người lão phu nhân, im lặng không nói gì. Rất lâu sau, nàng mới nhỏ nhẻ nói :
– Con là con cháu của Quý gia. Con nhất định sẽ thực hiện đúng trách nhiệm của Quý gia.
Từ nhỏ, nàng đã khao khát có người thân và gia đình. Hiện đại, nàng đã không có nhưng ở cổ đại, nàng đã tìm được rồi.
Kiều Kiều nhìn mái tóc mai đã hoa râm của lão phu nhân, chợt nghĩ
đến, lão phu nhân ước chừng năm mươi tuổi. Nếu là ở hiện đại, nói không
chừng bà đã được bảo dưỡng rất tốt nhưng bây giờ nhìn bà, quả thực giống một bà lão.
Có thể đưa Quý gia từ một thương hộ nho nhỏ phát triển trở thành một
gia đình thư hương môn đệ thanh danh hiển hách như hiện nay, dĩ nhiên là phải bỏ ra rất nhiều, rất nhiều tâm huyết. Thế gia Giang Ninh, thư
hương môn đệ, tuy rằng chỉ tám chữ giản đơn nhưng từ một thương nhân nho nhỏ để trở thành một gia đình như vậy, đâu có dễ.
– Cháu ngoan. – Lão phu nhân thở dài nói.
Nhìn bà cháu hai người tình cảm ấm áp hài hòa, Trần ma ma yên lặng lui ra ngoài.
Vừa ra đến cửa, bà đã thấy Linh Lan đang đứng ở bên ngoài phòng nhìn trời. Trần ma ma vội căn dặn :
– Ngươi quay về nói với Thải Ngọc, mau mang một ít đồ của Tú Ninh mang đến đây, đêm nay, Tú Ninh tiểu thư sẽ nghỉ ở chỗ này.
Linh Lan nghe vậy, bỗng ngây người.
– Ngươi ngây người cái gì? Còn không mau đi đi, cái nha đầu này. – Trần ma ma quát lên.
– Dạ, vâng ạ! – Linh Lan lập tức quay vội về sân viện của mình.
Trần ma ma lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ : ”Lão phu nhân quả nhiên là có ý đồ riêng. Hai nha hoàn ở bên cạnh Tú Ninh tiểu thư đều là hai
người đặc biệt vô cùng. Thải Ngọc cẩn thận chu toàn. Linh Lan đơn thuần
hàm hậu. Nhìn thoáng qua như thế có chút chênh lệch nhưng thật ra là bù
trừ cho nhau, cũng không đến mức quá khác biệt với tính tình của Tú Ninh tiểu thư.
Trần ma ma đã hầu hạ bên cạnh lão phu nhân hơn mười năm. Mấy chục năm qua, bà cũng cũng đã chứng kiến rất nhiều việc, bất cứ việc gì bà cũng
có thể nhìn ra được một hoặc hai phần…Chẳng hạn như việc lão phu nhân
coi trọng Tú Ninh tiểu thư. Dù sao thì nhưng đứa trẻ thông minh trên đời này có rất nhiều, trẻ con ngoan ngoãn cũng rất nhiều. Hơn nữa, Quý Anh
Đường có nhiều trẻ con như thế, lão phu nhân cũng chưa từng có nói muốn
chọn trong số đó một tiểu cô nương để làm con gái hay cháu gái nuôi.
Nhưng lão phu nhân tự nhiên lại nhìn trúng Tú Ninh tiểu thư, chỉ bằng việc này, Trần ma ma chắc chắn là có chỗ hơn người mà bà không nhìn
thấy.